← Quay lại trang sách

Chương 17

Molly và Tanya gặp nhau tại phi trường vào chiều thứ tư. Tanya rời khỏi sàn quay ngay khi xong việc và đến ngay phi trường cho kịp chuyến bay. Cả ngày cô mệt phờ trên sàn quay, chỉ thấy Douglas vài phút. Ông ta mỉm cười nhìn cô khi đứng với đám người bao quanh, ánh mắt e thẹn. Cô cười đáp lại ông ta. Bỗng nhiên mọi việc đều thay đổi giữa hai người, cô không nói chuyện với Douglas từ đêm qua. Cô nghĩ đến ông hàng giờ, cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Ông ta là người rất hấp dẫn, cô thích như vậy, nhưng không nghĩ ông ta là người có thể trở thành ý trung nhân của mình. Bây giờ Douglas vẫn chưa thể. Nhưng ông ta đã nói yêu cô, việc này làm cho đời cô đảo lộn hết, cô cảm thấy thú vị. Nhưng vừa hấp dẫn lại vừa lo sợ.

Molly đợi cô ở quán Starbuck trong phi trường như đã hứa và hai mẹ con chạy ra máy bay cho kịp giờ. Họ là những người khách cuối cùng lên máy bay. Vừa ngồi vào chỗ trên máy bay, điện thoại di động của cô đã reo. Họ chưa thông báo hành khách tắt máy điện thoại, nên cô mở máy ra nghe và ngạc nhiên khi nghe giọng của Douglas.

- Tôi rất buồn vì hôm nay không có dịp để nói chuyện với em, - ông ta nói bằng giọng dịu dàng thân quen, có ý nghĩ mới mẽ. - Tôi không muốn em quên những gì tôi nói vào đêm qua, hay nghĩ đấy là rượu nói. Tôi yêu em, Tanya à. Tôi yêu em lâu rồi. Thật vậy, từ năm ngoái, nhưng tôi nghĩ chắc em không thể đáp lại tình cảm của tôi. Tôi nghĩ lần này sẽ không như lần ấy. Chắc bây giờ em sẽ đáp lại mong ước của tôi.

- Em... em không biết nói sao... em ngạc nhiên...- và rất sợ. Cô không biết mình có yêu ông ta không, nhưng cảm thấy rất gần gũi ông ta. Không bao giờ cô nghĩ đến chuyện mình dan díu tình ái với Douglas. Cô không tin ông ta sẽ quan tâm đến mình, không hề nghĩ ông sẽ làm việc ấy.

- Đừng sợ, Tanya, - ông ta bình tĩnh đáp. Cô lại cảm thấy yên ổn với ông ta. - Tôi nghĩ có thể xem đây là loại hôn nhân mà cả hai ta đều mong muốn. Một sự liên minh mạnh mẽ giữa hai người quan tâm, chăm sóc nhau. Là những người thân có đeo nhẫn cưới, như em mong muốn. Tôi muốn được như thế. Tôi không muốn lấy vợ lại cho đến ngày gặp em. - Giọng ông ta bỗng nhanh và cương quyết: - Em hãy dành thì giờ để làm quen với ý nghĩ này.

- Chắc phải làm thế, - cô thận trọng đáp, lại cảm thấy lo sợ. Cô lúng túng khi nói chuyện với Douglas khi có sự hiện diện của Molly ngồi bên cạnh. Cô không muốn Molly biết chuyện đang xảy ra. Cô cần có thời gian quen với ý nghĩ này trước khi nói cho các con nghe. Cô chưa ly dị với Peter. Nhưng cô thấy bị Douglas lôi cuốn quá mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng của mình. Mặc dù cô sợ hãi, nhưng điều ông ta nói khiến cô thích. Vì điều ông ta nói làm dịu vết thương lòng cô trong năm qua.

- Tôi sẽ gọi cho em vào cuối tuần, - ông ta hứa. - Đừng quên việc mời các con em đi chơi du thuyền nhé.

