← Quay lại trang sách

Chương 13

Tôi lái xe về phía Đông, nơi có cây cầu vượt mà Coburg đã nói tới. Cây cầu trát trần xi măng đã bám đầy bụi, chiếc vòm cong đẹp tuyệt diệu được đỡ bằng những cột trụ vững chắc, có thể thách thức cả với Samson. Vòm che tạo nên một vẻ lạnh và xám. Ngay cả khi cửa sổ xe của tôi đã đóng lại mà vẫn nghe tiếng xe hơi khác đang chạy.

Khu đất được dọn sạch sẽ và quang đãng, không còn những túp lều, những túi ngủ hoặc dấu vết của khách vãng lai nào.

Tôi bước sang đường, phía trước là một nhà kho, bên cạnh là doanh trại quân đội và khu ngụ cư của dân thất nghiệp vùng Seville.

Khu Calcutta không lớn lắm. Quang cảnh nơi đây sạch sẽ, chứng tỏ thành phố đã quyết định dùng xe ủi dọn sạch chốn này.

Tôi lái xe đi chầm chậm, lướt qua đại lộ Exposition Boulevard. Ở phía Tây của con đường đã mọc lên những khu nhà và bên đường có những cây thường xuân. Phía sau những khu nhà là những bãi đất trống, xa xa có một quầy hàng nhỏ bị đổ, khiến tôi tò mò dừng lại và ngó nhìn cửa sổ. Không có gì. Tôi đi qua vài khu nhà nữa đến con đường gấp khúc che mất tầm nhìn thì tôi quay lại.

Đi đến gần Exposition tôi phát hiện thấy có đống gì đó rất sáng và lớn... như một núi kim loại màu trắng, có lẽ là đống nguyên liệu của nhà máy hay một xưởng sản xuất. Chúng gồm những chiếc hộp lớn, những đường ống xoắn, những cái thang năm tầng và những chiếc van chịu được áp lực cao được chất thành đống.

Chạy song song với các cỗ máy là đường ray màu đen. Bao quanh đường ray là một sa mạc cát.

Tôi đã đến sống ở L.A này hai mươi năm rồi mà chưa từng bao giờ đến nơi này.

Một thành phố chưa được biết tới.

Tôi đi về phía đường ray, tiến lại gần hơn để đọc được dòng chữ nhỏ màu đỏ dán trên tường của khu nhà “Avalon Gravel và Asphalt”.

Tôi đang định quay đi thì phát hiện thấy có một hàng rào bao quanh khu giải trí của nhà máy – nơi đó có phần tối hơn và hầu như bị con đường che khuất. Thực ra nó bị chắn từ phía con đường bởi một rặng cây xám. Hàng rào cũng bị chặn bởi các cây chạy theo hình vòng cung, loại cây này đang ngày càng mất dần đi do hậu quả của những đợt cuồng phong.

Lái xe tới sát lề đường, tôi tắt máy và bước ra khỏi xe. Không khí ở đây đầy bụi và mùi sữa nóng. Một nhà máy đứng sừng sững như một bức tường lớn.

Trước mắt tôi là những chiếc xe bị cháy nham nhở, chỉ còn thấy hình dạng kỳ quái của chúng có gắn hai cánh cửa và chiếc mui bị đè bẹp. Thành phố Seville của tôi thực sự là một thành phố cổ kính và được tô đẹp chứ không như ở nơi này, nó giống như bãi biển của một vị hoàng thân.

Tôi bước qua đường phía trên một bờ rào cây và nhìn khu đất trống. Một chiếc ghế đổ nghiêng, bông đệm bị phòi ra làm hở cả lò so bên trong.

Những ống cuốn dây điện rỗng đã lột hết dây và phần giữa ống đã bị gãy. Những đồ gói thực phẩm, vô số các vật dụng màu xanh bị vứt lung tung, trông giống như những chiếc túi ngủ. Thỉnh thoảng có những tiếng động bay qua trên đầu giống như một tiếng thở vậy.

