Chương 29
Chúng tôi ngủ lại nhà Milo. Sau khi anh đi làm, tôi ở nhà và nghe lại cuốn băng đến hàng chục lần.
Giọng người đàn ông rên rỉ giống như một kế toán viên bù đầu giữa các con số. Nghe rất quen thuộc, nhưng chẳng có gì rõ rệt cả.
Chúng tôi quay về Benedict Canyon, Robin đưa con chó vào gara và tôi kiểm tra tin nhắn. Một tin từ Jean Jeffers. Không có bản ghi nào về Mr.G. và một lời yêu cầu tôi gọi cho Judge Stephen Huff.
Tôi gặp anh ta trong phòng luật sư.
– Chào, Alex, tôi chắc anh đang muốn nghe một vài thông tin.
– Có điều gì mới hơn là mấy tin tức đó không?
– Chúng đã công nhận là có kẻ nào đó làm việc này, nhưng không chứng minh được. Hai thành viên của găngxtơ Mêhicô đang thực hiện một số loại chiến tranh ma túy.
– Có thể lắm – Tôi nói.
– Đó là một cách để thanh toán một trường hợp. Bà ta có nói gì không?
– Không một lời.
– Tốt hơn ta hãy tách những đứa trẻ này ra khỏi chuyện này, anh có nghĩ vậy không?
– Còn phụ thuộc vào môi trường chúng đang sống cơ.
– Ồ, chắc thế rồi. Hoàn toàn chắc chắn. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh. Hãy tiến thẳng tới công lí nhé.
#
Thử nghe lại cuộn băng vài lần nữa, sau đó tôi dừng ở thư viện Bevery Hills. Suốt buổi sáng, tôi chọn những ấn bản hàng ngày của New York cách đây bốn, năm năm, đọc thật chậm rãi và cẩn thận, nhưng tìm mãi mà không thấy một dữ liệu nào về “Tên đột nhập miền Đông”.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, khu Precinct 19 có mã dịch vụ với giá cao và các nơi mở dịch vụ đó xuất hiện mọi nơi. Người sở hữu những thông tin trên báo chí và phát thanh có lẽ sống trong khu 19.
Thiếu thông tin vẫn không có nghĩa là kẻ giết Rosenblatt đã can dự vào cuộc đột nhập trước đó. Cư dân địa phương có lẽ vẫn quan tâm đến những vụ đột nhập, họ có thể biết ai đi nghỉ và đi trong bao lâu. Nhưng ý kiến cho rằng cư dân của khu Precinct 19 sở hữu các dụng cụ đột nhập và ăn trộm nhà hàng xóm dường như chẳng đúng. Vì thế có thể Silk đột nhập vào đó trước, một cách chính thức, rồi sử dụng một thứ gì đó trong tay để khống chế và ép buộc nạn nhân.
Tình yêu dối trá.
Myra Evans Paprock.
Rodney Shipley
Katarina.
Ba hiện trường ba vụ án trên đều có những dòng chữ “Tình yêu dối trá” để lại.
Ba mạng người đầy máu me, khó nhận diện.
Những cái chết của Stoumen, Lerner hay Rosenblatt, lại được coi như là những tai nạn ngẫu nhiên.
Hai loại nạn nhân... phải chăng là hai mối thù hằn? Cách giết người dã man dành cho những người không phải nhà tâm lý trị liệu, còn những cú ngã chết người dành cho các nhà tâm lí trị liệu.
Nhưng Katarina đã từng là một nhà vật lí trị liệu, thế là sao?
Sau đó tôi nhận ra rằng, vào thời gian bệnh hoang tưởng của Silk bộc phát, lúc nào đó trước năm 79, cũng có thể là năm 73, năm Delmar Parker bị ngã từ trên núi... cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp, mới ở tuổi hai mươi, Katarina thì vẫn là một sinh viên.
Hai loại... một phần của cảm giác cuồng loạn khao khát dữ dội mà một trí óc minh mẫn có thể không bao giờ có hy vọng hiểu được?
Còn Becky Basille sẽ được đặt vào đâu?
Hai kẻ giết người...
Tôi nhớ lại con phố sạch sẽ và rộn ràng, nơi Harvey Rosenblatt nằm xuống: những nhà hàng kiểu Pháp, những ô trồng hoa, và những chiếc limudin sang trọng.
Người đàn ông đáng thương phải mất bao lâu mới nhận ra cú đẩy nhanh, mạnh, sắc bén ở đằng sau lưng mình?
Tôi hy vọng ông ấy không nhận ra. Tôi hy vọng ông ấy không cảm thấy gì ngoài một chuyến du hành, mặc dù điều đó không hợp logic.
Một cú ngã, luôn luôn là một cú ngã.
Delmar Parker. Phải có gì đó liên quan đến nó.
Căm thù một đứa trẻ bị lạm dụng ư? Chắc chắn nếu de Bosch đã lạm dụng, ai đó sẽ nhớ.
Tại sao không có ai nói ra sau bao nhiêu năm như vậy?
Nhưng chẳng có gì băn khoăn lớn ở đó cả, không bằng chứng, ai sẽ tin họ? Và tại sao lại bới lại những chuyện xấu xa của một người đã chết, nó có nghĩa là khuấy đảo lại tuổi thơ đầy biến động của chính ai đó.
Vậy, phải có ai đó biết điều gì xảy ra với chú bé trong chiếc xe tải ăn cắp, và tại sao nó làm sống lại những ký ức của kẻ sát nhân.
Tôi ngồi ở đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào những chữ nhỏ liti.
Cựu học viên trường Corective... làm thế nào để gặp được họ. Sau đó tôi nghĩ đến một người tôi chưa từng gặp, một cái tên thậm chí tôi chưa bao giờ nghe đến. Tôi đang bị một bệnh nhân của Katarina đe dọa.
*
Tôi quay lại với cuộn phim và vội vàng chạy đến máy điện thoại tự động trong tiền sảnh thư viện, cố gắng nghĩ xem nên gọi cho ai.
Western Pediatric, cuối những năm 70.
Một bệnh viện phải chống chọi với khủng hoảng tài chính trong năm trước. Quá nhiều người đã bỏ đi. Nhưng một người, một người trứ danh đã quay lại.
Reuben Eagle đã là viện trưởng khi tôi bắt đầu làm một nhân viên tâm lí học. Ông ta đã có mối quan hệ từ lâu với trường thuốc của U. Ông là một giáo viên dạy giỏi, đặc biệt là trong giáo dục y tế. Ban Peds Western vừa mời ông quay lại làm Tổng chi nhánh Pediatrics. Tôi chỉ nhìn ông ta trong bức tranh trên tờ tin nội bộ của bệnh viện: ông đeo hai mắt kính đồi mồi, mái tóc mỏng màu nâu sáng, khuôn mặt cương nghị và hồng hào được bao bởi bộ râu quai nón dầy đang ngả màu xám.
Thư kí của ông nói rằng ông vừa đến thăm bệnh nhân, tôi yêu cầu cô tìm ông ấy.
Một lúc sau, ông ấy trả lời:
– Rube Eagle đây– Ông ấy nói bằng một giọng mềm mại và dễ chịu.
– Rube, tôi là Alex Delaware.
– Alex... ồ, thật là ngạc nhiên.
– Mọi chuyện thế nào?
– Không tồi lắm, thế còn anh?
– Vẫn mờ mịt lắm. Nghe này, Rube, tôi cần một sự giúp đỡ nho nhỏ. Tôi đang cố gắng tìm một trong những đứa con gái của Henry Bork và tôi hy vọng ông có thể giúp tôi tìm cô ấy.
– Anh muốn tìm đứa nào? Henry và Mo có đến ba hay bốn đứa con gái ấy, tôi nghĩ thế.
– Đứa út. Nó đã có vấn đề về thần kinh và được đưa đến trường y chữa bệnh ở Santa Barbara khoảng năm 76 hay 77. Giờ nó khoảng 28 hoặc 29 tuổi.
