← Quay lại trang sách

Chương 14

Hắn ta trườn qua hàng rào và biến mất. Tôi dõi theo cho đến khi hắn khuất hẳn rồi mới quay trở lại xe. Không khí thật mát mẻ, những đổi thay bất thường dường như đã trở thành qui luật của mùa thu, một làn gió đầu đông thổi nhẹ làm bay những mẩu rác trên hè.

Tôi đổ thêm xăng tại trạm xăng Olympic và tìm số điện thoại của một cơ quan dịch vụ xã hội gần nhất. Sau khi đã tốn nhiều thời gian gọi từ cơ quan này đến cơ quan khác, tôi gặp được người giám sát và nói với bà ta về đứa bé đang sống ở khu dưới đường cao tốc.

– Đứa bé có bị đối xử tàn tệ không, thưa ông?

– Không.

– Trông nó có bị suy dinh dưỡng không?

– Thực ra thì không, nhưng...

– Ông có thấy trên người đứa bé có vết thâm tím nào hay một vết sẹo, hậu quả của việc lạm dụng không?

– Không hề có dấu vết gì cả – Tôi trả lời – Đứa bé vẫn được mẹ chăm sóc nhưng họ đang phải sống một điều kiện quá tồi tệ. Cha đứa bé quá trẻ và hình như còn bị bệnh lao phổi.

– Đứa bé có bị ho không?

– Không.

– Để có thêm thông tin về bệnh lao thì ông phải gọi điện cho phòng sức khoẻ cộng đồng Khoa Lây nhiễm.

– Thế bà không thể làm được gì sao?

– Điều đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không làm gì cả.

– Thế còn việc cho đứa bé một chỗ ở?

– Họ phải đề xuất, thưa ông?

– Một đứa bé thì có thể đưa ra ý kiến hay sao?

– Những người bảo vệ công lý sẽ làm công việc đó. Chúng tôi không chỉ có mỗi một việc là đi ra ngoài và tìm kiếm những con người như vậy.

Gác máy.

Tiếng quay số điện thoại nghe to như âm thanh trên đường cao tốc vậy. Tôi cảm thấy chán nản. Làm thế nào để những người bị tâm thần có thể cầm được ống nghe nhỉ?

Tôi muốn gọi cho Robin, nhưng tôi nhận ra ngay mình chưa kịp ghi lại số điện của nơi ở mới, thậm chí còn không biết tên người chủ nhà trọ nữa. Tôi gọi cho Milo, anh ấy đang trong giờ làm việc. Anh ấy đọc số cho tôi và nói:

– Trước khi gác máy tôi xin thông báo đã tìm thấy hồ sơ của Myra Paprock. Cô ta không phải là bác sĩ trị liệu mà là một người môi giới bất động sản và bị giết trong giờ làm việc. Trong lúc cô ta đi xem nhà thì có một người nào đó đã tấn công cô ta, cướp đoạt tài sản và cưỡng hiếp rồi viết dòng chữ “Tình yêu dối trá” lên tường bằng chính thỏi son của cô ta.

– Ôi, lạy Chúa.

– Trong các bức ảnh màu thì màu son giống như vết máu.

– Một nhà môi giới bất động sản – Tôi nói – Có thể đó là công việc sau này, còn trước đó cô ta cũng là một bác sĩ trị liệu.

– Nếu thế thì trong hồ sơ đã có và những gã Van Nuys dường như đã có một công việc rất tốt. Plus Shipler – một nạn nhân đã bị đánh – cũng không phải là bác sĩ tâm thần nên tôi không thấy bất kỳ sự liên quan nào đến căn bệnh tâm thần cả.

– Thế anh ta đang làm nghề gì?

– Bảo vệ. Một bảo vệ đêm ở Jefferson High. Tôi chưa có được hồ sơ của anh ta, nhưng có một nhân viên hưu trí đã cho tôi biết những gì cơ bản nhất.

– Anh ta cũng bị giết trong giờ làm à?

– Không. Anh ta bị giết tại nhà riêng.

– Anh ta sống ở đâu vậy?

– Đại lộ Budlong Avenue – Miền Nam vùng L.A.

– Anh ta là người da đen phải không?

– Đúng vậy.

