Chương 20
Ngày hôm sau, cô quay về Marin, ngôi nhà trông càng thê thảm hơn những lần trước. Chiếc ghế nệm dài quá cũ kỹ. Chiếc thảm sờn rách. Cô thấy cửa sổ có hai vết nứt do cơn bão mùa đông gây ra. Thời tiết đẹp và ấm áp. Cô lên danh sách các thứ cần thay thế và sửa sang lại. Cô muốn nhà cửa đẹp đẽ trước khi các con về.
Cô không thấy Douglas gọi đến từ đêm qua và nghĩ chắc sẽ không bao giờ có nữa. Điều cô nói với ông ta quá quan trọng khiến ông không chịu được, lại thêm cảm giác thất bại vì không đoạt được giải thưởng trong tối qua làm cho ông lịm người trong một thời gian dài. Ông ta sẽ không bao giờ để cho các con của cô chen vào cuộc sống của mình. Dù ông ta có nói ra cho cô biết hay không, thì cả hai đều biết họ không thể kết hợp với nhau được. Đời sống của họ, tâm tư nguyện vọng của họ rất khác nhau, không làm sao thay đổi được. Lần này cô về nhà luôn. Cô tin chắc ông ta sẽ không yêu cầu cô làm thêm bộ phim khác. Mà cô cũng không muốn nữa. Cô muốn về nhà viết truyện ngắn, sống bình lặng ở Marin, ở với con bất cứ khi nào chúng về nhà. Cô đã nghĩ ra một tuyển tập truyện ngắn khác nữa. Cô trông mong về nhà, ở nhà, mặc quần jeans, áo thun và ít khi chải tóc. Cô thấy sống thế mà hay. Cô đã đi xa nhà hai mươi tháng, sống khác thường ở Hollywood. Cô đã quá ngán đời sống ở Los Angeles.
Hai tuần sau các con cô về nhà. Chúng có nhiều công việc phải làm trong mùa hè, chúng đi thăm bạn bè, dự tiệc thịt nướng ngoài trời. Tanya viết khi trời còn sáng sớm và khi nào các con cô vui, cô đi chơi với chúng. Cô và Megan trở lại thân thiện với nhau. Alice cố chen vào giữa cô và bố cô, Megan cảm thấy bị phản bội. Tanya biết rất rõ Alice là người không tốt.
Peter và Alice cưới nhau vào mùa hè năm đó, tổ chức lễ ở Núi Tam. Các con cô đều đến dự, còn cô ở một mình tại bãi biển Stinson, ngồi nhìn ra biển, nhớ những tháng năm cô đã sống với Peter, nhớ ngày đám cưới của cô. Cô cảm thấy như thể một phần đời cô đã chết vào hôm anh ta cưới Alice. Cô có cảm giác cuối cùng mình đã chôn được những gì đã chết từ lâu. Thật kỳ lạ, nghĩ thế cô nhẹ cả người.
Họ đi Tahoe vào tháng tám và cuối mùa hè các con cô trở lại trường, Tanya cặm cụi viết cuốn sách. Cô làm việc được một tuần thì người đại diện của cô gọi tới.
Ông ta nói có một đề nghị rất tuyệt vời cho cô. Nghe thế cô cười.
- Không, - cô vừa đáp vừa tắt máy tính. Cô không quan tâm chút nào đến chuyện ông ta nói. Cô đã dứt khoát với L.A. Sau khi đã làm hai bộ phim, học được nhiều kinh nghiệm, có một mối tình với nhà sản xuất phim lớn nhất ở L.A cô không muốn trở lại đó nữa. Bây giờ cô không ra đi vì ai, vì cái gì nữa và dĩ nhiên không ra đi với lời đề nghị làm phim. Cô đã ở đó, đã làm việc ấy rồi và đã quá ngán rồi. Cô nói thẳng cho ông ta nghe như thế.
- Đừng làm thế, Tanya. Để tôi nói cho cô nghe trước đã.
- Không. Đừng bận tâm. Tôi không làm phim nữa.
Tôi không nói nhiều lần, tôi quá ngán rồi. Bây giờ tôi muốn ở nhà viết sách thôi. - Cô sung sướng khi được sống thanh thản và tự hài lòng với mình.