- Em sẽ nhớ... Douglas này... Cảm ơn ông về mọi thứ... Em muốn nói... em cần một ít thời gian...- Tanya nói khi máy bay tuyên bố hành khách phải tắt hết điện thoại di động. Máy bay chuẩn bị cất cánh.

- Tôi biết em cần. Em cần thời gian để quen, - ông ta nói, giọng bình tĩnh, điềm đạm.

- Cảm ơn ông, - Tanya đáp nho nhỏ, lòng tự hỏi phải chăng số phận ưu ái cô nên đã xui khiến hai người gặp nhau. Có thể số phận đã ban cho cô hạnh phúc tuyệt vời. Cô chưa biết, nhưng hy vọng sẽ được hạnh phúc. Nói tóm lại, số phận đã biến sự đau khổ của cô thành hạnh phúc. Như thế sẽ tuyệt vời biết bao. Cô chào tạm biệt Douglas rồi tắt máy. Molly nhìn cô đăm đăm.

- Ai thế? - Molly ngạc nhiên hỏi. Cô nhìn mặt mẹ.

- Ông chủ của mẹ, - Tanya cười. - Douglas Wayne. Ông ta gọi nói về kịch bản.

- Trông mẹ có vẻ khác thường. Mẹ có thích ông ta không? Như thích người yêu, con muốn hỏi thế. - Miệng con trẻ thành thật, cô nghĩ, nhưng chưa nên nói cho các con biết chuyện đã xảy ra, hay chuyện ông ta vừa nói.

- Đừng ngốc. Mẹ và ông ấy chỉ là bạn. - Tanya dựa đầu ra lưng ghế, nhắm mắt. Cô nắm bàn tay Molly trên chuyến bay, vừa ngủ chập chờn vừa nghĩ đến Douglas và những điều kỳ diệu ông ta đã nói. Thật giống như một giấc mơ.

Họ đi taxi từ phi trường San Francisco về nhà. Khi Tanya vào nhà, bật đèn lên, ngôi nhà trông buồn bã, bụi bặm. Không ai ở đây từ tháng chín, cô thấy ngôi nhà như không được ai yêu thích nữa. Nó có vẻ thật buồn đối với cô. Cô giũ bụi trên những cái gối, bật hết đèn lên, rồi đến siêu thị Safeway trong khi Molly gọi cho bạn bè. Lúc cô về nhà, Jason và Megan đã đến, trong bếp có nhiều tiếng ồn ào. Bạn bè của các con gồm có sáu người đến chơi với họ, người nào cũng nói đến bạn trai, bạn gái, tiệc tùng, trường học. Tiếng ồn inh tai nhức óc, âm nhạc vang lên, Tanya tươi cười. Đây là cảnh tượng cô rất thích mà khi ở L.A cô nhớ kinh khủng. Cô sung sướng có các con về nhà, nếu cô ở lại L.A ăn lễ Tạ Ơn ở khách sạn, thì chắc sẽ là một sai lầm lớn. Các con cô thích mừng lễ Tạ Ơn và Giáng sinh ở đây, tại nhà họ và cô cũng vậy.

Cô làm thịt bò băm viên và món pizza cho họ, trộn đĩa xà lách thật lớn, và chiên khoai tây. Đến khuya, bạn bè về hết, nhà bếp sạch sẽ, các con cô lên lầu, cô dọn bàn để mừng lễ Tạ Ơn. Thật tuyệt khi được về nhà lại và buồn khi nghĩ đến những đổi thay quá lớn trong đời họ. Các con của cô đã vào đại học và sắp trưởng thành, sẽ sống tự lập. Peter đang sống với Alice. Việc ly dị sắp xong, cô đang sống ở khách sạn tại L.A. Về lại Ross như thế này là điều có vẻ lệch lạc về thời gian, nhưng là sự lệch lạc đáng yêu cho cô, cô thường thích như vậy. Cô buồn lòng vì thấy mình vẫn còn yêu Peter. Cô nhận thấy mình chưa quên anh ta, và tự hỏi không biết bao giờ mới hết nhớ Peter. Ở Ross này, nơi họ đã cùng chung sống, sự nhớ nhung càng nhiều hơn.