– Chuyện gì đã xảy ra với anh ta.

– Bị đánh cho đến chết, còn ngôi nhà thì bị đập phá.

– Một vụ cướp?

– Không chắc vậy. Một số đồ đạc như: đài và đồ trang sức không bị lấy đi.

– Hay có ai đó đang muốn tìm kiếm thứ gì?

– Có thể có kẻ điên nào đó. Tôi muốn có toàn bộ hồ sơ, hãy gọi cho tôi nhé.

– Một nhà môi giới bất động sản và một bảo vệ.– Tôi nói – Không gợi lên một điều gì cả và cũng chẳng có gì liên quan đến họ.

– Còn hơn là nhóm từ “Tình yêu dối trá” được viết trên tường nhà, dường như nó chẳng có nghĩa gì và chẳng có sự ăn nhập gì cả. Cô ta khoảng ba mươi lăm tuổi còn ông kia thì sáu mươi mốt. Ông ta bị giết vào buổi sáng ngay khi hết ca trực đêm. Còn cô gái thì bị giết vào tầm trưa. Cô gái bị đâm còn ông già thì bị gậy đập. Thậm chí là có sự khác nhau trong cách giết người: thủ phạm ghi dòng chữ “Tình yêu dối trá” lên tường? Trong vụ của Shipler hắn đã viết dòng chữ đó bằng mật lấy trong tủ lạnh.

– Trong cả hai vụ án hung thủ đều là người tỏ ra là kẻ cơ hội, hắn đã dùng vật dụng của nạn nhân.

– Và cả vũ khí nữa – Anh ấy nói – Cô gái bị giết bằng một con dao làm bếp trong nhà cô ta, còn Shipler bị giết bằng một que cời lò sưởi. Vậy là sao nhỉ?

– Tôi không biết. Có thể chúng muốn tỏ sức mạnh khống chế nạn nhân, làm cho nạn nhân phải bỏ sức để chống lại. Điều đó giống như kiểu gậy ông đập lưng ông. Liệu có sự liên quan nào đó giữa hai vụ án không nhỉ?

– Paprock đã bị thắt cổ bằng chiếc áo nịt ngực của, cô ta, nhưng theo như nhân viên điều tra nói thì việc này được thực hiện sau khi cô ta đã chết. Tôi chỉ có thể nói không có sự liên quan nào đến sự lạm dụng tình dục ở vụ án của Shipler.

– Vẫn biết vậy, nhưng bức thông điệp hung thủ để lại trên hiện trường rất quan trọng, nó phải có ý nghĩa nào đó đối với hắn chứ.

– Chắc chắn rồi – Milo nói câu này không mấy nhiệt tình.

– Shipler đang sống một mình à?

– Ừ, đã li dị

– Thế còn Paprock?

– Cũng không có gì đặc biệt cả. Đã kết hôn và có hai con.

– Nếu như kẻ sát nhân không lấy đi thứ gì ở nhà Shipler thì động cơ của hắn là gì?

– Vì nhiều thứ. Có rất nhiều hành động xảy ra xung quanh khu nhà của Shipler. Sau đó vẫn vậy. Và bây giờ còn nhiều hơn. Như anh đã nói đấy, ngôi nhà của Shipler bị lật tung, điều đó chứng tỏ có người muốn tìm kiếm một thứ gì đó. Ở Trung tâm sử dụng ma túy Shipler đã tham gia ở một mức độ nào đó. Còn dòng chữ “Tình yêu dối trá” là một cụm từ mà họ chưa bao giờ biết đến. Họ kiểm tra chi tiết nhưng vẫn không có kết quả, nhóm nhân viên mới thì đưa ra nhiều lời bàn cãi.

– Hóa ra là Shipler có liên quan đến những vụ lộn xộn đó à?

– Không có gì để chứng minh, nhưng vào thời điểm đó không có một vụ trộm nào. Tài liệu ở vùng Tây Nam cho thấy bọn du côn thường hoảng sợ và bỏ đi trước khi chúng có thể lấy đi được thứ gì. Điều đó cũng rất phù hợp với bọn gang Wanabees. Những kẻ mới nhập cuộc sẽ không được tham gia vào những phi vụ làm ăn mạo hiểm.

