← Quay lại trang sách

Chương 19

Tôi phải mất năm phút để tới Bevery Hills gặp Jean Jeffers trong vòng một giờ. Không có chỗ đậu xe, tôi phải chờ để đỗ ở bãi đỗ của thành phố.

Cuối cùng, tôi cũng đưa được xe vào bãi đỗ và chậm mất năm phút. Quán ăn chật ních người, mùi pho mát cứng của Ý bốc lên ngào ngạt. Một cô nhân viên phục vụ mang thực đơn ngang qua các bàn ăn, cô ta bước một cách thận trọng trên sàn lát đá cẩm thạch trắng. Bàn ăn và tường đều được ốp đá cẩm thạch rất đẹp, nhưng lại gây cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Không khí trong phòng đang nóng lên bởi sự thiếu kiên nhẫn của khách, tôi phải băng qua đám đông đang cáu kỉnh và gắt gỏng.

Tôi nhìn quanh thấy Jean ngồi ở bàn gần cuối, cạnh bức tường phía nam. Chị ta vẫy tay. Người đàn ông ngồi bên nhìn thấy tôi nhưng không có phản ứng gì. Tôi nhớ lại dáng vẻ buồn bã của anh ta trong bức ảnh đặt ở văn phòng làm việc của Jean. Trông anh ta đen và buồn hơn. Trong ảnh, cả Jean và anh ta đều mặc đồ thể thao và áo của dân đảo Hawai. Nhưng hôm nay họ mặc đồ màu trắng, Jean váy dài sọc trắng, còn anh ta mặc sơ mi sọc trắng và cả hai đều mặc áo len chơi gôn màu vàng.

Khi tôi tới nơi họ đã uống hết nửa tách cà phê, một ít bánh mì tẩm dầu ô liu và bơ. Người đàn ông có mái tóc và khuôn mặt đầy quyền lực, được cạo nhẵn với cặp mắt xanh và làn da rám nắng.

Jean hơi nhỏm dậy khi tôi ngồi xuống, còn anh ta đã có vẻ thân thiện hơn.

– Đây là chồng tôi, Dick Jeffers – Jean giới thiệu – Dick, đây là bác sĩ Alex Delaware.

– Chào bác sĩ.

Anh ta mỉm cười đưa tay ra:

– Cứ gọi tôi là Dick.

– Gọi tôi là Alex.

Tôi ngồi đối diện với họ. Trên áo họ đều in hình chiếc vợt tennis, trên áo Dick còn gắn một chiếc ghim nhỏ bằng vàng, biểu tượng của hội Tam Điển. Jean nói:

– Đông quá, hy vọng thức ăn sẽ ngon. Bevery Hills – cuộc sống thật đẹp – Chồng cô tiếp lời.

Jean cười với chồng, và nhìn xuống đùi mình. Trên đó đặt một chiếc ví rộng, màu trắng.

– Anh phải đi đây, Jean. Rất vui được gặp anh, bác sĩ.

– Vâng, anh yêu! – Jean đáp.

Hôn vào má vợ, Jeffers đứng dậy. Dường như anh ta mất thăng bằng và phải chống tay vào bàn. Jean nhìn theo cho đến khi chồng đứng thẳng. Anh ta dùng đùi đẩy ghế và nháy mắt với tôi, sau đó tập tễnh bước đi.

– Anh ấy chỉ còn một chân, mới lắp chân giả. Cũng cần phải có thời gian để quen với nó – Jean nói như thể chị đã nói điều này rất nhiều lần rồi.

– Thật không may – Tôi nói– Nhiều năm trước tôi cũng từng chữa cho những đứa trẻ bị dị tật ở chân.

– Thật ư? – Chị ấy hỏi – Dick bị gãy chân trong một tai nạn ô tô.

Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt Jean.

– Mới đây à?

– Không, vài năm trước. Trước khi mọi người thấy được tầm quan trọng của dây bảo hiểm. Anh ấy bị tông từ phía sau, khi đang lái một chiếc mui trần, không đeo dây bảo hiểm nên bị văng ra khỏi ô tô. Một chiếc xe khác cán vào chân anh ấy.

– Thật khủng khiếp.

– Ơn Chúa là anh ấy đã không chết. Tôi gặp anh ấy ở Rancho Los Amigos trong đợt công tác hàng năm, còn anh ấy ở đó được hai tháng đang trong giai đoạn phục hồi. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều, tự tập để tự điều chỉnh cơ thể. Anh ấy sẽ quen với cái chân mới.