- Tốt. Thế thì rất tuyệt. Tôi tự hào về cô. Bây giờ bỏ qua chuyện đó một lát để nghe tôi nói chuyện này. Gordon Hawkins, Maxwell Ernst, Sharon Upton, Shalom Kartz, Happy Winkler, Tippy Green, Zoe Flane và Arnold Win. Hãy bỏ hết vào ống vố mà hút đi, bạn!- Ông ta khiến cô chú ý, nhưng cô không biết ông ta muốn nói cái gì. Ông ta kể ra một số tên các diễn viên thượng hạng ở Hollywood.
- Sao vậy? - Tanya hỏi có vẻ chán chường.
- Vậy cái con khỉ! Đấy là tên những diễn viên nổi tiếng nhất, cô nghe rồi chứ? Đó là tên những diễn viên trong bộ phim mà họ muốn cô làm. Có người khùng nào đấy ở đó thích tác phẩm của cô, đề cao cô. Có chuyện này mới tuyệt hơn, đây là bộ phim hài. Cô rất giỏi về lĩnh vực này. Viết các loại này rất vui. Và họ làm phim này rất nhanh. Đây không phải loại phim truyện dài về chuyện tự tử để người ta bắt tài tử phải ra sức làm việc mười tám giờ trên sàn quay. Họ muốn làm phim này hai tháng, sẽ bắt đầu vào tháng mười hai. Công việc tiền sản xuất trong hai tuần. Sau đó thêm một tháng nữa để sửa sang, trau chuốt. Cô sẽ làm việc xong vào tháng hai, tối đa. Cô sẽ có thời gian rất vui, sẽ có rất nhiều tiền, tôi cũng có nhiều nhờ cô, cảm ơn cô rất nhiều, - ông ta nói xong, cô cười. Họ sẽ trả mọi chi phí, họ bằng lòng thuê ngôi nhà trệt số 2 cho cô. Tôi nói với họ việc này có trong hợp đồng, họ nói được. Tôi có tốt với cô hay không?
- Đồ rác rưởi, Walt. Tôi không muốn trở lại L.A. Tôi hạnh phúc ở đây. - Có lẽ không được hạnh phúc, nhưng yên ổn và làm công việc tốt.
- Khỉ mốc. Cô chán nản. Nghe giọng cô tôi biết cô buồn chán. Tổ ấm của cô trống vắng. Chồng cô đi rồi. Ngôi nhà của cô quá rộng lớn với cô. Tôi biết cô không có bạn trai. Cô viết những chuyện đau buồn. Này, nghĩ đến chuyện đó tôi thấy chán phèo. Viết hài kịch ở L.A là liều thuốc bổ cho cô. Vả lại, không ai viết hài kịch vui như cô.
- Thôi thôi... Walt...- cô ngần ngại. Làm việc này thật quá ngốc. Ở đây mới là đời thực, còn ở đấy không phải.
- Này nhé, tôi cần tiền, cô cũng vậy. - Nghe ông ta nói, Tanya cười. Điều duy nhất làm cho cô thích là thành phần các diễn viên, họ nổi tiếng trên phim ảnh và cô thích viết hài kịch. Thời gian quay phim ngắn thật đấy, nhưng vẫn xa nhà lâu ngày. Cô ghét trở lại ngôi nhà trệt số 2, vì nơi ấy đã trở thành tổ ấm thứ hai của cô. Nhưng bây giờ cô có bạn bè ở L.A nhiều hơn ở Marin. Mọi người ở Ross làm như thể cô từ ngoài hành tinh đến. Cô đã thành kẻ xa lạ như lời Douglas tiên đoán. Không ai gọi để mời cô đến tham gia việc gì nữa, họ đã quen cảnh cô đi xa vắng nhà rồi. Họ bàn tán với nhau rằng bây giờ cô quá sung sướng, cô đã quá ngán Marin. Peter và Alice đã giành hết đời sống ngoài xã hội của cô. Bây giờ cô hoàn toàn cô độc, cô độc hơn sống ở L.A rất nhiều, nhất là khi làm phim, khi ấy cô có bạn bè. Ít ra cô còn gặp nhiều người, có nhiều chuyện vui, Walt nói đúng về chuyện này.
