Chương 18
Khi Douglas xuất hiện ở ngôi nhà trệt số 2 vào tối thứ bảy, ông mặc áo casơmia đen và quần jeans. Trông ông ta thoải mái, hạnh phúc và ông mang đến nhiều thức ăn càri Ấn Độ. Khi họ mở ra trong nhà bếp, thức ăn tỏa mùi thơm ngát. Tanya bỏ thức ăn ra đĩa, những cái đĩa này cô đã lấy khi khách sạn phục vụ tại phòng cho cô. Douglas hôn cô khi mới vào, rồi kể cho cô nghe về ngày nghỉ cuối tuần của ông. Còn cô kể cho ông nghe về Marin, về các con, về nỗi buồn của cô khi ở nhà vì ngôi nhà trống vắng bị lãng quên như chiếc lá héo úa vào mùa hè. Ngôi nhà khiến cô chán nản nhưng cô thích ở với các con và ngôi nhà vẫn còn là tổ ấm của tất cả mọi người. Tanya nói bây giờ cô là kẻ vô gia cư, không biết sống ở đâu, thuộc nơi nào. Ngôi nhà trệt trở thành tổ ấm của cô, cô không có những kỷ niệm đau đớn ở đây. Peter chỉ đến thăm cô ở đây có hai ngày. Còn lại bao nhiêu thời gian, cô chỉ sống một mình.
Sau khi ăn tối xong, Douglas ngồi trên ghế nệm dài bên cạnh Tanya, quàng tay ôm quanh cô và họ nói chuyện với nhau. Ông thân mật với cô hơn trước kia rất nhiều, thật là một sự phối hợp kỳ lạ giữa tình yêu mới và tình bạn cũ. Tanya cảm thấy rất kỳ diệu, thích cảnh âu yếm như thế này. Ông ta đã trở thành quen thuộc với cô, dù họ chưa bao giờ sống lãng mạn với nhau.
Họ ngồi nói chuyện với nhau một hồi lâu, ông vẫn quàng tay ôm quanh cô, rồi hai người hôn nhau lại. Đam mê bừng lên rất nhanh trong người ông và cô ngạc nhiên thấy mình đáp ứng ông cũng rất cuồng nhiệt. Tất cả những tình cảm này đã chết trong lòng cô từ ngày Peter bỏ cô ra đi, bây giờ sống dậy một cách mãnh liệt không kém. Cô thấy mình bị Douglas thu hút rất mạnh. Ông ta rất đa cảm, ham muốn mạnh, khiến cô thở hổn hển, buông thả mình theo tiếng gọi của tình dục.
Một lát sau họ vào phòng ngủ, giường đã chuẩn bị sẵn sàng. Douglas tắt đèn, còn Tanya sửa lại chiếc giường rộng, sau đó hai người cởi áo quần, nhìn nhau cười trong ánh sáng lờ mờ. Họ không có cảm giác đây là việc ái ân mới mẻ, vì họ đã biết nhau lâu rồi. Họ nghĩ rằng đây chỉ là hành động mới để thêm vào cuộc sống vốn đã thoải mái. Cô ngạc nhiên thấy mình hoàn toàn dễ chịu với ông ta, khao khát được hưởng tình yêu và đam mê của ông. Tình dục giữa hai người thật tuyệt vời, họ làm tình lại lần nữa trước khi Douglas ra về lúc hai giờ sáng.
Buổi tối trôi qua quá tuyệt, cuộc tình diễn ra không làm cô khiếp sợ như trước đây. Douglas là người tình rất khéo léo, quan tâm đến việc làm cho cô sảng khoái, hạnh phúc. Mối tình của họ nặng về tinh thần, trí óc. Cô có cảm giác Douglas luôn luôn có kế hoạch và có suy nghĩ. Nhưng mọi kế hoạch mà ông ta vạch ra chỉ cốt làm cho cô được hạnh phúc và làm thỏa mãn cô.
