← Quay lại trang sách

Chương 30

Robin nói:

– “Tình yêu dối trá”, đúng là một kẻ giả tạo. Kẻ phát ngôn ra câu nói này đã thể hiện sự thiếu giáo dục, nhưng lại mang ý nghĩa riêng đối với hắn ta. Hắn biến bọn trẻ thành nạn nhân. Bàn tay Robin nắm chặt chuôi rũa. Lưỡi rũa cứa vào mảnh gỗ, Robin tách chúng ra rồi hạ xuống.

Tôi nói:

– Nếu người phụ nữ này là một minh chứng thì sự ngược đãi đó hoàn toàn hợp lý. Ông de Bosch chẳng quấy rối tình dục ai, không một hành động nào ông ta gây ra lại bị coi là vi phạm đạo luật “ngược đãi trẻ em”, ngoại trừ đạo luật của Thụy Điển.

– Không đánh đập sao, có dùng bạo lực không?

– Không, không một trường hợp nào, không vết bầm tím. Thường chúng ta phải có những chứng cứ rõ ràng như những vết thương nguy hiểm và những chiếc xương gãy, ta mới có thể điều tra sự việc một cách hợp pháp. Nhục hình vẫn tồn tại ở nhiều trường phổ thông. Trước đây hình phạt này được coi là một thủ tục. Cho tới bây giờ chưa có một đạo luật nào chống lại sự ngược đãi tâm lý hoặc kiểm soát ý nghĩ người khác. Làm thế nào chúng ta có thể thay đổi xoay chuyển được quan niệm này? Về cơ bản ông de Bosch cư xử như một người cha tồi tệ chứ chưa phải đã phạm tội.

Nàng lắc đầu:

– Thế không một ai phàn nàn gì về vấn đề này sao?

– Có thể có một vài đứa trẻ đã làm thế, nhưng anh nghĩ chẳng ai tin chúng cả. Đó chỉ là những đứa trẻ có vấn đề. Sự tin cậy đối với chúng là rất thấp, đôi khi lại khiến cho cha mẹ chúng tức giận mà thôi. Đối với một vài trường hợp ông de Bosch đã có thể phải ra tòa. Cô bé đó đã quay trở lại gia đình, tuy vẫn còn vết thương lòng, nhưng cô hoàn toàn cam chịu. Họ không hề nghi ngờ rằng mùa hè ở ngôi trường đó lại có chuyện gì ngoài sự thành công.

– Một sự thành công theo khía cạnh nào đó.

– Chúng ta sẽ bàn về sự thất vọng của các bậc cha mẹ, những người gánh chịu sự mất mát. Ngay cả những việc làm đồi bại của ông de Bosch được đưa ra ánh sáng và một vài ông bố bà mẹ đã có thể đưa con mình thoát khỏi tình trạng đó. Anh cá với em rằng sẽ có rất nhiều phụ huynh khác đã xin đăng ký cho con họ nhập học. Nhưng những nạn nhân của de Bosch chưa bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ của pháp lý. Một trong số đứa trẻ đó đang trả thù bằng cách riêng của nó.

Nàng nói:

– Một chuỗi hành động lặp đi lặp lại, nạn nhân, kẻ ngược đãi.

– Tuy nhiên, có một điều khiến anh băn khoăn là tại sao tên giết người lại không làm gì de Bosch mà chỉ giết những kẻ đồng lõa thôi. Trừ khi de Bosch đã chết trước khi kẻ sát nhân đủ khôn lớn và quyết đoán để có thể hoạch định kế hoạch trả thù.

– Hoặc là hắn đã đủ sự điên rồ.