Như mọi năm, cô dậy lúc năm giờ sáng để bắt đầu nấu con gà tây. Nằm một mình trên giường, cô rất khó ngủ. Lễ Tạ Ơn năm ngoái cô nghĩ Peter dan díu với Alice, nhưng chuyện này đã xảy ra trước đó và năm nay dòng đời đã đẩy hai người đi theo hai ngả, đến bến bờ khác nhau. Cô độn con gà tây và đặt vào lò, vừa làm cô vừa nghĩ đến Douglas, lòng phân vân không biết ông ta có vui ở đây không. Có lẽ ông ta không vui. Nhà này quá xấu đối với ông ta, nhưng ông ta đề nghị đi chơi chỗ khác vui hơn, thích hơn. Cô nóng lòng muốn hỏi các con có muốn đi chơi du thuyền sau Giáng sinh không. Cô hy vọng chúng sẽ bằng lòng. Tanya muốn đi chơi với ông ta và muốn các con đi cùng nữa. Đây là cuộc phiêu lưu kỳ thú cho mấy mẹ con.

Khi cô đã cho con gà tây vào lò rồi, cô nằm trên giường và mơ mộng. Để cố quên Peter, cô phải nghĩ đến những chuyện cô sẽ cùng làm với Douglas, trong ngôi nhà tuyệt vời ở L.A, lắng nghe ông ta chơi đàn dương cầm và cùng sống với ông. Cuộc sống này có viễn tượng rất hấp dẫn, mặc dù cô chưa quen. Nhưng có nhiều cơ hội giúp cô được yên ổn, thoải mái với ông ta. Cuộc sống này không có gì lãng mạn hay đam mê, mà chỉ là tình bạn, cô hy vọng với thời gian nó sẽ trở thành tình yêu. Cô đã sẵn sàng đón nhận ý nghĩ này, mặc dù việc này còn quá mới mẻ và làm cho cô bối rối. Việc ông ta chia sẻ tình cảm với cô khiến cho cô quá đỗi ngạc nhiên. Cô miên man suy nghĩ đến khả năng cuộc đời cô trở nên yên ổn, an lành khi sống với Douglas.

Các con cô ăn mặc tươm tất để mừng lễ Tạ Ơn như họ thường làm. Cả hai cô gái đều mặc áo dài như Tanya và Jason mặc com lê.

Họ ngồi vào bàn ăn, Tanya nói lời tạ ơn Chúa như cô thường làm. Cô cám ơn Chúa đã cho mẹ con cô thực phẩm, cho họ những món quà trong năm qua và quà sắp đến, đã đoàn tụ gia đình họ, đã cho họ tình thương yêu. Giọng cô nghẹn ngào khi nói, mắt ứa lệ. Điều cô nghĩ đến là những đổi thay chua xót mà gia đình cô đã gặp phải trong năm qua và việc ly dị vẫn chưa xong. Khi cô sắp khóc, Molly đưa tay chạm vào bàn tay cô. Tanya kết thúc lời cầu nguyện với nụ cười giấu trên môi, mắt nhìn các con. Thực vậy, họ là món quà mà cô phải tạ ơn Chúa rất nhiều vì đã ban tặng cho cô.

Jason cắt con gà tây, năm nay cậu ngồi vào chỗ của bố, cậu cắt rất đẹp. Bữa ăn ngon, ngoại trừ khoai lang ít ngon, vì Tanya đã để hơi cháy.

- Lâu ngày mẹ không nấu, - cô xin lỗi. - Mẹ không nấu nướng kể từ mùa hè năm ngoái. - Thật khó tin việc cô sống trong khách sạn lâu đến thế.