Chồng tôi rất tốt và là người rất kiên định.

Tôi mỉm cười.

– Anh sao rồi?– Jean hỏi.

– Vẫn ổn. Và hơi tò mò.

– Chuyện gì?

– Cú điện thoại của chị.

– Ồ!– Một sợi tóc xoà xuống mắt, chị ấy không buồn vén nó lên.

– Tôi không có ý định làm cho mọi việc trở lên quá đau thương. Đó chỉ là... – Chị ấy nhìn quanh – Tại sao chúng ta không gọi thứ gì nhỉ? Chuyện đó nói sau.

Chúng tôi xem thực đơn. Mùi giấm thơm từ trong bếp bay ra. Jean nói: “Tôi biết mình muốn gì”. Tôi vẫy bồi bàn lại. Đó là một cậu bé khoảng mười chín tuổi người châu Á, đuôi tóc dài đến thắt lưng, có mười khuyên tai đeo bên vành tai trái. Nhìn dáng vẻ cậu ta thật khó chịu, tôi đành nhìn chăm chú xuống bàn khi Jean gọi món insalata và vài thứ khác. Tôi gọi món sốt và trà đá. Cậu bồi bàn nhanh chóng quay lại với đồ uống và tách cà phê mới cho Jean.

Khi cậu bé đi khỏi, Jean hỏi:

– Anh sống ở gần đây à?

– Không xa lắm.

– Đã có lúc tôi với Dick nghĩ đến chuyện tìm một ngôi nhà mới nhưng chi phí ngày càng đắt đỏ.

– Gần đây giá cả có giảm đi một chút.

– Vẫn không đủ – Chị ấy cười – Không phải là tôi đang phàn nàn đâu. Dick và các kỹ sư không gian vũ trụ của anh ấy làm việc rất tốt, nhưng chẳng biết bao giờ chính phủ hủy bỏ dự án. Nơi này thực sự rất tuyệt – Chị ấy nhìn đồng hồ – Có lẽ giờ này Dick đang ở Rubright. Anh ấy rất thích mua áo len ở đó.

– Anh ấy không ăn trưa à?

– Dick biết tôi muốn nói chuyện riêng với anh. Nhưng tôi vẫn đưa anh ấy đi cùng. Bởi vì tôi vẫn chưa quen với sự cô đơn.

– Chị làm thế là phải.

– Anh không nghĩ là tôi nên bỏ qua mọi chuyện chứ?

– Tôi không nghĩ vậy.

– Câu đó thật hay.

– Đó là sự thật.

Jean mỉm cười nắm lấy tay tôi và đặt tay mình lên đó, nhưng chỉ trong giây lát.

– Tôi đã ngủ được một chút, nhưng giấc ngủ vẫn không sâu – Chị ấy cầm tách cà phê – Lúc đầu, tôi thức trắng đêm, tim đập thình thịch, cảm giác buồn nôn. Bây giờ, tôi đã có thể ngủ được, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị thức giấc với một mớ bòng bong trong đầu. Đôi lúc, nghĩ đến việc đi làm cũng khiến tôi muốn bò ra khỏi giường. Dick làm việc ở Westchester gần sân bay, thỉnh thoảng tôi cùng đi với anh ấy. Anh ấy đưa và đón tôi, tôi cảm thấy mình đã phụ thuộc rất nhiều vào anh ấy.

Chị ấy lại cười khẽ. Tôi cảm thấy chị ấy muốn thông báo với tôi rằng đã có một sự đổi thay trong cuộc sống của chị.

– Tôi nói với đồng nghiệp và bệnh nhân chẳng có gì phải lo lắng cả. Không có gì là không thể thay đổi được.

Cậu bé bồi bàn mang thức ăn lại.

– Trông ngon thật – Jean nói và xọc dĩa xung quanh đĩa salad, nhưng chị không ăn và một tay vẫn giữ khư khư chiếc ví.

Tôi cố ăn một chút nước sốt, nó làm tôi nhớ lại bữa trưa ở trường. Jean nhấm thử vài cọng rau diếp. Chị ta lau miệng, nhìn xung quanh, tay vẫn không rời cái ví.

– Anh phải hứa với tôi sẽ giữ bí mật. Ít nhất là không nói tại sao anh biết bí mật này, được không?