Ông hôn cô và nói:- Nếu anh biết như thế này, anh không đợi quá lâu làm gì. Anh hối tiếc đã chờ đợi. - Tanya cười, hôn cổ ông. Nhưng cả hai đều nghĩ việc này sẽ rất bậy nếu họ làm sớm hơn. Ông chờ đợi là khôn ngoan. Thời gian được ấn định rất đúng. Bây giờ cô mới sẵn sàng, sẵn sàng thử, sẵn sàng bắt đầu. Ngay đến bây giờ, việc cố không nghĩ đến Peter và những năm tháng sống bên nhau vẫn còn là sự thách thức. Cho nên việc ngủ với người khác là chuyện kỳ lạ đối với cô. Nhưng đến lúc cuối đêm, sợi dây ràng buộc cô với Douglas đã chặt chẽ hơn. Họ đã vượt qua chiếc cầu để sang thế giới khác.
Trước khi ra về, ông hôn cô lại một cách say sưa, rồi khi về đến nhà, ông gọi điện thoại đến nói rằng ông yêu và nhớ cô. Tanya nghĩ mình may mắn biết bao. Nhưng trong khoảnh khắc khi nằm một mình trên giường, cô thấy nhớ Peter, nước mắt ứa ra. Tình dục giữa cô với Douglas rất tuyệt, ông ta là người tình có ý thức, chăm lo cho cô, khéo léo cư xử, nhưng bỗng nhiên trong giây phút ngắn ngủi cô cảm thấy nhớ nhung mùi vị quen thuộc của Peter. Khó mà để cho kỷ niệm hai mươi năm trôi qua một cách dễ dàng. Tuy nhiên, đêm đó, chương khác trong đời cô đã lật sang trang. Cô cảm thấy những việc mà cô và Douglas đã làm đêm đó cuốn trôi theo dòng đời.
Sau đó họ thường gặp nhau. Hầu như đêm nào ông ta cũng đến. Họ làm tình, đọc các lời ghi chú về kịch bản, thảo luận bộ phim, gọi phục vụ tại phòng và nhiều lần đi ăn tối ở ngoài. Tanya sung sướng, thoải mái với ông ta và họ làm việc cật lực trong sàn quay. Họ cố giữ mối quan hệ trong vòng bí mật, nhưng khi bốn mắt gặp nhau, người mù cũng thấy tình ý của họ như thế nào. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên cô bắt đầu yêu ông. Ông thường nói mình là người may mắn. Nhưng ông không biết hết tâm trạng của cô, một phần đời cô là các con. Mỗi khi có người con nào của cô gọi đến là ông có vẻ cay cú, nên cô rất buồn và thấy lo. Ít ra họ cũng sẽ gặp nhau trên du thuyền, Tanya nghĩ mọi chuyện sau đó sẽ hạ hồi phân giải. Chiếc du thuyền sẽ là nơi khởi đầu kỳ diệu. Nhưng riêng Douglas và Tanya, như đôi uyên ương, mọi việc đều cực kỳ tốt đẹp. Douglas đã phục hồi niềm tin vào cuộc sống của cô, và lòng tự trọng đã bị tổn thương nặng nề trong cô.
Tháng làm việc ở phim trường diễn ra bình thường. Cô không về Marin cho đến ngày hai mươi ba tháng mười hai mới về, cùng ngày với các con. Cho nên cô không có thì giờ lau dọn nhà cửa. Người lo việc lau chùi nhà cửa chỉ một tuần làm một lần, nên nhà cửa không được như trước kia.
Douglas bay đi St. Bart’s cùng ngày Tanya về Marin. Tối các con cô về, công việc thật bận rộn vì bạn bè của họ đến chơi đông đúc, nhưng ngày hôm sau nhà cửa vắng lặng như tờ vào tối Giáng sinh khi các con cô đến nhà của Peter và Alice. Việc chia sẻ con cái như thế này thật chán. Cô đi dự lễ một mình vào lúc nửa đêm và khi về nhà cô rất buồn. Khi ấy quá khuya nên không thể gọi Douglas khi ông đang ở trên thuyền. Cô ngồi một mình trong phòng khách một lúc lâu, nhớ khi các con cô còn nhỏ và những giây phút hạnh phúc họ cùng chia sẻ với nhau. Có lúc cô muốn gọi cho Peter, chúc anh Giáng sinh vui vẻ, nhưng rồi lại thôi. Quá trễ rồi, hay quá sớm. Họ còn ở trong vành đai trắng mới lập ra, vết thương lòng chưa lành.
Ngày hôm sau, khi các con cô về nhà cửa mới vui. Họ trao nhau quà tặng, ăn trưa và tối đó chuẩn bị hành trang để đi St. Bart’s. Molly và Jason rất háo hức, còn Megan về lại nhà Peter sau bữa ăn tối, trong khi những người khác sẽ ra đi vào lúc sáng sớm.