- Cô Alice làm hạt dẻ nghiền nhừ, tẩm rượu uých ky để ướp gà. - Megan lớn tiếng nói, có vẻ như trách móc mẹ. Tanya không nói gì, còn Jason nhìn em với ánh mắt khó chịu. Sáng mai họ sẽ đến nhà Peter, tất cả các con cô đều biết mối liên hệ xã giao giữa hai nhà có phần nào căng thẳng. Họ cố tránh không nói chuyện về bố với mẹ và ngược lại, hay không nói về Alice trước mặt mẹ. Chuyện còn quá sớm và họ cũng lúng túng khi nói. Megan gần gũi với Alice suốt cả thời gian xáo trộn của việc ly dị. Molly tránh xa Alice, cô đau khổ vì mối tình của Alice với bố mình đã phá tan hôn nhân của bố mẹ cô. Jason cố đứng ngoài việc này, cậu hy vọng cuối cùng cơn bão táp xấu xa này cũng sẽ dịu xuống. Cậu không muốn đứng về phía ai hết, chỉ muốn đến thăm hai nơi bình yên vui vẻ.

Ăn đến nửa bữa, Tanya nói với các con:

- Có người mời mẹ và các con đi chơi. - Cô muốn thay đổi câu chuyện họ đang nói về tài nấu nướng của Alice, về các món ăn ngon của chị ta làm, những việc này làm cho cô đau đớn khi nghe. Megan vẫn còn căm tức về cuộc sống của Tanya ở L.A. Mấy tháng trước đây cô ta nói rằng dù bố cô và Alice đã làm gì đi nữa, thì việc hai người ly dị nhau vẫn là do lỗi của mẹ. Tanya đau đớn khi nghe thế, nhưng chính cô cũng nghĩ thế, cô cảm thấy mình có tội khi bỏ nhà để đến sống ở L.A. - Chúng ta được mời đến biển Caribê chơi trên một chiếc du thuyền rất đẹp vào dịp lễ Giáng sinh. - Tanya trịnh trọng nói, mọi con mắt đều quay nhìn cô.

- Ai mời? Diễn viên điện ảnh nổi tiếng mời phải không? - Megan hỏi.

- Nhà sản xuất mẹ đang làm, Douglas Wayne. Ở St. Bart’s. Ông ấy sẽ đưa chúng ta đến đó bằng máy bay của ông ấy.

- Làm sao có chuyện này? Mẹ cặp bồ với ông ta hay sao đấy? - Megan hỏi, vẻ nghi ngờ mẹ và lời mời tuyệt vời ấy.

- Không phải vậy. Mẹ và ông ấy chỉ là bạn bè thôi, nhưng mẹ nghĩ rồi cũng sẽ đến chuyện ấy vào thời điểm nào đó. - Tanya không muốn kể cho các con nghe chuyện Douglas nói về hôn nhân và nói yêu mình. Thời gian còn quá sớm đối với cô, và chắc chắn còn quá sớm đối với chúng. Cô muốn các con quen biết Douglas trước, rồi cô sẽ nói với họ về chuyện đã rồi. Và cô cũng cần thời gian để làm quen với chuyện này. - Chúng ta sẽ đi ngay sau lễ Giáng sinh, ở chơi ngày đầu năm trên thuyền, - cô nói tiếp.

- Còn bố thì sao? - Megan hỏi, vội vàng bênh vực quyền lợi của bố và đang lúc cần phải làm thế.

- Con sẽ đi Squaw với bạn, - Jason bần thần nói, nghĩ đến lời mời, không biết đi đâu vui hơn. Nhưng rồi cậu lại quyết định rất nhanh. - Nhưng con thấy thích đi du thuyền, mà du thuyền ở biển Caribê thì quá tuyệt, không thể từ chối được.

- Con sẽ ở nhà với bố, - Megan vội nói thêm, để phản đối quyết định của anh trai, cho dù ý kiến của cô ta có ý nghĩa: “tìm cách trả thù ai, lại làm hại chính mình” như anh cô thường nói khi cô có ý hại ai. Điều này cô ta thường làm luôn và bây giờ cô ta nói để khẳng định quan điểm của mình.

- Con có thể thay đổi ý kiến về sau, - mẹ cô nhẹ nhàng đáp, rồi quay qua cô gái song sinh kia. - Còn Molly thì sao?

- Con sẽ đi với mẹ. - Cô gái mỉm cười. - Con thấy rất tuyệt. Con có thể đem theo bạn được không? - Tanya há hốc miệng.