– Nó liên quan đến Hewitt?

– Ở khía cạnh nào đó. Nhìn chung, nó không giúp gì cho thám tử Sturgis. Dẫu sao, tôi cũng có thể thấy trước điều này. Thậm chí tôi cũng chẳng nên nói cho anh biết. Mọi người đang bị làm phiền và tôi hiểu cái cảm giác bị người khác tra hỏi. Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng đừng lôi tôi vào cuộc, được không?

– Được rồi – Tôi trả lời.

– Cảm ơn anh – Chị ta lôi trong ví ra một chiếc phong bì, còn trắng và sạch, chưa có dấu bưu điện. Khi cho tay vào phong bì, tay chị ta đỏ lên một cách kì lạ.

– Anh còn nhớ những ghi chú của Becky về Hewitt sơ sài như thế nào không. Làm sao mà tôi có thể bào chữa cho cô ấy nói rằng cô ấy là một nhà trị liệu giỏi, nhưng lại tôi trong việc lưu trữ ư? Chuyện này làm tôi nghĩ rất nhiều. Thậm chí với Becky chuyện xảy ra quá đột ngột. Tôi tưởng tôi không thể đối diện với những thứ liên quan đến vụ án mạng của cô ấy. Nhưng khi anh đi rồi, tôi lại luôn nghĩ đến chuyện tìm xem liệu một số thông tin có được đưa vào hồ sơ nào đó không. Tôi không tìm kiếm trong nhà, vì cảnh sát đã lục tung căn nhà đó ngay sau vụ án mạng xảy ra. Tôi hỏi Mary, thư kí của tôi, cô ấy nói rằng tất cả các bảng biểu của Mary đều đã dùng cho các công việc khác, nhưng có thể còn một số tệp không hoạt động được để trong lưu trữ của ngày thứ sáu. Sau vài giờ tìm kiếm, tôi và Mary đã tìm thấy một chiếc hộp RB ở một góc của nhà kho. Chẳng ai biết nó đã ở đó như thế nào. Bên trong đầy những thứ vớ vẩn: Bút, ghim, kẹp giấy... bất cứ thứ gì có thể có từ bàn làm việc của Becky. Và dưới cùng, là cái này.

Tay Jean khẽ run khi chị đưa phong bì đó cho tôi. Tôi xem qua nội dung. Ba tờ giấy vẽ bảng biểu kẻ thẳng dọc, hơi bụi và có những nếp gấp sâu để đánh dấu, mỗi tờ đầy những kí hiệu đánh máy.

Tờ thứ nhất đề ngày cách đây sáu tháng.

Hôm nay gặp D.H. Vẫn thấy rên rỉ, nhưng dường như thuốc có tác dụng. Vẫn bị stress.

BB, SWA

Ba tuần sau:

D khoẻ hơn. Cũng nhạy cảm. Do thuốc, hay tôi? Ha ha. Có thể hy vọng?

BB, SWA

Sau đó:

D bày tỏ tình cảm, rất rất nhiều. Nói cũng nhiều. Rất tốt VLTL. Thành công. Nhưng giữ giới hạn.

BB, SWA

D dễ hiểu... có vẻ chải chuốt, sạch sẽ hết mức. Nhưng vẫn muộn. Nói về tuổi thơ... Một vài Đ–C– G–T, nhưng dễ chịu. G ở đó, chờ đợi. Một chút tức giận? Hờn ghen? Quên đi.

BB.

D... Một người khác. Cởi mở, nói nhiều, có tác động. Vẫn muộn thêm một chút, Đ–C–G–T. Dễ chịu? Đặt giới hạn? Nói với JJ? Sự tiến bộ của giá trị? Được!

BB

D muộn... nhưng chưa đến mười lăm phút. Giận dỗi. Giọng giận dữ? Chối cãi, nói rằng bị stress... rượu, uống với G. Nói về G, về mối quan hệ giữa G và D. Giận dỗi, đề phòng, nhưng cũng tha thứ. Nhiều Đ–C– G–T, nhưng OK. Tha thứ. OK.

BB

D trông hạnh phúc. Rất nhiều lời, không giận dữ, không có giọng đói ăn. G không ở đó. G và D giận nhau? Đ–C–G–T, cố hơn, không giận khi mình nói không. Tốt! kinh nghiệm chịu sốc tốt! Á, à...