– Có phải là Meredith – Ông ấy nói – Tôi nhớ năm đó Henry tổ chức một bữa tiệc gia đình tại nhà và nó có mặt ở đó. Trông nó rất ưa nhìn, thật sự nó là một đứa ưa tán tỉnh. Tôi nghĩ cô bé lớn hơn tuổi và đã chuyện trò thân mật với nó. Sau đó có người cảnh báo tôi và tôi bỏ của chạy lấy người.
– Cảnh báo ông về tuổi của cô ta à?
– Đúng, và cả về vấn đề thần kinh của cô ta nữa. Cô ta là một đứa trẻ điên. Tôi nhớ đã nghe điều gì đó về học viện hóa. Cô ta đã bắt Henry và Mo chịu đựng điều đó, anh đã biết ông ta chết chưa?
– Rồi – Tôi nói.
– Ben Wardley cũng vậy. Và Milt Chenier... tại sao anh lại tìm Meredith?
– Một câu chuyện dài, Rube. Điều đó liên quan đến ngôi trường mà cô ta được đưa đến.
– Đó là điều gì?
– Đã có chuyện không hay xảy ra ở đó, có lẽ vậy.
– Có chuyện ư? Một vụ lộn xộn khác à? –Giọng ông ta buồn nhiều hơn là ngạc nhiên.
– Có thể.
– Tôi có thể biết được không?
– Nếu ông có việc gì đó liên quan đến trường đó. Trường Corective, được sáng lập bởi nhà tâm lí học Andres de Bosh.
– Tôi hy vọng anh nói rõ hơn, tôi nghĩ cô ấy vẫn đang sống tại Los Angeles và làm gì đó liên quan tới kinh doanh phim.
– Tên cô ấy vẫn là Bork?
– Ừm... tôi không biết, nếu anh muốn tới có thể gọi cho Mo để hỏi. Cô ấy vẫn có một chút liên quan với bệnh viện. Tôi có thể nói với cô ấy tôi đang có một danh sách những địa chỉ mail hay đại loại như thế.
– Tôi thật sự vui vì điều đó, Rube.
– Cứ giữ máy nhé. Tôi sẽ xem xem có thể gọi cô ấy không.
Tôi chờ mười lăm phút, ống nghe không rời khỏi tai. Cuối cùng, Rube lên tiếng:
– Tôi vẫn nghe đây – Tôi nói.
– Ừ, Meredith vẫn ở đó, cô ấy sở hữu một hãng quan hệ cộng đồng. Tôi không biết cô ta lấy chồng chưa nhưng cô ta vẫn dùng tên Bork.
Ông ấy cho tôi địa chỉ, số điện thoại và tôi cảm ơn ông ấy một lần nữa.
– Chắc chắn rồi... một vụ lộn xộn khác. Quá tồi. Làm thế nào mà anh lại dính vào? Qua bệnh nhân à?
– Không – Tôi nói – Ai đó gửi cho tôi một thông điệp.
#
Hãng Quan hệ cộng đồng Roffman và Bork, 8845 ở đại lộ Wilshire, số 304, phía bờ đông của Beverly Hills, nếu đi xe đạp mất năm phút từ thư viện.
Nhân viên lễ tân nói với tôi:
– Cô Bork đang ở đường dây khác.
– Tôi sẽ chờ.
– Ông đọc lại tên ông được không?
– Bác sĩ Alex Delaware. Tôi làm việc cùng cha cô ấy tại bệnh viện Pediatric ở phía Tây.
– Chờ một lát, thưa ngài.
Vài phút sau tôi nghe nói:
– Thưa ngài? Cô Bork đã sẵn sàng nghe ngài nói.
Sau đó, một giọng phụ nữ cất lên:
– Meredith Bork nghe đây.
Tôi tự giới thiệu về mình.
Cô ấy nói:
– Chào bác sĩ, tôi chuyên về lĩnh vực giải trí, phim ảnh, nhà hát. Chúng tôi còn viết sách. Ông có viết sách không?
– Không.
– Chỉ muốn thử sự tập luyện của ông thôi, một sự vạch trần tội ác bằng báo chí nho nhỏ à? Cô ta nói một tràng. Ý kiến hay trong nền kinh tế hiện nay, nhưng đó không phải là thứ của chúng tôi. Xin lỗi. Tôi sẽ rất vui được cho ông biết tên của ai đó đã làm về thuốc cộng đồng, mặc dù...
Tôi ngắt lời cô ta:
– Cảm ơn, nhưng tôi không tìm kiếm một nhà hoạt động xã hội cộng đồng.
– Ồ, vậy ư?
– Cô Bork, tôi xin lỗi đã làm phiền, nhưng điều tôi muốn là những thông tin về Andres de Bosch và trường Corective, ở Santa Barbara.
Im lặng.
– Cô Bork, cô nghĩ sao?
– Vì sự thật à?
– Có những sự nghi ngờ về việc chữa trị và đối xử lệch lạc ở đây. Những chuyện đó xảy ra trong suốt những năm đầu 70. Một tai nạn liên quan đến cậu bé tên là Delmar Parker.
Lại im lặng.
– Có lẽ năm 1973 – Tôi nói – Delmar Parker bị rơi từ trên núi xuống và chết. Cô có nhớ hay nghe gì về vụ này không? Hay điều gì đó về cách chữa trị?
– Tôi không chắc. Tại sao ông lại nghiên cứu những thứ chết tiệt này?
– Tôi là tư vấn của cảnh sát.
– Cảnh sát đang điều tra về trường đó à?
– Họ đang điều tra.
Cô ta cười một cách khó nhọc.
– Ông định lôi tôi vào chuyện này.
– Không. Tôi trả lời và cho cô ta tên cùng công việc của Milo để tham khảo.
Cô ta nói:
– Được rồi, vậy điều gì làm ông nghĩ tôi đã ở trường này?
– Tôi làm việc tại bệnh viện Western Pediatric khi bố cô là viện trưởng và...
– Thật lắm chuyện, Ồ, tôi nghĩ là có. Jesus.
– Cô Bork, tôi thật sự xin lỗi...
– Tôi cá là có... trường Corective – Một điệu cười giận dữ vang lên.
Sau đó im lặng. Rồi cô ta nói tiếp:
– Sau những năm dài đó... trường Corective. Vì những đứa trẻ tội nghiệp đang cần giáo dục. Rồi, tôi cũng đã được phục hồi, thế đấy. Tôi đã lấy lại được cân bằng.
– Cô có bị đối xử tồi tệ không?
– Đối xử tồi tệ ư?– Một tràng cười to đến nỗi tôi phải đưa ống nghe ra xa– Bác sĩ, câu hỏi mới hay làm sao. Ông có là một người nhân hậu không? Ông là một trong những chàng trai nhạy cảm. Ông có thật sự hiểu cảm giác của người khác như thế nào không?
– Tôi sẽ cố.
– Rồi, tốt với ông thôi... tôi xin lỗi, điều này rất nghiêm trọng phải không. Vấn đề của tôi... luôn luôn là vậy. Đừng làm cho mọi thứ nghiêm trọng. Là một người trưởng thành có nhàm chán không bác sĩ? Tôi từ chối. Đó là lý do tại sao tôi làm việc về giải trí. Chẳng ai trong ngành giải trí có thể trưởng thành cả. Tại sao ông lại làm cái việc mà ông đang làm?
– Danh tiếng và may mắn – Tôi nói.
Cô ta cười to hơn.
– Những nhà tâm lí học và nhà tâm thần học, tôi đã biết những mánh khoé của họ... Làm sao tôi biết ông đang vì sự thật này, đây chẳng có trò khôi hài nào phải không? Ron đã nói cho ông biết về điều này chưa?
– Ron là ai?
– Một chàng trai nhạy cảm khác?
– Tôi không biết cậu ta.
– Tôi đánh cuộc đấy.
– Tôi rất vui được chỉ cho cô thấy sự thành thật của tôi.
