← Quay lại trang sách

Chương 5

Tôi xuống nhà cho cá ăn. Khi quay lên chuông điện thoại đang reo. Tiếng người trực điện thoại cơ quan tôi ở đầu dây:

– Tôi là Joan đây, tiến sĩ Delaware! Ông có rỗi không. Có người gọi điện đến tìm con chó, hình như một đứa bé thì phải.

– Tất nhiên rồi, chuyển máy cho tôi.

Lát sau trên điện thoại vang lên một giọng nói rất trẻ:

– Cháu chào chú.

– Xin chào, tôi là Delaware đây.

– Chào tiến sĩ... Cháu là Karen Alnord. Con chó của cháu bị lạc. Trên báo nói là chú bắt được một con chó Bun.

– Đúng rồi. Nó là con chó Bun Pháp nhỏ.

– Ôi, con chó của cháu là giống Boxer.

– Xin lỗi Karen, con này không phải giống Boxer.

– Ồ... Cháu nghĩ đôi khi người ta nhầm nó với chó Bun.

– Chú có thể nhận thấy sự giống nhau, như cái mặt chẳng hạn – Tôi nói.

– Vâng, đúng rồi ạ!

– Nhưng con ở nhà chú nhỏ hơn một con Boxer.

– Con của cháu mới chỉ là con chó nhỏ thôi. Nó vẫn chưa lớn mà.

Tôi nghĩ cô bé này khoảng chín đến mười tuổi.

– Con chó của chú thì lại lớn rồi. Chú khẳng định Karen ạ vì chú đã đưa nó đến bác sĩ thú y mà.

– Thế ạ!

– Ừ.

– Được rồi, cảm ơn chú!

– Cháu mất con chó ở đâu, Karen?

– Ở gần nhà ạ! Ai đó đã mở cửa nên nó đã chạy mất.

– Chú thật sự rất lấy làm tiếc. Hy vọng cháu sẽ sớm tìm thấy nó.

– Cháu sẽ tìm được – Cô bé nói, giọng ngắt quãng – Chúng cháu đã đăng quảng cáo và vẫn đang đăng ký một số quảng cáo khác mặc dù mẹ cháu nói rằng rồi cũng chẳng được trò trống gì. Cháu cũng đưa ra một phần thưởng là hai mươi đô la, vì thế nếu chú tìm thấy nó chú sẽ được món tiền đó. Tên nó là Bo, có một cái dây hình cái xương trên cổ ghi tên nó và kèm theo số điện thoại nhà cháu.

– Chú sẽ để ý đến điều đó, Karen. Cháu sống ở đâu?

– Reseda, ở Cohasset giữa đường Sherman và Saticoy. Tai nó chưa bị cắt ngắn. Nếu chú tìm được nó đây là số điện thoại của cháu.

Tôi ghi lại mặc dầu Reseda ở ngay phía bắc bên kia đồi, chỉ cách có mười lăm hay hai mươi dặm thôi.

– Chúc may mắn, Karen.

– Cảm ơn. Cháu cũng mong rằng con chó Bun của chú sẽ tìm được chủ.

Điều đó nhắc nhở tôi là chưa gọi cho Câu lạc bộ Kennel. Trung tâm thông tin cho tôi một số điện thoại ở New York và một số khác ở Bắc Carolina. Cả hai đều trả lời bằng băng ghi âm sẵn và nói với tôi là đã hết giờ làm việc rồi.

– Ngày mai vậy – Tôi nói với con chó Bun.

Nó vẫn đang quan sát tôi và vẫn giữ tư thế đứng vểnh đầu tò mò đó. Ý nghĩ là có ai đó đang lo lắng cho nó khiến tôi bận tâm, nhưng tôi không biết làm gì hơn là chăm sóc nó tốt hơn. Điều đó có nghĩa là cho nó ăn uống và lo chỗ ở cho nó. Và có thể là đi dạo khi khí trời trở nên mát mẻ. Mà muốn dạo bộ thì cần phải có một cái dây để buộc nó.

Tôi cho nó lên xe và lái đến một cửa hàng dành cho thú nuôi ở phía Nam Westwood, tôi mua một sợi dây dắt chó và nhiều thức ăn cho chó hơn: bánh quy đủ hương vị và hai khúc xương bằng nhựa mà người bán hàng thuyết phục tôi là sẽ rất tuyệt để chó gặm. Khi chúng tôi quay trở lại, khí trời có vẻ dễ chịu đủ cho một cuộc dạo bộ nếu chúng tôi ở trong bóng mát. Con chó vẫn đứng yên, tai vẫy lia lịa trong khi tôi đeo cái dây dắt vào. Hai chúng tôi dạo quanh vùng Glen khoảng nửa tiếng đồng hồ, lẫn vào các bụi rậm và đi bộ ngược chiều với xe cộ như những người bình thường khác.