- Đồ rác rưởi, - Tanya cười nói. - Tôi không tin ông vừa làm việc này với tôi. Tôi đã nói tôi không làm phim nữa mà.
- Phải, tôi biết. Giống như tôi không mê mái tóc vàng nữa. Tôi đã cưới một cô gái tóc vàng khác vào năm ngoái. Hiện cô ấy đang mang thai hai đứa bé. Có những chuyện thay đổi.
- Tôi ghét ông.
- Tuyệt. Tôi cũng ghét cô. Vậy hãy đi làm bộ phim này đi. Cô sẽ được vui vẻ. Nếu không vui thì việc gặp được các diễn viên có vai trong phim cũng rất đáng giá. Tôi muốn đến thăm sàn quay trong bộ phim này.
- Cái gì làm cho ông nghĩ tôi sẽ nhận làm phim này?
- Tôi đã đăng ký để dành ngôi nhà trệt số 2 cho cô hôm nay rồi, để phòng khi cô đến. Vậy được không?
- Thôi được, được rồi... tôi sẽ làm... khi nào thì có nội dung chính của kịch bản.
- Ngày mai. Hôm nay tôi đã gửi chuyển phát nhanh cho cô rồi.
- Đợi tôi xem nội dung xong mới biết tôi có nhận không đấy nhé. - Bây giờ Tanya đã thành nhà viết kịch bản chuyên nghiệp.
- Dĩ nhiên, - ông ta đáp, ra vẻ là nhà doanh nghiệp chính cống. - Theo cô thì tôi là loại môi giới gì?
- Loại đề cao mình rất đáng ghét. Nhưng Walt này, tôi báo cho ông biết rằng tôi làm cuốn phim này cuối cùng đấy nhé. Sau cuốn này tôi chỉ viết sách thôi.
- Tốt, tốt. Ít ra cô cũng có thời gian vui vẻ khi làm cuốn phim này. Khi về Marin lại cô vẫn còn cười bể bụng.
- Cám ơn, - cô nói rồi nhìn quanh bếp. Cô không ngờ mình bằng lòng làm cuốn phim khác. Nhưng khi nhìn quanh nhà, bốn bề vắng ngắt như tờ, cô mới thấy ông ta nói đúng, ở đây không có gì cho cô vui hết. Tinh thần và mục đích sống của cô ở Marin đã biến mất từ lâu. Peter thì sống với Alice, các con của cô sẽ sống cuộc sống riêng của chúng. Không có gì cho cô hết.
Hôm sau cô đọc nội dung và những lời chú thích của truyện phim họ gửi đến. Câu chuyện thật buồn cười, ngồi trong bếp, cô cười thật to. Còn tài tử được phân vai thì quá tuyệt. Khi đọc xong, cô gọi cho Walt.
- Tốt, tôi sẽ làm cuốn phim này. Nhưng cuốn phim cuối cùng đấy nhé. Ông nhớ chưa.
- Nhớ rồi, Tan. Cuốn phim cuối cùng. Hãy làm đi, chúc vui vẻ.
***
Hai tuần sau, cô có mặt tại khách sạn Beverly Hills, đăng ký vào ở trong ngôi nhà trệt số 2. Cô thấy mình như kẻ chạy lộn vòng, đã quay lại chỗ cũ. Cô sắp xếp lại bàn ghế theo ý thích của mình, lấy ảnh của các con ra, vào bồn tắm, mở vòi nước xoáy, rồi ngồi cười một mình. Cô cảm thấy thật tuyệt, như trở về nhà xưa.