– Có gì mới à?

– Ừ. Chúng tham gia vào các phi vụ khi còn rất trẻ, cứ như thể chúng được sinh ra để làm các công việc đó vậy. Nói về chuyện đó, tôi thấy đã có hồ sơ những kẻ tham gia vụ cướp Palems đang trốn chạy, toàn lứa tuổi từ mười ba đến mười lăm. Tất cả bọn chúng phải được quản giáo, không thể nghi ngờ chuyện đó. Có cần chuyển đến không?

– Không. Cám ơn.

– Lịch sự quá.

– Những tên thuộc nhóm gang có hoạt động nơi Paprock bị giết không?

– Chỉ ở ngoài lề thôi. Hầu như thuộc tầng lớp lao động, ở tận cùng của Van Nuys. Không ai có vẻ là gang nhưng nếu Van Nuys có... South West, họ có thể đấy. Không ai trong số họ biết về những trường hợp khác, vẫn chưa biết được.

– Sẽ phải đi nói cho họ biết chứ?

Tôi nói:

– Đầu tiên, tôi sẽ đọc hồ sơ của Shipler để xem có tìm được gì ở đó không. Sau đấy tôi sẽ nói chuyện với họ, lại nhưng chuyện ba hoa cũ rích. Cả hai trường hợp đều thật sự nhàm chán. Nó chỉ thú vị khi có được câu trả lời. Hy vọng rằng chưa có gì bị lãng quên. Nếu dòng chữ “Tình yêu dối trá” có trong hồ sơ của Stoumen thì chúng ta sẽ có một sự liên hệ nào đó.

– Có tin gì từ Seattle chưa?

– Rất ngắn gọn. Họ đang gửi tài liệu, chắc chỉ mất khoảng một tuần hoặc hơn một chút. Cả hai thám tử trong vụ đó đều đã nghỉ hưu và không có mặt. Nếu trong hồ sơ gợi lên. điều gì tôi sẽ đặt máy ghi âm.

– Thế còn tập hồ sơ của phía FBI về những vụ giết người liên quan đến “Tình yêu dối trá”

– Chưa có gì, họ tiến hành rất chậm.

– Một người môi giới bất động sản, một bảo vệ và “Tình yêu dối trá”. Tôi nói.

– Tôi nghĩ là có gì đó để nói thêm.

– Hay chính là de Bosch, Paprock và Shipler đã từng là bệnh nhân của anh ta.

– Tại sao lại không phải là người khác?

– Có thể là một bệnh nhân khác, bị điên.

– Anh có sự liên hệ nào không?

– Tôi không biết... chẳng có nghĩa gì cả, mẹ kiếp.

– Anh biết được gì từ Jeffers không?

– Không một ai ở trung tâm biết được Hewitt có bao nhiêu bạn bè. Nhưng chị ấy đã nhắc đến luật sư của Hewitt và đã cho tôi tên, địa chỉ của anh ta.

Tôi tả lại cuộc gặp đã xảy ra ở đường cao tốc.

– Thật là mò kim đáy bể – Anh ấy nói.

– Với chữ a, z thì có thể là tên hoặc họ mà cũng có thể chỉ là một biệt danh.

– Tôi sẽ đi xác minh.

– Cậu chàng mà tôi đã có dịp nói chuyện đã nói rằng Gritz đi khỏi đó khoảng một tuần, hắn đã tuyên bố sẽ đi làm giàu và hắn còn hay hát.

– Hát ư?

– Đó là những gì mà tôi đã nghe được.

– Vì những kẻ lang thang lãng mạn, đánh đàn quanh lửa trại.

– Có thể Gritz đã có một công việc, nhưng cũng có thể đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Thằng đó có thể đã lừa tôi một cách khéo léo. Để tôi tin nó còn nói rằng sẽ đi hỏi mọi người xung quanh và tôi sẽ phải quay lại.

– Làm giàu – Anh ấy lẩm bẩm – Mọi người đều nói và hát về nó. Có thể Calcutta là một nơi cặn bã nhưng địa bàn chính vẫn là L.A.

– Đúng – Tôi nói – Nhưng có thể sẽ không thú vị nếu Gritz thật sự muốn được trả tiền để đi giết những kẻ lang thang khác?.

