Chương 28
Tôi đặt mua một vé máy bay sau đó quay về L.A. Tôi tống quần áo vào túi xách, nhắn cho Milo và Rick thời gian về. Sau đó tôi trả phòng cho khách sạn và vẫy một chiếc taxi đến Kenedy.
Một đám cháy ở đại lộ Queens làm tắc nghẽn giao thông. Tôi phải mất 1 giờ 45 phút mới đến được sân bay. Khi vào phòng kiểm tra tôi mới biết chuyến bay của tôi bị hoãn lại 35 phút. Nhiều khách chờ cứ dán mắt vào tivi như thể nó đang trình chiếu cái gì đó rất hấp dẫn.
Tôi ngồi trong phòng đợi. Ở đó tôi chỉ nhìn thấy một nửa màn hình. Tôi nhấm nháp một cái bánh mì kẹp thịt và uống một chai soda nhẹ. Tôi lắng nghe những người thủy thủ nói chuyện với nhau. Câu chuyện của họ chẳng có gì ngoài mấy mẩu tin về tình hình kinh tế đang đi xuống và những ước muốn của phụ nữ.
Tôi quay lại khu vực chờ, tìm một chỗ trống để có thể xem ti vi. Một số tin tức về kinh tế. Tin về cuộc tranh cãi giữa thiếu tá với hội đồng thành phố về tình trạng nợ nần của thành phố. Khi xem những tin tức này tôi có cảm giác như mình đang ở nhà. Thêm một số mẩu tin về tình hình địa phương được trình chiếu. Một phụ nữ phát biểu về lượng hàng hóa tiêu dùng đang giảm sút. Các số liệu của chính phủ là những bằng chứng của việc giảm sút này. Một ủy ban khác của thượng viện đang điều tra một số vấn đề liên quan tới các con trai của tổng thống. Ở California, các quan chức ở nhà tù Folsom thông báo họ đã ngăn chặn một số vụ náo loạn do vấn đề chủng tộc gây ra. Sáng sớm hôm nay hai tù nhân bị nghi ngờ có quan hệ với một băng cướp lớn đã bị giết bởi những tù nhân khác mà người ta nghi chúng thuộc băng Nuestra Raza của Mêhicô. Hai người bị giết là Rennard Russell Haupt và Donald Dell Wallace, họ là nhân chứng của một vụ giết người. Cuộc điều tra trong tù về vụ giết người này vẫn còn tiếp tục…
Nuestra Raza. NR forever, đây chính là hình xăm trên tay của Roddy Rodriguez.
Tôi nghĩ đến cái sân lát đá của Rodriquez. Nó thật sạch sẽ và cổng thì khóa chặt. Chuyến bay của họ ở MC Vine đã được chuẩn bị trước hết sức chu đáo. Tôi còn nhớ Evelyn để tôi nghỉ ngơi thoải mái ở vườn sau. Mấy đứa trẻ đang chuốt những cái chuôi dao. Bà ấy đã sắp xếp một cuộc hẹn với tôi vào thứ tư. Sau đó bà ấy cùng với chồng đi vào nhà rồi tôi thấy bà ấy lại đổi cuộc hẹn sang ngày thứ năm. Có nghĩa là 24 giờ sau đó họ đã chạy trốn khỏi nhà.
Giờ đây sự thất bại của Hurley Keffler tại nhà tôi mới có ý nghĩa đúng như sự trách mắng của Sherman Bucklear. Bắt giam Rodriguez có thể chặn đứng được một cuộc đụng độ, hoặc nếu tội ác đã được thực hiện thì kẻ gây ra sẽ bị bắt trở lại. Tôi tiếp tục nghĩ miên man.
Sự trả thù ư? Một vòng quay ngu ngốc cũ mèm của tội ác.
Những thiết bị của tên đột nhập. Một cú đẩy nhanh ra khỏi cửa sổ của tầng thứ mười.
Một xác chết trong gara. Một đứa bé trai bất hạnh. Hai bé gái phải chạy trốn. Phải chăng Chondra và Tafani đã ở một thị trấn giáp biên giới Mêhicô.