– Chắc rồi, hãy gửi nó qua điện thoại.
– Cô muốn tôi fax chúng à?
– À... Điều vớ vẩn gì thế nhỉ. Vậy ông thật sự muốn gì?
– Chỉ là nói chuyện với cô một chút về trường học đó thôi.
– Một ngôi trường cũ, tốt. Những ngày ở trường, những ngày độc ác...chờ chút...– Cô ta ấn nút gì đó. Sau đó im lặng, tiếng ấn nút, rồi tiếng cô ta nói tiếp:
– Ông đang gọi từ đâu đấy?
– Không xa văn phòng của cô mấy.
– Cái gì... một phòng điện thoại tự động dưới tầng, giống như trong phim ảnh?
– Cách chỗ cô khoảng một dặm. Tôi có thể tới đó trong năm phút.
– Tiện quá nhỉ! Không, tôi không muốn mang chuyện đời tư chết tiệt đến văn phòng. Một giờ nữa gặp tôi tại quán cà phê Mocha, hoặc quên chuyện đó đi cũng được. Ông biết quán đó ở đâu không?
– Không.
– Wilshre, gần Crescent Hights, cạnh một quán ở góc tây nam. Một quán lớn, người ta đến đó để thành nghệ sĩ. Tôi ngồi ở góc gần cuối. Nếu ông đến muộn, tôi không chờ đâu.
*
Nhà hàng đó là một cửa hiệu nhỏ có mặt tiền với những tấm thảm bông màu xanh. Những cái bàn gỗ thông và các ngăn nhỏ, một nửa trống, có người. Những bao cà phê cạnh lối vào được xếp như hình người băng tuyết đang tan. Một vài bàn khác đặt cách nhau, người ngồi cũng cách xa nhau, họ đang nhìn chằm chằm vào kịch bản phim.
Meredith Bork ngồi ở ngăn cuối cùng, quay lưng vào tường, một chiếc cốc đặt bên tay trái. Một phụ nữ với dáng ngồi thẳng, mái tóc đen dày rất đẹp. Lúc tôi bước vào, đôi mắt cô ta nhìn tôi, nhưng không biểu hiện gì khi tôi ngồi xuống.
Tóc cô ta thật đen và bóng, buông thẳng từ đỉnh đầu xuống, ôm lấy bờ vai. Cô ta có khuôn mặt trái xoan, màu oliu giống như Robin; với cặp môi đầy, rộng, một cái mũi nhỏ, thẳng và một cái cằm hoàn hảo. Đôi gò má cũng hoàn hảo không kém dưới cặp mắt to màu xanh xám. Móng tay được đánh màu xanh bạc hợp với màu chiếc áo choàng lụa. Hai cúc trên không cài, để lộ ra một khoảng ngực. Đôi vai vuông mạnh mẽ, rất nhiều vòng xuyến bằng vàng quanh hai cổ tay nhỏ nhắn và trên khắp người.
Mặc dù ánh sáng trong quán rất yếu, trông cô ta vẫn rất lộng lẫy.
– Thật tuyệt. Trông ông rất đáng yêu. Mời ông ngồi.
Cô ta đặt cốc xuống cạnh chiếc đĩa đựng miếng bánh xốp nướng ăn với bơ.
– Chất sơ – Cô ta nói – Tôn giáo của những năm 90.
Người nữ phục vụ đi tới và thông báo với tôi cà phê hôm nay lấy từ Êtiôpia. Tôi nói nó rất tuyệt và cầm lấy cốc của mình.
Meredith Bork nói:
– Dân Êtiôpia đang chết đói, đúng không? Nhưng họ lại đang xuất khẩu một vài thứ. Ông có nghĩ điều đó mâu thuẫn không?
– Tôi nghĩ hai điều đó khác nhau.
– Đúng quá. Đúng lắm – Cô ta cười – Tôi bắt đầu thích ông rồi đấy. Sự hòa quyện tuyệt vời giữa sự chân thành và vẻ hoài nghi. Rất nhiều người phụ nữ thích điều đó, đúng không? Chắc chắn ông đã dùng nó để quyến rũ họ rồi chán họ và để họ phải khóc lóc, đau khổ, có đúng vậy không?
Tôi cười miễn cưỡng:
– Không.
– Không ư?
– Không, tôi không lừa dối phụ nữ.
– Thế còn quan hệ đồng tính luyến ái?
– Cũng không.
– Thế ông muốn nói đến vấn đề gì?
– Cô muốn chúng ta nói về chuyện đó à?
– Tại sao không? – Cô ta cười tướng lên, lộ cả răng – Ông muốn nói chuyện về những rắc rối của tôi, những chuyện phiếm, công bằng quá còn gì.
Tôi nâng cốc lên miệng.
Cô ta hỏi:
– Những người Êtiôpia biết cách để trồng cà phê đấy chứ?
– Rất ngon – Tôi trả lời khi đã uống một ngụm.
– Tôi cũng rất vui vì những người Côlômbô của tôi, vì sự ổn định thường xuyên của tôi. Tôi vẫn hy vọng sẽ có sự nhầm lẫn trong vận chuyển và tôi sẽ có một liều côcain nhỏ trộn lẫn trong cái thứ nát như tương đó.
Cô ta lau mũi và nháy mắt, cúi thấp về phía trước làm bộ ngực hở một khoảng sâu. Một dây nịt vú màu đen lộ trên phần da thịt mềm mại và đầy tàn nhang. Cô ta xức loại nước hoa tôi chưa từng biết, trong đó có rất nhiều mùi cỏ, mùi hoa lẫn với mùi mồ hôi của cô ta.
Cô ta cười rúc rích:
– Không, tôi chỉ đùa vui một chút thôi, “ngài”... xin lỗi, bác sĩ... Không lừa gạt. Tôi biết những người như ông nghĩ về chuyện đó như thế nào. Bố tôi luôn trở nên ngốc nghếch khi có ai đó gọi ông ấy là “ngài”.
– Alex vẫn ổn.
– Alex. Con người vĩ đại. Ông có vĩ đại không? Có muốn làm tình không?
Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ta nói:
– Nhưng phải là những người đặc biệt.
Cô ta vẫn cười rất khoái trá và bộ ngực vẫn được đẩy về phía trước. Tuy nhiên, cô ta đã đỏ mặt và những thớ thịt ở dưới một trong hai gò má đáng yêu đang giật giật.
Cô ta nói:
– Tôi đang nói điều vô vị gì vậy nhỉ? Quá ngu ngốc, với Virus Era. Vì vậy, hãy quên chuyện lột bộ quần áo tôi đi và tập trung vào việc chinh phục tâm hồn tôi, được không?
– Meredith...– Tôi nói khẽ.
– Đó là tên, đừng réo nó lên. Tay cô ta chạm mạnh vào cốc làm vài giọt cà phê bắn lên mặt bàn.
– Cứt thật – Cô ta nói, đưa khăn mùi xoa lên thấm nước mắt – Bây giờ ông thật sự làm tôi bị sốc đây.
– Chúng ta không cần phải nói chuyện riêng tư của cô, chỉ về trường học đó thôi – Tôi nói.
– Không nói về tôi ư? Đó là chủ đề thú vị của tôi mà. Alex, ông là người chân thành. Tôi đã tiêu không biết bao nhiêu tiền, chỉ có chúa mới biết, để nói chuyện với những người như ông về tôi. Tất cả họ đều giả đò như hoàn toàn bị thuyết phục, trừ ông, ít ra những việc ông có thể làm cũng là giả đò tin chuyện đó.
Tôi ngồi quay lưng lại và cười.
– Tôi không thích ông theo cách riêng. Ông có thể có nhu cầu rất khó đáp ứng... không, quên nó đi, không nói chuyện bẩn thỉu đó nữa. Điều này sẽ là một cuộc bàn luận đầy giáo huấn, vô tính và vô trùng... trường Corrective. Tôi đã nghỉ hè như thế nào dưới sự điều khiển của Meredith Spill–the–Cof– fee Bork?