– Điều đó cũng có thể, nhưng nếu anh đúng khi nói về tên sát nhân đã bị chấn động sau vụ tai nạn của Parker, thì chúng ta đang nói về kẻ đã từng là học sinh tại ngôi trường đó năm 1973 nhé. Ông de Bosch chết sau đó bảy năm, do vậy có thể lúc đó tên sát nhân chỉ là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ thì khó có thể phạm tội có chủ ý. Những hành động đó chỉ có thể là bột phát, có thể một nguyên nhân khác khiến cậu bé không trả thù de Bosch vì cậu ta đã bị giam trong tù hoặc nhà thương điên. Cách giải thích này phù hợp với tên Gritz khoảng thời gian mười năm khi hắn rời bỏ Georgia cho đến khi bị bắt ở đây.

– Thật là tồi tệ – Nàng nói.

– Đúng vậy, không thể trực tiếp trừng phạt de Bosch, khiến hắn dấn sâu hơn vào con đường phạm tội. Vụ giết người đầu tiên xảy ra cách đây năm năm, đó là cô Myra Paprock, có thể đúng vào năm hắn được phóng thích. Myra có lẽ đã là một mục tiêu tuyệt vời cho hắn, một môn đệ đáng tin cậy của de Bosch.

– Điều này nghe có lý đấy – Robin nói rồi nhìn xuống bàn làm việc và sắp xếp lại chồng hồ sơ. Liệu có phải ông de Bosch thực sự tự sát. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu như ông ta bị giết và được sắp xếp sao cho giống một vụ tự sát.

– Anh không nghĩ vậy. Cái chết của ông ta rất bình thường chỉ là do dùng thuốc quá liều lượng. Tại sao tên giết người lại hại những người dưới quyền mà buông tha cho kẻ chủ mưu dễ dàng đến như vậy? Một phương pháp đáp ứng nhu cầu về tâm lý có nghĩa là để kẻ chủ mưu lại, không bắt đầu từ ông de Bosch mà xử lý những kẻ đồng lõa trước.

– Kẻ có tội lớn nhất để sau cùng – Nàng nói với giọng e dè – Lý do nào khiến anh lập luận như vậy.

– Điều duy nhất anh nghĩ là do hội nghị chuyên đề đáng nguyền rủa đó.

Nàng buông chiếc rũa, bước đi. Con chó theo sát nàng, nó dừng lại mỗi khi nàng dừng bước, ngước nhìn như để tìm sự đồng tình.

Nàng nói trong khi tháo chiếc tạp dề:

– Anh Alex này, nếu ông de Bosch tự sát, anh có cho rằng đó là do sự ăn năn? Có vẻ cũng không có lý lắm, nhưng tốt hơn là nên nghĩ rằng ông ta cũng có sự nghi ngờ về chính mình.

– Người phụ nữ đó đã hỏi anh một điều tương tự như vậy. Anh rất muốn trả lời “có”. Chắc chắn rằng cô ta đã rất muốn nghe câu trả lời đó, nhưng cô ta đã không nhận được. Người đàn ông cô ta mô tả không có vẻ gì là người có lương tâm. Anh cũng đoán rằng động cơ hành động của ông ta cũng là điều đã được đăng trên báo chí. Sự đau buồn về tình hình sức khoẻ tệ hại. Những hình ảnh mà con gái ông diễn tại hội nghị đã cho thấy sự suy sụp về thể chất.

Robin nói:

– Một kẻ bị suy sụp ư? Ai mà biết được ông ta đã làm hại bao nhiêu đứa trẻ trong những năm qua?

Con chó nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của tôi, vểnh tai lên nghe. Tôi nựng nó và hỏi:

– Không biết ai có cách sống cao hơn đây nhỉ?

Robin cầm chổi và bắt đầu quét vỏ bào.

– Có ai gọi tới không em? – Tôi hỏi và đưa cho nàng chiếc xẻng hót rác.

Nàng ậm ừ và hoàn thành nốt công việc rồi lau tay. Chúng tôi bước ra khỏi gara, kéo cửa xuống. Những dãy núi màu xanh hiện ra qua ô cửa. Mùa hạ đã qua nhường chỗ cho mùa thu đang tới.