Tiếng ồn bị át đi bởi giọng nói trên loa thông báo về chuyến bay. Tôi đứng dậy và xếp hàng. Tôi phải đi sáu ngàn dặm trong chưa đầy hai mươi tư giờ đồng hồ. Đầu và hai chân tôi đau nhức. Tôi tự hỏi liệu Shirley Rosenblatt có thể đi lại được nữa hay không. Tôi cố không nghĩ đến bà ấy nữa và quay lại với vấn đề của chính mình.
Chuyến bay về trước nửa đêm. Phòng chờ chẳng có ai. Robin đang chờ bên ngoài cánh cửa tự động.
– Trông anh mệt mỏi quá – Robin nói khi chúng tôi đi ra xe.
– Anh cảm thấy khá hơn rồi.
– Em có một số tin chắc sẽ làm anh vui. Milo gọi cho em lúc đi đón anh. Anh ấy nói về cuộn băng, hình như anh ấy biết điều gì đó quan trọng.
– Ông cảnh sát trưởng đang làm vụ này hẳn sẽ nắm được một số thông tin. Bây giờ Milo ở đâu?
– Đang đi điều tra. Anh ấy nói anh ấy sẽ về nhà lúc chúng ta đến.
– Nhà nào?
Câu hỏi của tôi làm Robin giật mình.
– Ồ nhà của anh ấy. Anh ấy và Rick rất quan tâm đến chúng mình. Nhà là nơi ấm cúng nhất đúng không anh?
*
Tôi ngủ trong ôtô. Chúng tôi về đến nhà Milo lúc mười hai giờ bốn mươi phút. Anh ấy đang chờ trong phòng khách. Anh ấy mặc chiếc áo polo màu xám và chiếc quần bò. Trước mặt anh là tách cà phê và chiếc đài catsét xách tay. Con chó đang ngáy dưới chân anh, nhưng khi chúng tôi bước vào nó tỉnh dậy ngay, liếm vài cái rồi lại uể oải nằm xuống.
– Chúc mừng các bạn đã trở về.
Tôi để túi xách xuống.
– Anh đã nghe gì về Donald Dell chưa?
Milo gật đầu.
– Điều gì vậy? –Robin hỏi.
Tôi nói cho Robin biết. Cô ấy thốt lên “Ôi..”.
Milo nói:
– Nuestra Raza. Có thể là bố dượng.
– Đó là điều tôi nghĩ đến. Có thể vì lí do đó mà Evelyn hoãn cuộc gặp với tôi. Rodriguez nói với bà ấy họ phải chuyển đi vào thứ tư. Tại sao Hurley Keffler lại cãi nhau với tôi. Anh ta ở đâu?
– Vẫn ở đó. Tôi tìm thấy một vài tờ giấy phạt giao thông. Một viên quản ngục đã đánh mất giấy tờ của anh ta. Mọi thứ đều rất ít có triển vọng.
Robin bảo:
– Chuyện này chẳng bao giờ kết thúc.
– Điều đó đúng. Chẳng có lí do nào để bọn chúng làm phiền chúng ta – Tôi nói.
– Đúng – Milo nói nhanh – Bây giờ chúng và bọn Raza đang đối đầu nhau. Chúng muốn tiêu diệt lẫn nhau.
– Tuyệt thật – Robin nói.
– Tôi có vài người xâm nhập vào tổ chức của chúng khi Keffler thất bại. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể sắp xếp một chuyến thăm khác không. Đừng lo cho họ, Rob. Thật đấy. Họ là cứu cánh cuối cùng của chúng ta.
– Khi bị phản đối?
Milo nhìn vào cái đài catsét.
Chúng tôi ngồi xuống. Anh ấy ấn nút.
Giọng một đứa trẻ cất lên.
“Tình yêu dối trá, tình yêu dối trá. Đừng cho tôi tình yêu dối trá”.
Tôi nhìn Milo. Anh ấy đang cắn ngón tay.
“Tình yêu dối trá, tình yêu dối trá. Đừng cho tôi tình yêu dối trá...”.
