← Quay lại trang sách

Chương 32

Hắn nói:

– Không được cử động hay mở mồm, xin lỗi vì cứ phải nói những câu rập khuôn đó.

Hắn ấn mạnh vào thái dương tôi, những ngón tay to khoẻ nhấn vào má tôi.

– Tốt. Có vẻ nghe lời đấy. Mày chắc phải là một đứa học trò tốt.

Lại nhấn mạnh.

– Phải không?

– Cũng tạm.

– Khiêm tốn quá nhỉ, mày tốt hơn “tạm” nhiều. Cô giáo Lyndon dạy mày năm lớp bốn kể rằng mày là một trong những đứa học trò giỏi nhất của cô ấy. Còn nhớ cô Lyndon chứ?

Tôi cứng đờ rồi run lẩy bẩy.

– Vâng.

– Cô ấy vẫn nhớ mày... một cậu bé ngoan... tiếp tục tỏ ra ngoan ngoãn nào, đặt tay lên đầu.

Khi những ngón tay tôi chạm vào tóc, đèn bật sáng.

Một trong những cái trường kỷ bị rời đi, kéo đến gần cái bàn cà phê. Trên bàn có một số thức uống và vài cái đĩa ăn. Một cái ly đựng một thứ gì đó màu nâu. Giỏ khoai tây chiên Robin vừa mua vài hôm trước bị mở ra, những mảnh vụn rơi vãi khắp mặt bàn.

Hắn đã tự sắp xếp cho mình sự thoải mái.

Hắn đã biết chúng tôi sẽ vắng nhà, nhưng có thể quay lại vì không còn nơi nào để đi nữa.

Hắn đã dùng vụ cháy đánh lạc hướng và dùng thời gian đó để chuẩn bị hiện trường.

Đó là trình tự dàn dựng một cái chết.

Những kẻ đốt nhà và những tên giết người.

Tôi phân vân làm thế nào để hiểu được hắn đang nghĩ gì. Tôi chỉ cảm nhận được sức ép, chỉ nhìn thấy những ống tay áo đen ngòm. Robin ở đâu?

– Tiến về trước. Hắn nói nhưng vẫn giữ chặt tôi.

Có tiếng bước chân trên nền đá cẩm thạch. Một ai đó bước vào và đang giữ chặt Robin theo cách tương tự.

Gã đó cao, mặc một cái áo nịt đen to đùng, quần đen rộng thùng thình, đeo mặt nạ trượt tuyết đen, chỉ chừa những cái lỗ ở mắt. Mắt hắn sáng, nhưng không nhìn rõ màu mắt ở khoảng cách này. Hắn cao hơn hẳn Robin, kẹp chặt khuôn mặt nàng và buộc mắt nàng phải hướng lên trần nhà. Cổ nàng duỗi ra, để trần.

Tôi vô tình cử động và bàn tay giữ đầu tôi ấn mạnh hơn nữa, giữ cho nó không thể nhúc nhích.

Tôi biết chúng học được điều đó ở đâu.

Có những tiếng cào và đập chân từ phía sau ngôi nhà. Con chó bị trói đằng sau tấm rèm treo ở những cánh cửa Pháp.

Có một cái gì đó chĩa vào đầu Robin. Một khẩu súng lục tự động nhỏ dẹt màu bạc. Lại những tiếng cào và đập.

Tên đằng sau tôi phá lên cười.

– Con chó tấn công tuyệt đấy... một biện pháp an ninh chặt chẽ mà chúng mày có ở đây. Hệ thống báo động với chế độ tự quản, chỉ cần một vết cắt và thế là bái bai. Một cái cổng điện tử chỉ để làm cảnh, một thằng lùn cũng có thể trèo qua được và một cái camera xinh xắn theo dõi trong bán kính hẹp báo rằng chúng mày đã về.

Hắn càng cười to hơn. Tên, cao nhòng đằng sau Robin không hề cử động hay phát ra âm thanh gì.

Hai kiểu giết người. Hai tên giết người.

Tên đang giữ tôi nói:

– Được rồi, người anh em.

Tên cao chuyển bàn tay đang giữ khuôn mặt Robin xuống phần thắt lưng nàng và bắt đầu đẩy nàng xuống hành lang đến phòng ăn.

Hắn lắc hông, ẻo lả như đàn bà.

Một phụ nữ chăng? Một phụ nữ cao với đôi vai chắc khỏe...

Tôi đã nói chuyện với một phụ nữ cao, luôn luôn giận dữ chiều nay.

Một nữ sinh trường cải tạo với một tá những lý do thù hận. Giọng cô ta vẫn vẳng bên tai tôi:

Tôi thật sự không thích anh.

Tôi đã bất ngờ gọi cho Meredith tuy nhiên cô ta sẵn lòng nói chuyện với tôi, quá sốt sắng là đằng khác.

Và cô ta có một lý do đặc biệt để tức giận về Hội nghị chuyên khoa của các bác sĩ nhi khoa miền Tây.

Cám ơn, bố. Con chỉ nhìn họ, muốn giết họ, và giấu những cảm xúc của mình

Bây giờ cô ta chỉ có một mình với Robin với sự ham muốn và cơn giận của cô ta...