- Con không thay đổi ý kiến thật ư? - Mẹ cô hỏi.
Megan lắc đầu. Không phải vì cô ta muốn gần Alice, mà là cô ta vẫn trách mẹ về việc ly dị.
Ba mẹ con rời nhà ra phi trường để đi Caribê lúc sáu giờ sáng. Họ đến đấy trước bảy giờ, máy bay phản lực của Douglas đón họ và cất cánh lúc tám giờ. Họ bay về Miami, đáp xuống sau một giờ chiều, bốn giờ chiều giờ địa phương. Máy bay đổ thêm nhiên liệu, rồi một giờ sau bay lại sau khi Tanya và các con đi dạo quanh trong phi trường nửa giờ cho giãn gân cốt. Họ đến St. Bart’s lúc tám giờ, giờ Miami, chín giờ tối ở St. Bart’s, bị nhồi xóc khi máy bay đáp xuống vì đường băng ở St. Bart’s có tiêu chuẩn thấp. Ba người thủy thủ trên thuyền của Douglas đang đứng đợi họ. Khi ấy họ đã đi được mười một giờ rồi. Nếu không đi máy bay của Douglas, thì họ sẽ không đến kịp giờ để gặp mặt các thủy thủ. Các con cô rất ấn tượng khi họ thấy những bộ đồng phục hải quân có đường viền với tên của chiếc du thuyền. Rêve. Tiếng Pháp có nghĩa là “Mơ”. Tanya cảm thấy như mình đang sống trong mơ. Cô không biết chiếc du thuyền dài hai trăm feet như thế nào, mặc dù đã thấy bức ảnh chụp nó để ở nhà Douglas. Khi họ thấy chiếc thuyền, nó dài đến bảy mươi mét, trông lớn gần bằng một chiến hạm. Không ai trong số họ thấy chiếc thuyền lớn như thế. Rêve là chiếc du thuyền lớn nhất ở trong cảng, đèn sáng choang rất sinh động. Dọc theo bến tàu có nhiều cửa hàng nhỏ, Douglas đứng trên boong, vẫy tay chào họ khi họ bước ra khỏi taxi với hành lý. Ông ta mặc quần jeans trắng, áo thun, đi chân trần, da màu nâu sậm. Vừa thấy họ, ông tươi cười chào, tim Tanya đập thình thịch. Dấu hiệu có vẻ tốt lành. Các con cô kinh ngạc lên chiếc du thuyền. Tanya cũng muốn nhìn, nhưng mắt cứ xoáy vào Douglas. Rõ ràng họ rất sung sướng khi gặp nhau. Đây sẽ là đợt nghỉ lễ vui vẻ. Cuối cùng cô cảm thấy như mình đã thuộc về ông. Sợi dây ràng buộc giữa hai người càng thêm gắn bó.
Thủy thủ đoàn đợi họ trên boong, chào mừng Tanya và các con cô lên thuyền. Một nữ tiếp viên đưa Molly và Jason vào phòng họ, nằm ở trên boong dưới. Khi họ đi rồi, Tanya theo cầu thang lên boong kế tiếp để gặp Douglas. Ông quàng tay ôm cô vào lòng, hôn cô, và cô sung sướng dựa vào người ông. Cô sung sướng vì gặp lại ông ta, nhất là trong cảnh lãng mạn, kỳ lạ này. Không còn chỗ nào thuận tiện hơn cho ông ở đây để tìm hiểu các con cô.
- Chắc em mệt lắm sau chuyến đi, - ông ta nói với giọng thương cảm, rồi rót cho cô ly rượu. Đấy là loại Margarita, có vẻ rất phù hợp vào một đêm đẹp trời như thế này. Thời tiết rất tốt. Cô không biết các con cô ở đâu, nhưng họ được dọn ăn bánh xăng uých ba lát ở phòng ăn. Cô không tin nổi chiếc du thuyền sang trọng như thế này. Thủy thủ đoàn gồm mười lăm người, tất cả đều lo làm sao cho Tanya và các con cô cảm thấy như ở nhà.