BB

Tờ giấy cuối cùng đề ngày tuần trước khi vụ án mạng xảy ra.

D đến sớm... chuyển biến tốt. Ô. G chờ trong hội trường. Giận dữ ra mặt. Quan hệ giữa D và G căng thẳng? Tại mình? D làm G bị tăng Stress? Nhiều Đ. C. G. T. Hôn, nhưng nhanh. Tác động mạnh. Nói về chuyện này. Biên giới, giới hạn, v.v. hơi thất vọng, nhưng vẫn dễ chịu một chút.

BB

– Đ. C. G. T.– Tôi nói và đặt giấy xuống.

– Động chạm giới tính – Jean đau khổ nói – Tôi đã xem đi xem lại và thấy đó là từ duy nhất có nghĩa.

Tôi đọc lại và nói:

– Tôi cũng nghĩ vậy.

– Hewitt đã cố gắng tiếp cận cô ấy càng ngày càng nhiều – Người chị ta run bắn lên– Hãy xem tờ cuối cùng, cô ấy đã để cho Hewitt hôn. Chắc cô ta không tự chủ được. Tôi không biết gì cả, cô ấy không bao giờ kể cho tôi. Cô ta đã nghĩ đến việc kể cho tôi... “Nói với J.J”. Nhưng Beck đã không nói. Nhìn xem cô ấy viết gì ngay sau đó.

Tôi đọc to:

– Sự tiến bộ có giá trị? Được!

Cô ấy tự thuyết phục mình rằng cô ấy đang giúp Hewitt?

– Cô ấy tưởng rằng cô ấy biết mình đang làm gì? Chúa ơi! –Jean lắc đầu và nhìn xuống bàn – Trạng thái phấn khích ban đầu. Becky thật ngọt ngào... cô ấy quá ngây thơ. Giá như tôi để mắt đến cô ấy nhiều hơn, tội ác có thể được ngăn chặn.

Chị ta đẩy đĩa Salad ra xa. Tóc xòa trên trang giấy, đầu gục trên hai cánh tay, tôi nghe thấy chị ấy thở dài. Tôi bảo:

– Jean, Hewitt là một kẻ loạn trí. Chẳng ai biết cái gì sẽ làm hắn bị kích động.

Jean nhìn lên.

– Để cho hắn hôn cũng chẳng ích gì. Becky nói đến việc đặt giới hạn nhưng với chứng bệnh hoang tưởng, chắc chắn hắn coi đó là sự từ chối.

Giọng chị ấy ngày càng to. Người đàn ông bàn bên ngước lên khỏi tách cà phê. Jean cười với ông ta, cầm khăn ăn lên lau mặt. Tôi đọc lại những tờ giấy một lần nữa rồi kêu lên.

– Đúng, vật lí trị liệu! A, ha!

Jean nắm lấy tay tôi.

– Đưa lại cho tôi nào.

Tôi đưa cho Jean và chị ấy nhét chúng vào phong bì:

– Chị sẽ làm gì với chúng?

– Huỷ đi. Anh có thể tưởng tượng cánh nhà báo sẽ làm gì nếu họ vớ được những thư này. Blaming Becky, biến tất cả mọi thứ trở nên bẩn thỉu, nhếch nhác? Đừng, Alex, anh phải giữ lời hứa là không nói cho ai cả. Tôi không muốn Becky trở thành nạn nhân một lần nữa, chị ấy hất tóc. Thành thật mà nói, tôi không muốn bị đổ lỗi là đã không coi sóc cô ấy.

– Chị đã lấy hết can đảm để nói với tôi?

– Sự can đảm ư? – Chị ấy cười nhẹ – Sự ngu ngốc thì đúng hơn. Nhưng tôi tin anh. Thậm chí tôi không biết tại sao mình lại nói cho anh, có lẽ vì tôi muốn nói ra từ rất lâu rồi.

Chị ấy lại lắc đầu.

– Làm sao Becky có thể để mọi chuyện xảy ra? Cô ấy nói rằng hắn ta cố gắng để đụng được vào người cô ấy và hôn cô ấy. Nhưng những dòng chữ này lại cho thấy cô ấy có cảm tình với hắn. Tất cả đều là Đ. C. G. T, như thể đó là một trò láu cá vặt vãnh, anh có nghĩ vậy không?

– Rõ ràng là Becky đã say mê hắn ta. Nhưng tôi không biết liệu đó có phải là tình dục hay không?

