Chương 15
Lần đầu tiên Douglas đưa Tanya đi ăn tối là buổi tối được chuẩn bị rất cẩn thận ngoài sự mong đợi của Tanya và nó rất vui. Cô mặc chiếc áo dài dạ hội màu đen đã đem theo từ năm trước, mang xăng đan xa tanh màu đen, đeo hoa tai kim cương, khoác áo lông ngắn và quàng khăn xa tanh đen nhỏ. Cô bím mái tóc vàng dài gọn gàng. Khi cô bước vào chiếc Bentley mới của Douglas, trông cô lịch sự, đẹp và sung sướng khi thấy ông ta đến. Cô có vẻ rất lịch duyệt và ấn tượng khi thấy ông ta thắt cà vạt đen. Ông ta láng lẫy hơn bao giờ hết, hai người đúng là một cặp đẹp đôi. Họ đi dự tiệc của một diễn viên rất nổi tiếng, ông ta là người kỳ cựu của Holly- wood, một chính khách lão thành danh tiếng. Ngôi nhà đẹp như ngôi nhà của Douglas, nhưng tranh thì không đẹp bằng. Khách đến dự đều là những người có tên tuổi trong lĩnh vực điện ảnh. Tanya gặp những người cô chỉ mới nghe tên và Douglas giới thiệu cô với mọi người, họ rất hâm mộ kịch bản Mantra, và bây giờ là kịch bản Gone. Ngay khi mới bước chân vào đây, ông ta đã làm cho cô cảm thấy dễ chịu và cô được mọi người hết sức chú ý.
Bữa tiệc rất tuyệt, cô nhảy với ông ta trên sàn nhảy lộ thiên bên hồ tắm, trong tiếng nhạc dập dìu của ban nhạc mời từ New York đến. Buổi tối thật tuyệt. Họ ở lại cho đến sau nửa đêm, rồi khi về khách sạn họ uống tiếp tại phòng Polo Lounge. Tanya rất thoải mái và vui thích, cô nói với ông ta rằng mình đã có một buổi tối tuyệt vời. Ông ta cũng nói như thế.
- Thường có nhiều nhân vật quan trọng đến dự tiệc của ông ấy, - Douglas nói. - không chỉ có giới trình diễn thôi đâu, mà còn nhiều nhân vật quan trọng khác. Tôi thường gặp nhiều người tôi muốn nói chuyện ở đấy. - Tanya gật đầu, cô cũng nói chuyện với nhiều người quan trọng. Douglas tuyên bố cô cũng thuộc vào những người quan trọng đó. Ông ta là người tình có ý tứ, cẩn thận và cô đã trải qua một buổi tối tuyệt vời. Cô ngạc nhiên thấy mình rất thoải mái khi đi với ông ta. Uống xong, ông ta cảm ơn cô đã đi với mình. Ông ta nói cô đã làm cho buổi tối được vui hơn, cô nghĩ Douglas đã nói thật lòng mình. - Chúng ta sẽ đi dự nhiều buổi tiệc như thế, - ông ta cười nói, nụ cười thân tình, rồi hôn lên má cô. - Cảm ơn, Tanya. Chúc ngủ ngon, hẹn ngày mai gặp lại. - Hôm sau họ gặp nhau để làm công việc tiền sản xuất tại văn phòng của ông ta. Cô cảm thấy mình như nàng Cinderella, sẽ trở về lâu đài lau chùi nền nhà vào hôm sau; nhưng đêm nay cô đã hưởng được một thời gian tuyệt diệu và Douglas cũng vậy.
Ông ta đưa cô đến tận cửa ngôi nhà trệt rồi chia tay ở đấy, vẻ trầm tư và cười thầm. Buổi tối tuyệt vời hơn sự mong đợi của ông. Douglas lái chiếc Bentley đi trong khi cô vừa cởi áo vừa nghĩ đến ông ta. Ông ta là người rất phức tạp. Cô thường có cảm giác rằng ông ta có cái gì bí mật ẩn phía sau những bức tường cao, cô rất muốn lẻn vào trong để khám phá, hay cố tìm chìa khóa để vào. Điều cô thích nhất ở ông ta là tinh thần, nhưng ông ta còn đẹp trai nữa. Cô đã nghĩ mình không bị ông ta lôi cuốn, nhưng bây giờ cô ngạc nhiên thấy mình mê ông. Cô thích khiêu vũ, thích nói chuyện và sau đó thích bàn thảo về buổi tối với ông ta. Ông ta làm cho cô cười cũng như cô đã làm ông ta cười. Nói tóm lại, buổi tối rất tuyệt. Sau khi đánh răng, cô lăn ra giường, nghĩ đến chuyện mình may mắn biết bao khi được đi chơi với Douglas. Cô không nghĩ mình may mắn vì được ông ta thích, mà vì việc đi chơi với ông ta là một thành quả lớn ở Hollywood.