Vẫn giọng đều đều như thế, nhưng lần này là giọng một người đàn ông. Không có gì để nhận biết về chất giọng cũng như âm sắc. Giọng đứa trẻ đã bị thay đổi bởi một loại thiết bị điều khiển bằng điện tử. Có cái gì rất quen trong giọng nói, nhưng tôi không thể xác định được... Ai đó tôi đã gặp từ rất lâu chăng? Hay từ năm 1979?
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng con chó thở.
Milo tắt đài và nhìn tôi hỏi:
– Có gợi lại điều gì không?
Tôi nói:
– Có điều gì đó, nhưng tôi không biết đó là cái gì?
– Giọng đứa bé nghe như là đã dùng thiết bị xử lý âm thanh. Cái mà anh vừa nghe thật ra có lẽ chỉ là giọng của một thằng thanh niên. Không nhớ gì à?
– Để tôi nghe lại lần nữa.
Anh ấy tua và bật nút.
– Lần nữa – Tôi nói.
Lần này, tôi nhắm mắt vào nghe, nheo mắt đến nỗi có cảm giác hai mí mắt dính chặt vào nhau.
Tôi nghe giọng như của kẻ nào đó căm thù tôi. Nhưng tôi vẫn không thể phát hiện được điều gì.
Robin và Milo nhìn vào mặt tôi đầy băn khoăn. Đầu tôi đau dữ dội.
– Không – Tôi nói – Tôi vẫn không thể nhận ra nó... Tôi... thậm chí không thể khẳng định được tôi đã từng nghe nó hay chưa.
Robin chạm vào vai tôi. Mặt Milo vẫn bình thản, nhưng sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt xanh của anh ấy.
Tôi nhìn cái đài và gật đầu.
Anh ấy lại bật lại nó.
Lần này giọng nói ở rất xa như thể trí nhớ đã rời bỏ tôi. Như thể tôi đã đánh mất cơ hội của mình.
– Đồ chết tiệt – Tôi nói. Con chó mở mắt. Nó nhảy lên và liếm tay tôi. Tôi xoa đầu nó và nhìn Milo – Một lần nữa xem sao.
Robin nói:
– Anh mệt rồi. Tại sao chúng ta không thử lại vào sáng mai?
– Chỉ một lần nữa thôi – Tôi nói.
Milo tua lại và bật nút.
Giọng nói vang lên.
Bây giờ thật sự là giọng nước ngoài.
Tôi vùi mặt vào hai bàn tay. Robin xoa xoa trên cổ tôi, thật dễ chịu. Tôi thích cảm giác đó nhưng không thể thư giãn.
– Anh có ý gì khi cho rằng đó có thể là giọng một thanh niên? – Tôi hỏi Milo.
– Sự tưởng tượng khoa học của cảnh sát trưởng. Ông ta biến nó từ giọng của một đứa trẻ dùng máy điều chỉnh thường xuyên đặt trước.
– Làm sao mà ông ta có thể khẳng định giọng của đứa bé đã được điều chỉnh ngay từ lúc ban đầu?
– Vì chiếc máy của ông ta cho kết quả như vậy. Ông ta tình cờ biết điều này khi nghiên cứu tiếng gào thét. Ông ta khẳng định 99% đây là giọng của Hewitt. Sau đó ông ta nghe thấy giọng than thở của đứa bé và thứ gì đó làm ông ta lo lắng – sự cân bằng của giọng nói.
– Chất lượng của rôbốt – Tôi nói.
– Đúng. Nhưng ông ta không kết luận gì về não hay logic tâm lí nào khác. Ông ta là người của công nghệ, vì thế ông ta phân tích sóng âm thanh và thấy điều gì đó khác lạ giữa các sóng với nhau – sự thay đổi độ cao giữa các sóng âm thanh. Giọng con người thực sẽ có độ rung và khá ổn định. Cái này thì không, vì thế ông ta biết đoạn băng này được thu với rất nhiều thiết bị điện tử khác, đặc biệt là dùng thiết bị chuyển độ cao. Đó là một thiết bị điều chỉnh âm thanh và thay đổi tần số: giọng cao ta có Alvin và Chipmunks, giọng thấp ta có James Earl Jones.
– Một thanh niên công nghệ cao – Tôi nói.