– Điều này thật phi lý. Một kẻ loạn trí không thể tự giữ mình trong sạch. Vả lại, chúng ta cũng chưa biết người tên G này là ai. Có thể là bạn gái của Hewitt – một kẻ loạn trí khác mà hắn ta gặp trên phố và lôi theo. Becky đã bị cuốn hút vào một cuộc tình tay ba với những kẻ loạn trí, vì ý Chúa. Cô ấy có thể làm được gì? Cô ấy ngây thơ nhưng rất thông minh... Làm sao cô ấy lại bị trừng phạt khốn khổ như vậy được?

– Jean, cô ta không nghĩ là mình sai. Nếu không, tại sao cô ta lại giữ những ghi chép này.

– Nhưng nếu cô ấy nghĩ là cô ấy đúng thì tại sao cô ấy không đưa những ghi chép này vào ngay trong sổ theo dõi Hewitt.

– Đúng vậy– Tôi nói.

– Thật là khủng khiếp. Giá như tôi để mắt đến cô ấy cẩn thận hơn. Giá như tôi gần gũi cô ấy hơn... Tôi chỉ không hiểu nổi tại sao cô ấy lại để cho hắn đến gần như vậy?

Tôi nói:

– Sức hút từ hai phía luôn xảy ra.

– Giữa những người như thế ư?

– Viện vật lý trị liệu như nhà tù giam hãm bệnh nhân. Nào ai biết được đâu là sự hấp dẫn.

– Giá mà tôi biết.

– Jean, đừng tự trách mình. Dù chị có giám sát ai đó chặt chẽ tới mức nào, chị cũng không thể ở bên họ cả hai mươi tư giờ được. Becky là người có giáo dục. Điều đó còn phụ thuộc vào việc cô ta có nói cho chị hay không.

– Tôi đã cố gắng giám sát cô ấy. Tôi đặt ra các cuộc hẹn nhưng thường xuyên phá vỡ. Nếu tôi có thể nghiêm khắc hơn, tôi đã... Giá như tôi biết điều gì đó,... Becky không bao giờ để lộ chuyện gì cả. Nụ cười luôn thường trực trên môi, giống một đứa trẻ làm việc ở Disneyland vậy?

– Cô ấy đã hạnh phúc – Tôi nói – Becky nghĩ là mình cứu vớt Hewitt.

– Tuổi trẻ – Jean cầm phong bì và nhét trở lại vào ví – Khủng khiếp quá... Tôi nói với anh vì anh đồng cảm với tôi. Tôi quá căng thẳng vì những chuyện đã xảy ra.

– Chị cứ nói đi.

– Tôi rất vui vì điều đó – Jean mệt mỏi nói – Nhưng chúng ta hãy thành thật nhé. Nói nhiều có mang lại điều gì tốt đẹp không? Becky đã chết và tôi phải sống với ý nghĩ là tôi có thể ngăn chặn được chuyện này.

– Tôi không nghĩ vậy. Chị đã làm tất cả những gì có thể.

– Anh thật tốt – Chị ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi, như thể sẵn sàng chạm vào đó một lần nữa. Nhưng rồi mặt chị ấy lại chuyển sang đĩa salad và buồn bã nói – Bữa trưa hạnh phúc.

– Jean, có lẽ những ghi chép đó liên quan đến thám tử Sturgis.

– Thế à?

– Có thể G không phải là phụ nữ.

– Anh biết đó là ai? Lần này chị ấy nắm lấy bàn tay tôi. Những ngón tay lạnh như nước đá xiết chặt.

– Andrew Coburg, chị đã đưa tôi tấm danh thiếp của anh ta. Tôi đã đến gặp và anh ta nói với tôi Hewitt có một người bạn tên là Gritz, Lyle Edward Gritz.

Jean không có phản ứng gì.

Tôi tiếp tục:

– Gritz là một gã nghiện rượu nặng, đã có tiền án, sống cùng với Hewitt. Hiện nay chẳng ai biết hắn ở đâu. Một hoặc hai tuần trước, Gritz nói với vài kẻ sống lang thang trên phố là hắn sắp giàu, sau đó biến mất.

– Sắp giàu? Bằng cách nào?

– Hắn không nói, mặc dù trước đây có lần hắn nói sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc. Theo tôi biết, đó chỉ là những lời trong lúc say xỉn và hắn chẳng liên quan gì tới Becky. Nhưng nếu hắn chính là “G”, chắc chắn có áp lực nào đó giữa hai người.