Sáng hôm sau, Douglas rất thận trọng trong buổi họp. Adele đưa cho ông ta xem những lời nhận xét, họ thảo luận về các nhận xét này. Douglas nhượng bộ Tanya nhiều lần và hầu hết các trường hợp, ông đều đồng ý với cô. Khi Douglas không đồng ý, ông thận trọng giải thích lý do. Ông thường nể trọng ý kiến của cô hơn mọi khi và nhất là quan tâm đến cô. Ông ta ra gọi phục vụ mang thêm trà cho cô luôn và sau đó theo cô đi ăn trưa với những người khác. Cô có cảm giác rằng ông ta đang tán tỉnh mình, rất tế nhị, bằng những cách khiến cô cảm thấy dễ chịu. Sau đó ông ta tiễn cô ra tận xe và đề nghị hôm sau đi ăn tối lại. Cô đồng ý, khi lái xe đi, cô lại nghĩ đến ông ta, tự hỏi không biết việc này sẽ đi đến đâu. Có lẽ không đến đâu, nhưng đi chơi với ông ta rất thú vị, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn đối với cô như vậy.
Lần đi chơi thứ hai với Douglas còn thú vị hơn lần đầu rất nhiều. Ông ta đưa Tanya đến một nhà hàng Ý, họ nói chuyện với nhau mấy giờ liền. Ông ta kể cho cô nghe về thời thơ ấu của mình ở Missouri. Bố ông làm ở ngân hàng, mẹ ông là con gái của một gia đình có địa vị trong xã hội, qua đời khi ông còn trẻ, để lại cho ông một ít tiền. Ông đã dùng tiền này để đến California, cố phấn đấu để trở thành diễn viên. Sau một thời gian ngắn, ông thấy mình thích sản xuất phim, bèn dốc hết tiền bạc và năng lực vào việc sản xuất. Ông đầu tư số tiền dành dụm vào việc này và kiếm được một ít tiền. Rồi từ đó, ông đầu tư thêm tiền để sản xuất phim cho đến khi có được một gia tài kếch sù. Câu chuyện thật hấp dẫn. Ông ta kể cho cô nghe một cách thoải mái. Ông đã đoạt giải Oscar lần đầu tiên vào năm hai mươi bảy tưổi, vào năm ba mươi tuổi thì ông trở thành huyền thoại ở Holly- wood, thậm chí cho đến bây giờ. Nhưng bây giờ ông ta không còn là huyền thoại nữa, mà là sự thật. Người ta kể rất nhiều chuyện về ông ta, mọi người đều chiêm ngưỡng tài làm ra tiền của Douglas như Midas có tài sờ cái gì ra vàng cái nấy trong truyện cổ tích. Ông ta là đề tài cho mọi người ghen tỵ, thèm muốn, kính trọng và khâm phục. Ông ta rất tính toán trong chuyện làm ăn, trước sau như một, không chịu nhượng bộ ai. Ông ta nói với cô rằng mình thích sòng phẳng, khi có ai từ chối ông ta điều gì, ông ta sẽ quyết liệt phản đối. Douglas rất sáng suốt trong mọi vấn đề, cô kinh ngạc khi thấy ông ta nói cho cô biết nhiều chuyện riêng tư. Ông ta cố để cho Tanya thấy những gì mình muốn cho cô thấy, nhưng cô biết rằng những bức tường quanh ông ta vẫn còn đó và có lẽ sẽ còn mãi. Cô không có cách gì leo lên những bức tường đó hay hạ chúng xuống. Việc khám phá ra con người ông ta là việc làm khó khăn, là sự thách đố lớn. Rõ ràng ông ta là người rất thông minh, có phần xa cách, thận trọng và có tài năng về kinh doanh thật sự. Ông ta hiểu biết rộng về hội họa, thích âm nhạc và tin vào gia đình. Ông ta không ngần ngại xác nhận rằng con nít làm cho ông ta không được thoải mái. Ông ta có rất nhiều tật kỳ lạ, lập dị và những ý kiến lạ đời. Nhưng đồng thời Tanya thấy rằng ông ta nhẹ dạ, nhiều lúc tốt và khiêm tốn một cách kỳ lạ. Tính lạnh lùng, khó chịu, mỉa mai mà cô thấy lúc ban đầu, bây giờ sau một thời gian làm việc với nhau và hiểu ông ta hơn, cô thấy có vẻ đã dịu bớt rất nhiều.