Rồi có những tiếng động vang lên đâu đó, lúc to lúc nhỏ. Những tiếng đó bị chìm vào bóng tối và tôi không thể nhận được đó là tiếng người hay chỉ là ảo giác.

Quan sát kỹ hàng rào để tìm một lối vào bên trong tôi đã phải đi vòng một hồi mới tìm ra. Lối đi đó trông giống như một đường hầm hình vuông xếp liền nhau được bao bọc bằng những đường dây chạy phía trên những thanh sắt ngang đã gỉ.

Vì tò mò nên tôi đã chạm vào một chiếc dây, tay tôi liền bị xước. Cuối cùng tôi đành phải gập gọn chỗ dây đó lại rồi cúi khom người mới đi qua được. Bước qua phần đất có vẻ mềm hơn, tôi ngửi thấy nhiều mùi uế tạp bốc lên. Tôi phải bước đi thật thận trọng để tránh những bậc xi măng, các hộp đựng thức ăn của hãng Styrofoam và những phần thức ăn còn sót lại mà tôi không dám động tới. Không có cái hộp nào làm bằng thủy tinh hoặc bằng thiếc cả. Chúng chỉ là những hộp làm bằng kim loại phế thải.

Nơi đây không hề có màu xanh mà chỉ toàn thứ màu đen, xám và nâu. Một sự ngụy trang khá hoàn hảo nhằm che đậy cho một thế giới ngầm.

Đâu đây bốc lên một thứ mùi kinh sợ, mùi phân người để đã lâu. Tôi nhìn thấy xác một con mèo đã chết, nhưng chưa đủ thời gian để nó rữa ra và sinh giòi. Tôi thận trọng bước qua xác con mèo. Tiếp đến là một chiếc chăn cũ, những đống giấy báo nhàu nát như thể chúng là thứ bánh mì bị nhúng nước vậy.

Tôi quay lại nơi mà tôi thấy có vật gì đó đang động đậy, cách có vài mét là bức tường bê tông đổ nghiêng. Tôi dừng lại nhìn ngó, chờ đợi, cúi khom người quan sát.

Hình như có ai đó cử động, có người nào đó đang nằm xấp trên đống chăn, đó là những mảnh chăn được ghép bằng những chiếc ga trải giường.

Họ là những người đang yêu nhau chăng... không, không phải. Không thể chỉ có hai người trên đống rách nát đó.

Tôi bước thật nhẹ và chậm rãi về hướng đó.

Đôi giày của tôi đá phải vật gì đó rất mạnh làm người đang nằm trên đống rách nát ngồi nhỏm dậy.

Đó là một người da đen thuộc vùng Latina, còn trẻ. Cô ta để lộ đôi vai trần mịn màng, nhưng một bên cánh tay có vết tiêm rất lớn.

Cô ta đưa mắt nhìn tôi không chớp và đưa tay kéo chiếc chăn lên che ngực. Mớ tóc cô dài, bù xù, xoã ra. Cô nhìn tôi, mắt vẫn không chớp.

Miệng cô gái há hốc kinh ngạc. Dù vậy vẫn không giấu được khuôn mặt tròn trịa, cái nhìn ngay thẳng của cô ta cũng hoảng sợ và một chút thẹn thùng.

Tấm chăn buông rơi để lộ tấm thân trần của cô ta. Từ ngực cô ló ta ra một mái tóc màu đen rối bù, rồi nó lại rúc vội vào bộ ngực trần của cô gái, đó là một bé con.

Đứa bé cũng được bao bọc bằng thứ vải không sạch sẽ gì. Tôi quay lại, mỉm cười và giơ tay chào.

Khuôn mặt của người mẹ trẻ tỏ ra hết sức sợ hãi. Đứa bé vẫn bú mẹ, cô ta đặt tay lên đầu nó.