– Tiến lên trước, thằng ngốc.

Khẩu súng vẫn giữ nguyên trong khi hắn bỏ tay khỏi mặt tôi. Không còn sức ép nữa nhưng sự đụng chạm của hắn cứ kéo dài như một cơn đau ảo ảnh.

Hắn thúc một cú gọn vào phần thận của tôi khi hắn đẩy mạnh tôi vào phòng, ngã trên cái trường kỷ. Tôi nẩy lên, tay tôi rời khỏi đầu.

Hắn đá mạnh vào cẳng chân tôi và một cơn đau lan tỏa khắp chân tôi.

– Đứng dậy, mau lên.

Tôi tuân theo và đợi bị cột hay kiềm chế.

Nhưng hắn cứ để tôi đứng đó, tay đặt trên đầu, còn hắn ngồi xuống đối diện tôi ngoài tầm với.

Tôi thấy khẩu súng trước tiên. Một khẩu tự động khác, to hơn khẩu của Meredith. Một khẩu màu đen nhờ nhờ, báng súng bằng gỗ màu tối, vừa mới được tra đầu, tôi có thể ngửi thấy được.

Hắn trông cũng cao, thắt lưng dài và chân cũng dài nên hắn đứng vững trên nền đá cẩm thạch. Vai hắn hơi hẹp. Tay hơi ngắn. Hắn mặc một cái áo lạnh, tay ngắn, màu xanh nước biển với một cái biểu tượng của người thiết kế, quần jeans đen, giày chạy điền kinh mũi cao làm bằng da đen trông rất mới.

Một bộ cánh bảnh bao mặc cho một vụ giết người.

Tấm mặt nạ của hắn có một vết cắt ngang miệng. Một nụ cười như con cá mập choán hết cái lỗ đó.

Con chó lại cào dữ hơn.

Dưới tấm mạng, trán hắn động đậy. Sửng sốt chăng?

Hắn duỗi chân ra, giữ khẩu súng to đen ngòm cách giữa ngực tôi khoảng hơn nửa mét. Hắn thở gấp nhưng tay vẫn vững.

Hắn vươn dậy, dùng bàn tay lột mặt nạ một cách khéo léo để cho mặt hắn không bao giờ rời khỏi tôi và tay cầm súng của hắn không bị loạng choạng.

Hắn làm thế một cách chậm rãi.

Tấm mạng tuột ra như con rắn lột da, để lộ một khuôn mặt bình thường, mềm với những đường nét khá đẹp.

Má hắn hồng. Tóc hắn màu đồng thau, mỏng, có dày hơn ở hai bên nhưng bây giờ đã bị tấm mặt nạ làm rối bù.

Hắn là Andrew Coburg. Tên luật sư của Hewitt. Hắn mỉm cười ướt nhão và tinh quái.

Hắn vân vê cái mặt nạ rồi ném nó qua vai.

Tôi có hình dung ra ý nghĩa của chuyện này. Coburg chỉ tôi đến chỗ Gritz, một nghiên cứu viên cẩn thận... Cô Lyndon...

– Tao thực sự thích nơi này – Hắn nói – Mặc những bức tranh kỳ cục, nơi đây có cảnh quan đẹp, sảng khoái và khô khốc của Los Angeles. Tốt hơn nhiều cái cabin nhỏ bằng gỗ dành cho thanh niên của bọn mày. Và còn ở bên cạnh những vách đá nữa chứ, thật là hoàn hảo. Đó là chưa kể đến người bạn nhỏ “xe tải” của bọn mày, thật không thể tin được. Tao không thể tự mình dựng nó tốt hơn – Hắn nháy mắt – Làm cho bọn mày gần như tin vào Chúa trời, phải không? Thiên mệnh, nghiệp chướng, sự tiền định, tiềm thức tập thể, hãy chọn giáo lý của mày đi... mày có biết tao đang nói về cái gì không?

– Delmar Parker – Tôi nói.

Tên của cậu bé đã chết làm đông cứng nụ cười của hắn.

– Tao đang nói về sự hòa hợp. Làm cho nó đúng.

– Nhưng Delmar có dính líu đến chuyện đó phải không nào? Một cái gì đó ngoài “Tình yêu dối trá”.

Hắn co chân lại, khẩu súng tạo nên một cung lửa điện nhỏ.

– Mày biết gì về “Tình yêu dối trá”, thằng lỏi tự phụ kia?

Cánh tay cầm súng khá rắn rỏi, rồi nó bắt đầu rung. Hắn nhìn cánh tay đó một giây rồi phá lên cười, như thể để dập tắt cơn giận của mình.

Lại những tiếng cào và đập chân. Con chó đang tung mình vào tấm kính.

Coburg cười khúc khích.

– Một con chó nhỏ đáng yêu. Có lẽ sau khi chuyện này qua đi, tao sẽ mang nó về nhà.

Hắn vẫn cười, nhưng người dẫm mồ hôi. Đôi má càng ửng hồng.

Cố giữ cho mặt mình bình thường, tôi gắng nghe những tiếng động trong phòng ngủ nhưng không có gì cả.

