Chương 31
Milo yên lặng một lát rồi bàn chuyện với Gillespie.
Đám lửa đã tàn, những cột khói trắng bốc lên. Một lúc sau, tôi vẫn không biết là bao lâu, tôi và Robin mới có thể đi kiểm tra sự tổn thất,cùng đi có một anh lính cứu hỏa cầm một cái đèn chiếu sáng – người trông chừng cho sự an toàn của chúng tôi, nhưng có vẻ muốn lùi lại một cách rất lịch sự khi chúng tôi bước loạng choạng và chửi rủa trong bóng tối.
Khu vườn và một nửa mặt sau ngôi nhà hoàn toàn bị thiêu rụi, không khí vẫn nóng và khó chịu. Những căn phòng ở đằng trước thì ướt sũng nước và tan hoang, hầu như đã đổ nát hết. Tôi vuốt tay qua các đồ đạc bị cháy sém, những ngón tay chạm vào bụi nóng, nhìn những bức tranh và các vật lưu niệm đã bị thiêu hủy, ti vi và các thiết bị âm thanh bị sức nóng làm biến dạng, chảy ra. Sau một lúc cảm thấy cực kỳ khó khăn, tôi lôi những bức vẽ và các tranh ảnh in trông còn nguyên vẹn ra khỏi tường và chất gọn thành một đống nhỏ. Tấm hình “Cái phễu” của tôi chưa bị hủy, nhưng các cạnh khung ảnh đã bị cháy đen.
Khi Robin đi qua phòng khách. Tôi nói:
– Anh đang định ra khỏi đây.
Nàng gật đầu uể oải, trông giống một cái cúi chào hơn. Chúng tôi mang những bức tranh ra và đặt nó lên xe tải.
Bên ngoài xe, Milo và Gillespie vẫn đang thảo luận, có thêm một người thứ ba tham gia, đó là một người đàn ông trẻ người rắn chắc, chiếc đầu hói với mái tóc đỏ tua tủa. Anh ta mang một tập giấy và bận ghi chép.
– Tôi và Drew Seaver – Anh ta nói và giới thiệu một người nữa – Tôi ở Ban phòng cháy chữa cháy, là một điều tra viên về các vụ hỏa hoạn. Thám tử Sturgis đã cho tôi biết, có vẻ như ông cũng đã biết hết rồi. Tôi có vài câu hỏi cho ông, còn họ thì có thể đợi thêm vài ngày nữa.
Milo nói với anh ta:
– Tôi sẽ nói cho anh những gì anh cần biết.
– Tốt. Tình hình bảo hiểm của anh thế nào, bác sĩ?
Biết ý, đại úy Gillespie nói:
– Tốt hơn tôi nên quay về, chúc các bạn may mắn.
Sau khi ông ta đi rồi, Seaver nhắc lại câu hỏi về bảo hiểm.
Tôi nói:
– Tôi chưa bao giờ thực sự kiểm tra chi tiết. Tôi thường tùy theo ngày tháng trên những khoản tiền đóng bảo hiểm của tôi.
– Thế thì tốt. Những kẻ bảo hiểm đó thực sự là những tên ranh mãnh, cứ tin tôi đi. Họ để ý đến từng lỗi sai nhỏ của anh và sẽ tìm mọi cách để không phải thanh toán cho anh. Ông bà có cần bất kỳ sự giúp đỡ nào về việc làm chứng không? Anh ta đưa cho tôi danh thiếp của anh ta. Cái đó và một lời khẳng định của thám tử Sturgis sẽ thu xếp được vấn đề.
– Thu xếp vấn đề gì?– Robin hỏi “Chúng tôi cần phải biện hộ chuyện gì kia?
Seaver sờ cằm. Môi anh ta dày, đỏ và trông có vẻ mềm, trễ tự nhiên làm cho anh ta có vẻ buồn.
– Hầu hết những vụ hỏa hoạn thường là do tự gây ra, bà Delaware ạ. Như tôi nói, các công ty bảo hiểm sẽ làm bất cứ chuyện gì để không phải bồi thường. Điều đầu tiên mà họ suy luận là ông bà đứng đằng sau vụ hỏa hoạn này.
– Bọn khốn – Milo chửi và nói với chúng tôi– Đừng bận tâm. Tôi sẽ lo chuyện đó.
Seaver nói:
– Được rồi...à tốt hơn là tôi nên nhìn quanh thêm chút nữa. Anh ta thoáng nở một nụ cười rồi đi.
Tóc tai của Milo bù xù, mắt anh ấy như tia lửa điện. Anh ấy mặc một cái áo sơ mi và đeo cà vạt, nhưng cà vạt của anh ấy nhàu nát, còn cổ áo thì được cởi lỏng. Trong bóng đêm khuôn mặt bị sẹo do mụn trứng cá của anh ấy trông như bề mặt mặt trăng. Anh ấy cứ lấy tay sờ nhanh lên mặt rồi lại lặp lại gần như cái máy.