– Cô chỉ ở đó một mùa hè thôi à?
– Thế là đủ rồi, tin tôi đi.
Người nữ phục vụ đến và hỏi xem chúng tôi có cần gì nữa không.
– Không, bạn thân mến, chúng tôi đang yêu, chúng tôi không cần gì cả.
Meredith nói, ra hiệu cho cô ta đi. Cô ta cầm tập thực đơn toàn rượu đặt giữa những hộp muối và hạt tiêu lên và đọc. Môi cô ta chuyển động. Những giọt nước lấm tấm quanh đó. Cái trán nâu phẳng nhăn lại.
Cô ta đặt tờ thực đơn xuống và lau mồ hôi ở miệng.
– Giúp tôi – Cô ta nói – Không đọc được. Không phải tôi mù chữ... tôi chắc chắn biết nhiều hơn những người thế hệ trước ông. Nhưng nó đòi hỏi nỗ lực. Tôi thì không thể. Cô ta lại cười lớn. Đó là lí do tại sao tôi thích làm việc với những người ở Holywood. Chẳng có ai trong số họ đọc được.
– Vì chứng bệnh khó đọc này mà cô tới trường Corective à?
– Tôi không tới. Tôi bị đưa tới. Và không, đó không phải là lý do chính thức. Lý do là tôi đang đóng kịch. Một trong số các chàng thanh niên kì quặc muốn trở thành một cô gái hư hỏng. Ông có muốn biết như thế nào không?
– Nếu cô muốn cho tôi biết.
– Tất nhiên tôi sẽ nói, tôi là một người thích phô bày cơ thể. Không, quên nó đi. Công việc của ông là gì? – Cô ta liếm môi và cười – Có thể nói rằng tôi đã biết về “cái đấy của đàn ông” khi tôi còn quá nhỏ để hứng thú với nó. Cô ta cầm cốc đưa cho tôi như thể đó là cái míc. Và tại sao lại như vậy? Vì đối tượng số một ư? Tại sao, vì một chuyến đi đến Hawai và một cái máy giặt, ủi mà một cô gái trẻ trung ngọt ngào đến từ Sierra Madre đã tự vu cáo mình?
Tôi ngồi yên lặng và cố hiểu xem cô ấy nói gì.
– Xin lỗi, số một, điều đó vẫn chưa đủ, câu trả lời chính xác là: không tự biết quý trọng mình. Thế kỉ hai mươi là gốc rễ của mọi tội ác, đúng không? Khi đó tôi mới mười bốn tuổi và có thể đọc được một chút, thay vào đó, tôi học cách làm những việc ấn tượng mạnh.
Tôi nhìn xuống tách cà phê.
– Ồ, xem này, tôi đã làm ông lo lắng... đừng lo, tôi ổn mà. Quên cái công việc chết tiệt của tôi đi. Ông cứ làm việc với những gì ông có.
Tiếng cười hết cỡ của cô ta thật khó mà đo được tần số.
– Một buổi sáng bất hạnh, mẹ tôi phát hiện thấy sự khác lạ, những vết bẩn kinh tởm trên bộ áo dài khiêu vũ ở trường trung học của tôi. Mẹ tôi nói chuyện với ông bố bác sỹ của tôi và cả hai ném nó đi. Ngày học hôm đó kết thúc bằng việc tôi bị đưa đến những quả đồi hoang ở Santa Barbara. Những bộ đồng phục nhỏ màu nâu, những đôi giày xấu xí, những cái giường của con gái tách biệt với lũ con trai bởi một vườn rau. Bác sĩ Botch vuốt ve “những con dê nhỏ” của ông ta và nói với chúng tôi rằng đây có thể là mùa hè đẹp nhất mà chúng tôi từng có.
Cô ta ngậm miệng vào cốc, bẻ một mẩu bánh và cầm nó giữa các ngón tay.
– Tôi không thể đọc được, vì vậy họ đưa tôi đến Buchewald trên Thái Bình Dương. Ở đó có sự công bằng cho những người vị thành niên.
– De Bosch đã bao giờ chuẩn đoán bệnh khó đọc của cô chưa?
– Ông đùa à? Tất cả những gì ông ta làm là nhồi nhét những lý thuyết chết tiệt về tâm thần và tình dục của Freud vào tôi: Tôi rất thất vọng vì mẹ tôi có bố tôi, còn tôi lại thích ông ấy. Vì vậy tôi cố gắng để trở thành một phụ nữ, hơn là một đứa con gái ngỗ ngược... để chống lại mẹ tôi.
Cô ta lại cười:
– Tin tôi đi, tôi biết tôi muốn gì và đó không phải là bố tôi. Ông là James Dean. Tôi có đủ sức mạnh để thay đổi mọi thứ. Tôi tin vào bản thân mình, cho đến khi Botch làm tôi trở nên tồi tệ.
Ngay lập tức nét mặt cô ta thay đổi, cô ta bắt đầu mất bình tĩnh, da tái mét. Cô ta đặt cốc xuống, khó nhọc, lắc đầu rũ tóc giống như con chó bị ướt, tay xoa hai bên thái dương.
– Ông ta đã làm gì cô? – Tôi hỏi.
– Xét nát tâm hồn tôi – Cô ta nói liến thoắng – Khi nói cô ta làm cho tóc rũ che hết mặt.
Im lặng một lúc lâu.
– Cứt thật – Cuối cùng cô ta nói – Nó kinh khủng hơn tôi nghĩ... Ông ta đã đảo lộn cuộc đời tôi lên.
Thật xảo quyệt. Ông bạn, chẳng có gì có thể đưa ông ta ra tòa. Vậy hãy nói với những đồng nghiệp cảnh sát của ông nên quay về với những chiếc vé phạt đỗ xe đi, các ông sẽ không bao giờ ghìm được ông ta đâu. Thêm đó, hiện nay ông ta đã là người già được trọng vọng. Ai sẽ theo đuổi một kẻ già cả khinh bỉ đáng thương để kiện ra tòa cơ chứ?
– Ông ta chết rồi.
Mái tóc lại rũ xuống. Cặp mắt cô ta vẫn không chớp:
– Ôi... điều đó thật tuyệt, ông bạn. Cái chết đó có đau đớn và dai dẳng không, ngẫu nhiên à?
– Ông ta tự tử. Ông ta bị ốm một thời gian. Bị cảm.
– Tự tử bằng cách nào?
– Bằng thuốc.
– Khi nào?
– 1980.
Mắt cô ta khép chặt lại:
– Năm tám mươi à? Vậy có gì trong chuyện dớ dẩn này để các ông phải mở cuộc điều tra? – Cánh tay cô ta đưa ra, bám lấy cổ tay tôi – Chúc mừng, một người tâm thần. Ông là ai và tất cả những chuyện này thật sự là gì?
Cô ta lắc lắc đầu và ngã vào tay tôi.
Tôi lấy thẻ cảnh sát ra, đưa cho cô ta xem và nói:
– Tôi đã nói sự thật với cô, đó là sự trả thù.
Tôi tóm lược về những vụ án mạng liên quan đến “Tình yêu dối trá" và tên các nạn nhân.
Khi tôi nói xong, cô ta cười rồi nói:
– Tôi lấy làm tiếc cho những người đó, nhưng...
– Nhưng sao?
– “Tinh yêu dối trá” – Cô ta nói – Chính những hành động dối trá của ông ta chống lại ông ta. Tôi thích thế.
– Tình yêu dối trá là cái gì mà ông ta đã gây ra?
– Đúng – Cô ta nói qua hai hàm răng siết chặt– Tình yêu dối trá có nghĩa là chẳng có tí giá trị nào, những kẻ luôn bị đối xử tệ bạc. Ông ta thường đánh vào đầu chúng tôi mỗi khi chúng tôi ngỗ nghịch. Tình yêu dối trá cho những đứa trẻ con hư... giống như thuật châm cứu tâm lí, những chiếc kim rất nhỏ, chọc mạnh, xoắn đau. Cổ ta cô ta quay quay, đồ trang sức loé lên. Nhưng không có vết sẹo nào. Không, chúng tôi không muốn để lại một chút dấu tích nào trên những cơ thể nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu.