– Mày mà lại biết về “Tình yêu dối trá”!

– Meredith nói cho tôi biết.

Lông mày hắn nhíu thẳng lại.

Con chó vẫn cào cào. Tiếng kêu của nó như tiếng một ông già đang rên rỉ lọt qua tấm kính. Coburg nhìn tôi một cách khó chịu.

– Mày chẳng biết gì cả.

– Thế thì nói cho tôi biết đi.

Tôi không cử động được.

– Mày không biết được một phần mười của chuyện đó. Đừng có hy vọng hão là có sự đồng cảm, mẹ kiếp cái sự đồng cảm của mày.

Con chó càng đập chân nhiều hơn. Mắt Coburg dịu dần.

– Có lẽ tao chỉ cần bắn nó, lột da nó và moi ruột nó ra... dù sao con chó của một bác sĩ tâm thần tốt biết nhường nào... nó cần bao nhiêu vị bác sĩ tâm thần nữa. Bọn chúng đều sẽ chết hết.

Hắn cười thêm chút nữa rồi lau mồ hôi ở mũi. Tôi chăm chú nhìn vào cánh tay cầm súng của hắn. Nó vẫn vững như bàn thạch, cứ như là đã tách khỏi những phần còn lại trên người hắn vậy.

– Mày có biết tội lỗi của tao là gì không? Một tội rất lớn có thể đày tao đến địa ngục chăng?

Đường xuống địa ngục. Meredith đã gọi ngôi trường đó như thế.

Tôi lắc đầu. Nách tôi đau nhừ, còn những ngón tay bắt đầu tê dại.

– Đó là chứng đái dầm. Khi tao còn bé, tao thường tè dầm ra giường – Hắn cười phá lên – Họ đã đối xử với tao như thể tao thích chuyện đó. Mẹ tao và lão cha dượng khốn kiếp. Như thể là tao thích những tấm ga giường ẩm ướt và cái mùi kinh tởm đó. Họ đã tin rằng tao cố tình làm chuyện đó, nên đã đánh tao. Vì thế tao lại càng sợ và tè dầm nhiều hơn. Thế rồi sau đó họ làm gì nhỉ?

Hắn nhìn tôi, chờ đợi.

– Họ đánh anh nhiều hơn à.

– Cứ như cơm bữa. Và rửa chim tao bằng một loại xà phòng đầy kiềm và tất cả những thứ “tuyệt vời” khác.

Hắn vẫn cười nhưng má đỏ ửng lên. Tóc hắn bết hết lên trán, vai hắn oằn xuống bên dưới cái áo lạnh tay ngắn. Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nhìn đôi má ửng hồng đó là “một đứa bé xinh xắn”.

– Vì thế tao bắt đầu làm những chuyện khác. Những việc thật là ngỗ ngược. Ai có thể trách tao chứ? Bị hành hạ vì một điều mà tao không có khả năng kiểm soát sao?

Tôi lại lắc đầu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi cảm nhận được sự đồng tình của tôi có ý nghĩa nào đó đối với hắn. Rồi mắt hắn hằn lên giận dữ. Cánh tay cầm súng giơ lên phía trước, nòng súng đen ngòm đẩy đến sát tim tôi.

– Dẫu sao tao cũng muốn hỏi sự thực về bệnh đái đường hiện nay là gì? Bọn bác sĩ tâm lý chúng mày có còn nói cho các bậc cha mẹ đó là một căn bệnh về tâm lý nữa không?

– Đó là tật bẩm sinh, liên quan đến kiểu cách ngủ. Thông thường thì tự nó sẽ hết.

– Mày không còn điều trị bệnh đó nữa à?

– Chỉ đôi lúc hướng dẫn cách cư xử của phụ huynh người bệnh thôi.

– Mày đã từng bao giờ trị bệnh đó cho trẻ con chưa?

– Cũng có, khi chúng muốn điều trị.

– Dĩ nhiên rồi. Mày là một kẻ nhân đạo thật sự – Nụ cười của hắn tắt ngấm – Thế mày đang làm gì khi đọc những bài diễn văn... bày tỏ sự tôn kính đối với tên Hitler chắc?

– Tôi...

– Câm mồm! – Hắn thọc mạnh khẩu súng vào ngực tôi – Đó chỉ là những lời sáo rỗng, đừng có mở miệng trừ khi tao bảo... kiểu cách ngủ ư, hừ. Những tên lang băm chúng mày không nói như thế khi tao sắp bị đánh bằng roi da. Lúc đó chúng mày chỉ có những lý thuyết tà thuật thôi... một thằng lang băm bạn mày nói với bố mẹ tao là tao có vấn đề về giới tính, một thằng khác bảo tao bị suy nhược nghiêm trọng và cần phải được đưa vào bệnh viện. Thậm chí một thằng thiên tài còn bảo họ là tao làm thế vì tao giận dữ về cuộc hôn nhân của họ. Đó là cái họ gán cho tao thôi. Cái nào đúng? Nhưng tao không tè dầm vì những lý do trên. Tai họa thực sự đến khi ông ta xuất hiện, một ông chủ tài chính lớn. Một kẻ thích chưng diện... Hắn có cả một bộ sưu tập thắt lưng tuyệt đẹp, rồi còn da thằn lằn, cá sấu, da dê, tất cả đều có những cái khóa xinh xắn sắc xảo. Một ngày nọ tao đến trường với “bộ sưu tập những lằn roi” trên cánh tay. Thầy giáo bắt đầu đặt những câu hỏi và việc kế tiếp là tao ở trên máy bay với mẹ đến miền California đầy ánh nắng. Hãy đi về miền Tây, cậu bé hư đốn.