- Em không mệt đâu, - Tanya đáp, cô uống một hớp rượu và thận trọng liếm chất muối quanh môi. - Máy bay của anh quá êm, anh quá nuông chiều mẹ con em, chúng em cảm thấy như được lên thiên đàng. Chiếc du thuyền quá rực rỡ, - cô khen và ông có vẻ sung sướng. Ông nghĩ đến cô mấy hôm nay, trông đợi cô đến. Ông sung sướng khi có cô ở đây, nhưng cô cảm thấy ông có vẻ căng thẳng khi cười với cô, như thể ông muốn được thoải mái với cô, nhưng có cái gì đó làm cho ông lo âu. Cô hy vọng điều đó không phải là do các con cô ở trên thuyền, rồi cô tự nhủ mình là kẻ hoang tưởng. Khi họ đến, ông chào đón rất niềm nở. Ông rất tự hào về chiếc thuyền, về việc Tanya đến chơi.
- Chiếc thuyền không đẹp. Anh đã đóng chiếc này mười năm rồi, anh muốn đóng chiếc khác lớn hơn, nhưng không thể chia tay với chiếc này được. - Theo tiêu chuẩn của du thuyền, mười năm là cũ rồi. Tanya thấy chiếc du thuyền còn mới và các thứ trên thuyền còn trong tình trạng rất tốt. Douglas thích các thứ tốt nhất, dù mới hay cũ. Rêve phải được như thế.
Tanya ngồi trên boong nói chuyện với Douglas trong làn gió nhiệt đới nhè nhẹ mát mẻ, trông ông ta thoải mái, thanh thản. Cô tiếp viên đưa cho cô chiếc khăn quàng casơmia và khi cô đang ăn món sushi nấu với cá địa phương, thì Molly và Jason lên boong với họ, trông hai người có vẻ bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên họ gặp Douglas. Hai người hết sức lễ phép, họ quá sợ nên không thể nói gì hơn ngoài tiếng xin chào. Ngay khi các con xuất hiện, Tanya thấy ông lại có vẻ căng thẳng. Ông nhìn họ với ánh mắt rất căng, rồi tiếp tục nói chuyện với Tanya, không chú ý đến họ, như thể ông chưa muốn gặp họ, cho nên ông không lưu ý đến họ. Ông không biết nói gì với những thanh niên ở độ tuổi của họ, Tanya thấy mắt ông lộ vẻ sợ hãi. Các con cô quá mệt nên không chú ý, Tanya hy vọng sau vài ngày tình hình sẽ tốt hơn khi họ đã biết nhau. Các con cô rất dễ chịu, thân ái, cô tự hào về họ. Còn Douglas có vẻ hoảng sợ.
Đến khoảng nửa đêm, họ trở về phòng. Molly và Jason lẻn ra khỏi phòng để nói chuyện chơi với các thủy thủ trong bếp trên tàu. Họ sung sướng khi có người trẻ trên tàu. Còn trong phòng của chủ nhân, như Tanya nghe người ta gọi thế, cô tắm vòi sen. Khi cô xuất hiện, Douglas đang đợi cô với rượu sâm banh và dâu tây. Họ vào giường sau đó làm tình đến khi trời rạng sáng mới ngủ. Cô không đi kiểm tra các con ra sao, nhưng cô biết chắc chúng khỏe mạnh, được bảo vệ tốt trên tàu. Cô tin các con sẽ được vui vẻ.
Khi Tanya thức dậy, Douglas đã dậy rồi, cô thấy ông ngồi trên boong, mặc quần soọc để tắm, vẻ căng thẳng. Khi thấy cô, ông cười. Cô thức dậy vì thuyền nổ máy chạy ra khỏi cảng để tìm chỗ thả neo cho họ tắm và chơi trượt nước. Molly và Jason đang ngồi bên cạnh ông, họ im lặng, cả ba người đều có vẻ khó chịu. Các con cô có vẻ chán nản, cô thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Douglas. Ngay khi cô ngồi xuống với họ, các con cô nhìn cô với ánh mắt rầu rĩ. Lát sau cô xuống phòng để mặc đồ tắm và liền sau đó, các con cô xuất hiện để nói với cô rằng chúng thấy Douglas rất kỳ dị.
Jason phàn nàn:- Mẹ à, con cố nói chuyện với ông ấy vài lần, nhưng ông ấy không trả lời. Ông ấy cứ xem báo.