*

Khi quay trở lại, tôi gọi về trung tâm của mình, Joan nói:

– Chỉ có một cuộc gọi từ bà Rodriguez, đợi đã, đó là bảng của anh... Có ai đó hiện giờ đang gọi.

Tôi chờ một lúc và rồi cô ta nói:

– Có ông Silk gọi, nói là ông ấy muốn sắp xếp một cuộc hẹn.

– Cảm ơn, nối máy cho tôi với ông ấy.

Cô ta bấm máy.

– Tôi là bác sĩ Delaware đây.

Im lặng.

– Xin chào.

Không có gì cả.

– Có phải ông Silk đó không?

Không ai trả lời. Ngay khi tôi định bỏ máy xuống và gọi lại cho trung tâm thì một giọng nhỏ vang lên trong máy. Lầm bầm rồi phá lên cười.

Một tiếng cười khàn khàn, bí hiểm.

– Hư... hư... hư...

– Ai đó? – Tôi hỏi.

– Hư... hư... hư... lại vẫn giọng cười đó.

Tôi không nói gì cả.

– Hư... hư... hư...

Đường dây gián đoạn. Tôi gọi lại cho người trực tổng đài.

– Joan, người vừa gọi cho tôi có để lại gì ngoài tên anh ta không?

– Không, anh ta chỉ hỏi liệu anh có điều trị cho người lớn cũng như là trẻ em hay không và tôi nói là anh ta phải nói chuyện trực tiếp với anh về việc đó.

– Và tên của anh ta là Silk, giống tên một loại vải phải không?

– Đó là cái tên tôi nghe được. Tại sao vậy, bác sĩ, có chuyện gì à?

– Anh ta chẳng nói gì cả, chỉ cười thôi.

– À, có vẻ như là anh ta bị thần kinh... Nhưng đó là công việc của anh, đúng không bác sĩ.

*

Evelyn trả lời ngay khi chuông điện thoại kêu. Bà ta lặng đi, khi nghe thấy giọng nói của tôi.

– Mọi việc thế nào? – Tôi hỏi.

– Tốt.

– Tôi biết điều này sẽ làm phiền bà nhưng tôi muốn gặp các cháu.

– Vâng, đó là một điều phiền toái khi phải lái xe đi một quãng đường xa thế.

– Thế nếu tôi đến chỗ bà thì sao?

Không có tiếng trả lời.

– Bà Rodriguez?

– Anh có thể làm thế à?

– Tôi có thể.

– Anh định bẫy tôi đấy à?

– Không có cái bẫy nào hết. Tôi chỉ muốn làm cho chuyện này dễ dàng cho bà trong phạm vi có thể?

– Tại sao?

– Để chứng minh cho Donald Wallace là không gì có thể đe dọa được tôi. Để giúp các cháu gái.

– Ha, hừm... họ trả tiền cho anh làm việc đó phải không? Hắn đúng là quân ngoại đạo.

– Quan tòa đã xử Donald Dell phải chịu trách nhiệm cho những chi phí của việc đánh giá này, bà Rodriguez ạ, nhưng như chúng ta đã nói chuyện trong lần đầu gặp mặt, điều đó không hề buộc tôi phải theo ý hắn.

– Hà, hừm...

– Điều đó gây phiền toái cho bà à? Việc anh ta trả tiền ấy?

Bà ta im lặng một lúc, rồi nói:

– Tôi đánh cược là anh sẽ lấy phí rất cao.

– Tôi chỉ tính theo biểu giá thường lệ của tôi – Tôi nói, nhận ra mình giống như một nhân chứng trong vụ Watergate.

– Tôi cá là chi phí đó cũng bao gồm thì giờ chạy vòng quanh của anh nữa. Đến từng cửa một, cũng như các luật sư khác thôi.

– Vâng, đúng thế.

– Tốt... – Bà ta nói, kéo dài giọng – Vậy thì anh có thể thay tôi mà lái chậm thôi. Hãy để đồng hồ đo cây số chạy và bắt những kẻ xấu xa đó trả tiền.