– Một kẻ đâm thuê chém mướn à? Vậy thì ai đã thuê hắn?

– Một kẻ nặc danh. Tôi cho đó là một ý tưởng lố bịch.

– Ở điểm này thì chẳng có gì là lố bịch cả, Alex ạ. Nếu có ai đó muốn thuê một kẻ làm những việc lén lút ban đêm thì liệu có thể đi thuê một kẻ gàn dở và vô gia cư không?

– Đúng... có thể Gritz được thuê để lồng tiếng vào bảng, ghi giả tiếng Hewitt, vì hắn bắt chước được tiếng anh ta.

– Bắt chước à?

Anh ấy hỏi:

– Tôi không phân biệt được hai thứ giọng này Alex ạ. Mặc dù chúng ta không kiểm tra được nó. Tôi đã nói chuyện với người ghi âm ở Shriff, nhưng tiếng kêu đó không nói lên điều gì cả, nó rất hợp lý. Để có được sự trùng khớp khi ra tòa cần phải có ít nhất hai bằng chứng, ít nhất hai mươi từ hoặc một cụm từ tương đương. Điều này khó đấy và rất dễ thất bại.

– Thế còn sự so sánh không thể chấp nhận được?

– Không chắc những tiếng hét có thể trùng nhau. Từ ngữ có những đặc thứ riêng. Tôi đã yêu cầu Sheriff bật cho tôi nghe, anh ta đã viện cớ có hàng đống công việc phải làm, nhưng hứa sẽ cố gắng. Tại sao có người lại muốn bắt chước Hewitt?

– Tôi không biết, tôi không thể giúp được gì, nhưng tôi nghĩ cái băng là một phần thủ tục đặc biệt nào đó. Có thể một nghi thức có nghĩa với tên giết người.

– Thế còn đứa trẻ trong cuốn băng thì sao? Có thể là một đứa trẻ bụi đời từ Little Calcutta hoặc một nơi nào đó gần như vậy. Sống ở đó thì mới có cái giọng chán đến vậy chứ. Anh nên xem Milo ạ. Bọn trẻ thường bị chảy máu chân răng và ho lao. Những cô gái trẻ thì dùng vải quấn thay cho quần áo và cố gắng nuôi những đứa con của họ. Nếu có đủ tiền có thể tôi đã nuôi một đứa trẻ.

– Tôi nhìn thấy rồi – Milo nói nhỏ.

– Tôi biết và tôi cũng thế. Nó diễn ra xung quanh nhưng tôi không để tâm lắm.

– Anh sẽ làm gì để giải quyết những vấn đề của con người? Lúc này anh đang có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Anh đã có tên của những người sống ở dưới đường cao tốc chưa?

– Không phải là cô gái. Anh ấy tự gọi mình là Terminator Three.

Anh ấy cười:

– Không có ai ở đó ngoại trừ họ và một em bé?

– Tôi chẳng thấy ai cả vả tôi cố gắng sử dụng những tờ mười đô la một cách không lãng phí.

– Thông minh đấy, Alex.

– Tôi đã để ý phía sau.

– Thế à?

– Cậu ta nói rằng ở đó rất đông về đêm. Tôi có thể quay lại khi đêm xuống và tìm xem có ai biết gì về Gritz không?

– Anh đang sợ bị cắt cổ phải không?

– Tôi sẽ an toàn hơn nếu có một cảnh sát can đảm đi cùng.

– Đừng tính đến chuyện đó, chỉ phí thời gian thôi. Tôi nghĩ anh nên ở nhà thì hơn.

*

Robin vẫn đang làm việc ở gara, nàng khom lưng qua cái ghế, tay cầm những vật sáng và sắc như dụng cụ nhổ răng. Tóc của nàng buộc gọn gàng, kính gài lên mái tóc. Chiếc áo phông dính chặt vào người nàng vì mồ hôi. Nàng nói: “Chào anh” rồi lại tiếp tục làm việc. Chú chó đứng cạnh chân nàng, nó liếm bàn tay tôi khi tôi đứng nhòm qua vai của Robin.