Hắn thả cánh tay không cầm súng xuống vạt áo. Mắt hắn có vẻ mỏi mệt và đôi vai co tròn lại.

Con chó vẫn đập mình vào tấm kính.

Coburg nhìn trừng trừng vào tôi. Tôi hỏi hắn:

– Anh bao nhiêu tuổi khi họ bỏ anh vào ngôi trường đó.

Khẩu súng lại thọc mạnh vào ngực tôi, buộc tôi ngã về phía sau trường kỷ. Bất thình lình hắn kề sát mặt, ngay trên mặt tôi, thở ra mùi cam thảo. Tôi nhìn rõ cả rỉ mũi trong lỗ mũi hắn. Hắn nhổ toẹt một phát. Nước bọt của hắn lạnh và dầy khi nó chảy xuống một bên mặt tôi.

– Lúc ấy tao chưa ở đó – Hắn nói, miệng gần như không mở ra – Tại sao mày không câm mồm lại và nghe tao kể.

Hắn thở nhanh và mạnh. Tôi cố hướng mình nhìn vào mắt hắn, cảm nhận được khẩu súng nhưng không nhìn thấy nó. Tôi nghe thấy tiếng nhịp tim đập rộn rã. Bãi nước bọt vẫn tiếp tục chảy xuống cằm và rớt xuống áo sơ mi của tôi.

Hắn có vẻ giận dữ, tát và quật tôi cùng một lúc. Rồi hắn đấm tay vào nệm ghế.

– Họ không gửi tao đến đó ngay lập tức. Đầu tiên họ gửi tao đến một nhà ngục khác, ngay bên kia đường. Mày có thể tin được là có đến hai các địa ngục ở trên cùng một con đường không? Nó là gì... vùng H1 đến địa ngục ư? Nó thực sự là một nơi khốn kiếp do một tên ngốc nghếch quản lý, nhưng cũng đắt đỏ như ở địa ngục vì thế, dĩ nhiên mẹ tao nghĩ nó tốt, đàn bà luôn luôn tỏ ra mình là những người mới phất như thế.

Tôi cố tỏ ra là một học sinh đang bị lôi cuốn... vẫn không có tiếng động gì từ phòng ngủ.

Coburg nói tiếp:

– Một thằng ngốc. Thậm chí không là một thách thức. Một quyển sách về các cuộc thi đấu và vài tờ giấy vở.

Hắn cười. Những kẻ đốt nhà và những tên trốn học... Brancroft đã chẳng nói gì về vụ cháy ở trường anh ta cả.

– Người mẹ tội nghiệp của tao vì do dự nên không thể bay chuyến tiếp theo. Cái nhìn tuyệt vọng thật tuyệt trên khuôn mặt bà, bà là một người được giáo dục như thế. Bà khóc khi chúng tao đợi taxi, lúc đó tao nghĩ rằng cuối cùng tao đã thắng. Thế rồi hắn bước đến, từ bên kia đường. Con người dâm đãng này mặc một bộ vest đen và mang một đôi giày rẻ tiền. Hắn nắm tay mẹ tao, bảo với bà rằng hắn đã nghe về những chuyện đã xảy ra và để bà khóc thêm chút nữa vì đứa con hư đốn của mình, rồi bảo bà rằng ngôi trường của hắn có thể giải quyết những việc như thế. Hắn bảo đảm. Suốt thời gian đó hắn nắm tóc tao, một đứa trẻ mười hai tuổi. Tay hắn tanh mùi cải bắp và dầu thơm.

Tay cầm súng của hắn hơi lung lay... nhưng không đủ để làm chệch hướng.

Tiếng cào và đập của con chó vẫn tiếp tục.

– Mẹ tao cảm thấy xúc động, bà biết hắn từ những bài báo đăng trên tạp chí. Một người đàn ông nổi tiếng sẵn lòng thuần dưỡng đứa con trai hoang dại của bà. Cánh tay không cầm súng của hắn đung đưa. Lúc đó taxi đến nhưng bà đã để nó đi qua.

Hắn lùi khẩu súng lại đủ xa, tôi có thể thấy cái nòng súng đen xì tương phản với những đốt ngón tay trắng bóc của hắn.

Hai địa ngục trên cùng một con đường. De Bosch khai thác những thất bại của Bancroft. Một nam học sinh cả hai trường trên trở về sau nhiều năm, một kẻ lang thang... Gương mặt sáng sủa đang đối diện tôi không hề mang vết sẹo đường phố nào. Nhưng đôi khi những vết thương trên cơ thể không phải là điều quan trọng.