Ngày hôm sau cô đến sàn quay đúng chín giờ và cuộc vui bắt đầu. Hình như không có diễn viên được phân vai nào mà không có vẻ điên khùng. Thoạt tiên họ nhận xét về tác phẩm. Mỗi diễn viên chính trong bộ phim hài này rất phù hợp các vai về giới tính, vóc dáng. Nói chuyện với họ rất vui. Không ai chú ý quá năm phút. Họ cố học lời thoại do cô viết. Cô cảm thấy như mình đã nhận làm công việc trong nhà thương điên, nhưng những người trong nhà thương hết sức khôi hài và họ vui vẻ với nhau, họ làm cô cười cả ngày. Từ nhiều năm nay, cô không có dịp để cười như thế. Tất cả các diễn viên đều đã đến, ngoại trừ một người hôm ấy mới đến gặp cô. Người cuối cùng từ châu Âu bay đến vào tối đó và đến gặp cô vào hôm sau. Anh ta là diễn viên chính, anh ta rất đẹp trai cũng như rất vui. Tanya đã gặp anh ta một lần khi làm phim với Douglas, anh ta có vẻ rất dễ thương.
Bây giờ trở lại L.A mà không gặp Douglas thật kỳ lạ. Cô không nghe gì về ông ta đã năm tháng nay và nếu cô gọi cho ông ta, thì quá kỳ khôi. Cuộc tình của họ đã chấm dứt một cách buồn bã và trong im lặng.
Tối đó cô làm việc về kịch bản, cô thấy câu chuyện tự nhiên, lời lẽ vui nhộn. Cô tưởng tượng mỗi diễn viên trong tác phẩm phải nói gì, làm gì. Đây sẽ là cuốn phim vui nhất trong nhiều năm qua. Cần gì phải đoạt giải Oscar? Được vui khi làm phim là tốt rồi. Hiện cô đang rất vui. Tối đó có hai diễn viên gọi cho cô, họ làm cho cô vui phát điên. Cô cười to một mình khi đọc lại lời thoại mình viết. Không đợi họ nói khi đóng vai vào ngày mai, cô cũng đã cười rồi. Cô sẽ gặp Gordon Hawkins, diễn viên chính vào mười giờ sáng mai.
Tanya đang ngồi trong phòng họp, hai bàn chân để trên bàn, thì anh ta đi vào. Cô đang nói chuyện, cười đùa với một trong các diễn viên khác. Hawkins đi vào và ngồi xuống bên cạnh cô.
- Tôi mừng vì bà không tự tử vì chuyện này, - anh ta nói, vẻ thành thật, rồi bưng tách trà của cô lên hớp một hớp và nhăn mặt. - Bà cần có đường trong trà. Này, tôi vừa đi máy bay từ Paris đến. Tôi mệt, nhức đầu, tóc tai bờm xờm. Tôi thấy không vui. Họ không trả cho tôi đủ tiền để đi họp khi bị mệt vì khác múi giờ, cho nên tôi đến khách sạn. Ngày mai tôi sẽ gặp bà. Ngủ được một giấc khỏe khoắn mới vui. Vậy bây giờ tôi đưa cho bà những lời ghi chú của tôi. - Anh ta đứng dậy, uống thêm hớp trà, lắc đầu, nhổ ra, rồi bước ra khỏi phòng. Cô cười lớn.
- Tôi tin diễn viên của chúng ta đều như thế. Anh ta ở đâu?
- Khách sạn Beverly Hills. Nhà trệt số 6. Anh ta thường ở đấy. Có tên anh ta ở ngôi nhà.
- Chúng tôi là hàng xóm rồi, - cô nói với người trợ lý giám đốc sản xuất. - Tôi ở nhà trệt số 2.
- Coi chừng đấy. Anh ta chạy khắp nơi. - Các diễn viên đều đánh cá về việc anh ta sẽ ngủ với ai. Mỗi lần làm phim xong, anh ta lại ngủ với một diễn viên đóng chung. Điều đó cũng thấy dễ hiểu thôi vì anh ta rất đẹp trai, Tanya chưa từng thấy ai đẹp như thế. Anh ta bốn mươi lăm tuổi, tóc đen huyền, mắt xanh, thân hình cân đối, nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
- Tôi nghĩ tôi sẽ bình an, - Tanya đáp. - Tôi đọc báo thấy cô gái đi chơi với anh ta vừa rồi mới hai mươi hai tuổi.