- Mẹ nghĩ ông ấy sợ, - Tanya đáp. - Hãy cho ông ấy một cơ hội. Ông ấy không có con, mẹ nghĩ con nít làm cho ông ấy bực mình. - Tanya cũng có vẻ lo lắng.
- Con hỏi ông ấy về chiếc du thuyền, - Molly nói thêm, - ông ấy nói con nít nên nhìn chứ đừng hỏi, rồi bảo chị Annie, tiếp viên, đưa bọn con xuống bếp để ăn, không cho chúng con ăn ở phòng ăn, sợ làm vấy bẩn. Lạy Chúa, ông ta nghĩ chúng con mới sáu tuổi sao?
- Sáu tuổi mà thân hình như thế này à!- Cô nói với con gái, trông cô mặc bikini và đi dép một quai rất hấp dẫn, đẹp rực rỡ. - Hãy cho ông ấy một thời gian. Ông ấy mời chúng ta đến đây quá tuyệt. Các con mới gặp ông ấy lần đầu rất khó khăn cho ông ấy. - Tanya muốn tất cả mọi người vui vẻ với nhau.
- Con nghĩ ông ấy muốn mẹ đến đây, chứ không muốn bọn con. Có lẽ chúng con nên đi về, - Molly cảm thấy lúng túng và đau khổ.
- Đừng nói vớ vẩn. Chúng ta đến đây có nhau mới vui. Ăn sáng xong, con có thể chơi trượt nước. - Nhưng khi họ chơi, Douglas rất lo. Ông nói rằng ông không muốn các con cô bị thương, rồi ông còn làm cho tình hình tệ hơn bằng cách ông nói rằng ông không muốn họ kiện ông nếu họ bị thương, hay không muốn làm hỏng các thiết bị chơi trượt nước Jet Skis. Cuối cùng, ông để cho họ sử dụng thiết bị Jet Skis với một thủy thủ lái canô, còn họ níu lấy trượt nước phía sau. Nhưng cô cam đoan với ông rằng, Jason thường sử dụng thiết bị như thế vào mùa hè ở Tahoe. Nhưng Douglas vẫn lo sợ khi nhìn Jason biểu diễn.
- Anh đã bị khánh kiện nhiều lần rồi, - ông ta nói với vẻ căng thẳng. - Vả lại, chắc em sẽ không tha thứ cho anh nếu có người con nào của em bị thương, hay tệ hơn thế. - Ông ta hoặc là lo lắng quá đáng hoặc là cộc cằn. Ông có vẻ như không thể giữ được thái độ bình thường với các con cô. Douglas, hoặc là lo sợ các con cô không được bình an, hoặc là bực tức vì chúng có mặt ở đây. Tanya thấy việc đưa các con đến đây là một sai lầm. Douglas tỏ ra không thích khi có mặt các con cô ở đây, hoặc là không niềm nở với chúng.
Đến giờ ăn trưa, ông cho các con cô xuống bếp ăn với các thủy thủ. Ông yêu cầu các con cô đừng dùng bồn tắm nước nóng, nếu chúng không tắm vòi sen trước cho sạch kem chống nắng trên người. Ông còn dặn Jason đừng dùng phòng tập thể dục của ông. Ông nói các thiết bị mảnh mai, chỉ hợp với ông thôi. Các con cô được phép tắm dưới biển có người nhân viên trông tàu canh chừng, nhưng không được nằm trên giường phơi nắng, vì chúng có kem chống nắng trên người. Tanya buộc các con cô phải thoa kem vì trời nắng chói chang. Đến sáu giờ, các con cô ăn tối với thủy thủ đoàn ở dưới bếp. Douglas mời cô đi ăn tối ở St. Bart’s, không phải vì lịch sự với cô hơn trước, mà vì thấy căng thẳng khi có các con cô ở gần đấy.