Lần này họ về nhà trễ hơn, vì đường bị kẹt xe. Có cái gì rất cổ nơi ông ta, nhưng cô thấy rất hấp dẫn. Ông ta đã năm mươi lăm tuổi, không có vợ từ hai mươi năm nay. Ông ta đã cho cô biết nhiều chuyện hấp dẫn về mình, và cô cũng kể về chuyện đời mình cho ông ta nghe. Cô thường nói với ông ta về các con mình, nhưng ông ta không hỏi về chúng nhiều. Ông ta thường e dè nói rằng con nít không phải là vấn đề để cho mình quan tâm.
Douglas lại hôn lên má Tanya sau một buổi tối rất thoải mái nữa. Cô biết mình được ông ta kính nể và có cảm giác rằng ông không muốn xâm nhập vào cuộc sống của cô. Ông giữ khoảng cách, xác định rõ ràng ranh giới với cô, và mong những người khác cũng làm như ông. Douglas cho thấy rằng ông ta không thích những người đeo bám vào mình. Ông ta rất ghê tởm cô hầu bàn ngọt xớt, những bà chủ các nhà hàng làm bộ làm tịch và các quản lý khách sạn. Douglas thích được phục vụ tốt, nhưng không thích bị ai thâm nhập vào cuộc sống của mình, vì bất cứ lý do gì. Ông ta cho Tanya biết điều ấy. Douglas thích tìm hiểu người khác mà không muốn bị người khác tìm hiểu, không muốn bị ai thâm nhập, theo dõi mình. Tanya bằng lòng để cho ông ta tiến tới, không muốn ngăn chặn, quấy rầy hay làm ông ta thất vọng. Cô hoàn toàn thoải mái với những việc xảy ra như thế này, cũng như không trông mong gì nơi ông hết. Mối liên hệ như hiện thời đối với cô là tốt đẹp rồi. Mặc dù họ đã trải qua hai buổi tối vui vẻ thoải mái, nhưng họ vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Douglas mời Tanya đến dự nhiều hoạt động rất thú vị, một lần ở Viện bảo tàng Nghệ thuật ở Los Angeles, một lần khác dự lễ khai mạc của ban kịch từ New York tới. Người ta tranh luận nhau rất kịch liệt tại các nơi này và số người đến dự lễ khai mạc có tư tưởng rất chiết trung và hấp dẫn. Sau đó họ lẻn ra để đi ăn tối. Ông ta đưa cô đến nhà hàng Orangerie để ăn bữa tối muộn, tránh đám đông quen thuộc ở Spago, tại nhà hàng này ông ta phải đứng dậy chào suốt đêm. Ông ta muốn nói chuyện với Tanya, chứ không muốn nói với những người đã gặp họ và tự hỏi cô là ai. Ông ta gọi trứng cá hấp trong vỏ trứng cho cô. Sau đó họ ăn tôm hùm và bánh trứng phồng tráng miệng. Bữa ăn rất ngon và buổi tối tuyệt vời, ông ta tỏ ra mình là người bạn, người tình đi ăn tối rất thú vị. Sự khó chịu mà cô cảm thấy nơi ông khi họ mới gặp nhau, lời lẽ gay gắt của ông nói với cô, thái độ công kích chua cay của ông đối với nếp sống và hôn nhân của cô, hoàn toàn không có liên quan gì với con người đang đi chơi với cô hết. Douglas hiểu biết, tử tế, hấp dẫn, quan tâm và tận tụy để làm sao cho cô được vui vẻ nhất. Ông ta tìm những việc lạ để họ cùng làm, những việc mà ông ta nghĩ là cô rất quan tâm. Tanya nghĩ rằng bây giờ ông ta đang che chở cho cô, ngay cả trong các buổi họp và trên sàn quay.