Tiếng cười giận dữ.

– Thế khi nào thì tôi có thể đến?

– Anh có thể đến ngay cũng được. Bọn trẻ đang chạy quanh như những tên da đỏ hoang dã, có lẽ anh có thể làm chúng dịu lại. Anh đã sẵn sàng chưa?

– Tôi có thể đến đó sau bốn mươi lăm phút nữa.

– Bất cứ khi nào. Chúng tôi vẫn đang ở đây. Chúng tôi sẽ không đi nghỉ ở Hawai nữa.

Bà ta gác máy trước khi tôi có thể hỏi phương hướng. Tôi tra địa chỉ của bà ta trong tập hồ sơ của tôi – dãy nhà 10 000 của McVine Terrace ở Sunland và đánh dấu nó trên bản đồ Thomas của tôi. Cho con chó nước uống, đồ ăn và một khúc xương. Tôi ra đi, không hề thấy lo sợ khi chạy qua cái bảng “Những Thầy Tu Sắt”.

*

Tôi hòa vào dòng xe cộ ở vành đai phía Bắc đang bắt đầu chen chúc trên xa lộ 405, những ngọn đồi trước mắt sương mù phủ kín, những cuộn mây xám ở cuối chân trời đang đùn lên. Tôi dừng lại ở quán nhạc bugi trong một lát, nghe nhạc và cố kiên nhẫn chờ, cuối cùng cũng đến được đường Đông 118, rồi đường 210 và đến khu phía Bắc hoang vắng của thành phố, tôi tăng tốc khi cả đường và không gian trở nên rõ ràng hơn.

Ra khỏi khu Sunland, tôi lại đi theo hướng Bắc đến khu thương mại trên Đại lộ Foothill chạy song song với những dãy núi, những kho thóc, các cửa hàng, những điểm bán lẻ đồ đạc chưa hoàn tất có cả rất nhiều thợ lợp nhà.

Tôi đến McVine vài phút sau và rẽ trái. Con đường khá hẹp, cỏ mọc lan ra ngoài lề đường thay cho vỉa hè, những cây khuynh diệp và liễu được trồng bừa bãi. Cỏ bên vệ đường khô và úa vàng. Những căn nhà phía sau nhỏ và thấp, một số ngôi nhà trông chẳng khác gì những cái xe móc xây trên nền đất nổi.

Khu nhà Rodriguez ở góc Tây bắc, một cái toa xe chở hàng được trát vữa màu cà phê, mái màu đen không có máng nước và một căn nhà mặt trước không có mái vòm với những cửa sổ vỡ. Một trong số các cửa sổ bị một tấm rèm nghiêng chắn lại. Những ô vuông vỡ lỗ chỗ, làm xấu đi những cái khác, một vài cành cây khô luồn vào chúng. Bức tường gạch cao màu hồng bao phủ phía sau ngôi nhà.

Tôi bước ra và giẫm trên một bãi cỏ lộn xộn được tô điểm bằng một vài cây xương rồng xấu xí, có một lối mòn cắt ngang. Chiếc Chevy màu mận của Evelyn đỗ ở bên trái lối đi, bên cạnh một cái xe tải màu đỏ, nặng khoảng gần một tấn. Một tấm biển hiệu được dán trước cửa viết là Công ty thợ nề R và R.

Tôi nhấn chuông. Sau đó một người phụ nữ ra mở cửa. Cô ta nhìn tôi qua làn khói bốc lên từ khu Virginia Slim.

Cô ta gầy và cao, có mái tóc màu vàng bẩn, búi cao và nước da xanh xao. Mắt đen hơi xếch và xương má to làm cô ta giống một người Slavơ hơn. Các phần còn lại của cô ta co dúm lại. Hình dạng cô ta rất hoàn hảo cho thời kì khắc khổ: tay gân guốc, ngực cao, bụng xẹp, chân dài, vòng hông chỉ to hơn hông của một cậu bé một chút. Cô ta mặc một cái quần jeans trễ bó sát người và một cái áo màu xanh không có ống tay, để lộ núm rốn sâu mà một số bác sĩ khoa sản phải rất lấy làm tự hào. Cô ta đi chân trần. Một chân cô ta gõ nhẹ.

– Ông là bác sĩ phải không? – Cô ta hỏi bằng một giọng khàn khàn, phì phèo điếu thuốc lá giống y như bà Evelyn mà tôi đã thấy.