– Vẫn ổn mà – Robin nói.
– Không, không đừng an ủi tôi, các bạn là nạn nhân, cái bọn bảo vệ và phục vụ đáng nguyền rủa. Tôi biết điều này có vẻ còn mông lung nhưng chúng ta sắp tóm được hắn, bằng cách này hay cách khác, hắn sẽ trở thành chuyện quá khứ và chúng ta sẽ được giải thoát khỏi tất cả những chuyện này.
Ba chúng tôi đi bộ trở lại chiếc xe tải. Xe của Milo đậu đằng sau. Chẳng ai trong chúng tôi nhìn lại.
Những ánh đèn của đội cứu hỏa đang tắt dần, từng cái một khi một số xe tải rời đi. Chỉ vài giờ nữa là mặt trời sẽ mọc. Không ánh đèn và ánh lửa, đêm tối có vẻ đơn điệu, một tấm màn mỏng cố che giấu sự trống rỗng.
Milo nói:
– Có muốn quay về cùng tôi không?
– Không. Tôi có thể tự thu xếp được.
Robin nhón gót lên hôn má Milo.
– Tôi đã tìm ra tội lỗi của de Bosch là gì – Tôi nói và kể cho anh ấy về câu chuyện của Meredith Bork.
– Anh đâm tôi thì tôi sẽ đâm lại anh. Chẳng có lời bào chứa nên hồn nào cả.
– Chúng ta có thể chắc rằng vụ này không phải do các “Thầy Tu Sắt” gây ra chứ?
– Chúng ta không thể chắc bất cứ điều gì được– Anh ấy nói một cách giận dữ – Nhưng không phải họ. Đừng mếch lòng, đơn giản là anh không quá quan trọng đối với họ, họ muốn máu của Raza. Không, đây là tên “Tình yêu dối trá” của chúng ta, còn nhớ những lời bình luận của Bancroft về những kẻ gây cháy tại trường học đó không?
– Anh đã nói với tôi là không có một hồ sơ vụ cháy nào ở đó kia mà.
– Đúng... bọn trẻ cư xử rất phải phép lúc còn ở đó, vấn đề chỉ bắt đầu sau khi bọn chúng tốt nghiệp.
*
Tôi lái xe, nhưng cảm thấy như thể mình bị lôi đi. Bên cạnh tôi Robin khóc như mưa, không thể dừng được, cuối cùng là những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tôi thì không còn khóc được nữa.
Ngay khi tôi rẽ vào Bevery Hills, nàng hít mạnh một hơi, ấn đôi bàn tay đang nắm chặt lại với nhau.
– Ôi lúc nào em cũng muốn bài trí lại nhà cửa.
Lẽ ra tôi phải cười, nhưng cổ họng tôi khô và đau nhói.
– Thế chúng ta nên chọn kiểu nào? Phoenix Rococo à? – Tôi nói
Đã đến Benedict Canyon. Đèn đỏ và tôi dừng lại. Mắt tôi cay như được rửa bằng axit.
– Dẫu sao nó cũng là một nơi chật hẹp rẻ tiền. Nàng nói.
– Không, không phải thế, nó là một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, ôi, Alex!
Tôi kéo nàng về phía mình. Người nàng mềm, nặng trĩu như không có xương.
Đèn xanh đã bật. Lý trí tôi bảo đi nhưng chân tôi nặng như chì. Tôi cố không nghĩ đến những gì tôi đã mất và những thứ còn chưa mất. Tôi cố rẽ về phía trái và chậm chạp đi về Benedict, nơi có ngôi nhà mà chúng tôi đang ở nhờ.
Con chó sẽ chạy ra đón. Tôi cảm thấy không thích hợp trong vai trò bạn thân của một con vật.
Tôi lái xe lên cái cổng trắng. Phải mất một lúc mới tìm được tấm thẻ chìa khóa, thậm chí còn mất một lúc lâu hơn để nhét được nó vào cái khe khóa. Trong khi lái chiếc xe tải lên dốc, tôi đếm những cây bách để cố tập trung tâm trí vào một cái gì đó.
Tôi đậu nó kề bên chiếc Serville và bước ra.
Con chó không nhảy xổ ra để đón chúng tôi.
Tôi lần tìm cái chìa khóa cửa trước, vặn nó. Khi tôi bước qua cửa, một cái gì đó nặng và giá lạnh ấn vào thái dương trái của tôi và một bàn tay vung ra đánh mạnh vào phía bên phải đầu tôi.
Đầu tôi không thể nhúc nhích được.
– Chào bác sĩ – Chính cái giọng trong “bản thánh ca” đó vang lên – Chào mừng đến với “Tình yêu dối trá”.