Những buổi chiều chủ nhật nghỉ ngơi bên hồ tắm đã trở thành thông lệ. Cô chơi ô chữ hay nằm ngủ dưới nắng trong khi Douglas đánh đàn dương cầm. Đây là thời gian xả hơi lý tưởng nhất khi bộ phim bắt đầu quay, lúc này họ sẽ bận bịu công việc suốt tuần. Họ bắt đầu công việc trễ một tuần, vào thượng tuần tháng mười, vì nội dung của bộ phim và do yêu cầu diễn xuất nghiêm ngặt, nên không khí trên sàn quay rất căng. Cả Tanya lẫn Douglas ban đêm cần đi chơi cho thư giãn. Thỉnh thoảng ông ta đến nhà cô, họ gọi khách sạn đem thức ăn phục vụ tại phòng, hay là ăn tại phòng Polo Lounge, mặc dù ở đây ít được yên ổn hơn ở ngôi nhà trệt. Nhưng đi ra khỏi nhà và gặp nhiều người cũng tuyệt.
Họ có những quan tâm giống nhau, nhu cầu giống nhau về việc gặp hay không gặp người nào, tùy vào tính tình của người đó. Họ còn có những điểm giống nhau về xu hướng, nhu cầu trong việc gặp gỡ này. Tanya ngạc nhiên khi thấy họ rất hòa hợp. Cô không ngờ giao du với ông ta lại vui như thế này, mặc dù cô phải công nhận rằng vào lúc đêm khuya, một mình trong ngôi nhà trệt, nhiều lúc vẫn còn nhớ Peter khủng khiếp. Nếu cô không nhớ là chuyện lạ. Người ta không thể phủi sạch hai mươi năm trong một sớm một chiều. Có thể Peter đã quên, nhưng cô vẫn còn cảm thấy kỳ lạ khi không gọi cho anh ta vào cuối ngày hay chúc anh ngủ ngon. Có một vài lần, vì quá cô độc và nhớ anh, cô đã định nhấc máy gọi cho anh ta. Cô nhớ cảnh vợ chồng đằm thắm, hạnh phúc, mặc dù Douglas tạo cho cô sự bận bịu và cảm giác hạnh phúc, giữ cho cô khỏi nhớ cuộc đời đã hoàn toàn thay đổi. Thật khó mà quen với ý nghĩ rằng Peter đã xa cô mãi mãi. Cô tự hỏi không biết anh ta có hòa hợp với Alice không, không biết họ có được hạnh phúc hay cảm thấy mình đã làm một việc sai lầm không. Thật khó tin có ai được hạnh phúc khi phản vợ, phản bạn, làm cho vợ và bạn tan nát cõi lòng. Không ai tin những hạng người như thế sẽ có được hạnh phúc. Nhưng có thể họ được hạnh phúc. Các con cô thận trọng khi cô nói chuyện với chúng. Chúng không nói đến Peter và Alice trước mặt cô, cô hài lòng về việc này. Nghe về hai người ấy làm cho cô đau đớn và cô nghĩ rằng việc này sẽ luôn luôn làm cho mình đau đớn đến một mức độ nào đó. Việc ly dị sẽ xong xuôi trong vòng hai tháng nữa. Cô không thích nghĩ đến chuyện này và cố để khỏi nghĩ đến nó. Douglas cung cấp cho cô nhiều phương tiện giải trí để cô quên chuyện buồn.
Vào một buổi chiều chủ nhật bên hồ bơi, ông ta đã hỏi cô về chuyện ly dị. Họ vừa ăn xong bữa trưa do ông ta tự tay làm cho cô, gồm xà lách, rau diếp quắn và cua chiên. Tanya nói cô quá được ông nuông chiều. Cuộc sống rất khác với cuộc sống ở Marin. Bây giờ mọi thứ đều khác hẳn, từ những bữa tối ăn ở nhà hàng Spago, những người nhận ra cô khi cô đi chơi cho đến cuộc sống thoải mái ở ngôi nhà trệt số 2 tại khách sạn Beverly Hills. Mọi thứ trong đời sống của cô đã thay đổi và Douglas đã chịu trách nhiệm hầu hết, nếu không nói là tất cả.