– Gritz – Chị ấy nói – Tôi cứ nghĩ– Gritz là một phụ nữ. Anh muốn nói rằng Hewitt và tên Gritz này có quan hệ đồng tính và Becky xen vào giữa? Ôi, lạy chúa, điều đó chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn, phải không?

– Có thể chẳng có quan hệ tình dục nào giữa Gritz và Hewitt. Chỉ là tình bạn thân thiết và Becky nhảy vào.

– Có thể… – Chị ấy lấy phong bì ra, lướt ngón tay theo những hàng chữ và nói:

– Vâng, tôi hiểu ý anh. Anh đã nghĩ G là đàn ông, anh không cần hiểu theo cách đó... chỉ là bạn... nhưng dù thế nào, Becky cũng cảm thấy G căm ghét cô ấy.

– Cô ta đã xen vào giữa chúng. Toàn bộ quá trình vật lí trị liệu đã thách thức, đe dọa những gì mà Hewitt có với Gritz. Becky đã viết thế nào ở tờ cuối cùng.

– Để tôi xem... đây rồi: quan hệ giữa D và G căng thẳng? Tại mình? D làm G tăng Stress? Vâng, tôi hiểu ý anh. Ngay sau đó, cô ấy nói đến Đ.C.G.T, lúc mà D đã hôn cô ấy rồi, anh biết đấy, anh có thể đọc và thấy rõ như thể cô ấy đang quyến rũ hắn– Chị vò nhàu tờ giấy – Chúa ơi... thật trớ trêu... tại sao anh lại nghĩ là tên Gritz này? Anh nghĩ Gritz là tên chuyên gây chuyện sao?

– Có thể lắm chứ.

– Tại sao? Hắn có thể gây ra tội ác gì nữa?

– Về chi tiết tôi không chắc lắm. Nhưng sự quấy nhiễu thường xoay quanh một “Tình yêu dối trá”.

– Những tiếng cười, la hét của Hewitt... có đem lại được ý nghĩa nào không? Điều gì sẽ xảy ra?

Những ngón tay của Jean cột chặt lấy tay tôi. Tôi nhìn xuống, chị ấy cố bỏ tay ra và nghịch mái tóc. Sự bồn chồn và sợ hãi dâng đầy trong mắt.

Tôi trấn an Jean:

– Tôi không biết. Nhưng theo những điều mà ta đọc được ở đây thì liệu Gritz có vai trò gì không trong việc Hewitt sát hại Becky.

– Vai trò gì? Anh nói thế nghĩa là sao?

– Bằng sự ảo tưởng của Hewitt, Gritz nói với Hewitt rất nhiều điều về Becky. Nếu là bạn thân, hắn sẽ biết đâu là điểm yếu để đánh trúng.

– Ôi, lạy Chuá– Chị ấy nói – Và bây giờ hắn bỏ trốn... việc này chưa kết thúc, phải không?

– Có lẽ kết thúc rồi. Đây chỉ là sự phỏng đoán thôi Jean. Nhưng tìm được Gritz sẽ sáng tỏ mọi chuyện. Có sự tình cờ nào không nếu hắn là bệnh nhân tại trung tâm?

– Chỉ một cái tên không thể làm rõ mọi chuyện... “Tình yêu dối trá”... Tôi nghĩ Hewitt nói mê sảng. Anh cho rằng hắn ta đã phản ứng lại một số điều đã có với Becky và hắn giết cô ấy chỉ vì cô ấy chống lại hắn?

– Có thể. Tôi nói. Tôi tìm thấy tài liệu về “Tình yêu dối trá” trong tài liệu tâm thần. Đó là thuật ngữ do nhà phân tích tâm thần học Andres de Bosch xây dựng nên.

Chị ấy nhìn tôi chằm chằm và từ từ gật đầu: – Tôi đã nghe nói đến ông ấy. Ông ấy đã nói thế nào về điều này?

