Chương 17
Thật ngu ngốc, Milo nói và quẳng mẩu giấy xuống đất. Tên hắn là Hurley Keffler. Hắn có một mảnh đất, không rộng lắm. Đó là một kẻ xấu tính. Chúng tôi thấy xe đạp của hắn vứt ngoài đường. Hắn ta không bám theo anh đâu, tình cờ đến đó đúng lúc mọi người đã đi và hắn đã gây sự với anh.
– Đó chỉ là cuộc dạo chơi ngẫu hứng cuối tuần thôi à?
–Ừ.
Chúng tôi ngồi bệt trên đất, xe cảnh sát chở hắn đi. Con chó đứng nhìn theo, dán cái mõm vào chấn song hàng rào, tai vểnh lên.
Tôi nói:
– Tôi nhận được một lá thư của luật sư Wallace. Ông ta muốn biết hai cô bé ở đâu và dọa sẽ nhờ đến pháp luật nếu tôi không nói. Cứ như quyết định của linh mục vậy.
– Đó có thể không phải nhiệm vụ của một linh mục – Anh ấy nói – Keffler, có thể là người thấp cổ bé họng, đang cố gây áp lực cho anh trai.
– Anh sẽ làm gì với hắn?
– Nếu độ cồn trong máu đủ để kết luận hắn ta đi quá tốc độ khi say rượu. Nếu linh mục bảo lãnh, vài ngày nữa hắn sẽ được tha thôi. Tôi sẽ nói chuyện với hắn, dặn họ nhốt hắn lại.
Anh ấy tiếp tục:
– Cá với anh là hắn ta chẳng biết gì đâu. Anh đã sử dụng cái gì để đánh lại hắn, một thư gọi là karate mà tôi vẫn trêu anh á?
– Đúng thế? – Tôi nói, cúi xuống và vỗ nhẹ vào cổ của con chó – Tôi nợ nó đấy. Nó đã có cú đánh bất ngờ từ sau lưng, nhờ đó tôi có thời gian tránh cú đánh của Keffler. Hơn nữa nó đã vượt qua cảm giác sợ nước, dũng cảm nhảy xuống ao.
– Không đùa đấy chứ.
– Tất nhiên, tôi sẽ coi nó như vị thánh cứu mạng– Anh ấy cũng cúi xuống, xoa xoa tai con chó.
– Chúc mừng, Thánh Doggus, ngài là anh hùng đấy.
Một tên lái chiếc xe màu trắng và đen đi qua, nhìn chúng tôi. Milo vẫy anh ta.
– Tuyệt lắm – Tôi nói với con chó.
– Xem đấy, nó đã cứu cái xương bánh chè của anh, Alex, tại sao anh không nghĩ là nó xứng đáng có một cái tên thực sự? Tôi thì thích là Rover.
– Khi tôi dọa Keffler, tôi gọi nó là Spike
– Ồ, nghe nam tính đấy chứ.
– Nhưng có lẽ nó đã có một cái tên rồi. Thật tiếc. Tôi thực sự thấy yêu quí nó.
– Cái gì – Anh ta thúc cùi chỏ vào mạng sườn tôi, nói dịu giọng – Cho nó một cái tên, Alex ạ. Trao quyền cho nó để nó có thể phát huy hết tiềm năng của loài khuyển.
Tôi cười, xoa mãi vào cái đầu mịn mà của con cún. Nó thở hổn hển và dụi đầu vào chân tôi.
– Keffler không phải là kẻ giết người đâu. Tôi nói, khi tôi đề cập đến chuyện đó hắn choáng thực sự.
– Có thể.
– Thôi quay lại với “Tình yêu dối trá” của chúng ta đi nào – Tôi nói – Có gì mới đối với Lyle Gritz không?
– Chưa.
– Sáng nay tôi qua thư viện, kiểm tra mấy quyển hướng dẫn chuyên khoa. Chẳng có thông tin gì về Rosenblatt hay Katarina de Bosch. Harrison đã chuyển về Ojai, không có số điện thoại, có vẻ là nghỉ hưu. Còn nhà hoạt động xã hội Lerner bị tổ chức hoạt động xã hội sa thải, vì dính vào một vụ vi phạm đạo đức.
– Vi phạm cái gì?
– Quyển hướng dẫn không ghi gì cả.
– Không biết vi phạm gì nhỉ? Ngủ với bệnh nhân à?
– Thường là thế, nhưng có thể là vấn đề về tài chính, lừa đảo hoặc nghiện ma túy, nghiện rượu.
Milo đi vòng ra hàng rào. Cái ao đã cạn khô. Tôi đi ra vườn, tắt máy bơm, con chó bám sát sau gót.
Khi tôi trở lại Milo nói:
– Nếu Lerner là một gã hư đốn, nó sẽ làm một điều gì đó khác cơ, chẳng hạn như đái vào bệnh nhân.