– Tôi là bác sĩ Dellaware – Tôi nói và giơ tay ra.

Cô ta bắt tay tôi và mỉm cười – buồn cười hơn là một sự thân thiện, bắt mạnh một cái rồi thả ra.

– Tôi là Bonnie. Họ đang chờ ông, xin mời vào.

Phòng khách rộng khoảng bằng một nửa cái toa xe và đầy mùi thuốc lá. Thảm bằng vải thô màu xanh ôliu, trên tường đóng panô bằng gỗ thông có nhiều mấu. Một chiếc sô pha nhung kẻ dài màu nâu đặt ngang ở cuối tường. Bên trên treo một biểu tượng cá “Tái sinh lần nữa”. Ở bên trái là một cái ti vi, đặt trên là một bộ giải mã cáp, một cái máy VCR và một cái ghế dựa nhung màu ghi. Trên cái bàn sáu cạnh có một cái gạt tàn đầy những tàn thuốc.

Nửa kia của phía trước nhà là khu nhà bếp và phòng ăn. Giữa hai phòng là một cánh cửa màu đất son. Bonnie đẩy nó ra, làm cho ánh sáng tràn vào từ phía Tây và dẫn tôi đến một căn phòng thấp cũ kỹ. Cuối cùng là một căn phòng lụp xụp có những cánh cửa kính chớp nhìn ra sân sau. Có thêm những cái ghế dựa nữa, một cái ti vi, những bức tượng bằng sứ được bọc lại, bên dưới là ba khẩu súng trường được đặt trên giá.

Bonnie kéo mở cánh cửa kính chớp. Tôi thấy một cái sân nhỏ, có những ô vuông dẹt, những đám cỏ bị đốt cháy, bao xung quanh là những bức tường cao màu hồng. Đằng sau trồng một cây lê tàu to, lá xoắn.

Ngay trước bóng cây là một cái bể bơi bằng cao su hình ôvan có màu xanh hơn màu xanh của nền trời. Chondra đang ngồi trong đó, té nước vào mình nhưng không thích thú lắm. Tiffani đang chơi nhảy dây ở góc nhà.

Evelyn ngồi giữa hai đứa trong một cái ghế gập vừa làm những cái dây buộc thuyền vừa hút thuốc. Bà ta mặc một chiếc quần đùi trắng, một cái áo thun xanh đen và chân xỏ một đôi dép cao su đi biển. Ví của bà ta đặt trên đám cỏ cạnh bên.

Bonnie nói: “Này” và ba người ngẩng lên.

Tôi vẫy tay. Bọn trẻ nhìn tôi chằm chằm.

Evelyn nói:

– Đi lấy cho anh ấy một cái ghế.

Bonnie nhướng mày lên và trở vào nhà, bước đi có vẻ ngúng nguẩy.

Evelyn che mặt, liếc nhìn đồng hồ và cười.

– Bốn mươi hai phút. Có lẽ anh đã dừng lại ở đâu đó để uống cà phê hay một thứ gì đó phải không?

Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười.

– Dĩ nhiên, việc anh thật sự làm gì chẳng có vấn đề gì cả, anh có thể luôn nói là anh đã làm rồi, đúng không? Cũng như một luật sư. Anh có thể nói bất cứ điều gì anh thấy thích.

Bà ta vứt điếu thuốc xuống đám cỏ.

Tôi đi qua bể bơi. Chondra đáp lại lời chào của tôi bằng một nụ cười mỉm, im lặng. Răng nó đã mọc thêm một vài cái.

Tiffani nói:

– Chú đã viết sách chưa?

– Chưa. Chú còn cần thêm một số thông tin của cháu nữa.

Cô bé gật đầu một cách trang trọng.

– Cháu có rất nhiều tư liệu, chúng cháu không muốn, thậm chí là chỉ nhìn thấy ông ấy.

Cô bé nắm chặt một cành cây và bắt đầu vẫy nó. Miệng ngân nga điều gì đó.

Tôi nói:

– Cháu chơi vui vẻ đi.

Nhưng cô bé không trả lời.

Bonnie bước ra tay mang một cái ghế gấp. Tôi bước đến và đỡ lấy nó trong tay cô ta. Cô ta nháy mắt rồi trở lại vào nhà, mông cô ta giật giật. Evelyn nhăn mũi và nói:

– À, đúng không?

Tôi mở cái ghế ra.

– Đúng cái gì cơ?