– Tao băng qua đường. Mẹ tao ký một vài thứ giấy tờ và bỏ tao lại với tên Hitler. Hắn cười tao và nói Andrew, cậu bé Andrew. Chúng ta có cùng tên, hãy trở thành bạn của nhau. Tao thì nói “Mẹ kiếp, thằng dê già”. Hắn lại cười và gõ đầu tao. Hắn dẫn tao xuống một hành lang dài và tối, đẩy tao vào một cái xà lim và khóa lại. Tao khóc suốt cả tối hôm đó. Khi chúng thả tao ra để ăn trưa, tao lẻn vào nhà bếp và tìm thấy những que diêm.

Một cái nhìn mỉa mai loé lên trong mắt hắn.

– Tối nay tao cẩn thận không? Tao có bỏ gì lại ở Casa del Shrinko không?

Tôi vẫn im lặng.

Hắn thúc súng vào tôi. “Có không?”

– Không nhiều.

– Tốt. Đó là một thế giới giả tạo. Sự cẩn thận là một đức tính hiếm hoi. Mày chính là hiện thân của sự giả tạo. Giăng bẫy mày dễ như là bắt cá mòi ở trong hộp vậy. Tất cả chúng mày đều như thế. Hãy nói cho tao biết tại sao các bác sĩ điều trị tâm lý lại là một lũ những kẻ vô dụng và thụ động? Tại sao tất cả chúng mày đều là những tên hèn đến thế... chỉ lý thuyết về cuộc đời mà chẳng làm gì cả?

Tôi không trả lời.

– Mày biết không, bọn mày thực sự là những kẻ nhạt nhẽo như thế. Nếu bỏ đi những từ biệt ngữ thì bọn mày chẳng là cái gì sất, nếu con chó kia của mày không câm mồm lại thì tao sẽ giết nó, không, tốt hơn tao sẽ bắt mày giết nó. Bắt mày ăn thịt nó. Chúng ta sẽ nướng nó trên cái vỉ nướng kia. Một món xúc xích nhỏ xinh xắn, điều đó sẽ là công lý, phải không? Cho mày hưởng mùi vị của sự đồng cảm.

– Sao chúng ta không để nó đi? Nó không phải là chó của tôi, nó chỉ là một con chó lạc tôi mang về mà thôi.

– Tử tế quá hả – Hắn thọc mạnh vào tôi. Tôi cảm giác như xương ngực mình sắp gẫy.

– Sao anh không để bạn tôi đi luôn. Cô ấy chưa thấy mặt anh.

Hắn cười và lùi lại một chút.

– Đồ giả tạo. Đó là một vấn đề lớn. Khoa học giả, những tiền đề giả và cả những lời hứa giả dối. Mày giả bộ giúp đỡ mọi người, nhưng mày chỉ để tâm đến việc lợi dụng họ thôi.

Hắn trườn về phía trước.

– Làm sao mà mày có thể sống với chính mình được khi biết mình là thằng giả dối – Hắn thọc mạnh – Trả lời tao đi.

– Tôi đã giúp đỡ mọi người.

– Bằng cách nào? Bùa mê hay là “Tình yêu dối trá?”

Cố giữ giọng mình không run, tôi nói:

– Tôi không có liên quan gì đến de Bosch, ngoại trừ cuộc hội thảo đó.

– Ngoại trừ? Ngoại trừ. Giống như Eichman đã nói ông ta không có liên quan gì với Hitler ngoại trừ việc huấn luyện cho các trại tập trung. Cuộc hội thảo đó là một tình yêu công chúng, mày thật là một đứa đạo đức giả! Mày đứng yên đó và liệt hắn vào hàng thánh. Hắn tra tấn trẻ em và mày thì phong thánh cho hắn.

– Tôi không biết.

– Đúng, mày và tất cả những thằng Đức tốt đẹp đó.

Hắn lại thụi tôi. Những đốt tay ở bàn tay cầm súng của hắn như những lá súp lơ nhỏ xíu. Mồ hôi đổ ra từ cái dây thừng bện bằng tóc của hắn.

– Đó là cái cớ của mày. Lẽ nào tao không biết? Sự lãnh cảm. Cũng giống như những người khác. Đối với một lũ những kẻ được cho là có giáo dục, mày cũng không thể biện hộ hữu hiệu cho chính mình nữa là. Những giờ học, Delmar có nhiều giờ học trong ngón tay nhỏ nhắn của anh ấy hơn tất cả lũ chúng mày cộng lại và anh ấy vẫn bị ngớ ngẩn. Nhưng không phải vì thế mà điều đó có thể ngăn được chúng tôi đối xử tệ với anh ấy ngày này qua ngày khác.

Hắn lắc đầu và mồ hôi bắn ra. Tôi thấy ngón trỏ của hắn cứ vân vê lên xuống cò súng. Cái nhìn đau khổ, đói khát trên khuôn mặt hắn làm ruột tôi cuộn lên. Nhưng sau đó khuôn mặt hắn dãn ra và hắn lại cười.