Gần dưới chân cô gái có một chiếc hộp cactông nhỏ. Tôi cúi xuống và khẽ nhìn vào trong: một đống tã lót để lộn xộn, cái cũ lẫn cái mới. Ớ đó có rất nhiều ruồi nhặng. Một bịch sữa đã được mở nắp và bên cạnh là cái mở nắp hộp cũng bẩn không kém. Một túi khoai tây chiên đã gần hết, một đôi dép cao su và một núm vú giả.

Người phụ nữ đang cố gắng cho đứa bé bú, cô ta xoay người quay lưng lại phía tôi. Chân thõng xuống để lộ bắp đùi có nhiều nốt lấm chấm.

Khi quay lại, tôi bắt gặp cái nhìn của cô gái. Ánh mắt cô ta chuyển từ sợ hãi sang dò xét rồi lại sợ hãi.

Tôi quay đi và thấy một thanh niên khoảng mười bảy hay mười tám tuổi gì đó đứng ngay trước mặt tôi. Anh ta cũng là một người vùng Latina với vóc người thấp gầy, bộ râu đang mọc lún phún trên chiếc cằm lẹm như muốn tách riêng cái cổ xương xẩu của anh ta ra vậy. Mắt anh ta cụp xuống đầy lo lắng. Miệng anh ta cũng há hốc để lộ hàm răng chỉ còn vài chiếc. Anh ta mặc chiếc áo kẻ, may bằng vải flanen, đã sờn, quần thì bạc, chân đi đôi giày không dây. Mắt cá chân đen xì bám đầy đất bụi.

Tay anh ta đang cầm một thanh sắt. Tôi bước đi. Anh ta rụt rè bước lại gần phía tôi. Một tiếng hô vang lên dội đến chiếc cầu tạo thành âm thanh đanh đến nhức óc, tiếng người phụ nữ thét lên.

Giật mình, đứa bé ngước đầu nhìn lên. Tôi bước tới, chộp lấy thanh sắt vặn nó ra khỏi tay anh ta. Tôi vặn người, đẩy mạnh anh ta nằm xoài ra đất. Một động tác không dễ hơn khi vật một con bò đực.

Anh ta nằm đó ngước nhìn tôi, đưa tay xoa mặt và anh ta thực sự đã bị đau.

Người phụ nữ nhổm dậy, chạy ào ra. Chiếc chăn rách tuột rơi xuống, trên người cô ta chẳng có mảnh vải nào. Đứa bé đã bị bỏ lại trên đống chăn. Bụng cô gái đã xệ, cặp vú đã nhèo và xấu xí, nhưng tuổi cô ta chỉ độ hai mươi.

Tôi ném mạnh thanh sắt ra xa, đỡ anh ta dậy, hy vọng đó là một cử chỉ dẫn đến hòa bình.

Cả hai người nhìn tôi như thể tôi là một người bố xấu xa. Đứa bé bắt đầu lên tiếng, nó hét lên và giãy giụa. Tôi ra hiệu cho họ hãy quan tâm đến đứa trẻ.

Cô gái chạy ào về phía đó, bế thốc đứa bé lên. Lúc này dường như cô mới sực nhớ là mình không có gì che thân, cô ngồi thụp xuống và cúi đầu.

Gã trai đó vẫn đang cố giằng ra khỏi tay tôi. Tôi cố mỉm cười thân thiện, anh ta cúi xuống đầy vẻ thất vọng. Tôi mở ví tiền lấy ra tờ mười đô. Tôi bước tới đưa cho cô gái. Cô ta vẫn không nhúc nhích. Tôi đặt đồng tiền lên trên nắp hộp cactông rồi quay trở lại chỗ gã trai đứng, rút thêm một tờ mười đô nữa đưa cho anh ta.