- Khi nào việc ly dị của em xong, Tanya? - Ông ta hỏi một cách tình cờ, vừa uống ly rượu vang trắng hảo hạng. Số rượu vang ở hầm rượu của ông ta rất tuyệt vời. Ông ta đã mời Tanya uống nhiều thứ rượu vang chính vụ mà cô đã nghe nói và đọc trên báo, nhưng chưa bao giờ thử. Ông ta còn nghiện loại xì gà Cuba. Tanya thích mùi thơm loại thuốc này khi ông ta hút, thường ông ta hút ngoài trời. Douglas hết sức chu đáo và lịch sự. Cô ngạc nhiên khi nghe ông ta hỏi về việc ly dị. Bây giờ cô gặp ông ta nhiều, ông ta không công kích cô như lúc đầu và hiếm khi hỏi về chuyện riêng tư của cô. Ông ta tránh những vấn đề làm cho cô đau đớn. Rõ ràng ông ta thích làm bạn với cô, còn chuyện tâm tình ông ta không đả động đến.
- Cuối tháng mười hai, - Tanya bình tĩnh đáp. Cô không thích nhắc đến chuyện này vì nó sẽ nhắc lại cho cô nhớ chuyện đau lòng, bây giờ vẫn chưa hết và có lẽ còn một thời gian dài nữa. Cô không biết có bao giờ khi nghĩ đến Peter và chuyện anh ta bỏ cô để theo Alice mà hết đau lòng không. Nó vẫn còn. Rất nhiều. Nhưng Douglas đã giúp cô, làm cho cô vui để quên chuyện cũ. Ông ta rất tử tế với cô. Tanya mừng vì hai người đã cùng chia sẻ những giây phút vui vẻ với nhau. Mối giao hảo của họ nhờ thế mà được gia tăng thêm nhiều.
- Em đã dàn xếp xong tài sản của em chưa? - Ông ta hỏi. Ông ta chú ý nhất đến mặt tài sản trong vấn đề này. Vấn đề tình cảm ít được ông ta quan tâm. Nhưng đây là phạm vi của cô giải quyết, chứ không phải phạm vi của ông ta.
- Không có gì nhiều để dàn xếp. Một số danh mục chứng khoán thì em và Peter sẽ chia hai và cái nhà cũng vậy. Cả hai đều có quyền sở hữu cái nhà, nhưng anh ta bằng lòng để cho em và các con ở. Cuối cùng em quyết định sẽ bán. Khi các con em tốt nghiệp đại học, nếu em giữ cái nhà thì quá phi lý. Bây giờ em và các con có thể về nhà vào những ngày nghỉ lễ hay vào mùa hè. Và em nghĩ sẽ về đấy ở trong thời gian nghỉ giữa hai bộ phim, nếu em còn tiếp tục làm việc này. - Cô cười với ông ta. - Nếu không, em sẽ về Marin và viết. May thay là Peter không lo lắng nhiều về tiền bạc, cho nên anh ta nói cứ để đó rồi sẽ bán sau. Peter làm luật sư có rất nhiều tiền nhưng rất tốn kém cho các con, tiền học ba đứa ở trường đại học rất nhiều, cho nên không sớm thì muộn cũng phải bán ngôi nhà. Số tiền cô viết hai kịch bản phim trong năm qua đến nay, cô đem đầu tư chứng khoán ở San Francisco và số tiền đó là của riêng cô. Peter không đòi hỏi gì về số tiền đó và cũng không muốn gì ở cô hết, mặc dù họ lấy nhau với hai bàn tay trắng, không có tiền của gì trước đó. Anh ta không ham muốn tiền bạc hay đòi hỏi gì, mà chỉ muốn chia tay với cô, để đến sống với Alice. Tanya không biết họ có kế hoạch để lấy nhau hay không và nếu lấy thì khi nào sẽ cưới. - Tại sao ông hỏi như thế? - Tanya hỏi to, tự hỏi không biết tại sao ông ta hỏi cô về việc ly dị của họ.
