Chương 19
Suốt thời gian còn lại của tháng một, Tanya cố quên những việc đã xảy ra ở trên du thuyền. Các con cô nhiều lần nhớ đến chuyện ấy, cô lại xin lỗi chúng. Cô hy vọng chúng cho ông ta cơ hội khác vào lúc nào đó và cô sẽ nói với ông ta cố giải quyết việc này cho êm thấm.
Ngoài việc đó ra, mối liên hệ của họ được hoàn hảo.
Douglas rất tuyệt vời với cô. Ông chiều cô, chăm lo cho cô và rất tử tế. Ông ta mua quà cho cô, đưa cô đi ăn tối, kính trọng công việc của cô. Có điều làm cô bối rối là ông ta có xu hướng quyết định công việc cho đời cô. Ông ta nghĩ cô cần máy lọc không khí trong phòng, nên mua về lắp trong phòng cô mà không hỏi ý kiến cô. Cô nghĩ ông ta có thiện ý, nhưng tiếng kêu của chiếc máy làm cô khó viết. Ông ta vạch kế hoạch hai người đi nghỉ lễ Phục sinh ở trên du thuyền lại. Ông ta không hỏi cô, mà lên kế hoạch rồi báo cho cô biết. Cô nói không thể bỏ con được và mấy mẹ con đã có kế hoạch sẽ đi Hawaii chơi.
Ông ta nói cứ để cho chúng đi, còn cô theo ông ta đến du thuyền. Con của Tanya không hiện hữu trong cuộc sống của Douglas. Và khi cô bị viêm xoang mũi nặng vào tháng hai, ông ta gọi bác sĩ của mình đến khám, mua kháng sinh cho cô, không hỏi cô có muốn không. Ông ta có lòng tốt, nhưng cậy quyền làm chủ và tuyên bố chiến tranh lạnh với các con cô. Đây không phải là vấn đề nhỏ đối với cô. Bây giờ cô thường xuyên cảm thấy căng thẳng, mặc dù có nhiều điểm trong quan hệ của họ làm cô thích như là tinh thần minh mẫn của ông ta, vẻ lịch sự nghiêm túc, sự kính phục sâu xa của ông ta về khả năng viết của cô. Cô thích sự nhạy cảm của ông ta khi ông ta chơi đàn dương cầm. Cô thích lối làm tình của ông ta, rất thường và rất tuyệt. Ông ta là người tình hết sức chu đáo, thậm chí còn chu đáo hơn cả Peter và tình dục của họ rất tuyệt vời. Nhưng đấy là mối liên hệ hoàn toàn của người lớn, không có chỗ cho trẻ con.
Douglas muốn Tanya bán ngôi nhà ở Marin và chuyển đến ở với ông ta tại ngôi nhà ở L.A. Ông ta muốn hè đó họ cưới nhau và đi hưởng tuần trăng mật hai tháng trên du thuyền ở Pháp. Cô hỏi trong thời gian đó cô sẽ đối xử sao với các con. Ông ta thản nhiên đáp rằng cô gửi chúng đến cho bố chúng. Ông ta không biết rằng cô cũng muốn ở với chúng, chứ không phải chỉ muốn ở với ông thôi. Cô muốn cả hai, chứ không muốn bỏ chúng mà theo ông ta.
Họ làm xong bộ phim Gone vào cuối tháng hai, cô tiếp tục ở lại làm hậu kỳ sản xuất hai tháng như kế hoạch đã định. Họ làm xong cuốn phim trong tuần phát giải Academy. Cuốn phim trước của họ đã được đề nghị nhận giải trong năm loại, kể cả loại “Phim hay nhất”, nhưng cô không được đề cử nhận giải kịch bản hay. Douglas nói chắc chắn rằng cô sẽ đoạt giải trong phim Gone này.
Cô đã hứa sẽ đi dự lễ phát giải với Douglas, cô rất háo hức chuyện này. Cô đã mua cái áo dài Valentino và ông nhờ các chuyên gia làm tóc, trang điểm của phim trường làm đẹp cho cô. Khi họ bước ra khỏi chiếc Limousine, trông cô đẹp lộng lẫy. Chiếc áo dài có màu bạc lung linh, trông cô như nữ thần Hy Lạp trong cánh tay ông. Cô biết các con đang xem trên truyền hình ở trong ký túc xá, nên vẫy tay chào. Đêm phát thưởng dài, ngồi lâu mệt mỏi và Douglas thất vọng vì phim Mantra không được giải “Phim hay nhất”. Ông ta kiềm chế nỗi thất vọng trên mặt, nhưng cô vẫn thấy quai hàm ông co giật khi bộ phim khác được gọi lên nhận giải. Thời gian còn lại trong đêm ông ta có vẻ tức giận. Douglas không thất bại một cách dễ dàng như thế.
Bây giờ cô thấy lời Max nói với cô lúc ban đầu là đúng. Douglas muốn có uy quyền và kiểm soát mọi thứ. Ông ta thích cả hai thứ. Sống với ông ta tức là chấp nhận việc ông ta luôn kiểm soát, quyết định công việc cho cô và gạt các con cô sang một bên. Cô nghĩ mình không thể làm được, cho dù các việc khác tốt đẹp bao nhiêu đi nữa. Cô nghĩ đến điều đó, khi họ đi trên tấm thảm đỏ để ra ngoài, đầu cúi xuống.