- Douglas, chúng biết điều mà, - Tanya cố bảo đảm với ông ta, nhưng ông ta vẫn có vẻ khổ sở cho đến khi các con cô rời khỏi các thiết bị Jet Skis để lên tàu. Ông ta không cho phép Molly và Jason làm việc gì hết ngoài việc ăn, ngủ và chơi với các thủy thủ. Bất cứ khi nào các con cô ở gần Douglas, ông ta căng thẳng không thể tưởng tượng nổi. Mười lăm nhân viên trên tàu được giao nhiệm vụ phải gắng hết sức để làm cho các con cô vui và tránh xa Tanya và ông ta ra. Ông ta muốn Tanya ở riêng với ông ta. Cô nhận thấy ông ghen với chúng. Đến ngày thứ hai thì Molly và Jason khổ sở, đòi về nhà. Tanya không muốn tỏ ra thô lỗ như thế, cô cố thuyết phục Douglas dịu dàng hơn một chút, cô nói rằng “các con” mình lớn cả rồi, không nên cư xử với chúng như con nít. Cô làm mọi thứ để có thể bắc chiếc cầu thông cảm giữa Douglas và các con, nhưng đều không có kết quả. Ông ta muốn ở một mình với cô, và các con cô thì ghét ông ta.
Tối đó, sau khi ăn tối xong, hai nhân viên thủy thủ đoàn dẫn Molly và Jason đi chơi ở nhiều quán bar, rồi đến một câu lạc bộ khiêu vũ để cho họ vui chơi. Hai người về tàu lúc bốn giờ sáng, hạnh phúc như mơ, đi lảo đảo vì say oắt. Họ vui vẻ đi thẳng vào cabin của Douglas và Tanya để nói cho hai người biết họ đã vui chơi thoải mái. Khi họ vào phòng, Molly nôn thốc nôn tháo, Tanya vội đi lau dọn phòng, trong khi Douglas ngồi trên giường, nghẹn ngào không nói được tiếng nào, vẻ mặt hoảng hốt.
- Chào Doug, - Jason chào rồi lắc lư người, - chiếc tàu tuyệt quá. Đêm nay chúng tôi vui chơi quá thoải mái.
Douglas nhìn họ, không nói một tiếng, trong khi Tanya cố lau chùi tấm thảm ở phòng ngủ nhưng lại làm cho nó tệ thêm. Mùi hôi bốc lên trong căn phòng kín đáo. Douglas phải đứng dậy, đi ra ngoài và cô cố đưa các con về giường ngủ. Douglas nghỉ cả đêm ngoài boong tàu và ngày hôm sau, cả đoàn nhân viên trên tàu lau chùi tấm thảm trong cabin của ông ta.
Khi ăn sáng, Douglas nói với Tanya:
- Đêm qua các con em say sưa làm mất vui, phải không? Em có nghĩ rằng trẻ con vào tuổi ấy nên cho phép chúng uống rượu không? - Ông ta hỏi, vẻ bất bình ra mặt.
- Em xin lỗi. Chúng còn nhỏ, chắc anh biết tuổi trẻ như thế nào rồi. - Cô nghĩ ông ta có một thời như thế, dù ông ta không say sưa.
- Không, anh không biết tuổi trẻ như thế nào. Chúng làm như thế có nhiều không? Anh muốn nói chúng có thường uống say không?
- Thỉnh thoảng thôi. Chúng là sinh viên mà. Molly không quen uống, nên nó say là phải. Jason uống nhiều hơn.
- Em có nghĩ nên đưa chúng vào trung tâm cải huấn không? - Ông ta hỏi. Cô hoảng hốt nhận thấy ông ta nói với vẻ nghiêm túc. Rõ ràng ông ta không ngờ tình hình lại đến nông nổi như thế này. Cho dù ông đã mời họ đến đây, nhưng các con cô vẫn là người xa lạ rất đáng lo sợ đối với ông.
- Dĩ nhiên là không, - cô bình tĩnh đáp. - Chúng tốt mà. Chúng không cần cải huấn. Chúng thỉnh thoảng mới như thế, vào những dịp nghỉ lễ thôi. Và em nghĩ chúng cũng khó chịu như anh. Tất cả đều muốn hòa thuận, nhưng rõ ràng không được như thế.
- Anh xin lỗi, Tanya. Anh nghĩ là anh không thích ứng được với chuyện này. Anh tưởng anh sẽ thích ứng được. - Ông ta có vẻ căng thẳng, cứng nhắc, lo sợ và thất vọng. - Tanya thấy buồn cho ông.
- Anh cố thích ứng là việc tốt, - cô buồn bã đáp. Ông gật đầu. Ông không biết nói sao.