- Chỉ hỏi cho biết thôi, - ông ta đáp, rồi thoải mái nhấp rượu vang và hút xì gà. Tanya thích mùi thơm cay của khói thuốc. - Việc ly dị luôn luôn là mớ lộn xộn đối với tôi. Người ta tranh nhau để kiếm tiền, như bọn ăn mày ngoài đường tranh nhau từng đồng xu, muốn cắt cả cái ghế nệm dài và đàn dương cầm để chia. Nó biến con người văn minh thành kẻ côn đồ. - Ông ta đã nếm mùi ly dị, cho nên ông biết các bà thường muốn moi tiền của ông, hay buộc ông ta phải trả tiền trợ cấp. Hai cuộc ly dị của ông ta xảy ra khi còn trẻ, nhưng đã diễn ra êm thấm, dễ dàng. Từ đó, ông ta không muốn lấy vợ lại. - Em có lấy chồng lại không, Tanya? - Ông ta hỏi. Cô ngần ngừ suy nghĩ. Vào những chiều chủ nhật khi họ nằm gần bên hồ bơi, họ nói về các vấn đề cụ thể trong cuộc sống, thỉnh thoảng họ không nói gì hết, hay là bơi trong hồ thành những vòng bơi nối đuôi nhau. Trước đây, cô không hề thấy thoải mái với ai ngoài Peter. Bây giờ, cô rất ngạc nhiên thấy mình quen thuộc với Douglas. Chính những buổi chiều chủ nhật ở bên nhau đã làm cho họ gần gũi hơn. Tanya không yêu Douglas, nhưng cô thích làm bạn với ông ta và thích những lúc ở bên nhau như thế này.
- Em không biết, - cô thành thật đáp. - Em không tin chuyện này. Em nghĩ tại sao phải lấy chồng. Em không muốn có con nữa. Em biết nhiều người có con muộn, nhưng em cảm thấy mình quá già không thể lấy chồng lại và em sung sướng với các con mình rồi. Em không nghĩ đến chuyện tái giá, rồi phải gặp cảnh trớ trêu như vừa rồi. Em nghĩ việc lấy chồng chỉ một lần trong đời là đủ. Em đã sống với Peter nửa đời người. Em nghĩ mình không có lòng nào bước thêm bước nữa để rước lấy nguy cơ phải đau đớn, thất vọng. - Mắt Tanya buồn khi nói những lời này. Douglas phà khói thuốc thành từng vòng tròn trên không trung, lắng nghe và suy nghĩ những điều cô nói.
- Nếu mộng ước tương lai em khác, thì chắc em không thất vọng như thế đâu, Tanya à, - ông ta thành thật đáp.
- Em tin vào chuyện thần tiên, nên khi sự thật trần trụi hiện ra, em vỡ mộng. Nhiều người lập gia đình thực tế hơn thế nhiều, họ thu xếp cuộc sống sao cho phù hợp với thực tại. Cho nên ít có cơ hội làm cho họ thất vọng, đau đớn. Riêng cá nhân tôi, nếu tôi lấy vợ lại, tôi sẽ làm như thế. Lãng mạn và đam mê không phù hợp với mẫu người của tôi và tôi thấy hai yếu tố này sẽ gây nên tai hại cho con người. Người duy nhất tôi muốn cưới làm vợ là người bạn thân yêu, người cùng chí hướng, hiểu biết và có tính hài hước. Còn ngoài ra đối với tôi đều vô nghĩa. - Điều ông ta nói rất hợp lý, nhưng đấy không phải là tình yêu. Tanya biết tại sao ông ta nghĩ như thế. Cô không tin Douglas sẽ không yêu ai si mê cuồng nhiệt, nhưng cô có thể thấy ông hợp tác với người phụ nữ mà ông mến thương và kính nể, thậm chí với người ông thích. Douglas không để cho tình cảm chi phối, mà ông ta để cho lý trí điều khiển. Tuy nhiên, khó mà tin ông ta có thể hợp tác với người phụ nữ nào. Ông ta có vẻ thích sống cô độc một mình.
- Ông có định lấy vợ lại không, Douglas? - Tanya hiếu kỳ hỏi. Ông ta có vẻ hoàn toàn sung sướng khi độc thân. Ông ta có vẻ cần người đi chơi nhiều thì giờ. Khi Douglas cần có người đi chơi, ông ta biết cách tổ chức, hay tìm ra cơ hội. Ông ta thích cùng Tanya đi chơi, nhưng cô không nghĩ ông tán tỉnh hay yêu cô. Ông ta thích có thời gian ở bên cạnh cô và cũng thích cuộc sống riêng tư của mình. Việc này rất tiện cho cả hai người. Ông ta không thúc ép, không làm cho cô khó chịu, hay không muốn cô ban ân huệ cho ông. Họ hợp tác làm ăn và nếu số phận may mắn đến, cộng thêm nỗ lực của ông và thiện ý của Tanya, họ sẽ trở thành bạn bè. Đối với Tanya, trong giai đoạn này, đây là một việc tốt đẹp. Người đàn ông nào quá hăm hở theo đuổi cô, sẽ làm cho cô hoảng sợ. Douglas biết thế. Ông ta biết rằng Tanya chưa quên Peter, có lẽ chưa quên trong một thời gian nữa, thậm chí còn lâu. Cô vẫn còn yêu Peter say đắm, bất cần anh ta bây giờ không xứng với cô.