Họ đã có kế hoạch tối hôm đó đi dự sáu buổi tiệc, nhưng Douglas không còn lòng dạ để đi, vì ông ta không được giải thưởng nào. Chương trình của ông ta là phải chiến thắng, thành công. Không được thế, ông ta sẽ rất đau đớn, không làm sao xoa dịu được tự ái của mình. Douglas phải thắng, phải luôn luôn có uy quyền và chế ngự kẻ khác. Nghĩ đến chuyện đó Tanya thấy rất buồn, vì ông có nhiều điểm làm cho cô thích. Nhưng như thế không đủ. Cho dù tình dục tuyệt vời, dù ông ta yêu cô, muốn thành hôn với cô, cô vẫn cần một cuộc sống bình thường hơn những thứ ông ta đã đề nghị, kể cả việc gạt các con cô sang một bên. Bây giờ Tanya biết rõ như vậy. Tất cả mọi thứ tình cảm mà cô đã có với ông ta bây giờ bắt đầu chết dần như hoa chết trong tuyết.
- Chán nản, phải không? - Ông ta hỏi khi họ đi xe về khách sạn. Trước đó, ông muốn Tanya về nhà ông. Nhưng bây giờ lại không muốn nữa. Không được giải Oscar, ông ta muốn cô đơn một mình. - Anh ghét thất bại, - ông ta nói qua hai hàm răng nghiến chặt. Khi đến khách sạn Beverly Hills, họ bước ra và ông ta đưa cô đến cửa rồi ra về.
Ông ta đưa Tanya đến cửa ngôi nhà trệt, sau khi hôn cô xong, cô nhìn ông ta buồn bã. Đáng ra cô có thể chờ đợi ông ta thêm một thời gian nữa, cô cảm thấy mình độc ác khi làm cho ông ta chịu thêm thống khổ trong đêm nay. Nhưng bây giờ cô biết rất rõ cái gì nên đợi cái gì không. Phải nói trắng ra một cách chua xót rằng ông ta muốn cô như một chiến lợi phẩm. Theo ông ta nghĩ thì nhà văn viết kịch bản truyện phim tài giỏi sẽ nhận giải Oscar vào năm sau. Nhưng nếu cô không nhận được thì sao? Với ông ta, tất cả là thế, mà điều này không có gì chắc chắn. Đối với Douglas, chiến thắng là tất cả.
- Douglas, em không thể làm việc này được nữa, - Tanya nói bằng giọng nho nhỏ, ân hận. Ông ta có vẻ giận dữ hầu như làm cho cô khiếp sợ. Ông ta quá thất vọng vì họ thất bại. Cô có gặp Max tại buổi phát giải Oscar, ông ta cũng thất vọng, nhưng vẫn cười, nhún vai và ôm ghì cô thân mật. Đối với ông ta, ngoài việc làm phim, còn có cuộc đời. Nhưng với Douglas thì không. Douglas xem việc làm phim là tất cả.
- Không thể làm cái gì? - Ông ta nhìn cô một cách thản nhiên. Ông ta không hiểu cô muốn nói gì. Hai người nhìn nhau một lát, chờ đợi. Cô chỉ muốn về lại Marin, ở đấy mới có cuộc sống đích thực. - Làm cái gì? Không muốn thất bại giải Oscar nữa ư? Phải, anh cũng thế. Đừng lo, Tanya. Sang năm chắc chắn chúng ta sẽ thắng.
- Em không muốn nói thế, - cô đáp, nhìn ông ta với ánh mắt buồn bã. - Em cần mối liên hệ với các con. Mối liên hệ của chúng ta bây giờ không có được điều đó. - Thời gian như ngừng trôi, ông ta nhìn cô đăm đăm.
- Em nói thật chứ? Em đã nói chúng đã lớn cả rồi.
- Chúng mới mười tám và mười chín tuổi. Em chưa sẵn sàng để xa chúng. Chúng còn gần gũi em thêm vài năm nữa, ít ra trong những ngày nghỉ lễ. Em thích như thế. Chúng luôn luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời em. Em không thể cắt đứt với chúng để sống với anh.
- Vậy em nói với tôi như thế nào? - Ông ta có vẻ kinh ngạc. Ông ta không ngờ cô làm một việc như thế này với ông ta. Ông ta không thể không tự hỏi nếu mình thắng giải Oscar, liệu cô có đối xử với ông ta như thế không. Có lẽ không, ông tự nhủ. Chiến thắng là tất cả, cô cũng biết thế. Không có gì tệ hơn sự thất bại nơi một người đàn ông.
- Em nói không thể làm việc này được nữa, - cô đáp một cách rõ ràng bằng giọng nho nhỏ, buồn bã. Cô đang run, nhưng ông ta không thấy. Đây là việc khó khăn của cô. - Việc này không ổn cho em hay các con em. - Ông ta gật đầu, bước ra xa cô, nhẹ cúi người chào, rồi quay gót đi không nói thêm tiếng nào nữa. Cô đứng nhìn theo ông ta buồn cho ông và buồn cho cô hơn. Cô biết ông không hiểu hết lòng mình. Có lẽ ông ta yêu cô, yêu hết khả năng của mình, nhưng lại không yêu các con cô. Đối với cô, việc này quá quan trọng, cô không thể từ bỏ con cái để chạy theo giải Oscar, hay theo bất cứ người đàn ông nào.
Cô thẫn thờ bước vào ngôi nhà trệt. Hành lý đã chuẩn bị xong. Bộ phim đã làm xong. Cô ở lại để tham dự lễ phát thưởng giải Academy là vì Douglas. Các con cô sẽ về nhà nghỉ hè trong hai tuần nữa. Lần thứ hai trong năm, cô trả lại ngôi nhà trệt số 2 cho khách sạn. Đã đến lúc cuốn lều diễn xiếc để về nhà.