– Bị ngớ ngẩn – Hắn nói như thể rất tâm đắc với cái từ đó – Anh ấy mười bốn tuổi nhưng trông giống đứa trẻ bảy tuổi hơn. Lúc đó tao mươi hai tuổi nhưng rốt cuộc lại trở thành người anh lớn của anh ấy. Anh ấy là người duy nhất ở đó muốn nói chuyện với tao... đề phòng kẻ mắc bệnh cuồng phóng hỏa. Tên Hitler cảnh báo về tất cả những gì liên quan đến tao. Tao hoàn toàn bị ghẻ lạnh chỉ trừ có Delmar. Anh ấy không thể suy nghĩ một cách minh mẫn được, nhưng lại có một trái tim vàng. Tên Hitler thu nhận anh ấy chỉ để được tiếng – một cậu bé chậm hiểu da đen tội nghiệp được một Bác sĩ da trắng vĩ đại giúp đỡ. Khi các du khách đến, hắn luôn luôn đặt tay lên cái đầu nhỏ ngờ nghệch của Delmar. Nhưng Delmar không phải là một thành công vĩ đại. Delmar không thể nhớ được các quy tắc hay học viết và đọc như thế nào. Vì thế khi không có khách đến thăm, hắn vẫn đối xử tệ với anh ấy ngày qua ngày. Và khi chuyện đó không mang lại kết quả, chúng gửi anh ấy đến Mụ phù thủy.

– Myra Evan?

– Không, không phải cô ta, đồ ngu. Cô ta là một con chó cái, tao đang nói về Mụ phù thủy – một bác sĩ con gái “Giết tôi đi Kate, cảm ơn, tôi đã sẵn sàng rồi”.

Hắn cười vang. Khẩu súng bị rút lại chút nữa và tôi nhìn chăm chăm vào cái nòng súng đen ngòm duy nhất đó.

Con chó lại bắt đầu cào cào nhưng Coburg không để ý.

– Khi Mụ phù thủy xong việc với Delmar, anh ấy chảy nước mắt nước mũi, ỉa cả ra quần và đập mạnh đầu vào tường.

– Bà ta đã làm gì anh ấy?

– Bà ta đã làm gì à? Bà ấy dán một cái số ở trên đầu anh ấy và ở các phần khác trên người nữa.

– Bà ta quấy rối anh ấy à?

Hắn đưa tay lên vuốt má và nhíu mày lại.

– Một cú sốc, anh chàng tội nghiệp ấy bị sốc! Ế, bà ta quấy nhiễu anh ấy, đồ ngu ạ, nhưng theo cái cách gây tổn thương. Anh ấy trở về sau tiết học của bà ấy, khóc và tự ôm mình nằm bò trên giường, khóc như mưa. Tao ở phòng bên, mở khóa và lẻn đi lấy cho anh ấy cái gì đó để uống. Khi tao hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra, anh ấy không nói cho tao biết, nhiều tuần liền. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng kể. Tao không biết nhiều về giới tính, chu kỳ phát triển, nói chi là những thứ xấu xa đó. Anh ấy kéo quần xuống và chỉ cho tao những vết máu khô trên khắp quần soóc của anh ấy. Đó là sự giới thiệu đầu tiên cho tao những kiến thức cơ bản về tình dục. Điều đó đã thay đổi tao, hoàn toàn thay đổi.

Môi hắn run rẩy và trong một lúc hắn nuốt một cách khó khăn. Cánh tay cầm súng cứng như thép.

Tấm cửa kính rung lên.

– Vì thế anh ấy đã chôm một cái xe tải để thoát khỏi những gì mà bà ta đang làm với anh ấy. Chúng tao lấy trộm xe tải. Tao biết cách lái và bởi vì Tên quỷ đó có một nông trại ở Connect! – một nơi dành cho nghỉ hè, có rất nhiều xe tải và máy kéo. Một tá điền đã dạy tao. Dự định trốn đi rất khó bởi vì trí nhớ của Delmar rất kém. Chúng tao dự định thời điểm khởi hành. Cuối cùng bọn tao quyết định khởi hành vào lúc đêm khuya khi mọi người đang ngủ. Delmar cảm thấy sợ, tao phải lôi anh ấy đi.

– Tao không biết đi đâu nên cứ chạy đại. Những con đường ngày càng ngoằn ngoèo. Delmar thật sự hoảng sợ, cứ khóc đòi mẹ. Tao bảo anh ấy là mọi chuyện ổn rồi, nhưng một thằng khùng nào đó đã để một cái giá cưa ngay giữa đường, một cái rãnh, không có đèn cảnh báo. Chúng tao bị trượt khỏi đường. Tao la lên để Delmar nhảy ra, cố đẩy anh ấy ra nhưng anh ấy quá nặng, rồi cánh cửa bên tao bật ra và tao bị văng ra còn Delmar...

Hắn liếm môi và thở. Ngón tay hắn lại chạm vào cò súng.

– Bùm. Cuộc sống thật là đơn giản, phải không?

Hắn đứt hơi, mồ hôi ướt đẫm. Cố nở một nụ cười rộng.