– Vấn đề đến đâu rồi? Chuyện gì đã thật sự xảy ra? Anh chỉ sắp làm những gì anh muốn, viết những gì anh thích thôi, đúng không?

Tôi ngồi xuống cạnh bà ta, chọn một vị trí có thể quan sát được bọn trẻ. Chondra đang ngồi bất động trong bể bơi, nhìn chằm chằm thân cây lê tàu.

Evelyn tỏ ý không bằng lòng.

– Anh đã sẵn sàng rồi chứ?

Chondra lắc đầu và tiếp tục té nước vào mình, làm chậm chậm như thể đó là công việc vậy. Cái bím tóc của nó ướt đẫm và có màu đồng thau cũ. Bên trên bức tường màu hồng bầu trời thật yên tĩnh và xanh thẫm, ở cuối có một dải mây màu bồ hóng che khuất đường chân trời. Một người láng giềng nào đó đang quay thịt, mùi mỡ quay và chất đốt phả mùi khó chịu vào cái nóng bức của mùa thu.

– Bà không nghĩ là tôi thành thật phải không? Bà bị ám ảnh bởi các bác sĩ khác hay là có điều gì đó về tôi?

Bà ta chầm chậm quay về phía tôi và đặt cái dây buộc thuyền quanh vạt áo.

– Tôi nghĩ anh chỉ làm công việc của mình rồi về nhà. Như mọi người khác. Tôi cũng nghĩ là anh chỉ làm điều gì tốt nhất cho anh. Anh cũng như mọi người khác thôi.

– Khá công bằng. Tôi không định ngồi đây và nói cho bà tôi là một vị thánh nào đó sẵn sàng làm việc miễn phí hoặc rằng tôi thực sự biết bà đang định làm gì. Nhưng tôi nghĩ là tôi hiểu được sự giận dữ của bà. Nếu có ai đã làm điều tương tự với con tôi, tôi sẵn sàng giết hắn, không cần phải nghi ngờ gì về điều đó.

Bà ta lôi từ túi ra một hộp thuốc lá Winstons và đập cho một điếu ló ra. Bà ta rút nó ra, kẹp nó vào giữa hai ngón tay, rồi nói:

– Ồ, anh sẽ làm thế sao? Đó có thể là sự trả thù và kinh thánh thì nói rằng sự trả thù là một hành động tiêu cực.

Tiffani bắt đầu nhảy rất nhanh. Tôi tự hỏi là không biết nó có nghe được những gì chúng tôi nói hay không.

Evelyn lắc đầu.

– Đầu con bé sắp nổ tung lên đấy!

– Nó cần rất nhiều nghị lực.

– Tục ngữ có câu: “Quả táo không rơi xa gốc được”.

– Ruthanne cũng như thế phải không?

Bà ta hút thuốc, gật đầu và bắt đầu khóc, nước mắt chảy xuống mặt. Bà lau nó bằng những cử chỉ ngắn ngủi, giận dữ. Bà ta nhổm người về trước, lúc đó, tôi nghĩ rằng bà ta định bỏ đi.

– Ruthanne cũng y như thế khi nó còn bé. Luôn luôn hiếu động. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi có thể... Nó có tâm hồn, nó... nó có một tâm hồn tuyệt vời.

Bà ta hắt hơi.

– Anh có muốn uống chút cà phê không?

– Có.

– Anh cứ đợi ở đây – Bà ta đi vào nhà.

– Này, các cháu – Tôi gọi to.

Tiffani vẫn cứ nhảy. Chondra ngước nhìn lên. Miệng nó hơi hé mở và những giọt nước nhỏ bắn vào trán nó như bị đổ mồ hôi.

Tôi bước đến chỗ nó.

– Cháu bơi giỏi lắm phải không?

Nó khẽ gật đầu với tôi và vẩy nước vào một cánh tay, quay mặt lại phía cây lê tàu. Những quả lê non lủng lẳng trên cành, bị một đàn bọ cánh cứng che khuất. Một số quả bị đen lại do sâu bệnh.

Tiffani vẫy vẫy tôi. Rồi nó bắt đầu khe khẽ ngân nga:

Tôi đến một nhà hàng Trung Quốc, để mua một ổ bánh mì, bánh mì, bánh mì, một người đàn ông ở đó có một bộ râu rậm, và đây là những gì anh ta đã nói: Đôi mắt, ôi đôi mắt, cô em xinh xắn.