- Yêu cầu như thế thì tham quá. Có lẽ lần sau, nếu ông ấy mời lại, còn bây giờ mới lần đầu. - Các con cô sẽ ở với bố vào tối Giáng sinh, ở với mẹ vào ngày Giáng sinh, cô đề nghị họ sẽ đi St. Bart’s vào ngày hai mươi sáu và về vào ngày đầu năm, vì chúng phải đi học vào ngày mùng hai. Chúng sẽ ở chơi trên thuyền năm ngày, như thế đủ cho Douglas và là một sự chiêu đãi quá tuyệt cho chúng. Mọi người đều có vẻ hài lòng, ngay cả Megan không đi.

Cuối cùng, mấy mẹ con ăn một bữa ngon miệng và có một lễ Tạ Ơn vui vẻ. Ngày hôm sau, các con Tanya đến nhà bố. Sau khi chúng đi rồi, ngôi nhà trống vắng và khi chúng về nhà vào thứ bảy, ngôi nhà trở lại sự ồn ào. Chúng không nói lời nào về Peter, đây là điều làm cho Tanya sung sướng. Douglas gọi cho cô vào hôm thứ sáu, cô báo cho ông ta biết các con cô đã quyết định đi du thuyền chơi.

Ông ta nhắc nhở cô: - Chúng ta nghỉ cho đến mùng tám. Tại sao ta không đưa các con em về bằng máy bay, còn em và tôi ở lại trên thuyền thêm ít ngày nữa, cho đến mùng tám? Chúng ta sẽ có một số thời gian ở riêng với nhau. - Ông ta nói như thể họ đã sống chung với nhau, cô tự hỏi phải chăng họ đã có mối liên hệ ấy rồi! Như mọi khi, ông đã thu xếp mọi việc đâu vào đấy.

- Douglas, ông thật tốt với em và các con em, - cô đáp, vẻ mừng rỡ. - Việc này là một món quà tuyệt diệu cho các con em. Ông có chắc ông vui lòng như vậy không? - Cô biết ông có thái độ như thế nào với lớp thanh niên rồi.

- Các con em không phải trẻ con bốn tuổi, - ông ta thản nhiên đáp. - Tôi không sao đâu. Tôi thích quen biết chúng và thích ở với em. Ông ta có vẻ thoải mái về các con cô hơn ý kiến của ông ta trước đây về trẻ con. Cô không thể không tự hỏi phải chăng Douglas đã suy nghĩ về trẻ vị thành niên như thế nào rồi? Ông hoàn toàn không thích trẻ con. Tanya hy vọng các con mình sẽ làm cho ông thích.

- Em sẽ dành thời gian để vui chơi với ông, - cô đáp thân mật. Mọi chuyện thật quá tuyệt ngoài sức tưởng tượng.

- Khi nào em rời Marin về lại L.A? - Ông ta lo lắng hỏi.

- Molly và em sẽ đi chuyến bay lúc bốn giờ chiều chủ nhật. Hai đứa kia sẽ lái xe đi vào sáng hôm sau. Em sẽ về đến khách sạn lúc sáu giờ.

- Có lẽ tôi sẽ đem đến thứ gì ngon hơn thức ăn Trung Quốc làm sẵn. Như thức ăn Ấn Độ nấu cà ri hay thức ăn Thái. Em nghĩ sao?

- Với em thì bánh mì kẹp xúc xích nóng là được rồi.

- Bây giờ cô thấy háo hức muốn gặp lại ông ta. Những chuyện hấp dẫn sắp xảy đến cho đời cô. Douglas đã hôn cô, đã nói yêu cô, đề cập đến chuyện hôn nhân và họ sẽ đi chơi du thuyền với các con cô nữa. Nhiều chuyện xảy ra chỉ trong vài ngày. Đầu óc cô quay cuồng, cảm thấy như mình đang run rẩy ở trên bờ vực thẳm.

- Tôi sẽ đến lúc bảy giờ. Hẹn gặp em... và Tanya này.

- Vâng?

- Tôi yêu em, - ông nói nho nhỏ rồi cúp máy. Cô nhìn quanh phòng, kinh ngạc. Cuộc đời biến chuyển nhanh biết bao!