– Anh ấy... phải hai tiếng sau tao mới hoàn hồn. Quần áo thì rách bươm và mắt cá chân bị trẹo. Việc tao còn sống sót quả thật là một điều kỳ diệu. Cũng có một ý nghĩa nào đó. Tao cố bò vào giường... răng tao va lập cập quá lớn nên tao chắc mọi người sẽ thức giấc. Có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, đèn bật sáng rồi tên Hitler bước mạnh vào phòng tao, xé chăn khỏi người tao và nhìn tao chằm chằm, sùi bọt mép. Tao cũng nhìn thẳng lại hắn. Tia nhìn điên dại trong mắt hắn và hắn nhấc tay lên cứ như thể hắn sắp cào xé tao ra. Tao nhìn thẳng lại hắn và kéo chăn về. Hắn buông tay xuống, bước ra ngoài. Không bao giờ nói gì với tao nữa. Tao bị nhốt trong phòng ba ngày. Đến ngày thứ tư mẹ tao đến đón tao. Hãy về phía đông, người chiến thắng trẻ tuổi.

– Như thế là anh đã thắng.

– Ừ. Tao là vị anh hùng chiến thắng – Hắn thọc mạnh nòng súng – Chiến thắng càng làm tao chịu thêm đọa đày. Thêm nhiều kẻ bạo tàn, thuốc và kim tiêm. Đó chính là cái mà bọn mày gọi là bệnh viện, là nhà tù hoặc là nhà trường. Giết chết tinh thần người ta.

Tôi nhớ tia nhìn giận dữ của hắn khi chúng tôi nói chuyện về Dorsey Hewitt trong văn phòng của hắn. Tôi nhớ đến những lời hắn đã nói:

Anh ấy lẽ ra cần phải được chăm sóc. Thể chế hóa sao?

Được chăm sóc. Chứ không phải là bỏ tù, ôi đồ chết tiệt, ngay cả bỏ tù cũng không phải là một điều tồi tệ nếu nó có nghĩa là điều trị. Nhưng bọn nó chẳng bao giờ làm được điều đó cả.

– Nhưng anh đã vượt qua điều đó. Anh đã làm được điều đó qua trường luật, anh đang giúp đỡ những người khác.

Hắn phá lên cười và khẩu súng lại chĩa tới chỉ cách khoảng hai đến bốn centimét.

– Đừng nịnh tao, mẹ kiếp. Hãy dành những điều đó cho những người có học vị cao hơn. Mày có biết tao đã học được những sai lầm và kiến thức về luật ở đâu không? Ở thư viện của nhà tù bang Rahway. Những tập hồ sơ cuốn hút bản thân tao và những người đáng thương khác. Đó là nơi tao học luật do những kẻ áp bức viết để phục vụ cho lợi ích của bọn chúng. Mày có thể học để sử dụng nó, làm cho nó có ích cho mày. Hắn lại cười và lau trán. Nhưng rào cản duy nhất mà tao đã từng vượt qua chính là những thanh chắn trong xà lim của tao. Trong năm năm, tao đã đánh bại những tên ngốc trẻ tuổi tham danh vọng ở Đại học Havard và Stanford và đá những con lừa ngu ngốc khỏi toà án. Nhiều quan tòa đã khen ngợi công việc của tao.

– Năm năm. Ngay sau khi Myra...

– Ngay trước chứ – Hắn nhăn mặt – Con chó cái đó là một món quà trời ban cho tao. Lúc đó tao cũng vừa giành được hợp đồng ở trung tâm. Coi như là hai món quà. Con chó cái và một cây ghi ta mới – một cây Les Paul đen đặc biệt. Mày còn nhớ cây ghi ta của tao phải không? Tất cả những chuyện xây dựng mối quan hệ tào lao mà mày đã thuyết giảng tao ở văn phòng tao đó?

Tôi nhớ lại cái cây ghi ta đó...

Anh thường chơi gì, ghi ta điện hay ghi ta thùng?

Gần đây tôi bắt đầu dùng ghi ta điện.

Cũng có những hiệu quả đặc biệt. Bộ chuyển dịch pha...

Hắn nhăn mặt và nâng cánh tay lên như thể để vỗ tay.

– Này người anh em, hãy làm nhiễu và cắt bản ghi âm đó đi.

– Đó có phải là lời đề nghị anh dành cho Lyle Gritz không?

Vết nhăn trên mặt gấp lại.

– Đó là một cái bẫy của mày để làm tao xao lãng phải không? – Hắn lại thọc tôi bằng súng và tát tôi – Câm mồm lại và bỏ chuyện điều khiển đó đi, nếu không tao sẽ bắn mày và để cho người bạn nhỏ của mày ở đằng kia thu dọn. Giơ những bàn tay thối tha của mày lên, nhanh lên.

Tôi lại cảm thấy có thêm những đám nước bọt nữa trên má mình chảy qua môi. Trong phòng ngủ vẫn yên lặng. Cuộc vật lộn của con chó đã trở thành âm thanh nền.

– Hãy nói xin lỗi vì đã giẫy giụa!

– Tôi xin lỗi.

Hắn chồm lên và tát má tôi, nhưng nhẹ hơn.