– Ông ấy dùng nó để miêu tả hai đứa trẻ nghèo được nuôi nấng thế nào, bố mẹ đã phản bội lại niềm tin của chúng ra sao. Họ xây dựng lòng tin rồi lại phá hủy đi. Ông đưa ra lý thuyết rằng trong những trường hợp đặc biệt, điều này có thể dẫn đến tội ác. Nếu coi mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ trị liệu như quá trình nuôi dạy trẻ thì lý thuyết đó cũng được áp dụng với những trường hợp mà sự hiểu biết lẫn nhau trở nên quá tồi tệ. Có thể Hewitt được nghe về “Tình yêu dối trá” từ một bác sĩ vật lí trị liệu khác hay thậm chí từ Gritz. Khi cảm thấy Becky có phản ứng chống lại hắn, hắn suy sụp giống như một đứa trẻ bị phản bội... và hắn phạm tội.

– Đứa trẻ bị phản bội. Anh cho rằng hắn giết Becky vì sự giận dữ của một đứa trẻ bị phản bội.

– Cơn giận dữ đó được đốt nóng bằng sự ảo tưởng của Hewitt và sự thất bại trong việc dùng thuốc. Liệu có phải Gritz đã thuyết phục hắn không dùng thuốc?

– Gritz đánh vần thế nào?

Tôi nói cách đánh vần với Jean rồi bảo chị:

– Nếu biết hắn ta có phải là bệnh nhân của chị không thì thật là tốt.

– Ngày mai, việc đầu tiên tôi làm là lùng sục các tệp tin, tìm xem chúng có bị vứt vào kho lưu trữ không. Nếu hắn ta ở đâu đó quanh đây, tôi sẽ gọi cho anh ngay. Chúng ta phải hành động vì sự an toàn của chính chúng ta.

– Ngày mai, tôi không ở thị trấn. Chị có thể để lại lời nhắn.

– Cả ngày mai?– Chị ấy lo lắng hỏi.

– Tôi đến Santa Barbara.

– Tôi rất thích Sata Barbara. Ở đó thật tuyệt. Anh đi nghỉ à?

– De Bosch đã có một bệnh viện chuyên khoa và trường học ở đó. Tôi sẽ cố gắng xác minh xem Hewitt hay Gritz đã từng là bệnh nhân ở đó chưa?

– Tôi sẽ báo cho anh nếu hắn ta là bệnh nhân ở chỗ tôi. Gọi lại cho tôi nhé và cho tôi biết anh tìm được gì.

– Chắc chắn rồi.

Chị ấy lại nhìn vào đĩa Salad.

– Tôi không thể nuốt nổi.

Tôi vẫy bồi bàn lại lấy hóa đơn.

– Không. Tôi mời anh mà – Chị ấy nói và cố giành phần trả tiền, nhưng không được.

Jean nhét những mảnh giấy ghi chép đó vào ví và nhìn đồng hồ.

– Dick sẽ không quay lại trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa.

– Tôi có thể chờ.

– Không. Tôi không giữ anh, nhưng chúng ta có thể đi dạo.

Chỉ khi đã ra khỏi tiệm ăn, chị ấy mới dừng lại để cài khuy áo và chải lại tóc. Đây là lần đầu tiên chị ấy để khuy áo tuột ra.

Chúng tôi đi bộ đến nhà xe mà không nói lời nào. Jean nhìn qua cửa sổ của các cửa hiệu dọc đường nhưng chị chẳng tỏ vẻ thích thú gì với hàng hóa được bày bán bên trong. Chờ cho đến khi tôi lấy chìa khóa xe từ chỗ người trực, Jean bước cùng tôi đến chỗ chiếc Seville.

Tôi bắt tay Jean: “Cảm ơn chị” và mở cửa xe:

– Giữ kín những gì tôi nói đấy. Hãy để yên mọi chuyện – Chị ta nói.

– Tất nhiên rồi.

Jean nói:

– Dẫu sao, về luật pháp thám tử Sturgis cũng chẳng thể sử dụng được điều gì. Những điều này thật sự chẳng chứng minh được gì cả.

– Chỉ do con người dễ mắc sai lầm thôi.

– Đúng vậy. Ai cũng thế.

Tôi ngồi vào xe, Jean tựa vào cửa kính.

– Trong chuyện này, anh có vai trò hơn hẳn một nhà tư vấn, phải vậy không?

– Điều gì làm chị nghĩ vậy?

– Sự nhiệt tình của anh. Một nhà tư vấn không đi quá xa như thế.

Tôi cười.

– Tôi luôn coi trọng công việc của mình – Chị ấy nghiêng đầu ra sau như thể tôi vừa phả hơi vào mặt chị ấy.

– Tôi cũng vậy. Đôi khi tôi ước gì mình đừng hành động như thế.