Evelyn quay trở lại, tay cầm hai ly nước. Bonnie bước đằng sau bà ta, cầm một cái đĩa nhỏ đựng bánh xốp đường. Cái nhìn của cô như muốn nói cô xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp.

Tôi đi lại chỗ những chiếc ghế trên bãi cỏ.

Bonnie nói:

– Của ông đây.

Cô ấy đưa cho tôi cái đĩa rồi khệnh khạng bước đi.

Evelyn đưa cho tôi một ly cà phê.

– Anh uống đen hay nâu?

– Đen.

Chúng tôi ngồi xuống và nhấm nháp. Tôi đặt đĩa bánh ngay ngắn vào lòng.

– Anh ăn một cái đi. Hay anh là người thích ăn thực phẩm tươi.

Tôi lấy một cái bánh. Cái bánh có vị chanh và hơi ỉu.

– Còn tôi... Có lẽ tôi nên ăn thực phẩm tươi. Tôi luôn cho các con tôi đường và những thứ linh tinh khác, bất cứ cái gì chúng muốn, có lẽ tôi không nên thế. Tôi đã để đứa con trai đi AWOL bên Đức hai năm trước, bây giờ vẫn không biết nó đang ở đâu, nó không hề biết những gì nó muốn làm với cuộc đời nó, còn Ruthie* thì...

Tên gọi thân mật của Ruthanne – ND.

Bà ta lắc đầu và nhìn sang Tiffani.

– Coi chừng cái đầu cháu đập vào cành cây bây giờ.

– Bonnie là đứa trẻ đó phải không?

Bà ấy gật đầu.

– Nó thông minh và xinh xắn. Giống như bố nó... bố nó lẽ ra đã là một ngôi sao điện ảnh. Chỉ có tôi khi già, suy xét hóa lẩm cẩm và đó thật là một sai lầm biết chừng nào.

Bà ta cười hết cỡ.

– Hắn bỏ tôi đi chỉ mười ba tháng sau khi chúng tôi kết hôn, bỏ mặc tôi với đứa trẻ đang còn quấn tã và xuôi xuống Lousiana để làm việc cho một giàn khoan ngoài khơi. Hắn chết ngay sau đó, bị ngã, mà họ bảo là một tai nạn. Hắn chưa bao giờ đóng bảo hiểm vì thế tôi chẳng nhận được gì cả.

Bà ta cười rộng hơn.

– Hắn rất nóng tính. Tất cả những người đàn ông của tôi đều thế. Roddy cũng hay nóng giận mặc dù chỉ tốn công một chút là có thể dập tắt cơn giận của anh ấy. Anh ấy là người Mehico, nhưng anh ấy là người tốt nhất trong bọn họ.

Bà ta vỗ nhẹ túi áo thun đang nhét bao thuốc ở trong.

– Đường, nóng giận và bệnh ung thư. Tôi hầu như đã lấy hết những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời rồi, phải không nào?

Bà lại khóc. Rồi châm thuốc.

– Tất cả những gì tốt đẹp nhất. Những gì tốt lành được ban phước.

Bà vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, buông ra rồi lại lặp lại. Cái sợi dây buộc thuyền nằm trên bãi cỏ, bị bỏ mặc.

– Bà không hề có lỗi gì cả. Mọi tội lỗi đều thuộc về Donald Dell. Toàn bộ.

Bà ấy định nói gì nhưng tôi ngăn lại:

– Không ai khác phải chịu gánh nặng đó, bà Evelyn ạ. Không phải vì Ruthanne đã đi với hắn tối hôm đó và dĩ nhiên bà không có lỗi khi nuôi dạy cô ấy theo cách đó. Món thịt ướp muối cũng không có liên quan đến những gì đã xảy ra. Chẳng phải là bất cứ thứ gì cả mà chính là sự bốc đồng của Donald Dell. Đó chính là sự thống khổ mà bây giờ hắn phải gánh chịu.

Mắt bà ấy dán vào tôi nhưng tròng mắt thì đưa qua đưa lại.

Tôi nói:

– Hắn là một kẻ xấu, làm những chuyện xấu xa, chẳng ai biết tại sao. Và bây giờ bà phải gánh trách nhiệm làm mẹ thêm một lần nữa khi bà không định như thế. Bà đã làm điều đó mà không hề kêu ca và thậm chí còn cố hết sức nữa. Không ai có ý định trả tiền hay khen ngợi bà vậy thì ít nhất bà nên tự khen ngợi mình một chút.