– Cụ thể ông ta đã làm gì?
– Ông ta vần chúng tôi như những quả bóng. Hôm nay “Tình yêu cao thượng", hôm sau “Tình yêu dối trá”... Khi chúng tôi ở cùng nhau trong phòng ăn trưa, tại một hội nghị... ông ta là Joe Jolly. Khi những người khách đến thăm cũng vậy. Joe Jolly cười đùa, kể chuyện hài, rất nhiều chuyện cười. Vò tóc chúng tôi, chơi game cùng chúng tôi... ông ta già nhưng khoẻ mạnh. Thường thích chơi bóng, khi ai đó trong chúng tôi bị đau tay vì kẹt cửa, ông ta thể hiện sự quan tâm lớn đến họ. Ông tình thương... Bác sĩ tình thương, nói với chúng tôi rằng chúng tôi là những đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới, ngôi trường này là ngôi trường đáng yêu nhất trên thế giới, giáo viên ở đấy cũng là giáo viên đáng yêu nhất. Vườn rau chết tiệt đó cũng đẹp, thậm chí những cây vớ vẩn chúng tôi thường trồng mà chúng tôi bị bắt phải ăn cũng đẹp. Chúng tôi là một đại gia đình hạnh phúc, một sự thật của những năm 60... Ông ta thường đeo những cái mai quanh cổ phía trên cái nơ.
– Đó là tình yêu đẹp – Tôi nói.
Cô ta gật đầu và khẽ cười mỉa mai:
– Một đại gia đình... nhưng nếu ông biết mặt trái của ông ta... nếu ông nghịch ngợm, ông ta sẽ hẹn ông cuộc gặp riêng. Và bất thình lình ông không còn là một đứa trẻ đáng yêu nữa, thế giới quanh ông đột nhiên trở nên xấu xí.
Cô ta hắt hơi và dùng khăn tay để lau mũi.
Nghĩ về lời nhận xét về cà phê Colombia của cô ta, tôi tự hỏi liệu cô ta có quá đề phòng trong cuộc hẹn của chúng tôi hay không? Cô ta cắt ngang suy nghĩ của tôi:
– Đừng lo, đó không phải là một cái kẹo bạc hà thông mũi, nó là một cảm xúc cũ kĩ bình thường, là cảm xúc tôi dành cho đứa con hoang đó, thậm chí khi ông ta chết, thì chỉ còn là sự căm thù thuần túy. Không ngạc nhiên lắm... sau bao nhiêu năm nay phải không? Tôi tự thấy ngạc nhiên vì tôi căm ghét ông ta nhiều đến vậy. Bởi vì ông ta làm tôi căm ghét chính mình... Phải mất nhiều năm để thoát ra khỏi cái lý thuyết “Tình yêu dối trá” của ông ta.
– Những cuộc gặp riêng tư – Tôi nói.
– Thật sự riêng tư... Ông ta ép buộc tôi. Tôi không muốn ai làm tổn thương sự tự trọng của mình, tôi sẵn sàng tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, không thể đọc được. Mọi người đổ lỗi cho tôi, tôi tự trách mình... Các chị tôi đều là học sinh loại A. Tôi được loại D. Tôi là một đứa trẻ con chưa lớn. Một kẻ khuyết tật. Chắc chắn là não của tôi bị ảnh hưởng... không đọc được, rắc rối khác của tôi...
Cô ta vung tay và nắm chặt các ngón tay lại.
– Giờ đây đã hết – Cô ta nói, mỉm cười – Tôi vẫn còn một rắc rối khác. Có muốn thông tin về sự chuẩn đoán đó không, đấu thủ số một.
Tôi lắc đầu. Cô ta nói tiếp:
– Một con bạc ư? Chẳng có lí do gì để tôi xấu hổ cả, đó là hóa học... đó là ý kiến của tôi, phải không? Sự mất thăng bằng ảnh hưởng bởi hai thái cực. Nếu ông bị suy sụp và điên loạn. Ông nói với mọi người ông là một người điên và họ nói đúng thế, tôi cũng đang cảm thấy mình bị điên. Và ông nói, không, không, không, điều này khác. Điều này là có thật.
– Cô đã phá thai phải không?
Cô ta gật đầu.
– Công việc chồng chất và tôi không có thời gian dành cho con cái. Cuối cùng tôi tìm được một nhà tâm thần học, chẳng biết hắn ta đang làm cái chết tiệt gì. Tất cả những người khác đều là những kẻ vô tâm giống như bác sĩ Botch. Phân tích tôi và đổ lỗi cho tôi. Bosch gần như thuyết phục tôi tin rằng tôi đã muốn làm tình với bố tôi. Ông ta cố thuyết phục rằng tôi là một đứa hư đốn.
– Với “Tình yêu dối trá” ư?
Cô ta đứng bật dậy và cầm túi lên. Cô ta cao tới một mét tám, eo rất thon, hông hẹp và đôi chân dài dưới bộ váy mini ngắn bằng lụa màu tím than. Cái váy bị kéo cao, lên tận đến đùi non. Nếu cô ta nhận thấy điều này, cô ta sẽ không chọn nó để mặc.
– Ông ấy lo là tôi sẽ bỏ đi – Cô ta cười – Xin lỗi ông tôi phải đi toalet đây.
Cô ta ngẩng mặt và khệnh khạng bước về phía sau nhà hàng.
Cô ta quay lại trong vài phút, tóc xù ra, mắt sưng húp nhưng tươi tỉnh hơn. Cô ta ngồi xuống đá một ngón chân vào cẳng tôi và nở một nụ cười yếu ớt.
Cô ta vẫy người phục vụ, lấy một cốc nước đầy và uống một hơi dài hết một nửa.
Nhìn cô ta như sắp nghẹt thở, tôi nắm lấy tay cô ta.
– Tình yêu dối trá – cô ta nói, rất nhẹ – Những căn phòng nhỏ. Những buồng giam nhỏ khóa cửa. Những bóng đèn rất tối... hay đôi khi chỉ là ánh sáng của một cây nến. Những cây nến được đổ bằng tay. Những cây nến đáng yêu... thật ra chúng là những thứ xấu xí nhất, như những hình thức ngụy trang. Trong đó không có gì ngoài hai cái ghế. Ông ta ngồi đối diện, chúng tôi phải quỳ gần sát. Không có gì ngăn cách giữa chúng tôi và ông ta. Sau đó ông ta nhìn chằm chằm rất lâu... rất lâu. Sau đó ông ta bắt đầu bằng một giọng thấp, từ từ như đó chỉ là một cuộc nói chuyện vui vẻ, giống như một cuộc hội thoại rất thú vị và riêng tư giữa hai người. Lúc đầu, chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ được tha một cách dễ dàng, giọng ông ta quá ngọt ngào, thoải mái. Ông ta mỉm cười, nghịch bộ râu quai nón rậm rạp hay những cái mai trên cổ ông ta – Cô ta văng tục – “Như cứt” – và tiếp tục uống cà phê.
– Ông ta nói về cái gì?
– Ông ta bắt đầu bằng bài giảng về sự tự nhiên của loài người. Mọi người đều có phần tốt, phần xấu trong tính cách ra sao, và sự khác nhau giữa người thành công và không thành công trong cuộc sống do các tính cách tốt xấu đấy mang lại như thế nào. Chúng tôi, những đứa trẻ ở đó là những người không thành công vì chúng tôi là những đứa trẻ bệnh tật, đầy mặc cảm và không đủ phần tốt đẹp. Bởi vì chúng tôi đã sống trong hoang mang, nhiều sự đổ vỡ xảy ra theo cách mà ông ta nói về nó... từ ý muốn được ngủ chung với bố hoặc mẹ của chúng tôi. Nhưng những người khác ở trường này đang thực hiện điều đó thế nào. Tất cả mọi người, trừ em, cô gái trẻ, đang tự điều chỉnh những ý thích nhu cầu của mình và học cách sử dụng tốt phần tốt đẹp của họ. Họ sẽ ổn thôi. Họ sẽ nhận được “Tình yêu cao thượng” và sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Cô ta nhắm mắt lại. Thở sâu. Để môi vào tay và thở qua các kẽ ngón tay.