Khi các con cô ngủ dậy, họ không được khỏe như mọi khi, cả hai còn choáng váng vì rượu. Molly lại nôn mửa, lần này nôn trong phòng cô, làm vấy bẩn thêm chiếc thảm nữa, khiến cho mẹ cô và các nhân viên thất vọng. Lần này họ cố giấu không cho Douglas biết. Molly cảm thấy mình có lỗi và cô biết giữa mẹ với Douglas có sự căng thẳng, nguyên do vì họ gây nên. Ông ta có vẻ như không thích có họ ở trên thuyền. Cô không nghĩ ra lý do tại sao ông ta mời họ, ngoài việc mời để làm vừa lòng mẹ họ. Tanya rất buồn, cô cố làm sao cho họ hạnh phúc và đừng gây phiền nhiễu cho ông ta. Bây giờ thì sự thật đã rõ ràng, ông ta chỉ mời họ như là hành động lấy lòng cô thôi. Ông ta không có ý định làm quen với họ, không muốn nói chuyện với họ.
Tối đó, Douglas đưa cô đi ăn tối ở ngoài lại, không mời các con cô. Ông không thể chịu nổi chúng. Ông ta không biết nói sao với Molly và Jason, và ông hết cả nhuệ khí để cố thử. Ông cảm thấy không thể hòa hợp với các con cô được. Tanya không nói đến chuyện này lúc ăn tối, sau lần thất bại hoàn toàn vào tối qua. Các con cô trở nên thân mật với thủy thủ đoàn, họ đi chơi với những người này, nên cô không hề trông thấy các con. Không có ngày nghỉ lễ cho cô nữa, cô lo giữa Douglas và các con gia tăng khoảng cách. Đây không phải là ý muốn của cô hay của ông ta.
Việc lôi thôi nhất xảy ra vào tối giao thừa. Tối đó các con Tanya đi với nhiều thủy thủ lên bờ chơi. Tất cả đều say, toàn bộ được cảnh sát chở về tàu, giao họ cho thuyền trưởng thay vì cho vào nhà giam. Tanya đưa các con vào giường ngủ, lại xin lỗi Douglas.
- Dù sao đêm nay cũng là đêm giao thừa. - Cô và Douglas uống sâm banh trên boong và đang hôn nhau thì xe cảnh sát đến, mọi người trên xe hát hò oang oang. Douglas dĩ nhiên không vui, với cả thủy thủ đoàn của ông.
- Con em làm cho thủy thủ đoàn của anh hư thân mất nết, - ông ta phàn nàn, mặc dù nhân viên của ông còn say nhiều hơn con cô. Tanya bình tĩnh đáp: - Em nghĩ tất cả đều uống say với nhau. - Cô cũng không thích họ say sưa, nhưng chuyến đi đã hỏng bét, vô phương cứu chữa. Ông ta không hề nói với các con cô một tiếng hay ăn với chúng một bữa và rõ ràng ông ta ân hận vì đã mời chúng. Ông say mê Tanya, nhưng không thích các con cô, đây là mùa nghỉ lễ khốn khổ cho cô. Cô chỉ ao ước một điều là tất cả hòa hợp, vui vẻ với nhau. Cô nghĩ các con cô hoàn toàn ghét chuyến đi này và Douglas cũng vậy.
Ngay khi họ rời thuyền để ra về cũng khổ sở. Molly và Jason còn dư vị trận say đêm qua nên trông chúng bơ phờ, mệt mỏi khi đến chỗ máy bay đậu vào sáng hôm sau. Douglas quan sát hai anh em với vẻ mặt khốn khổ, ông ta nói hy vọng lần sau họ sẽ có chuyến đi tốt hơn. Ông nói nho nhỏ rằng ông không quen sống với con nít, họ cảm ơn ông một cách lễ phép rồi ra về. Douglas có vẻ mừng rỡ khi họ đi rồi. Khi ông quàng tay quanh người cô với ánh mắt xin lỗi, Tanya tan nát cả cõi lòng.
- Anh xin lỗi, em yêu, - ông ta nói, hôn cô khi cô nhìn ông một cách buồn bã. - Anh không biết nói sao với em, Tanya. Anh nghĩ anh đã hoảng sợ. Có các con em trên thuyền gay cấn hơn là anh tưởng. - Rõ ràng như thế, nhưng Tanya nghĩ rằng trong tương lai việc này chắc cũng không khá hơn. Đúng là ông lo sợ con nít. Ông ghét chúng, như ông đã báo cho cô biết từ đầu. Cô thất vọng trước tình thế đã diễn ra, cô biết Molly và Jason cũng thất vọng. Đợt nghỉ lễ trên du thuyền của Douglas chỉ là cơn ác mộng. Tanya ân hận đã đưa các con đi chơi như thế này. Bây giờ hầu như không thể nào cô nói với chúng rằng Douglas là ý trung nhân của cô được. Và chính cô cũng nêu ra những câu hỏi nghiêm trọng về việc này. Đối với cô, điều quan trọng là ông ta phải hòa hợp với các con cô, nhưng rõ ràng điều này ông ta không thể làm được.