– Đúng thế – Tôi nói – Tôi đã tìm phần viết của Bosch về “Tình yêu dối trá”, đặc biệt nó đề cập đến quyền của người nuôi dưỡng, đến sự không thân thiện, bi quan, yếu thế, bạo lực. De Bosch đã sử dụng thuật ngữ “báo thù” để miêu tả hậu quả của việc lạm dụng quyền đó. Nhưng thú thực tôi vẫn chẳng biết tôi đã làm gì cả.
– Tại sao anh không liên lạc với Harrison ở Ojai, xem anh ta có biết gì thêm không. Nếu không có điện thoại, để tôi kiếm cho.
– Được đấy – Tôi nói – Harrison có thể là nguồn cung cấp những thông tin bổ ích khác. Khi người bệnh bị tình nghi thì thường được đem đi điều trị trị liệu. Một trong những chuyên môn của Harrison là chữa trị cho những con bệnh như vậy. Nếu anh ta trị bệnh cho Lerner thì đó chẳng phải là chuyện thú vị sao? Tôi không cường điệu đâu. Lerner sẽ tìm đến người quen. Đọc cho tôi số của Harrison đi. Tôi sẽ gọi ngay đến đó.
Milo ra xe lấy radio. Mười phút sau anh ta quay lại và nói:
– Không có ở đây. Cả địa chỉ vẫn còn ở tờ fax. Anh đến chỗ tôi một lát được không? Ở Ojai lúc này rất tuyệt, đặc biệt là những cửa hàng nhỏ và những tác phẩm mĩ thuật cổ. Hãy đưa cô gái đáng yêu đi cùng, phải biết kết hợp công việc và giải trí chứ.
– Có rẽ vào phố một lát không?
Anh ấy nhún vai vẻ miễn cưỡng.
– Được – Tôi nói – Ojai cũng gần với Santa Babara, tôi có thể kéo dài chuyến đi. Trường của họ de Bosch không còn nữa, nhưng tôi rất muốn xem có ai còn nhớ về nó hay không. Có thể tôi sẽ phát hiện ra một vụ tai tiếng nào đó. Tại sao trường lại đóng cửa nhỉ? Chắc một số người phải biết chứ.
– Tất nhiên rồi. Anh hãy thử xem. Nếu Robin chấp nhận thì tôi cũng chẳng cản được anh.
Anh ấy vừa vỗ vào lưng tôi vừa nói “tôi về đây”.
– Anh đi đâu?
– Kiểm tra chút xíu chỗ Paprock và Shipler.
– Có chuyện gì mới không?
– Không, tôi đang tính ngày mai sẽ đến chỗ chồng của Paprock. Anh ta vẫn bán xe hơi ở Cadillac. Mai chủ nhật chắc sẽ là một ngày thú vị đối với anh ta.
– Tôi sẽ đi cùng anh.
– Tôi nghĩ anh sẽ đi Ojai cơ.
– Thứ hai tôi mới đi, vì thứ hai mới là ngày đẹp của các nhà tâm thần học
– Thật vậy à? Sao lại thế?
– Vì đó là ngày xấu của người khác. Chúng tôi phải quan tâm đến người khác và quên đi bản thân mình.
Tôi quay vào nhà lục tủ lạnh. Dù có vội đến mấy tôi cũng không để tủ trống, ở ngăn trên vẫn còn vài miếng bít tết. Tôi lấy ra vài miếng ngon mắt và đặt chúng vào lò vi sóng. Con chó không rời mắt mọi cử động của tôi. Khi mùi thịt nướng bốc lên trong bếp, nước dãi nó bắt đầu nhểu ra. Nó nằm phục xuống nền nhà nhìn tôi.
– Từ từ nào – Tôi nói – Cứ chờ đấy, càng đói ăn càng ngon.
Tôi vỗ vỗ vào người nó và gọi dịch vụ xem có lời nhắn nào không. Chỉ có một cái của Jean Jeffers. Chị ta từ bệnh viện gọi đến vào lúc mười một giờ và để lại số 818 để tôi gọi lại.
– Chị ta có nói về chuyện gì không? – Tôi hỏi người trực.
– Không! Bà ta chỉ yêu cầu gọi lại thôi, thưa bác sĩ...
Tôi gọi cho chị ta và nhận được tín hiệu từ máy trả lời tự động một giọng đàn ông ấm áp, hình như là giọng của Neil Diamond.
Sau đó giọng Jeffers cất lên.
– Xin chào! Cảm ơn anh đã gọi lại.
– Xin chào! Có chuyện gì không chị?
Hình như chị ta thở dài.
– Tôi có một vài... tốt hơn hết là chúng ta nên gặp trực tiếp.
– Chuyện về Hewitt à?
– Chuyện về... Tôi xin lỗi, chỉ có thể nói trực tiếp với anh. Anh có phiền không?