– Không hẳn thế. Những máy móc cơ bản tương đối rẻ. Người ta gắn chúng vào tai nghe... Phụ nữ sống một mình muốn nghe giọng Joe Testosterone. Hoặc dùng nó để ghi nhạc để tạo sự hài hòa tự động. Một ca sĩ đặt một cái bản thu âm trước, sau đó tạo ra sự hài hòa và sử dụng nó, như anh em nhà Everly.
– Chắc chắn thế – Robin nói – Máy chuyển giọng lúc nào cũng được sử dụng. Em đã thấy chúng nối với dòng điện để các nghị sĩ ghi ta có thể đa dạng hóa các loại dây thanh.
– Lyle Gritz – Tôi nói, tiếp theo Elvis... làm sao cảnh sát trưởng biết được cái nào để làm giảm xuống?
– Ông ấy khẳng định rằng chúng ta đang đối mặt với một thằng thanh niên điên khùng, sử dụng một thiết bị chuyển âm rẻ tiền, vì ngày nay những máy móc tốt hơn có thể được đặt sẵn chương trình. Những thiết bị rẻ tiền có thể được cài đặt hai đến ba mức độ: nâng giọng trẻ em, hạ thấp giọng thanh niên, và thường có một chương trình cài đặt cho giọng nữ. Bằng cách nghiên cứu sự khác nhau về độ cao, ông ta làm ngược lại, và chỉnh giọng. Nhưng nếu chàng trai của chúng ta sử dụng thiết bị chỉnh âm thanh tuyệt hảo, có lẽ sẽ có những thứ khác hắn ta làm với giọng của chính hắn và thứ mà anh nghe được có thể sẽ chẳng bao giờ gần với giọng thật của hắn.
– Thậm chí đó có thể không phải là giọng của hắn ta được chỉnh đi. Có thể hắn chỉnh giọng của một người khác.
– Cũng có thể. Nhưng anh nghĩ là anh đã nghe giọng này ở đâu đó trước đây.
– Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi. Nhưng tôi không biết. Tôi không còn tin vào ý kiến của mình nữa.
– Được rồi, ít ra chúng ta cũng biết là chẳng có đứa trẻ thật sự nào bị kéo vào vụ này.
– Cảm ơn Chúa vì điều đó. Được rồi, hãy đưa chiếc băng đó cho tôi. Tôi sẽ dùng đến nó vào sáng mai, xem có phát hiện ra cái gì không. Tiếng gào thét là của Hewitt – 99% ấy có ý nghĩa gì vậy?
– Có nghĩa là cảnh sát trưởng sẽ giữ vững lập trường và kiểm tra nó bằng chuyên môn giỏi nhất của ông ta. Chỉ có một vấn đề là, trước tiên chúng ta cần đưa một ai đó ra tòa.
– Vậy thì tôi đúng. Đây không phải là một thanh niên lang thang. Nó cần có chỗ để giữ các trang thiết bị chứ.
Anh ấy nhún vai.
– Có thể hắn có một cái hang bí mật ở đâu đó và ngay bây giờ hắn đang trú ẩn tại đó. Tôi đã nói chuyện với các thám tử về Gritz tại nhiều nhà ga nhỏ khác nhau. Nếu hắn ta vẫn đang lẩn lút quanh đây, chúng ta sẽ tóm hắn.
Tôi nói:
– Hắn vẫn chưa hoàn thành công việc của hắn.
Tôi kể với Milo những chuyện tôi biết ở New York. Anh ấy nói:
– Đột nhập giả? Nghe chẳng hợp lí chút nào.
– Cảnh sát New York không nghĩ vậy. Nó khác với các cuộc đột nhập tư gia khác của hàng xóm xung quanh: khóa cửa bị bẻ vụn, chủ nhà đi nghỉ, một cốc nước có ga trên bàn cạnh đầu giường. Nước có ga từ trong bếp của nạn nhân.
– Có kẻ đột nhập nào khác trong văn bản không?
– Tôi không biết.