– Sau đó ông ta dừng lại. Để cho mọi thứ ngấm vào người. Và nhìn chằm chằm thêm nữa. Và tiến sát lại nữa. Hơi thở ông ta toàn mùi cải bắp... căn phòng quá nhỏ đến nỗi ngập tràn mùi cải bắp. Ông ta không phải là người to lớn, nhưng ở đó ông ta thật vĩ đại. Chúng tôi cảm thấy mình như một con kiến, đang bị săn đuổi... giống như căn phòng không có không khí và chúng tôi sắp bị bóp cổ... hai mắt ông ta nhìn giống như hai lỗ khoan. Và cái nhìn... khi chúng tôi nhận được “Tình yêu dối trá” sau khi đã qua cuộc nói chuyện nhẹ nhàng. Sự căm ghét này khiến chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi là đồ cặn bã. “Mày” ông ta nói. Và lại nhắc lại: “Mày, mày, mày”, rồi lại bắt đầu... “mày là người duy nhất không làm điều đó tốt, mày không thể điều khiển nổi mình, mày không cố gắng... mày hành động giống như một con vật. Một con vật bẩn thỉu... một con bọ kí sinh”. Đó là thú vui của lão ta. Những con bọ ký sinh... trong tổ tiên Inspector Clouseau của lão ta. Những con bọ ký sinh. Sau đó lão ta bắt đầu gọi bằng những cái tên khác. Kẻ đần độn, kẻ ngu ngốc, kẻ yếu ớt, kẻ khờ dại, kẻ mất trí, đồ cứt đái. Toàn những từ miệt thị, thường bằng tiếng Pháp. Ông ta nói các từ đó quá nhỏ nhẹ, đến nỗi chúng tôi phải khó khăn mới nghe được. Nhưng buộc phải nghe vì chẳng còn âm thanh nào khác trong phòng cả. Chỉ có tiếng sáp ong, tiếng đường ống nước khẽ chảy, hầu như là yên tĩnh và chúng tôi phải nghe.
Một cái nhìn hụt hẫng trong mắt cô ta. Cô ta ngồi cách xa tôi một chút. Khi cô ta nói tiếp, giọng vẫn nhẹ nhưng trầm hơn, gần giống giọng đàn ông:
– Mày hành động như một con bọ ký sinh trùng, con bé con. Mày sẽ sống như một con bọ ký sinh trùng và mày sẽ chết như một con bọ ký sinh trùng. Sau đó lão ta miêu tả chi tiết những con bọ ký sinh trùng ấy sống và chết thế nào và không ai yêu chúng, không ai cho chúng “Tình yêu cao thượng” bởi vì chúng không biết trân trọng nó và những gì mà chúng nhận được chỉ là tình yêu dối trá, sự đần độn và vô nhân đạo.
Cô ta cầm cốc, tay run lên, cô ta phải lấy tay khác đỡ trước khi đưa lên miệng.
– Lão ta luôn thích làm như vậy. Đừng hỏi tôi bao lâu vì tôi không biết... hình như trong nhiều năm. Những lời rền rĩ, liên tục không ngưng nghỉ. Mày sẽ nhận được tình yêu dối trá, mày sẽ nhận được tình yêu dối trá. Nỗi đau, sự chịu đựng và nỗi cô đơn dường như không bao giờ kết thúc... nhà tù, nơi người ta có thể hãm hiếp, chém, trói chặt mày, mày không thể thoát. Mày sẽ mắc phải những dịch bệnh khủng khiếp... Ông ta nói về sự cô đơn, luôn luôn cô đơn thế nào. Giống như một tử thi bị phơi khô trên sa mạc. Giống như một vết bẩn nhỏ trên một hành tinh xa xôi và lạnh lẽo... Ông ta phân tích, bác sĩ B đang đùa giỡn với sự cô đơn giống như một dụng cụ. Cuộc sống của mày sẽ trống rỗng và đen tối như phòng mày đang ngồi đây, con bé kia. Tương lai sau này của mày sẽ bị cô độc. Không có tình yêu thương tốt đẹp từ ai cả, không có tình yêu tốt đẹp, chỉ là tình yêu dối trá, bẩn thỉu. Một thế giới lạnh lẽo, cô độc cho những đứa trẻ hành động giống lũ bọ kí sinh trùng. Sau đó lão ta giơ những bức ảnh ra. Đó là cái xác chết, trong một cái trại hoang. Đây là hình ảnh tương lai của mày. Cô ta nhích lại ngồi gần tôi hơn.
– Lão ta chỉ rên rĩ – Cô ta nói – Sờ vào ve tay áo tôi, giống như một kẻ giảng đạo... bỏ qua mọi sự tưởng tượng. Không cho ai cơ hội để nói. Lão ta làm chúng tôi cảm thấy mình chỉ là một kẻ tồi tệ duy nhất trên thế giới đẹp đẽ này... một cục phân nằm trên mảnh lụa. Mọi người tin ông ta. Tin tất cả những ai đang thay đổi để biến mọi thứ tốt đẹp hơn, học cách tự điều khiển mình. Mọi người ở phía lão ta, còn tôi chỉ là một cục cứt thôi.
– Dừng lại đi – Tôi nói – Vậy cô có kể điều đó cho những đứa trẻ khác không?
– Tôi không bao giờ kể điều đó với ai cả. Sau khi tôi rời khỏi đó, vài năm sau... tôi nhận ra rằng mình quá ngu ngốc, tôi có thể không phải là người duy nhất. Tôi đã nhìn thấy những đứa trẻ khác bị đưa vào các phòng như vậy. Bây giờ, dường như nó thành một điều lôgic quá vớ vẩn. Nhưng ngược lại, tôi không thể... ông ta luôn tập trung tôi hướng vào bản thân mình. Vào phần tồi tệ trong tôi. Phần của con bọ ký sinh trùng.
– Để cô quá khác biệt so với lúc đầu. Một môi trường mới, một lộ trình mới.
– Chính xác – Cô ta nói, siết chặt cánh tay tôi– Tôi đã bị đe dọa về sự trong sạch. Bố mẹ tôi không bao giờ nói với tôi chúng tôi sẽ đi đâu, chỉ tống tôi lên xe và vứt vali vào đó. Trong suốt chuyến đi, họ không nói với tôi. Khi chúng tôi đến nơi, họ lái xe qua cổng, tống tôi vào văn phòng, để tôi ở đó và bỏ đi. Sau đó tôi mới biết đó là điều ông ta bắt họ phải làm. Có một mùa hè hạnh phúc, Meredith...
Mắt cô ta đẫm nước.
– Năm tôi học lớp 7. Tôi đã bị lừa. Tôi nghĩ mùa hè đó tôi sẽ đi bãi biển và hồ Arronhead – chúng tôi có một ngôi nhà nhỏ ở đó, cả gia đình hay đến đấy. Họ đã đi mà không có tôi... không xin lỗi, không một lời giải thích. Tôi nghĩ tôi có thể chết khi ngồi trong văn phòng đó, tất cả những đứa trẻ khác trong đồng phục màu nâu, không đứa trẻ nào nói chuyện với tôi. Sau đó, ông ta đến, cười như một anh hề, nói rằng tôi là một cô bé nhí nhảnh đáng yêu làm sao, bảo tôi đi với ông ta, ông ta sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi nghĩ đó là một trợ lí, chẳng có vấn đề gì nếu đi với ông ta. Lần đầu tôi không nghe lời ông ta, ông ta đã cho qua. Lần thứ hai, ông ta kéo tôi vào một căn phòng và đối xử “tồi tệ” với tôi. Tôi bước ra khỏi đó trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Thật khó để giải thích nhưng dường như mọi thứ quanh tôi đều xám xịt. Giống như một kẻ nghiện tồi tệ... tôi như đang ở trên một hòn đảo đá trơn truội, giữa trung tâm một cơn bão. Biển đen kịt... gầm thét, điên loạn, với hàng đàn cá mập vây quanh... không đường thoát. Ông ta cứ nhai đi nhai lại phần tội lỗi của tôi.