Trong thoáng chốc tôi chợt thấy ngôi nhà lớn, thấp dường như xa lạ hơn bao giờ hết. Chúng tôi đi vào trong, mọi thứ đều rất lạ.

Robin đang cởi chiếc áo bảo hộ lao động trong phòng ngủ, cởi áo lót ra và khum tay che ngực. Người nàng ấm áp một cách lạ thường khi bàn tay tôi chạm vào. Nàng xoay lưng lại, bước ra xa, khoanh tay trước ngực.

– Hãy ra khỏi đây đi anh, Alex, ra khỏi thành phố này.

– Chắc chắn rồi – Tôi nói, nhìn chú chó nhô đầu thấp thoáng qua ga trải giường – Chúng ta có đưa nó đi theo không. Nàng không nói về kỳ nghỉ hè, chỉ nói về bữa tối nay thôi.

– Hãy đi tới một nơi nào đó đủ để cảm thấy thay đổi một chút. Con cún sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ để lại nước và thức ăn cho nó, bật máy điều hòa và để lại cho nó vài mẩu xương.

– Được rồi, em muốn đi đâu?

Nụ cười trên môi nàng chợt tắt.

–Thường thì em sẽ nói là đi Santa Barbara.

Tôi cố nở nụ cười:

– Thế còn những nơi khác thì sao, bãi biển

Laguma chẳng hạn?

– Laguma sẽ rất tuyệt – Nàng lại gần, đặt tay tôi lên hông nàng.

– Anh còn nhớ nơi đó với những cảnh biển không? Tìm nơi nào ngắm được cảnh biển nhé.

– Nhớ – Tôi trả lời – Chúng ta có thể ngắm Calamari và xem chú hề làm nũng. Anh thắc mắc là không biết bây giờ còn những thứ đó không?

– Nếu không còn chúng ta sẽ đi một nơi khác. Điều cốt yếu là chúng ta phải đi xa.

*

Chúng tôi khởi hành lúc 7 giờ 30 phút để tránh tắc đường và đi xe tải vì bình xăng đầy hơn. Tôi vừa lái xe vừa tận hưởng sự thú vị của uy quyền và độ cao. Cuộn băng mà Robin đã cầm từ nhà Mc Cabes đang chạy trong đài. Cậu thiếu niên Allison Krause đang trình bày bản nhạc đồng quê với giọng hát ngọt ngào làm vơi đi nỗi mệt nhọc, cậu bé thể hiện bài hát thật tuyệt.

Tôi đã không gọi cho Milo để kể cho anh ấy nghe về cuộc nói chuyện với Meredith. Nếu tôi gọi chắc chắn anh ấy sẽ nói: “Thật là một kẻ đáng khinh, có lẽ thế giới đang suy tàn”. Và sau đó anh ta xoa mặt...

Tôi nghĩ về người đàn ông trong cuộn băng đó, ngâm nga như một đứa trẻ đang sống lại quá khứ của mình.

Những suy nghĩ tồi tệ bắt đầu xuất hiện trong tôi.

Tôi cảm thấy Robin xiết chặt tay tôi, rồi vỗ vào đùi tôi theo điệu nhạc. Sau đó những ngón tay dừng lại, tôi nắm chặt tay nàng, đôi bàn tay cũng đã từng chơi nhạc. Tôi choàng tay qua vòng eo nhỏ, chắc của nàng khi xe chạy trên đường cao tốc.

Nàng mặc chiếc áo bó sát người, phía dưới là chiếc váy ngắn may bằng vải giả bò. Nàng cột tóc để lộ chiếc cổ trắng ngần, mịn màng. Người đàn ông nào cũng sẽ cảm ơn chúa vì được ngồi cạnh nàng.

Tôi chạm vào má nàng, buông lỏng vai, đầu lắc lư theo tiếng nhạc, không chọc ghẹo nàng, nhưng nàng biết tôi đang muốn nàng đặt tay lên đùi tôi.