– Nếu có, thì chỉ là một sự giống nhau giữa các vụ việc. Nếu không có, có thể kẻ giết người có tài bẻ khóa. Tại sao anh không kiếm một số văn bản từ bốn năm trước mà tìm. Tôi sẽ gọi đến New York và xem xem trong thời gian Rosenblatt ngã có dấu hiệu nào của Gritz hay Silk, Merino xuất hiện ở đó không?
– Dầu sao, hắn cũng có đủ cẩn thận để xóa hết các dấu vết.
– Không cần phải là một trọng tội, Alex. Con trai của Sam đã thất bại trong việc lấy vé đỗ xe. Biết bao nhiêu trường hợp như thế, giải quyết theo hướng đó, đồ ngốc.
– Ok – Tôi nói.
– Tôi sẽ đến thư viện ngay khi mở cửa.
Anh ấy cầm chén lên và uống.
– Vậy đâu là động cơ để Rosenblatt nhảy xuống, nếu người ta cho là như vậy?
– Tội lỗi. Đương đầu với sự phạm tội bí mật và bị phát hiện.
Anh ta cau có.
– Cái gì, hắn ta đang đứng ở đó, sắp sửa lấy vàng bạc, trang sức, đột nhiên ánh sáng tội lỗi hiện ra? Không phải vậy sao?
– Cả gia đình họ cũng nghĩ vậy, nhưng cảnh sát New York dường như cố thuyết phục họ. Họ nói với bà quả phụ, nếu bà ấy cứ làm căng chuyện này, tên tuổi của gia đình sẽ bị hoen ố, một nhà điều tra riêng mà bà ấy thuê cũng nói y hệt nhưng khôn khéo hơn.
Tôi đưa cho anh bản danh sách và anh đặt nó xuống. Nhìn vào tách cà phê, anh nói:
– Nếu anh muốn, vẫn còn một ít trong ấm.
– Không, cảm ơn.
Robin nói:
– Một cái chết do ngã... giống như hai vụ khác.
– Delmar Parker ngã khỏi núi – Tôi nói – Chắc phải có mối liên hệ nào đó. Kẻ giết người bị ám ảnh bởi một cách hành động duy nhất và đang cố để theo đuổi cách đó. Chúng ta đã tìm thêm được chi tiết về vụ tai nạn đó.
– Tôi vẫn chẳng có chút may mắn nào tìm ra nơi mẹ của Delmar ở. Không một tờ báo hay văn bản nào ở Santa Barbara nói về vụ này.
– Ngoại trừ các cựu học viên của trường Corrective – Tôi nói – Có ai đó phải biết.
– Vẫn chẳng có dữ liệu. Sally và nhóm của bà ta đã lục tung nơi Katarina ở. Chúng tôi chẳng tìm thấy bản ghi nào của de Bosch yêu cầu sự trợ giúp của chính phủ.
Khuôn mặt anh ấy nặng nề, trông như vừa bị đánh. Anh ấy xoa tay lên mặt.
– Nó làm tôi lo lắng. Rosenblatt – một nhà tâm lí có kinh nghiệm lại gặp ai đó trong một căn nhà xa lạ như vậy.
– Ông ta có kinh nghiệm, nhưng ông ta có trái tim nhân hậu. Kẻ sát nhân có thể nhử ông đến bằng một tiếng khóc than cần sự giúp đỡ – Tôi nói.
Milo băn khoăn:
– Điều đó có logic không? Rosenblatt có phải là một chàng trai có tư tưởng cấp tiến và tin vào phương pháp trị bệnh ngoại cảnh không?
– Vợ ông ấy nói rằng ông ấy là nhà phân tích chính thống.
– Những người đó không bao giờ rời văn phòng, đúng không? Họ chỉ cần những cái ghế dài của họ và những quyển sổ nhỏ.
– Đúng, nhưng vợ ông ấy cũng nói rằng ông ấy đã bị suy sụp vì điều gì đó trong một cuộc nói chuyện trước đó không lâu. Ông ấy rất thất vọng. Tôi cá là có gì đó liên quan tới de Bosch. Điều gì đó tác động mạnh đến nỗi ông có thể gặp kẻ sát nhân ngoài văn phòng. Ông ấy có thể tin rằng ông ấy đang đi đến nhà tên giết người... hắn cũng có thể đã cho ông một lý trí tốt để gặp ở đó. Giống như là một kẻ tàn phế không thể ra khỏi nhà, thậm chí có thể không ra khỏi giường. Rosenblatt đã rơi xuống từ cửa sổ phòng ngủ.