– Anh nói nghe phải lắm. Nói với tôi những gì tôi muốn nghe – Bà ấy vẫn đề phòng nhưng không tức giận – Có vẻ như anh cũng nóng tính đó chứ.

– Tôi thẳng tính. Vì quyền lợi của chính tôi, bà đúng ở điểm đó. Tất cả chúng ta đều làm những gì có lợi nhất cho chúng ta. Và tôi thật sự thích kiếm tiền. Tôi đã đi học một thời gian dài để học điều mà tôi làm, công việc của tôi đáng giá cao. Nhưng tôi cũng muốn ngủ ngon ban đêm.

– Tôi cũng thế. Thế thì sao? – Bà ta hút thuốc, ho rồi nghiền nát điếu thuốc với sự tởm lợm – Lâu lắm rồi tôi không ngủ ngon.

– Cũng phải mất một thời gian.

– Ừ, nhưng khoảng bao lâu.

– Tôi không biết, bà Evelyn.

– Ít ra anh cũng thành thật – Bà ấy cười – Có lẽ thế.

– Thế còn bọn trẻ thì sao? Chúng ngủ như thế nào?

– Không ngon lắm. Làm thế nào mà chúng có thể ngủ ngon được? Tiffani thì luôn tỉnh giấc than phiền là nó đói, một việc rất buồn cười bởi vì nó ăn suốt ngày mặc dù anh không nhận ra khi anh nhìn nó, phải không? Tôi cũng đã từng như thế, anh có tin không thì tuỳ – Bà ta xoa xoa đùi. – Nó thức dậy hai ba lần trong đêm, đòi ăn Hersheys, cam thảo và kem.

– Thế nó đã bao giờ có những thứ đó chưa?

– Đồ chết tiệt, chưa. Có một sự giới hạn. Tôi cho nó một miếng cam hoặc một thứ gì đó – có thể là nửa cái bánh – rồi bắt nó vào lại giường. Nhưng không ngăn được nó thức dậy lần tiếp theo.

– Thế còn Chondra thì thế nào?

– Nó không tỉnh giấc nhưng tôi nghe tiếng nó khóc trong chăn trên giường ngủ. Bà ta nhìn đứa bé gái lớn hơn, đứa đang ngồi bất động giữa cái bể bơi. Nó là một đứa trẻ mềm yếu, như nhành liễu.

Bà ấy thở dài và nhìn xuống ly cà phê với thái độ khinh khỉnh.

– Cà phê tan. Chắc là tệ lắm.

– Ngon – Tôi nói và uống để minh chứng cho điều đó.

– Cũng được nhưng không ngon lắm, ở quanh đây thường chẳng có cái gì ngon cả. Người chồng thứ hai của tôi, bố của Brian, sở hữu một vùng đất rộng gần Fresno, trồng nho, cỏ linh lăng và vài chục con ngựa. Chúng tôi đã sống ở đó vài năm, nơi đó gần được coi là tuyệt vời, cả một vùng rộng lớn. Rồi anh ta (Brian bố) lại quay lại thói rượu chè và chúng tôi đi vào ngõ cụt. Ruthie cũng đã từng rất thích nơi đó, đặc biệt là những con ngựa. Ở quanh đây cũng có một số nơi cưỡi ngựa, ở bên ngoài Shadow Hills, nhưng khá đắt đỏ. Chúng tôi luôn nói sẽ đến đó nhưng chưa bao giờ có thể đến được.

Mặt trời lặn sau những đám mây và cái sân tối dần.

– Anh muốn chúng tôi làm gì?

– Với bà à?

– Dự định của anh là gì?

– Tôi muốn giúp bà.

– Nếu anh muốn giúp chúng nó, thì hãy để bọn chúng tránh xa hắn ra, thế là đủ. Hắn là một tên quỷ sứ.

– Tiffani gọi hắn là một công cụ của quỷ sa tăng.

– Tôi đã nói với nó như thế – Bà ấy nói một cách đầy thách thức – Anh thấy điều đó có gì sai không?

– Không hề.

– Tôi tin như thế và điều đó đã hỗ trợ cho tôi. Hắn là một tên như thế.

– Ruthanne đã gặp hắn như thế nào?

Bà ta buông thõng vai xuống.