Douglas suy nghĩ thận trọng một lát mới đáp. Nhiều lần ông đã tự hỏi mình câu hỏi đó và luôn luôn có cùng câu trả lời. Giống như Tanya, ông ta thấy không có lý do chính đáng để lấy vợ lại. Thỉnh thoảng ông ta có nghĩ đến việc ấy trong chốc lát, nhưng không lâu. Ông ta thấy mình ít có cơ hội để thành hôn với ai. - Tôi không biết, - ông nói với cô, mắt nhìn những vòng khói thuốc tan trong không khí. - Tôi nghĩ em nói đúng. Với tuổi chúng ta, không nên lập gia đình làm gì. Nhưng em còn trẻ hơn tôi nhiều. Mười hai tuổi nếu tôi không lầm. Với tuổi tôi, có một viễn cảnh khác. Nhiều lần tôi nghĩ rằng, một ngày nào đấy tôi sẽ sống cô đơn. Tôi không muốn cuộc đời kết thúc trong cô đơn. Bây giờ tôi không muốn mang lấy gánh nặng phải chu cấp cho người đàn bà còn trẻ đòi hỏi đủ thứ. Tôi sẵn lòng làm việc đó, nhưng tôi không muốn ba mươi năm sau khi về già sống nhờ tiền trợ cấp xã hội lại phải chu cấp nhiều cho bà ta như vậy. Nếu tôi bị xe tông vào năm sáu mươi tuổi thì sao? Thế là tôi đã chịu đựng những việc vô nghĩa ấy mà không được cái gì hết. - Ông ta cười, hít hơi xì gà khác, phà khói ra mũi một cách sảng khoái. - Thực ra, tôi không nghĩ mình quá già rồi không thể lấy vợ được nữa. Tôi còn lấy vợ được cho đến bảy mươi lăm tuổi hay tám mươi. Nhưng tôi không thể tìm ra được người vợ tốt. Đây là điều làm cho tôi tiến thoái lưỡng nan, là vấn đề thách thức cho tuổi của tôi. Tôi không bỏ ăn mất ngủ vì chuyện đó, nhưng tôi không tìm ra giải pháp cho vấn đề này, tôi cũng không tìm được người để tôi chung sống trong thời gian hiện tại, cho nên tôi cứ ở vậy. Nhưng tôi nghĩ trong trường hợp của em, Tanya, chắc em lo sợ sẽ bị đau khổ lại. Lý do như thế thật đúng. Chồng em vừa qua quả là đồ thối tha. - Douglas cảm thấy thương xót cho Tanya về chuyện này, mặc dù cô có vẻ bình thản, tự nhiên và ông hy vọng giúp được cô điều gì đó. Ông thích cô, vui vẻ vì được đi chơi với cô, chứ không như ông lo sợ khi họ mới gặp nhau lần đầu, mặc dù khi ấy ông cũng đã thích cô rồi. Ông thích tìm hiểu cô nhiều hơn. Cô không bao giờ làm ông thất vọng. - Nếu em lấy chồng lại, em muốn gì trong hôn nhân? - Ông ta hỏi, vẻ mặt trầm tư. Câu hỏi thật buồn cười, vì hai người không muốn lập gia đình, không muốn lấy nhau hay lấy ai.
Tanya ngần ngừ rồi đáp: - Em muốn có những gì mà tôi có trước đây, hay tôi nghĩ tôi đã có. Em muốn có người chồng mình yêu, tin tưởng, thích được cùng đi chơi và có những sở thích giống nhau. Đó là người mà em kính phục và cũng kính phục em. Cơ bản là người bạn tốt có đeo nhẫn cưới. - Cô nói, nhìn ông với đôi mắt buồn bã. Cô nhớ lại những thứ mình đã mất. Người bạn thân cũng như người chồng. Đây là sự mất mát rất lớn đối với cô, vì thực ra cô không mất chồng, mà đã bị người khác cướp chồng.