– Bại liệt – Anh ấy nói và gật đầu – Sau đó Rosenblatt bước đến cửa sổ và tên đó nhảy xổ vào, đẩy ông ra ngoài... thật tàn nhẫn. Bà vợ không biết điều gì đã làm ông thất vọng đến nỗi phải gọi điện tại nhà ư?
– Bà ấy đã cố tìm. Phá vỡ những nguyên tắc để nghe những băng ghi âm chữa bệnh của ông ấy. Nhưng chẳng có gì bất thường ở đó cả.
Milo hỏi:
– Sự thất vọng này diễn ra trong suốt cuộc nói chuyện à?
– Đó là điều ông ấy nói với vợ.
– Vậy có thể cuộc nói chuyện nơi ông ta chết không phải là cuộc nói chuyện đầu tiên với tên sát nhân, vậy tại sao không có cuộc nói chuyện đầu tiên trong băng?
– Có lẽ Rosenblatt không thu băng, hoặc bệnh nhân yêu cầu không thu băng. Rosenblatt sẽ đồng ý. Hoặc cuộc nói chuyện đó được ghi lại và cuốn băng bị hỏng.
– Phòng ngủ của một người lạ, anh có nghĩ đó là do sự hấp dẫn tình dục không?
Tôi gật đầu.
– Cũng có thể.
– Đó là nhà của ai?
– Hai vợ chồng tên là Rulerad. Họ nói họ chưa bao giờ nghe đến tên Harvey Rosenblatt. Shirley nói họ quá nóng nảy với bà ấy. Từ chối cho các thám tử tư vào điều tra và dọa sẽ kiện Shirley.
– Thật sự không thể đổ lỗi cho họ, phải không? Về nhà và thấy kẻ nào đó đột nhập nơi ở của mình, sau đó lại còn dùng nó vào việc tự tử. Rosenblatt là loại ưa thích cảm giác đụng chạm hay những câu chuyện sướt mướt?
– Chắc chắn rồi. Ông ta đã nhận được một cú điện giống như của Bert Harrison và đã trả lời. Và chết vì nó.
Milo nói:
– Vậy tại sao tên sát nhân giữ lời hứa cuộc hẹn với Rosenblatt nhưng lại không với Harrison? Tại sao? Giờ tôi đang nghĩ về nó, có phải Harrison đã bị gạt ra khỏi mồi câu không? Ông ta làm việc cho de Bosch, ông ta cũng nói trong hội nghị chết tiệt ấy. Vậy làm thế nào mà tất cả mọi người khác trên con thuyền ấy đều bị chìm hoặc đang chìm, còn ông ta ngồi trên bờ thản nhiên uống cô ca.
– Tôi không biết.
– Tôi nghĩ thật buồn cười. Anh không nghĩ thế à, Alex? Có lẽ tôi nên tìm hiểu chút nữa về Harrison.
– Có thể – Tôi nói và cảm thấy mình sắp ốm đến nơi – Điều đó sẽ không là gì cả. Tôi ở đó, ngồi đối diện với ông ta qua chiếc bàn, cố gắng để bảo vệ ông ta... ông ta chữa trị cho Mitch Lerner. Ông ta biết chỗ Katarina sống... thật khó tin. Dường như ông ta giống thằng bé đáng yêu đó.
– Có biết ông ta đi đâu không?
Tôi lắc đầu:
– Nhưng chắc chắn là ông ta sẽ không hiện diện với bộ quần áo màu tía.
– Quần áo màu tía?– Robin ngạc nhiên.
– Ông ta nói đó là màu duy nhất ông ta có thể nhìn.
– Một điều kì quặc khác – Milo nói – Thế còn giáo sư của anh?
– Đi mà hỏi tên giết người ấy – Tôi nói – Hắn ta có ý kiến rất mạnh mẽ về đề tài này.