- Không phụ nữ nào yên ổn với Gordon hết. Trong bộ phim nào, anh ta cũng dan díu với họ. Anh ta chưa kết hôn với ai, nhưng báo chí đăng tải rất nhiều về chuyện anh ta đính hôn với người này người nọ, anh ta tặng họ rất nhiều nhẫn đẹp.
- Họ có trả lại nhẫn cho anh ta không?
- Có lẽ có. Tôi nghĩ anh ta mượn nhẫn.
- Tôi nghĩ có lẽ ít ra tôi cũng kiếm được một chiếc nhẫn, - Tanya nói và cười, rồi nhìn quanh. - Trời đất, anh ta đổ hết trà của tôi rồi. - Có ai đấy đưa cho cô tách trà khác và sau đó buổi họp bắt đầu. Hôm ấy mọi người ồn ào, đùa cợt, cô nắm rõ người nào hay nói, dễ nghe. Sau khi họp xong, cô về nhà để viết. Đến nửa đêm, cô đang viết, đang cười một mình thì bỗng có tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, một cây bút chì cắm trên tóc, một cây ngậm nơi miệng, người gõ cửa là Gordon Hawkins. Anh ta đưa cho cô tách trà.
- Uống thử tách trà này xem. Đây là loại tôi thường mang theo. Tôi mua trà này ở Paris, nó không làm thần kinh căng thẳng. Loại trà bà uống sáng nay quá dở. - Tanya cười, uống một hớp khi anh ta bước vào nhà. - Tại sao nhà bà lớn hơn nhà tôi? - Anh ta hỏi, mắt nhìn quanh.
- Tôi nổi tiếng hơn bà kia mà.
- Đúng thế. Có lẽ tôi có người đại diện giỏi hơn, - cô đáp. Anh ta nằm dài ra ghế nệm và bật tivi lên xem. Anh ta rất vui, cô cũng thích thế. Anh ta đung đưa hai chân ngoài ghế ở phía cuối, trông như người Ailen hoang dã với cặp mắt xanh màu hoa ngô và mái tóc đen tuyền. Anh ta mở tivi để xem hai chương trình anh ta thích nhất. Cô cười nhìn anh ta. Anh ta làm cho cô bực mình, nhưng rất vui khi ở gần anh ta. Chỉ nhìn anh ta thôi cô đã cười rồi. Mặt anh ta tỉnh bơ, cặp mắt rất vui.
- Tôi sẽ đến đây để xem các chương trình của tôi với bà, - anh ta nói một cách tự nhiên. - Phòng tôi không có tivi. Chắc tôi phải sa thải người đại diện của tôi. Người đại diện cho bà là ai thế?
- Walt Drucker.
Anh ta gật đầu. - Ông ấy được. Tôi có xem chương trình truyền hình nhiều kỳ do bà viết một lần. Ủy mị quá, nhưng nó làm cho tôi khóc. Tôi không muốn khóc trong cuốn phim này, - anh ta báo cho Tanya biết. Trông anh ta như mới ba mươi lăm tuổi và làm ra vẻ mới mười bốn.
- Tôi hứa anh sẽ không khóc đâu. Tôi đang làm việc thì anh đi vào. Nhân tiện xin cảm ơn về tách trà. - Cô uống hớp khác. Trà ngon. Có hương vị vani và nhãn hiệu Pháp.
- Bà ăn tối chưa? - Tanya lắc đầu. - Tôi cũng chưa. Tôi có múi giờ khác đây. Tôi nghĩ bây giờ là lúc ăn sáng. - Anh ta xem đồng hồ tay. - Trời, chín giờ rưỡi sáng ở Pháp. Tôi quá đói. Bà có muốn ăn sáng với tôi không? Chúng ta sẽ cùng ăn trong phòng bà. - Anh ta lấy thực đơn phục vụ tại phòng, gọi họ đem bánh kếp đến. Anh ta đề nghị cô gọi bánh mì nướng Pháp hay trứng tráng để họ cùng ăn. Tanya làm theo lời anh ta yêu cầu. Cô không biết tại sao, nhưng anh ta có sức tác động đến cô. Anh ta rất hấp dẫn, khiến cho mọi người dễ bị thu hút. Nhưng cô nghĩ anh ta còn là diễn viên rất giỏi. Cô rất vui khi được làm việc với anh ta.