Một miếng bào ngư hình chữ nhật kẹp chặt lấy tấm đệm ghế. Một bên mép ghế bị xiên thủng, các góc được nạm ngà voi và những dải vàng. Nàng vẽ lên đó những hình xoắn nhỏ, cắt một vài đoạn này đoạn khác.

– Đẹp quá – Tôi nói – Em khảm hoa văn à?

– Ồ, cảm ơn anh.

Nàng thổi đám bụi bẩn và lau sạch mép của chiếc đục bằng móng tay nàng.

– Em tạo hình gốc cây à?

Nàng cười và cúi người thấp thêm xuống. Tiếng đục vang lên khi nàng làm việc. Trạm khảm, đó là sở thích nghệ thuật kỳ cục của tôi, nhưng những thứ này chỉ dành cho những tay môi giới chứng khoán thôi. Họ là những người không thể làm ra chúng, nhưng họ lại muốn trưng bày hoặc treo chúng trên những bức tường trong căn nhà họ.

Nàng làm việc thêm một lúc rồi buông dụng cụ xuống. Nàng lau trán và nói:

– Hôm nay thế là đủ, em đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

– Mọi việc đều ổn chứ? – Tôi lau cổ cho nàng.

– Tất cả đều tốt đẹp và yên tĩnh. Thế còn anh thế nào?

– Cũng không tồi.

Tôi hôn nàng. Gió đã thổi mạnh hơn và có vẻ khô hơn làm lay động những cây bách. Một luồng gió lạnh thổi ào vào gara qua cánh cửa đang mở. Robin cầm miếng bào ngư và bỏ vào túi áo. Cánh tay của nàng rắn chắc. Tôi khoác tay nàng và cả hai chúng tôi tiến về phía ngôi nhà. Lúc tới bậc cửa, gió nổi lên rất mạnh, hất tung bụi lên, làm cho cả chú chó cũng phải chớp mắt và khịt mũi.

– Santa Ana à? – Nàng nói.

– Lạnh quá. Chắc là gió thổi từ Bắc Cực xuống đây?

Nàng không khóa cửa.

– Anh để Jacket của anh ở trong xe à?

Tôi lắc đầu và chúng tôi cùng đi vào trong nhà.

– Anh đang mặc một chiếc, đúng không? – Nàng hỏi, xoa hai tay vào nhau – Chiếc áo được làm bằng vải tuýt màu nâu rộng – Đúng là anh có con mắt thẩm mỹ.

Tôi ừ hữ trong cổ họng.

– Anh đã đánh mất nó rồi sao?

– Không hẳn là vậy.

– Không phải vậy sao?

– Anh đã vứt nó đi rồi.

Nàng cười và nói:

– Anh đã làm gì cơ?

– Không có chuyện gì to tát cả. Nó cũng bị sờn rồi mà.

– Thế anh đã cho ai vậy?

Tôi kể cho nàng nghe về Little Calcutta. Nàng chú ý lắng nghe và đặt hai tay lên hông, lắc lư đầu và bước vào bếp để rửa tay. Khi quay ra, cái đầu nàng vẫn lắc quầy quậy.

Tôi đành nói:

– Anh biết. Anh biết. Đấy là một việc làm thiếu tôn trọng em, nhưng họ thực sự đáng thương, dù sao thì đó cũng là một thứ rẻ tiền đã cũ rồi.

– Anh đã mặc chiếc áo ấy khi chúng ta hẹn gặp nhau lần đầu. Lần đó em cũng đã không thích nó rồi.

– Em đã không thích nó sao?

– Không. Vì trông anh quá giống giáo sư vật lí.

– Sao em không nói cho anh biết điều đó ngay?

Nàng nhún vai và nói:

– Điều ấy đâu có quan trọng.

– Thế còn việc ngáy thì sao, cả những quần áo bẩn nữa. Còn gì mà em đã không thích và chưa nói để anh biết.

– Không còn gì cả. Giờ thì anh đã vứt chiếc áo đó đi rồi, anh làm thế là rất đúng.

Nàng đưa tay làm bồng thêm mái tóc và đi về phía cánh cửa kiểu Pháp để nhìn sang phía dãy núi. Chúng đang tỏa ánh hào quang, có đôi chỗ bị lộ đất đá ra vì đám lá bị dạt về phía sau, trông giống như một bộ tóc được chải vuốt ra sau vậy. Mặt nước trong bể đang động nhẹ, phủ đầy lá và bụi.