– Một cơn ác mộng khủng khiếp – Tôi nói.
– Tuần đầu tiên tôi mất ăn mất ngủ, sụt mất mười ki lô. Ông ta có cách để chế ngự tôi... giống như ông ta đang ngồi trong đầu tôi vậy, tẩy sạch não của tôi. Tôi thật sự cảm thấy mình là một cục phân thối và đang ở dưới địa ngục.
– Không đứa trẻ nào nói chuyện này với nhau à?
– Có lẽ một vài đứa đã nói, tôi thì không. Có lẽ tôi đã có thể nói, tôi không biết... Cuối cùng tôi không thể nói. Mọi người đi lại với nụ cười trên môi nói rằng bác sĩ de Bosch mới vĩ đại làm sao. Một chàng trai đáng yêu. Bạn cũng có thể tự mình nói điều đó một cách không suy nghĩ, giống như một trong những bài hát dốt nát, dở hơi. Bầu không khí ở đó thật bức bối. Những kẻ ngốc cười ngoác đến tận mang tai. Sự sùng bái vây quanh ông ta. Lúc nào bạn cũng có cảm giác nếu bạn tuyên bố chống lại ông ta, sẽ có ai đó đổ thuốc độc Kool–Aid vào cổ họng bạn.
– Sự trừng phạt về thể xác có phải là một phần của “Tình yêu dối trá” không?
– Thường chỉ một lúc thôi... Khi là cái tát, lúc là cái cấu, chẳng có gì đau lắm. Hầu hết là sự làm nhục... khi muốn đánh bạn, lão chọc vào lông mày hoặc vai bạn. Búng ngón tay vào sườn bạn. Lão ta biết mọi chỗ trên cơ thể... chẳng để lại vết sẹo nào, dầu sao chẳng ai có thể tin chúng tôi. Chúng tôi là ai? Những đứa trốn học, những kẻ bị bỏ rơi, những kẻ gây ra thảm họa. Thậm chí ngay bây giờ, tôi có được tin tưởng không? Bốn lần phá thai, bốn cái tên kèm theo: Valium, Librium. Thorazine, Elavil, nói lên điều gì nào? Họ sẽ nghĩ sao về những việc làm của tôi? Sẽ không có luật sư nào đào bới nó lên và tống tôi vào tù chứ? Tôi sẽ lại là một cục phân thối lần nữa chư?
– Có thể.
Cô ta cười cay đắng.
– Tôi sung sướng thấy lão ta đã chết... sung sướng gấp đôi vì lão ta tự gây ra cái chết cho mình... đến lượt lão ta tự làm nhục mình.
Cô ta nhìn lên trần nhà.
– Sao lại thế? –Tôi hỏi.
– Tự tử... ông có nghĩ là lão ta đã cảm thấy có tội rồi không?
– Với những gì cô nói cho tôi, thật khó để tưởng tượng.
– Phải rồi. Chắc là ông đúng... rồi, lão ta tát tôi bao nhiêu lần, nhưng nỗi đau luôn được chào đón. Bởi vì khi lão ta đánh đập, lão ta không nói gì. Giọng của lão ta. Từ ngữ của lão ta. Lão ta có thể chui vào tận cõi sâu trong con người bạn và tước đi cuộc sống của bạn... Ông có biết là lão ta thường viết vài mục trên tạp chí Nuôi dạy trẻ em nhân đạo? Những người gặp rắc rối và lão ta gợi ý giải pháp chăng?
Tôi thở dài.
– Vâng – Cô ta nói – Câu chuyện buồn... rất buồn của tôi... thật bi ai.
Cô ta nhìn quanh nhà hàng và vặn một tai.
– Mọi khi đều có hàng tá người nghe chuyện vậy mà hôm nay? Hãy giữ những lời này cho riêng ông.
– Cô không bao giờ nói với ai ư?
– Cho đến khi nói với ông, bạn thân mến ạ – Cô ta cười – Ông có phải là kẻ hay cưa cẩm không? Mọi thứ đều lắng xuống và ông là người đầu tiên đến nhanh nhất... tại sao ông đã nắm bắt được tâm lí của tôi?
– Thật thú vị.
– Nhưng đúng lúc, phải không? Vật lí trị liệu chỉ giống như chuyện làm tình... ông mở lòng mình ra với một người lạ lẫm và hy vọng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến.
Tôi nói:
– Cô nói rằng cô nhìn thấy những đứa trẻ khác cũng vào căn phòng phạt đó. Họ bị phạt bởi người khác hay chỉ do de Bosch thôi?
– Hầu hết là do ông ta, do cô con gái ghê ghớm của ông ta. Tôi luôn luôn được chú ý đặc biệt bởi địa vị xã hội của ông bố phomát to béo thân mến của tôi.
– Katarina cũng tham gia vào việc dạy dỗ này á? Chính xác cô ta ở đó vào thời gian nào?
– Năm 76.
– Lúc đó cô ấy mới hai mươi ba tuổi. Vẫn là sinh viên.
Cô ta nhún vai.
– Mọi người đối xử với cô ấy như thể cô ấy là một con người thật sự. Nhưng những gì cô ta làm thì giống một con sói cái. Đi đi lại lại xung quanh với vẻ tự mãn trên mặt... Bố cô ta là vua còn cô ta là công chúa. Bây giờ có một đứa con gái có ý thức trách nhiệm lại thật sự muốn làm tình với bố mình
– Cô đã bao giờ đối mặt trực tiếp với cô ta chưa?
– Một cái khác hơn một nụ cười chế nhạo trong đại sảnh á? Không.
– Thế còn những nhân viên khác thì sao? Cô có nhìn thấy ai thực hiện những cuộc trao đổi riêng tư như vậy không?
– Không.
– Không có ai mà tôi vừa nhắc đến làm chuyện này à?
Cô ta nhìn tôi trông rất đau khổ.
– Tất cả đều mờ nhạt... tôi đã trải qua rất nhiều sự thay đổi. Cả cuộc đời tôi cho đến tận vài năm trước đây là một sự mờ nhạt.
– Tôi có thể nói lại những cái tên đó chứ?
– Chắc chắn rồi, tại sao không? – Cô ta cầm chén lên và uống.
– Grant Stoumen.
Cô ta lắc đầu.
– Mitchell Lerner
– Có lẽ... có một chút gì đó quen quen, nhưng tôi chẳng nhớ rõ lắm.
Tôi để cô ta suy nghĩ một lúc.
Cô ta nói:
– Không.
– Harvey Rosenblatt.
–Ồ, Ồ.
– Wilbert Harrison.
– Không.
– Ông ta là người bé nhỏ hay mặc đồ màu tía.
Ông ta có cưỡi con voi tía không? Cô ta cười hết cỡ.
– Myra Evans.
Cô ta nháy mắt. Nhíu mày.
Tôi nhắc lại cái tên một lần nữa.
– Lúc trước ông nói tên khác, cô ta nói. Myra sau đó có gì gạch ngang nữa.
– Evans – Paprock, Paprock là tên sau khi cưới.
– Evans – Một nụ cười không vui vẻ lắm – Myra Evans – Myra the Bitch. Cô ta là giáo viên phải không? Một cô gái nhỏ tóc vàng hoe với một cặp mông chắc... đúng chứ?
Tôi gật đầu.