Lúc này trông anh ta còn rụt rè hơn lúc anh ta cầm thanh sắt để đánh tôi. Cuối cùng thì anh ta cũng nhấc lê đôi chân của mình, loạng choạng bước tới phía tôi như một nghệ sĩ xiếc đang biểu diễn tiết mục đi trên dây vậy, rồi bất chợt anh ta chộp lấy tiền trên tay tôi.

Tôi rút thêm một tờ nữa, hất đầu về phía cái hàng rào tôi đã làm hư hại hàm ý là để đền bù cho sự thiệt hại đó. Tôi ngó về phía sau để kiểm tra cái lưng áo của mình có bị dính bẩn không.

Đi được vài bước, tôi thấy gã trai bước theo. Anh ta bước đi nhanh hơn và cố gắng đuổi kịp tôi. Nhưng điều đó đối với anh ta khó có thể thực hiện được. Môi anh ta mở rộng, còn tay và chân thì cứ như được làm bằng cao su vậy.

Tôi sờ tay lên miệng túi, nới lỏng dây và bước nhanh về phía lối đi. Anh ta đã bước đến gần tôi và đưa tay giụi mắt.

Đợi anh ta đi đến gần tôi mới hỏi:

– Anh đến từ Habla Ingles?

Anh ta trả lời bằng chất giọng Anh.

– Tôi đến từ Tucson.

Anh ta nắm tay lại nhưng dường như mọi cử động và những chiếc xương nhỏ đã không tuân theo những gì anh ta muốn. Anh ta ho và giọng rất khô, kèm theo tiếng khò khè. Anh ta cố trấn tĩnh nhưng không làm được.

Tôi cất tiếng trước:

– Tôi không có ý làm mọi người sợ.

Anh ta nhìn đồng tiền trong tay tôi. Tôi hiểu ý và đưa ra cho anh ta. Lại động tác chộp lấy tiền và đút nhanh vào phía sau dây lưng. Anh ta mặc một chiếc quần quá rộng so với thân hình của anh ta, chiếc dây lưng thô được làm bằng nhựa. Đôi giày anh ta đi là một loại giày mềm được đính miếng bóng kính bên trên. Khi anh ta đưa tay ra cầm tiền, tôi để ý thấy các vết máu trên tay anh ta đã biến mất.

Anh ta nói:

– Hãy cho tôi thêm đi.

Nhưng tôi im lặng.

– Ông hãy cho tôi thêm đi. Dù sao thì cô ta cũng chẳng làm tình được với ông đâu.

– Nhưng tôi không muốn cô ta.

Anh ta khựng lại, có vẻ nghĩ ngợi một lát rồi đáp:

– Tôi cũng không muốn.

– Tôi không quan tâm đến điều đó.

Anh ta cau mày, đưa tay lên mồm lôi ra chiếc kẹo cao su.

– Ông là cảnh sát sao?

– Không phải.

Anh ta nhún vai và đút vào mồm vài thanh kẹo nhai. Khi anh ta cử động tay, tôi thấy chúng lại đầy máu.

– Đấy là con anh phải không? – Tôi cất tiếng hỏi.

– Điều đó ông muốn biết sao?

– Có đúng vậy không?

– Tôi không biết.

– Có lẽ anh cần đến bác sĩ đấy?

– Tôi không biết.

– Đó là bạn gái của anh?

Hắn cười và nói “thi thoảng”.

– Tên anh là gì?

Hắn liếc nhìn và trả lời tôi Terminator Three, bằng một giọng khiêu khích.

– Tốt thôi. Thế có nhiều người đang sống ở đó không?

– Tôi đã nói rồi, thưa ông. Bây giờ thì chẳng có ai cả, mà đến đêm cơ.

– Họ sẽ quay lại khi đêm xuống à?

–Ừ.

– Đêm nào cũng vậy sao?

Anh ta ngó tôi như thể tôi là một thằng ngốc vậy và lắc đầu nói:

– Chỉ một vài đêm thôi... và họ thường thay đổi địa điểm. Tôi cũng không biết nữa.