– Nó đang là hầu bàn ở một nơi bên ngoài Tujunga, đó là một quán ba. Hắn và bọn bạn thường lảng vảng ở đó. Nó đi chơi với hắn cả mấy tháng trước khi kể cho tôi. Rồi nó đưa anh ta về nhà và khi tôi nhìn thấy hắn lần đầu, tôi đã không ưng một chút nào, kinh nghiệm cho tôi biết tôi không thể chọn một quả táo xấu thế – Bà ấy bật ngón tay tanh tách – Tôi đã cảnh báo nó nhưng chẳng có tác dụng gì. Có lẽ vì tôi đã nhượng bộ quá dễ dàng, tôi cũng không biết nữa. Lúc đó bản thân tôi cũng có vấn đề và Ruthie thì nghĩ rằng lúc đó tôi không thể nói cho nó điều gì khôn ngoan cả.

Bà ấy lại châm một điếu thuốc khác và hít nhanh, mạnh vài hơi.

– Nó rất bướng bỉnh. Đó là cái lỗi duy nhất của nó.

Tôi uống thêm vài ngụm cà phê.

– Anh không còn chuyện gì để nói nữa à, bác sĩ? Hay là tôi làm anh chán? – Bà ấy búng tàn tro xuống đất.

– Tôi nên lắng nghe thì hơn.

– Và họ trả tất cả những số tiền cho anh để lắng nghe à? Anh kiếm được một món hời ở đây rồi.

– Để đánh bại những công nhân lương thiện.

Bà ta cười. Nụ cười thân thiện đầu tiên mà tôi thấy.

– Anh thật bướng bỉnh – Bà ấy nói, hút thuốc và thở dài rồi gọi to:

– Chơi năm phút nữa thôi rồi vào nhà làm bài tập, cả hai đứa.

Lũ trẻ làm ngơ. Bà ta vẫn cứ nhìn chúng. Mặc kệ tôi, cứ như quên là tôi đang ở đó. Nhưng ngay sau đó bà ấy quay lại và nhìn tôi.

– Vậy thì, anh – “dễ lắng nghe”, anh muốn gì ở tôi và các cháu gái của tôi?

Cũng câu hỏi mà bà ta đã hỏi tôi trong lần đầu gặp mặt. Tôi nói:

– Có đủ thời gian để tìm hiểu chính xác chúng đã bị tác động như thế nào sau cái chết của mẹ chúng.

– Anh nghĩ là chúng bị tác động như thế nào? Chúng yêu mẹ. Sau chuyện đó chúng như tan thành tro bụi.

– Tôi cần phải đưa những chi tiết cho tòa án.

– Anh có ý gì?

– Tôi cần phải nêu ra những triệu chứng chứng minh rằng chúng đang chịu tác động về mặt tâm lý.

– Anh có ý là chúng nó bị điên à?

– Không, không phải như vậy. Tôi sẽ nói về những triệu chứng của sự lo lắng, như những vấn đề về giấc ngủ, thay đổi trong cách ăn uống, những điều mà sẽ gây tổn thương cho chúng khi gặp hắn. Nếu không chúng sẽ bị rối loạn tâm lý. Một số những triệu chứng đó bà có thể nói với tôi nhưng tôi cũng sẽ cần phải nghe trực tiếp từ chúng.

– Điều đó sẽ không làm bọn chúng rối loạn hơn chứ, việc nói về chuyện đó ấy?

– Không. Ngược lại, giấu kín những điều đó trong lòng sẽ dễ gây nhiều vấn đề hơn.

Bà ta nhìn tôi nghi ngờ.

– Cho đến giờ, tôi chưa thấy chúng nói chuyện với anh nhiều lắm.

– Tôi cần có thời gian với chúng... cần thiết để xây dựng lòng tin nơi chúng.

Bà ta suy nghĩ về điều đó một lát rồi bảo:

– Vậy chúng tôi phải làm gì, chỉ ngồi ở đây và nói lải nhải sao?

– Chúng ta có thể bắt đầu theo một trình tự của các sự kiện, bà có thể kể cho tôi những gì bà có thể nhớ về việc chúng như thế nào khi còn là những đứa bé. Và bất cứ chuyện gì mà bà nghĩ là quan trọng.

– Một câu chuyện, hừm! – Bà ta rít một hơi sâu, cứ như thể là muốn hút hết toàn bộ chất độc ra khỏi điếu thuốc – Vậy là bây giờ chúng ta có một câu chuyện... Vâng, tôi có rất nhiều chuyện để kể với anh. Sao anh không lấy một cái bút chì ra và bắt đầu viết đi.