– Rồi – Cô ta nói – Myra the Bitch. Cô ta luôn được chỉ định để tìm điểm sai trái, phạm lỗi của người khác. Giống như dạy “moi” đọc như thế nào. Cô ta luôn nhằm vào tôi, quấy nhiễu tôi, bắt tôi phải làm những bài tập ngớ ngẩn mà không đem lại sự tốt đẹp nào, bởi vì cô ta cứ nói leo lẻo. Khi tôi làm sai chuyện gì đó, cô ta vỗ tay và hét thật to “không” giống như dạy một con chó. Cô ta nói tôi ngu ngốc, tôi là một đứa bã đậu, không chịu chú ý... Cô ta thường kẹp mặt tôi giữa hai tay và bắt tôi nhìn vào mắt cô ta. Cô ta đưa hai tay lên vuốt má tôi, rất mạnh. Lòng bàn tay cô ta ướt và mồm cô ta mở ra. Cô ta kéo tôi lại gần và tôi nghĩ có thể cô ta hôn tôi. Thay vào đó, cô ta nói: “Chú ý đi! Nghe đây, đồ bã đậu! Bằng một giọng chói tai. Cô ta tiếp: – Chú ý! Đừng nghĩ miên man nữa, đồ ngu! Điều này rất quan trọng! Mày cần phải học! Nếu mày không chú ý, mày sẽ không thể học được!
Meredith siết tay tôi chặt hơn rồi bỏ tay tôi ra. Lại cười.
– Cô ta thở ra mùi bạc hà – đó là mùi của cô ta. Có buồn cười không khi có thể nhớ được cả mùi vị? Dù vậy hơi thở của cô ta vẫn hôi. Cô ta nghĩ cô ta bốc lửa, trẻ trung, váy miniziup ngắn cũn cỡn và bộ ngực đồ sộ... Có lẽ cô ta đã để bác sĩ Bosch lướt nhẹ trên đó.
– Tại sao cô nói vậy?
– Vì cái cách cô ta quấn quanh ông ta. Nhìn ngắm, theo ông ta. Cô ta trực tiếp báo cáo với ông ta. Điều đó có thể đoán được, sau cuộc nói chuyện khó khăn với cô Bitch, chúng tôi sẽ sớm phải gặp ông Bosch trong phòng với các ngọn nến và những cái kim châm cứu nhói đau. Vậy, cô ta cũng bị giết rồi hả?
– Rất thảm thương.
– Quá tồi – Cô ta trề môi, sau đó lại cười: Kẻ đạo đức giả. Cái đó gọi là hành động, tôi cộng tác với những người làm việc đó để kiếm sống. Thật ra, chúng ta đều thế, phải vậy không?
– Thế còn Rodney Shipler? Cái tên đó có ý nghĩa gì với cô không?
– Không.
– Delmar Parker – cậu bé tôi đã nói với cô qua điện thoại?
– Rồi, xe tải. Điều đó làm tôi biết ông chân thật thế nào. Nó ở đó trước tôi.
– Tháng 5, năm 73. Cô có nghe về chuyện đó không?
– Tôi được nghe qua Bosch.
– Trong cuộc nói chuyện riêng về “Tình yêu dối trá?” Cô gật đầu.
– Cái giá của tội lỗi. Tôi đã thừa nhận một vài tội chính. Tôi nghĩ chẳng có gì đáng để giấu giếm. Ông ta có thể đã coi tôi như cậu bé... tôi không nhớ. Ông ta nói tôi là một con bọ ký sinh trùng và ngu ngốc, sau đó cho tôi một bài thuyết giáo về một cậu bé... con bọ ký sinh trùng đã phải nhận sự trừng phạt vì sự ngu ngốc của mình. Cái chết, con bé con, cái chết.
– Ông ta nói chuyện đó xảy ra thế nào?
– Đứa bé ăn cắp chiếc xe tải, lái nó chệch khỏi đường và bị thương. Bằng chứng tích cực chứng minh cho cái sẽ xảy ra với những đứa trẻ đần độn – con bọ ký sinh trùng. Bosch đã có thời gian vui vẻ... chuyên gây cười cho những đứa trẻ... cười rất nhiều, như thể đó chỉ là một câu chuyện hài hước lớn. Ông ta nói: Có hiểu không, bé con, một con bé ngu ngốc! Thằng chọi đó quá ngu. Đánh cắp chiếc xe tải ngay cả khi nó không biết lái xe thế nào! Ha, ha, ha... Thằng bé quá ngu. Nó đã tự đạo diễn cái chết của chính nó! Ha... ha... ha...
– Ông ta dùng từ đó? Đạo diễn?
– Đúng – Cô ta nói, đầy ngạc nhiên – Tôi chắc ông ta thật sự đã nói thế.
– Ông ta còn nói gì khác về tai nạn đó?
– Những chi tiết ghê tởm... đó là một phần của “Tình yêu dối trá”, làm cho không điều khiển được. Lão ta chiếm ưu thế trong chuyện này. Họ đã không tìm thấy cậu bé ngay sau đó, khi họ tìm thấy thì đầy giòi bọ trong mồm, chúng bò lổm ngổm trong và ngoài mắt cậu ta... Ông ta lại xối vào đầu tôi những từ: Nó đang bị giòi bọ ăn thịt, Meredith thân mến của tôi. Chúng mở tiệc. Tiêu hủy. Và tất cả các con vật đang mở tiệc trên cơ thể nó. Gặm nhấm gần hết khuôn mặt nó... đó thật sự là một bãi ngổn ngang... Mày rồi cũng giống như thế thôi Meredith ngu ngốc ạ! Mày đang không nghe, không tập trung. Mày là một đứa con gái ngu ngốc, tồi tệ. Chúng ta đang cố gắng để dẫn dắt mày vào những điều tốt đẹp nhưng mày lại từ chối hợp tác. Nghĩ đi, Meredith. Nghĩ về thằng bé ngu si đó. Tình yêu dối trá mà nó nhận được từ lũ giòi bọ. Đó là điều sẽ xảy ra với những con bọ ký sinh trùng không chịu thay đổi lối sống của chúng.
Cô ta cười khô khốc, khó nhọc và lại chấm mũi.
– Có lẽ những lời đó chưa thật chính xác, nhưng nó thật sự gần những thứ chết tiệt lão ta nói với tôi. Lão ta cũng nói nhanh về vấn đề phân biệt chủng tộc... rằng đứa bé trong xe tải là người da đen. Một đứa đần độn, Meredith, một đứa mọi rợ thuần chủng. Tại sao mày lại muốn bắt chước những đứa ngu si trong khi ở đây là thế giới của văn minh?. Hơn tất cả mọi thứ khác, ông ta cũng là một kẻ phân biệt chủng tộc. Ngay cả khi không có cớ để nói thêm vào như thế, lão ta cũng nói vậy. Điều đó quá rõ qua việc lão ta dành cho những đứa trẻ dân tộc thiểu số.
– Ở đó có nhiều trẻ con dân tộc thiểu số đúng không?
Cô ta lắc đầu.
– Chỉ vài đứa. Trong cộng đồng, ông ta là “Ông giải phóng”. Hình ảnh của Martin Luther King cùng tổng thống Gandhi và ảnh hai bố con tổng thống Kenedy treo khắp mọi nơi. Như tôi nói đấy, đó chỉ là hình thức bên ngoài... Cuộc đời là một sàn diễn lớn.
Cô ta duỗi thẳng tay trên bàn, chuẩn bị đứng lên lần nữa.
– Hai cái tên nữa – Tôi nói. Silk.
Cô ta lắc đầu.
– Merino.
– Cái gì vậy, một cuộc trình chiếu hàng vải à? Hư... hư
– Lyle Gritz?
– Bột yến mạch thô và bánh mì nướng – Cô ta nói – Không. Dẫu sao, có bao nhiêu người bị đe dọa trong vụ này?
– Rất nhiều. Tôi cũng ở trong danh sách.
Cô ta tròn mắt.
– Ông ư? Tại sao?
–