– Họ di chuyển từ nơi này sang nơi khác à?

– Ừ. Tent City như là một khái niệm vậy. Một số người của hãng “Làn sóng du lịch” đã đến tham quan nơi này.

– Thế trong số ấy có ai mang tên Gritz không?

–Hả?

Tôi đảo nhanh mắt nhìn ra xung quanh, khi không thấy ai tôi rút ra tờ thứ tư.

– Tờ này dành cho ai vậy? Anh ta giơ tay còn lại định chộp lấy nó.

Tôi rụt tay nhanh hơn hỏi:

– Có phải Little Calcutta đây không?

– Hử?

– Nơi chúng ta đứng đó. Nó có phải là Little Calcutta không?

– Có thể.

– Sao lại có thể?

– Ừ – Anh ta bắt đầu ho hắng nhiều hơn, những ngón tay đập đập trên ngực.

– Ở đó có bao nhiêu dân cư ngụ?

– Tôi không biết.

– Ở đó còn có những người khác nứa chứ? Những người mà tôi chưa nhìn thấy?

Anh ta suy nghĩ và lắc đầu.

– Ở đó có người khác, ngoài các anh không?

– Thỉnh thoảng.

– Thế bây giờ họ đang ở đâu?

– Ở đâu đó quanh đây. Anh ta lại nhìn đồng tiền, lưỡi lật qua lật lại trong miệng và bước tới gần hơn.

– Nếu cô ta mà làm tình với ông thì sẽ là hai mươi tờ chứ?

Tôi đút tiền vào túi.

– Hư! – Anh ta kêu lên khi thấy tôi làm thế.

Tôi nói với anh ta:

– Tôi không muốn làm tình với ai cả, tôi chỉ muốn lấy tin thôi. Hãy trả lời tôi và anh sẽ được trả công. Đồng ý chứ?

– Ê, thế là thế nào?

– Bởi vì tôi là một người tò mò, hiểu chưa?

Tôi nói cái tên “Gritz”, và bắt đầu miêu tả theo những gì mà Coburg đã nói với tôi, và hết sức ngạc nhiên thấy anh ta đáp “Ừ!”

– Anh biết anh ta sao?

– Tôi đã từng thấy anh ta.

– Anh ta có sống ở đó không?

Hắn lại đưa tay lên miệng, nghịch vớ vẩn, uốn éo tí chút và lôi ra bộ răng giả. Hắn cười toét miệng. Bộ hàm của hắn phần chân răng đã bị xỉn. Hắn nhổ xuống đất một thứ nước dãi lẫn máu và há hoác cái miệng.

– Gritz có quanh quẩn ở khu vực này không?

Hắn chẳng thèm nghe tôi nói mà đang nhìn bộ răng hết sức khoái trá. Tôi nhắc lại câu hỏi và hắn bắt đầu nhìn tôi. Hắn đút tọt hàm răng vào túi.

– Không có gì thêm nữa đâu.

– Lần cuối cậu thấy anh ta là khi nào?

– Tôi không biết.

– Đó là ngày nào? Tuần nào?

– Tôi không biết.

Hắn vươn người tới và nắm chặt tay áo tôi.

Tôi bước giật lại.

– Đây là vải len phải không? – Hắn hỏi.

– Đúng vậy.

Hắn liếm môi.

– Anh biết gì về Gritz? – Tôi hỏi.

– Không gì cả.

– Nhưng hình như anh nói là biết cơ mà.

– Tôi đã thấy anh ta quanh đâu đó.

– Lần cuối cùng là khi nào vậy?

Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ rồi mở mắt ra.

– Cách đây một tuần.

– Chính xác là một tuần hay khoảng một tuần?

– Tôi nghĩ rằng tôi không biết, thưa ngài.

– Anh có cho rằng anh sẽ biết một nơi nào đó mà anh ta sẽ lui tới không?