Robin vuốt tóc, còn tôi thì đứng lùi lại và ngắm nàng.

Thân hình nàng đều đặn, khêu gợi và dịu dàng.

Nàng không giơ tay với những chiếc dây mà để cho miếng vải rơi dưới chân. Nàng đang đứng đó trong chiếc áo phông và quần lửng.

Hơi quay người lại, tay vẫn đặt trên hông, nàng nhìn tôi và nói “Hãy đưa cho em một thứ gì đó, chàng trai to xác của em ạ”, nàng nói bằng thứ giọng của vùng Mae West.

Con chó sủa rống lên. Robin mắng nó:

– Hãy im vào cậu bé! Mày đã làm hỏng hết thời điểm yên lành của tao rồi – Nàng nói với tôi: – Nào, giờ thì đang ở nhà rồi, dù sao thì em cũng vẫn thấy yêu thích cái tổ ấm của em, nó thật là nhỏ bé. Hôm nay anh đã tìm kiếm được những gì vậy?

Tôi tóm tắt lại cả hai sự việc trong ngày. Tôi nói thật nhanh và thêm vào cả những điều Milo đã cung cấp về vụ giết người và loại bỏ những tình tiết không cần thiết. Dù là một người phụ nữ thông minh, nhưng trước một câu chuyện quá tệ nàng im lặng.

Tôi ôm ngang lưng nàng và xoa xoa nhè nhẹ bàn tay lên bụng nàng. Tôi cảm nhận cơ thể nàng mềm lại.

– Anh có chắc là anh chưa từng nghe gì về hai người đó chứ? – Nàng hỏi tôi, tay nắm lấy tay tôi.

– Chắc em ạ. Và giữa họ không hề có sự liên quan nào. Người phụ nữ là một công chức nhà nước. Còn người đàn ông là một bảo vệ da đen. Ông ta nhiều hơn cô gái hai mươi tuổi và họ sống ở hai đầu của thành phố, họ bị giết ở hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. Tất cả đều bình thường, chỉ trừ một chi tiết “Tỉnh yêu dối trá” là không bình thường. Có thể họ là bệnh nhân của de Bosch.

– Họ không thể là bệnh nhân của ông ta được.

– Không phải thế – Tôi nói – Anh đã xem qua tất cả tài liệu. Mọi cái đều hợp lý. Anh không thấy bệnh nhân nào giống như vậy vào thời điểm đó. Nếu như họ là bệnh nhân của de Bosch thì tại sao họ lại phải ra đi khi đang được điều trị?

– Thế còn nhóm trị liệu thì sao, Alex? Mọi thứ có thể được tập hợp thành các nhóm phải không? Người ta mắng mỏ người khác? Có thể một vài người đã trở nên ngớ ngẩn thậm tệ và không bao giờ quên được điều đó!

– Anh đoán rằng điều đó cũng có thể lắm – Tôi nói và ngồi thẳng dậy – Một nhà trị liệu giỏi luôn cố gắng giữ vị trí mắt xích trong một bầu không khí cảm xúc của cả nhóm, nhưng mọi vật lại vượt ra khỏi tầm kiểm soát và thi thoảng chúng ta không có cách nào để biết được cảm giác bị biến thành vật hi sinh của một số người. Có một lần tại bệnh viện anh đã phải an ủi ông bố của một đứa bé bị u xương. Ông ta mang một khẩu súng đã lên đạn vào khu vực cách ly của bệnh viện. Cuối cùng thì ông ta cũng bình tĩnh lại và cởi mở lên. Hóa ra ông ta đã kiềm chế tức giận một tuần rồi, nhưng không có một ai quan tâm chú ý đến ông ta. Sau đó thì ông ta lại trở lên một người hết sức dễ dãi.

– Anh đã đến đó à, vậy có thể những bệnh nhân của de Bosch đã không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai. Cuối cùng thì anh ta đã quyết định làm việc vài năm ở đó.

– Nhưng liệu có loại nhóm trị liệu nào có thể phù hợp với một nhà kinh doanh bất động sản hay một người gác cổng trung thành không nhỉ?