Thật dễ chịu khi cùng người mình yêu với chiếc xe tải trên con đường rộng thênh thang. Luguma tối và yên tĩnh hơn tôi tưởng. Cuộc triển lãm nghệ thuật đã kết thúc, các phòng triển lãm và trại dành cho khách du lịch đã đóng cửa.

Các chú hề ngừng diễn, nhường chỗ cho quán karaoke, mọi người đang hòa điệu nhạc, nhập vai các chàng trai đứng đắn. Những âm thanh rên rỉ đó vẫn còn vẳng ra tận vỉa hè.

Chúng tôi vào một quán cafe trông rất đẹp tận cuối phố, thưởng thức món Salad nguội với cá kiếm, cá pecca kèm rau bắp cải và món khoai chiên, uống một chút rượu và nhấm nháp một tách cafe đen đặc.

Rời quán, chúng tôi tránh khu thương mại ồn ào, tìm bãi biển cho riêng mình. Mặt nước thẫm màu trải dài hàng ngàn dặm dọc theo bãi cát trắng. Những ngọn sóng xô tung lên những tia nước, thỉnh thoảng lại ào mạnh như những tiếng vỗ tay. Chúng tôi xiết chặt tay nhau đến nỗi cảm thấy đau, ôm ghì và hôn nhau say đắm.

Qua ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của Robin đang khép lại, nàng cắn môi dưới của tôi, tôi cảm nhận một chút đam mê ở nàng. Tôi hôn sau tai nàng, chúng tôi xiết chặt nhau. Sau đó chúng tôi quay xe hướng ra phía bắc, ra khỏi thành phố.

– Đừng chạy lên xa lộ nữa anh – Nàng nói. Chỉ đi một lát nữa thôi rồi quay lại.

Tôi rẽ vào đường Laguma Canyon, chạy khoảng vài dặm, tình cờ rẽ vào con đường hẹp dẫn lên núi.

Chúng tôi chìm trong yên lặng, không nghe nhạc, không nói chuyện. Nàng nắm chặt lấy tay tôi như để trút bỏ sự căng thẳng. Chúng tôi đi qua xưởng gốm, biển hiệu của xưởng được thắp sáng lờ mờ. Lướt qua hàng rào thép của trại gà, trại nuôi ngựa. Và sau đó chẳng nhìn thấy gì nữa, đường cụt tại một bụi cây.

Tất cả chỉ là bóng cây và tiếng dế, không nhìn thấy bóng dáng của biển nữa. Tôi định quay xe nhưng Robin ngăn lại và tắt máy.

Chúng tôi hôn nhau say đắm, lúng túng cởi bỏ quần áo. Hai thân thể quấn quýt lấy nhau trần trụi, run rẩy trong hơi thở gấp gáp, phả vào nhau như cố quên đi những điều khủng khiếp vừa qua.

*

Con đường trở về như dài ra và chìm trong yên lặng. Tôi cố gắng hướng về phía biển cho tới khi ra tới xa lộ. Robin ngủ vùi bên cạnh tôi.

Khoảng 1 giờ 42 phút, đường Sunset hầu như không có chiếc xe nào. Khung cảnh hướng đông quen thuộc hoàn toàn yên bình. Khi tới ngã tư Baverly Glen, tôi định vượt qua, chợt có tiếng còi hú từ đâu đó ngày càng rõ hơn.

Tôi giảm tốc độ và dừng lại. Robin giật mình ngồi bật dậy khi đèn dọi vào ghế, tiếng còn rú ngày càng to. Tôi cảm thấy bất ổn. Một chiếc xe cứu hỏa đi về hướng bắc phía Glen, sau đó một chiếc nữa và một chiếc nữa nhỏ hơn. Tiếng còi hú xa dần, Robin nắm chặt cánh tay tôi, đôi mắt mở lớn như thể mí mắt trĩu nặng, chúng tôi nhìn nhau. Tôi rẽ trái theo đoàn xe đang réo còi đó.