– Để có thể trở nên giàu có.

– Trở nên giàu có ư?

– Phải. Đó là những gì lão ta nói... ăn uống và dự tiệc, ông có hiểu không? Và còn có cả hát hò nữa chứ – đôi khi lão ta cũng thích hát đấy... Và lão hát rằng: Ê con người, ta sẽ trở nên giàu có, ta sẽ đi kiếm một chiếc xe hơi, một chiếc thuyền. Đấy gã ta là thế đấy.

– Lão có nói sẽ làm giàu bằng cách nào không?

– Không – Đôi mắt hắn ta có vẻ dè chừng. Một sự yếu mềm ngày càng lộ rõ hơn. Hắn ta ngồi phịch xuống.

Tôi nhắc lại:

– Lão ấy không nói là bằng cách nào sao?

– Không, thưa ngài. Lão ấy có những bữa tiệc, ca hát... một con người lập dị, thế đấy thưa ngài.

– Gritz là tên hay họ.

– Tôi không biết – Hắn lại ho, tay vỗ lên ngực và thở khò khè. Chó chết thật.

– Nếu tôi đưa anh đến bác sĩ thì anh sẽ nói rõ cho tôi biết chứ?

Hắn toét miệng cười:

– Ông sẽ trả tiền cho tôi à?

– Nếu anh bị bệnh thì anh sẽ truyền sang cho cô ấy và cháu bé.

Hắn chìa tay ra và nói

– Đưa tôi thêm tiền.

– Đứa bé cần đến bác sĩ.

– Hãy đưa thêm tiền.

– Gritz thường đi cùng ai?

– Không ai cả.

– Không có ai biết sao?

– Tôi không biết, hãy đưa thêm tiền đi.

– Thế còn cái tên Hewitt.

–Hả?

– Cái gã có tên Dorsey Hewitt thì sao? Có bao giờ anh thấy anh ta đi cùng Gritz không?

Tôi đã tả lại Hewitt, hắn nhìn tôi chằm chằm... không biểu hiện gì, hắn muốn lờ đi. Tôi nhắc lại: “Hewitt”.

– Tôi không biết gã đó.

– Anh đã ở đây bao lâu rồi?

– Nhiều năm – Rồi hắn phá lên cười.

– Hewitt đã giết chết một phụ nữ và tin đó đã được đăng.

– Tôi không biết chuyện đó.

– Một phụ nữ hoạt động xã hội tên là Rebecca Basille, thuộc trung tâm y tế Westride Mental Health.

– Tôi đã có chút tin tức.

– Cái gì?

Hắn cười:

– Âm nhạc, nó ở trong đầu tôi – Hắn nghe một bên tai và mỉm cười – Một loại nhạc Rock. Những cái hay thường không lẩn tránh một ai.

Tôi giơ tay ra hiệu điều đó cũng chẳng mang lại kết quả gì.

Hắn trở nên tươi tỉnh hơn, cố nài nỉ.

– Hãy đưa tôi tiền, thưa ngài – Rồi hắn lại ho– Hãy đưa thêm cho tôi.

– Anh còn cho tôi biết thêm gì nữa không?

– Còn. Hắn giậm một chân và đứng thẳng người lên.

– Cái gì vậy?

– Đứa bé của tôi – Hắn cười, những chiếc răng còn lại của hắn đang dính đầy máu tươi.

– Xin chúc mừng.

– Hút một điếu thuốc nhé?

– Tôi không hút thuốc.

– Hãy đưa tôi tiền, tôi sẽ hỏi mọi người cho ông. Ông sẽ quay lại và tôi sẽ cho ông những gì tôi biết.

Tôi giở ví xem còn bao nhiêu tiền. Còn hai mươi hai tờ mười đô la và ba tờ lẻ. Tôi đưa hết cho hắn và cả số còn lại trong túi áo nữa.