Họ ăn ngấu nghiến bánh kếp, bánh nướng Pháp, nhiều thứ bánh của Đan Mạch, xà lách, trái cây và uống nước cam vắt. Chưa bao giờ cô ăn bữa ăn vui như thế này, vừa ăn họ vừa bàn tán về chất lượng của nhà hàng Burger King và nhà hàng Mc Donald.
- Tôi ăn nhiều lần ở nhà hàng Mc Donald tại Paris, - anh ta nói. - Ở đấy họ gọi nhà hàng là Mac Do. Tôi ở tại khách sạn Ritz.
- Lâu rồi tôi không đến Paris.
- Bà nên đến. Ở đấy sẽ làm cho bà thoải mái. - Anh ta nằm ngửa xuống ghế dài lại, mệt mỏi vì ăn nhiều, rồi anh ta ngóc đầu lên, nhìn cô chằm chằm. - Bà có bạn trai không? - Tanya phân vân không biết anh ta hỏi cho biết hay có ý đồ gì với mình.
- Không. - Cô đáp ngắn gọn.
- Tại sao không?
- Tôi ly dị chồng, có ba con.
- Tôi ly dị vợ và có năm con, mỗi đứa một mẹ. Lấy nhau lâu làm cho tôi chán.
- Tôi nghe người ta nói thế.
- A, vậy là họ cảnh báo bà rồi. Họ nói như thế nào? Có lẽ họ nói làm phim nào là tôi lấy vợ phim nấy chứ gì. Thỉnh thoảng tôi làm thế là để quảng cáo. Bà biết rõ chuyện như thế rồi. - Tanya gật đầu, phân vân không biết anh ta điên đến mức nào. Cô buồn ngủ. Gần hai giờ sáng rồi. Và anh ta đã ráng hết sức để thức theo giờ Paris. Còn cô thì theo giờ L.A, sắp ngủ gục. Anh ta thấy cô ngáp liền đứng dậy. - Bà mệt phải không?
- Đúng vậy, - cô đáp. - Sáng mai chúng ta họp sớm, - cô nhắc cho anh ta nhớ.
- Được rồi. - Anh ta đứng dậy trông như chàng trai cao lêu nghêu Một chiếc giày của anh ta văng đi đâu, phải tìm một lát mới thấy. - Đi ngủ đi một giấc. - Ra đến cửa, anh ta vẫy tay chào cô, rồi về ngôi nhà trệt của mình. Cô đứng nhìn theo anh ta, miệng cười vui vẻ. Điện thoại reo liền sau đó. Điện thoại của Gordon, - cảm ơn buổi ăn sáng, - anh ta lịch sự nói. - Thức ăn rất ngon và nói chuyện với bà rất vui.
- Cảm ơn, anh cũng vậy. Bữa sáng ngon thật.
- Lần sau chúng ta ăn tại phòng tôi, - anh ta đề nghị và cô cười.
- Anh không có tivi.
- Đúng rồi. Ngày mai tôi sẽ gọi người đại diện của tôi để than phiền. Bà làm ơn sáng mai gọi tôi dậy được không? Bà dậy lúc mấy giờ?
- Bảy giờ.
- Khi nào đi nhớ gọi tôi.
- Chúc ngủ ngon, Gordon, - cô nói, giọng cương quyết. Đáng ra anh ta có thể nhờ người trực ở tổng đài điện thoại gọi anh ta dậy, nhưng anh quá duyên dáng và đã kiệt sức vì buồn ngủ, nên cô khó mà từ chối lời yêu cầu của anh ta. Cô cảm thấy như mình đã có thêm một đứa con nuôi.
- Chúc ngủ ngon, Tanya. Hẹn mai gặp lại. - Nghe xong, cô cúp máy. Cô cười nghĩ đến anh ta trong khi tắt đèn, mặc áo ngủ, leo lên giường. Khi thiu thiu ngủ, cô vẫn nghĩ đến anh ta. Bộ phim này làm chắc sẽ rất vui. Lần này thì Walt đã nói đúng.