Tôi cảm nhận thấy mùi khói từ rất xa, giống như mùi cháy khét của món gì đó bị bỏ quên trong lò từ lâu, át cả mùi xăng.

Tôi tăng tốc nhưng chỉ có thể thấy được đèn hậu của chiếc xe cứu hỏa. Hy vọng rằng đoàn xe sẽ tiếp tục đi về phía Malholand. Nhưng nó lại rẽ sang phía tây. Chúng tôi theo lối nhỏ dẫn tới một tòa nhà hẻo lánh. Robin ôm đầu và rên rỉ khi tôi phanh gấp. Ra đường chính, tôi nhấn ga để lên dốc. Con đường bị ùn tắc vì những chiếc xe tải vừa tới, tôi phải lùi lại và tắt máy.

Những chiếc đèn nằm rải rác chiếu sáng cho những người lính cứu hỏa, giúp họ nhìn rõ những chi tiết trong đêm.

Robin và tôi nhảy xuống rồi chạy lên đồi. Bây giờ mùi khét nặng hơn, những cột khói đen bay lên theo hình trôn ốc quện vào bầu trời trong đêm. Tôi đã cảm nhận được hơi nóng từ đám cháy. Người tôi thấm đẫm mồ hôi, lạnh toát tới tận xương tủy.

Những người lính cứu hỏa tuýt còi và la hét, họ quá bận rộn chẳng để ý gì tới chúng tôi.

Chiếc cổng nhà chúng tôi đã cháy thành tro bụi. Nhà để xe đổ sụp, sườn phải ngôi nhà vẫn còn nghi ngút cháy. Phía sau nhà chìm dần trong quầng lửa. Lưỡi lửa liếm lên bầu trời, từng tia lửa bốc lên rồi tắt ngấm, những mảnh gỗ cháy phát thành tiếng nổ và đổ xuống.

Một người lính cứu hỏa đưa chiếc còi cho người khác, tháo găng tay, ông ấy nhìn thấy chúng tôi liền đi về phía trước ra hiệu cho chúng tôi theo chân ông ta.

Tôi nói:

– Đây là nhà của chúng tôi.

Ông nhìn chúng tôi đầy cảm thông, ông có làn da đen, cằm bạnh và hàng ria đen.

– Thành thực xin lỗi ông bà, chúng tôi đã cố gắng hết sức đi tới đây nhanh nhất từ ga Mulholland. Sự chi viện vừa tới từ Beverly Hills.

Robin hỏi ông ta:

– Tất cả đều cháy hết à?

Ông ta bỏ mũ, lau mồ hôi, thở dốc.

– Thưa bà, chúng tôi đã kiểm soát đám cháy được vài phút. Ông bà hãy nhìn đám khói kia, chẳng mấy chốc sẽ thành những đám khói trắng.

– Hậu quả thế nào? – Robin hỏi.

Ông ta lưỡng lự.

– Thành thật mà nói, ông bà đã chịu sự thiệt hại lớn. Một nửa mái nhà đã cháy. Mái bằng ngói phải không?

– Loại ngói nào đó, phù hợp với ngôi nhà. Tôi cũng không biết – Tôi nói.

– Ơn chúa, mái nhà cũ không phải là gỗ, nếu không nó đã trở thành mồi lửa.

Robin nhìn ông ta nhưng dường như không nghe ông ta nói gì. Ông ấy mím môi định đặt tay lên vai nàng, đột nhiên ông dừng lại. Đeo găng tay vào và quay sang phía tôi.

– Nếu không vì gió, chúng tôi đã có thể cứu được một vài thứ. Chúng tôi sẽ cố gắng đưa ông bà vào đó ngay khi có thể.

Robin bắt đầu khóc.

Người lính cứu hỏa nói:

– Thành thực xin lỗi bà. Nếu bà cần chăn đắp chúng tôi có vài chiếc trong xe.

– Không, cảm ơn ông – Nàng nói – Chuyện gì đã xảy ra vậy?