– Không, tất nhiên. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu và khi nào nhỉ?
– Mai có được không?
– Được, ngày mai nhé.
– Tốt – Chị ta nói – Anh sống ở đâu?
– Tây Los Angeles.
– Tôi ở Thành phố Studio. Tôi cũng muốn đi đâu đó vào những ngày nghỉ. Tôi ít có dịp đi thăm thú phố xá. Thế anh ở chỗ nào của Tây Los Angeles?
– Gần đồi Beverly Hill.
– Tốt... chúng ta gặp nhau ở Amanda – một quán nhỏ trên đường Beverly được không?
– Khoảng mấy giờ nhỉ?
– Một giờ được chứ?
– Được, một giờ.
Tôi nghe thấy tiếng chị ta cười gượng gạo.
– Tôi biết thật là điên khi lôi anh đi vào ngày buồn của nhân loại, nhưng... thôi để mai tôi sẽ nói.
Tôi ném cho con chó một vài miếng bít tết, còn lại tôi cho hết vào túi giấy bóng và đút vào túi. Sau đó tôi lái xe đưa con chó đến cửa hàng bán thức ăn cho vật cảnh để chọn cho nó những món nó ưa thích. Con chó nấn ná trước mấy hộp đồ ăn giàu dinh dưỡng, chế tạo từ hợp chất hữu cơ đắt gần gấp đôi so với những loại khác.
– Mày thắng rồi – Tôi nói rồi mua cho nó bốn cân và một vài gói snack dành riêng cho chó. Về nhà nó sung sướng nhai ngấu nghiến món bánh quy mặn thơm mùi thịt nướng.
– Ăn ngon nhé, Spike – Tôi nói – Tên thật của mày có thể là Pierre de Cordon Bleu cũng nên.
Tôi thấy Robin đang đọc sách trong phòng khách.Tôi báo cho nàng biết chuyện xảy ra với Harley Keffler. Nàng im lặng lắng nghe chẳng nói năng gì, cứ như tôi là một kẻ phạm tội không có cơ hội hối cải vậy.
– Có vẻ mày đã trở thành một người bạn tốt đấy nhỉ – Nàng nói với con chó. Nó nhảy lên ghế và dụi đầu vào váy nàng.
– Họ định làm gì với Keffler?
– Anh ta sẽ ngồi tù một thời gian.
– Một thời gian là bao lâu?
– Có lẽ cũng không lâu. Băng của hắn sẽ nộp tiền bảo lãnh cho hắn.
– Còn sau đó?
– Sau đó hắn sẽ được tha. Hắn không biết địa chỉ này đâu.
– Thế thì tốt.
– Mấy ngày tới anh muốn lái xe đến Ojai và Santa Barbara.
– Vì công việc hay để giải trí?
– Cả hai – Tôi kể với nàng về Lerner và Harrison. Cho nàng hay tôi muốn nói chuyện với người dân quanh trường Corrective.
– Cũng được đấy! Nhưng em thấy anh không nên đi. Ở đây cũng có quá nhiều việc phải làm.
– Thế sao?
– Ôi em xin lỗi – Nàng đặt tay lên má tôi – Công việc ở đây chất đống lên rồi. Em đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn cảm thấy chẳng có kết quả. Em làm việc uể oải lắm. Em cần phải lấy lại cân bằng.
– Anh làm cho em rơi vào tình trạng này phải không?
– Không!... – Nàng nói, mỉm cười và luồn tay vào tóc tôi. – Anh là người duy nhất có thể chấm dứt được tình trạng này.
Nàng cười tươi, cười thật giòn.
– Có chuyện gì buồn cười sao? Tôi hỏi.
– Vâng anh cứ nghĩ theo cách của giới đàn ông các anh. Làm như khó khăn đã khiến em khổ sở vậy. Em lo lắng cho anh, nhưng em rất vui được ở bên anh, được chia sẻ một phần gian khổ cùng anh. Bỏ em ngoài cuộc có nghĩa là anh chẳng hiểu gì về em cả.
– Cụ thể hơn xem nào?
– Ví dụ như giấu em mọi chuyện, coi thường em, không quan tâm đến ý kiến của em, làm cho em đôi khi phải tự hỏi về giá trị bản thân mình. Liệu em có phải là người bạn đời của anh không khi em sống bên anh nhưng lại chẳng chia sẻ cùng anh mọi chuyện.
–Ôi!
– Ôi...! – Nàng nhắc lại, phá lên cười và ôm lấy tôi – Em nghĩ thế đúng không anh? Anh có giận không nếu em muốn anh không đi Ojai?
– Không giận nhưng rất thất vọng!
– Thế thì anh đi đi. Nhưng phải hết sức cẩn thận đấy!
– Anh hứa.
– Thôi, được rồi – Nàng nói – Lời hứa danh dự đấy.