– Em không biết. Có thể họ không phải là những bệnh nhân hoặc con cái của họ đang ở trong đó. Một nhóm bệnh nhân là những con trẻ. De Bosch về cơ bản là một nhà trị liệu cho trẻ em đúng không?

Tôi gật đầu đồng ý và cố gắng tưởng tượng ra điều đó. – Shipler già hơn Paprock rất nhiều, anh cho rằng cô ta có thể là một người mẹ, còn ông ta thì là một người bố đã luống tuổi.

Chúng tôi bỗng nghe thấy tiếng cào và tiếng va vào cửa. Tôi đứng dậy đi ra mở cửa, con chó lao thẳng về phía giường của Robin. Nó đứng bằng hai chân sau, còn hai chân trước đặt lên tấm đệm và bắt đầu khịt mũi đánh hơi. Nàng nhấc nó ra, con chó tỏ ra biết ơn và liếm lên tay bà chủ.

– Ngồi yên nào – Nàng nói – Anh nhìn kìa, nó đang bị kích động đậy.

– Không có tinh hoàn, xem kìa, đó có phải là hậu quả mà em đã gây ra cho những gã đàn ông không?

– Ồ! Tất nhiên rồi – Và nàng tảng lờ những lời mắng yêu của tôi, rồi quay lại với con chó, cho nó nằm xuống rồi ray ray vào mõm nó.

Con chó chìm dần vào giấc ngủ với vẻ dễ chịu, tôi phải phát ghen lên vì nó. Nhưng khi tôi trườn người qua để hôn nàng thì nó mở bừng mắt, khịt khịt mũi và từ từ lách vào giữa hai chúng tôi. Nó xoay tròn nằm xuống và liếm liếm những cái móng của nó.

Tôi nói:

– Có thể là Milo đã có trong tay bệnh án của Paprock và Shipler, nếu như có tên của de Bosch và ngôi trường Corective ở đó. Thỉnh thoảng con người ta hay giấu giếm những bí mật về quá trình điều trị tâm lý. Nhưng với một cái giá nào đó, ta có thể có vài loại giấy bảo hiểm. Anh sẽ đi hỏi anh ấy khi gặp nhau vào tối nay.

–Tối nay làm sao cơ.

– Chúng ta có thể lên kế hoạch để quay trở lại đường cao tốc, cố gắng nói chuyện nhiều hơn với những người vô gia cư để có thêm thông tin về Gritz.

– Bây giờ quay lại đó liệu có an toàn không anh?

– Milo sẽ đi với anh. Dù sao thì như vậy cũng sẽ tốt hơn?

– Được rồi – Nàng nói một cách khó khăn – Nếu anh muốn sao anh không dừng lại ở phía hàng rào và mua cho họ thêm một chút đồ ăn.

– Ý kiến đó hay đấy. Hôm nay em đã nghĩ nhiều về họ phải không?

– Có động cơ cả mà – Nàng nói và bỗng có vẻ nghiêm trọng, đưa hai tay ôm lấy mặt tôi – Em muốn chuyện này chóng qua đi. Anh hãy giữ gìn nhé.

– Anh hứa – Chúng tôi ôm lấy nhau bất kể sự có mặt của chú chó.

Tôi chìm vào giấc ngủ trong mùi nước hoa và mùi kem dưỡng da. Khi tỉnh dậy tôi thấy bụng hơi đau còn chân thì nhức vô cùng. Tôi hít một hơi thật sâu để ngồi dậy và giụi mắt.

– Có chuyện gì vậy anh? – Robin hỏi giọng vẫn còn ngái ngủ, nàng quay lưng lại phía tôi.

– Chỉ là trong ý nghĩ thôi.

– Về cái gì vậy? – Nàng quay lại đối diện với tôi.

– Một vài người trong nhóm trị liệu, họ bị thương và họ giấu những vết thương đó trong nhiều năm.

Nàng chạm tay vào mặt tôi.

– Có cái quái gì bắt anh phải lao vào chuyện này nhỉ?

Tôi nói:

– Anh chỉ là một cái tên trong một cuốn sách đáng nguyền rủa, hay anh đã làm cho ai đó bị thương mà không hề hay biết.