- Em có tha thứ cho anh về việc anh đối xử quá tệ với các con em không? - Ông ta hỏi, ánh mắt lo lắng.
- Dĩ nhiên. Em chỉ muốn mọi người tìm hiểu nhau và trở thành bạn bè với nhau.
- Có thể khi về nhà, chúng tôi sẽ cư xử với nhau tốt hơn. Anh sợ chúng bị thương tích khi ở trên thuyền.
- Em hiểu, - Tanya đáp, cô muốn quên hết chuyện này, nhưng cô nghĩ mình sẽ nghe các con nói đến chuyện này trong một thời gian dài. Chuyến đi làm cho chúng hoàn toàn thất vọng.
Khi Jason và Molly về, Tanya cố thư giãn, nhưng phải mất hai ngày cô mới thôi không lo về sự khác biệt sâu xa giữa Douglas và các con cô. Cô biết phải mất một thời gian mới giải quyết được, có lẽ rất lâu.
Rồi cuối cùng họ sống với nhau bốn ngày lý tưởng trên thuyền, đi từ đảo này qua đảo khác, bơi lội, ăn trên boong, thư giãn và làm tình. Đây là những ngày nghỉ lễ hoàn hảo mà Douglas muốn. Mối quan hệ của họ là mối quan hệ người lớn, không có con nít xen vào, và cô không biết Douglas không thân ái với con cô thì việc này có thay đổi hay không. Khi Molly và Jason ở trên thuyền, không có dấu hiệu gì về chuyện đó. Từ khi về đến nhà, chúng gọi điện thoại đến cho cô, cô đã xin lỗi các con lại nhiều lần, chúng nói thông cảm cho cô. Nhưng cả Tanya cũng không tin là mình đã thông cảm. Douglas là người không dễ để thông cảm.
Thời gian còn lại của chuyến hành trình được êm ả, cô bay về nhà ở Los Angeles với Douglas trên máy bay của ông ta. Ông ta ngủ trong khi cô làm việc về kịch bản và khi máy bay đến nơi ông ta đưa cô về ngôi nhà trệt. Nhưng cô rất buồn. Nỗ lực giới thiệu Douglas với các con không thành công, dù thời gian sau khi các con đã về rồi, cô được thoải mái ở trên thuyền. Nhưng thời gian hai người ở với nhau không đủ cho cô để sống cuộc đời vợ chồng với ông. Các con cô rất có ý nghĩa cho đời cô. Cô rất lo về tương lai của mình với Douglas. Khả năng cuộc sống vợ chồng với ông ta không có cơ tồn tại, vì thái độ của ông đối với Molly và Jason ở trên thuyền và việc ông không có khả năng thích ứng với chúng.
- Đêm nay anh sẽ nhớ em, - ông nói, hôn Tanya trước khi ra về. Ông ta có vẻ không hay biết gì đến nỗi buồn của cô. Không như Tanya, ông không còn nghĩ đến các con cô nữa ngay khi chúng rời khỏi thuyền.
- Em cũng vậy, - cô đáp nho nhỏ và sau khi ông ta đã ra về, cô ngồi xuống giường, bật khóc. Douglas có nhiều điểm cô rất thích, nhưng con cái rất quan trọng đối với cô. Dù với bất cứ lý do gì, ông ta cũng không thể hòa hợp với chúng được. Chuyện này không giấu giếm đâu được. Giống như việc ông ta đã nói với cô từ đầu, ông ta rất ác cảm với trẻ con. Ngay cả con cô. Hay có lẽ nhất là các con cô. Ông ta chỉ muốn sống một mình với cô. Còn với Tanya, cô và các con phải gắn bó chặt chẽ với nhau. Họ cùng trong một gói, là gói quà mà ông ta không thích và cũng không thể chấp nhận, điều này đã thay đổi quyết định của cô.