– Tôi không biết chính xác, tại sao ông bà không nói chuyện với đội trưởng. Ông ấy ở kia kìa. Đội trưởng Gillespie. Ông ấy có thể trả lời ông bà.

Sau khi chỉ cho chúng tôi một người đàn ông tầm thước, đứng gần nhà đỗ xe, ông ấy chạy đi. Chúng tôi đi về phía người đội trưởng. Lưng ông xoay về phía chúng tôi, tôi chạm vào vai ông ta. Ông ta quay lại định cằn nhằn. Khi thấy chúng tôi ông lại thôi. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, gương mặt chữ điền.

Ông ta hỏi:

– Ông bà là chủ nhà phải không?

Hai chúng tôi cùng gật đầu.

– Xin lỗi ông bà. Ông bà đã ra ngoài đêm qua à?

Chúng tôi lại gật đầu. Tôi đứng như chôn chân, không thể cử động được.

– Chúng tôi đã có mặt ở đây khoảng nửa giờ. Tôi cho rằng chúng tôi đã cố gắng đến đây ngay khi được báo có đám cháy. May mắn thay ai đó đang lái xe đến Glen đã ngửi thấy mùi khói và gọi cho chúng tôi qua máy điện đàm. Chúng tôi đã kiểm soát được những điểm nóng khó có thể cháy. Ông bà hãy nhìn đám khói đang lan nhanh, thưa ông...?

– Tôi là Alex Delaware. Còn đây là bà Robin Castacna.

– Tôi là Ron Gillespie, thưa ông Delaware. Ông bà là chủ nhà hợp pháp hay chỉ là người thuê nhà. Ông ta hỏi.

– Chúng tôi là chủ.

Ông ta nhìn chúng tôi vẻ thông cảm. Một tiếng động phát ra từ phía ngôi nhà. Ông ta liếc sang và quay lại.

– Chúng tôi lẽ ra đã có thể cứu được ít nhất là một nửa số đồ, nhưng hệ thống nước của chúng tôi có vấn đề. Ông ta quay về phía sau, nhíu mày và nói – Xin chờ một phút. Ông chạy về phía nhóm người mới đến chỉ vào mái nhà đang cháy, dang tay giống như nhà giảng đạo.

Khi quay lại, ông ta nói:

– Ông bà có muốn uống gì không. Hãy ra khỏi nơi này nhanh lên, để tránh hơi nóng.

Chúng tôi theo ông ta xuống phía đường. Ngôi nhà vẫn cháy.

Một vài cột khói bắt đầu bốc lên như một đám mây sinh ra từ mặt đất.

Ông ta lôi từ áo jacket ra một bi–đông nước và đưa cho chúng tôi.

Robin lắc đầu.

Tôi nói:

– Không, cảm ơn.

Gillespie mở nắp chai nước rồi uống. Kéo mũ lưỡi trai xuống, ông ta hỏi:

– Anh có biết ai làm điều đó với anh không?

– Sao lại thế?

Ông ta nhìn tôi chằm chằm.

– Thông thường thì mọi người nói không.

– Có một người. Tôi không biết là ai... đó là một câu chuyện dài... có một thám tử cảnh sát mà ông có thể nói chuyện... Tôi nói cho anh ta tên của Milo và anh ta ghi lại.

– Tốt hơn là tôi nên gọi anh ấy ngay bây giờ. Các điều tra viên về vụ hỏa hoạn cũng sẽ đến đó. Đây rõ ràng là một vụ cố ý, chúng tôi đã có được ba điểm đáng ngờ và đã tìm được một can xăng mà rất có thể chính là chất gây ra vụ cháy... có vẻ như thủ phạm đã không thèm giấu nó.

– Không. Hắn không muốn làm điều đó.

Ông ta lại nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng nhìn lại nhưng uể oải.

Gillespie nói:

– Tôi sẽ đi gọi cho vị thám tử đó ngay bây giờ.