- Điều em nói không có vẻ gì lãng mạn hết, - ông đáp. - Thật ra tôi thích như thế. Kiểu lãng mạn bồng bột của tuổi trẻ ấy chỉ kéo dài khoảng năm phút, rồi trở thành điều tai hại. Tôi ghét cuộc sống lộn xộn. Tôi thích trật tự. - Tanya nghe ông ta nói bèn cười. Cô có thể thấy điều ấy nơi Douglas. Cái gì trên người ông ta cũng ngay ngắn, đẹp đẽ, gọn gàng, ngôi nhà của ông ta như thể là nhà kiến trúc và nhà tạo mẫu vừa làm xong sáng nay, đợi phóng viên tờ “Architectural Digest” đến chụp ảnh. Có người sẽ nói sự gọn gàng ngăn nắp này làm cho người ta bực mình, nhưng Tanya thấy sự gọn gàng khiến người ta thích ở, vì thoải mái và dễ chịu. Tanya không phải là người sống vô trật tự và thích cảnh lộn xộn, bê bối; Douglas cũng không. Ông ta thích mọi vật chung quanh ngăn nắp mọi việc lúc nào cũng vào khuôn phép, vì thế mà ông nói đây là một trong những lý do ông không muốn có con.
Theo ông ta, người có con luôn luôn phải chịu đựng cảnh ồn ào, mặc dù họ nói họ yêu trẻ hay là không quên bổn phận làm bố mẹ một giây. Ông ta không thích cảnh tượng ấy. Cứ nghĩ đến cảnh trẻ con ở trong trung tâm chỉnh hình, bị xe hơi tông, khóc suốt đêm hay vấy tay bẩn sơn lên ghế nệm dài, hay thậm chí còn vấy bánh, bơ đậu phụng lên đấy, là ông ta chán ngán. Ông ta tuyệt đối không phải là ứng viên cho sự hỗn loạn trong cuộc sống, mà trong nhà có con nít là có sự hỗn loạn. Ông ta kính phục những người chịu đựng cuộc sống như thế, nhưng ông không muốn tình nguyện làm việc đó và bây giờ vẫn nghĩ như vậy. Ông ta sẽ không bao giờ cưới người phụ nữ nào muốn có con, hay thậm chí sống lâu với người muốn có con.
Douglas lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi cười, nói:
- Hai chúng ta có vẻ như không ai muốn lập gia đình cả, phải không Tanya?
- Em không nghĩ đến chuyện đó, - cô cười. - Em chưa ly dị chồng mà, - nhưng cô buồn khi nhận ra chỉ còn mười tuần lễ nữa là mình và Peter sẽ ly dị. Douglas cũng không có vẻ gì muốn hay cần phải lấy vợ lại. Họ đi chơi với nhau rất vui vẻ, nhất là những ngày chủ nhật. Lạ thay là họ có vẻ như vợ chồng mà không có tình dục, không ôm ấp nhau. Ông ta không bao giờ hôn môi cô, thậm chí không quàng tay quanh cô. Họ chỉ thư giãn bên nhau, đánh giá cuộc đời qua cách nhìn của họ. Bây giờ họ chỉ muốn như thế, không còn gì khác hơn.
Sau đó, Douglas chơi đàn dương cầm suốt hai giờ như mọi khi. Tanya nằm bên hồ bơi, lần này cô tỉnh và lắng nghe tiếng đàn. Nhạc hay, ngày ấm áp, tuyệt vời. Bất cứ khi nào cô ở với Douglas, cuộc đời có vẻ thoải mái dễ chịu. Và vì lý do không nói ra được, cô cảm thấy bình an, Tanya cần được như thế. Cô cần bình an và yên ổn. Cuộc đời cô đã gặp sự hiểm nghèo, đáng sợ trong một thời gian. Douglas đã cho cô nơi trú ẩn bình an khiến cô cảm thấy dễ chịu và hết sức cảm động. Và tình bạn mà cô đã đáp lại cho ông ta một cách thông minh, không yêu cầu ông ta điều gì cả, là điều mà Douglas hằng mong muốn.