– Con chó cái – Hắn nói vẻ đăm chiêu – Cô ta được mang đến cho tao để phục vụ một món ăn với ngô và khoai tây mới.

Khẩu súng lại lắc lư rồi chĩa thẳng. Hắn duỗi chân ra. Đế giày của hắn chẳng có gì đặc biệt trừ một vài hòn sỏi mắc kẹt trong đó.

– Thật là nghiệp chướng. Tao đang sống ở bên ngoài vùng thung lũng, một nơi nho nhỏ cho những kẻ độc thân ở Van Nuys, đang lái xe về nhà vào một ngày chủ nhật. Những lá cờ được treo ở lề đường, những ngôi nhà mở cửa để bán hàng. Khi tao còn là một đứa trẻ, tao thích nhà của những người khác – bất cứ ngôi nhà nào tốt hơn nhà tao. Tao đã trở nên thành thục trong việc đột nhập vào nhà người khác. Ngôi nhà đó trông có vẻ có một vài thứ đồ lưu niệm, thế là tao dừng lại để kiểm tra. Tao gọi chuông. Nhân viên địa ốc ra mở cửa và ngay lập tức cô ta chào hàng.

– Nhưng tao không nghe một lời nào của cô ta cả. Tao nhìn vào khuôn mặt cô ấy, đó chính là khuôn mặt của con chó cái hồi đó, tay chân của tên Hitler. Giờ đây mặt cô ta đã có vài vết nhăn, ngực cô ta sệ xuống, nhưng không có gì phải nghi ngờ cả. Đó chính là con chó cái. Cô ta bắt tay tao, kể về niềm tự hào của người chủ, người chủ sẽ đăng tin. Và điều đó có tác động mạnh đến tao; đó không phải là sự ngẫu nhiên, đó là nghiệp chướng. Suốt những năm qua tao đã nghĩ về công lý. Tất cả những đêm qua tao nằm trên giường nghĩ về việc tóm được tên Hitler, nhưng mẹ kiếp tao không tìm ra.

Hắn nhăn mặt cứ như bị chích. Tao nghĩ là tao đã xếp xó chuyện đó rồi, nhưng khi tao nhìn vào mắt con chó cái và tao nhận ra rằng tao đã không thể quên những gì đã xảy ra ở trường học đó, còn cô ta vẫn mải mê làm nhiệm vụ của mình. Khi cô ta quay lưng lại và bước thẳng đến trước mặt tao.

Hắn ho. Đằng hắng cho thông giọng. Khẩu súng nảy lên chạm vào xương ức của tôi.

– Mọi thứ đều hoàn hảo... chẳng có ai quanh đó. Tao khóa hết tất cả các cửa mà không hề bị cô ta để ý, cô ta đang bận quảng cáo cho tao về ngôi nhà. Khi chúng tao đến một phòng tắm bên trong không có cửa sổ, tao đánh cô ta sau đó kết liễu. Cô ta ngã xuống cứ như thể người cô ta, làm bằng bông. Ban đầu nó là một đống hỗn độn, sau đó mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Như là những nốt nhạc hay, một nhịp điệu thôi.

Hắn cứ lải nhải một lúc lâu, giọng đều đều như một bác sĩ giải phẫu ra lệnh trong phòng mổ, kể cho tôi những chi tiết mà tôi không hề muốn nghe. Tôi cố không nhập tâm, lắng nghe tiếng con chó sủa và đập, những tiếng động từ phòng ngủ chưa bao giờ vang lên.

Im lặng. Tiếng thở dài. Hắn nói:

– Tao đã tìm ra công việc cho cuộc đời mình.

– Rodney Shipler. Ông ta không làm việc tại ngôi trường đó, phải không? Thế ông ta là một người họ hàng của Delmar à?

– Là bố. Chỉ trên danh nghĩa thôi.

– Tội của ông ta là gì?

– Đồng lõa. Mẹ của Delmar đã chết, Shipler là thành viên duy nhất trong gia đình Delmar mà tao có thể tìm thấy. Delmar nói với tao cha anh ấy tên là Rodney và làm bảo vệ tại một trường học ở L.A, vì thế tao nghĩ ông ta là giáo viên. Cuối cùng tao tìm thấy ông ta ở California. Một người bảo vệ trường. Lão khốn già nua mệt mỏi đó to béo, sống một mình, uống whisky chỉ vì một cái cốc Dixie. Tao bảo hắn tao là luật sư và tao biết chuyện gì thật sự đã xảy ra với con trai hắn, rằng chúng tao có thể kiện những việc làm trong lớp học và thậm chí có thể kiện cả con chó cái đó. Lúc đó tao vẫn làm trong ngành luật. Hắn ngồi đó uống rượu và lắng nghe rồi hỏi liệu tao có đảm bảo được trong túi hắn có nhiều tiền không. Tao trả lời là không, tiền bạc không phải là vấn đề. Công chúng sẽ loại bỏ tên Hitler vì những gì hắn đã làm. Delmar sẽ trở thành một anh hùng. Hắn thọc mạnh. Shipler tự rót cho mình một ly nữa và bảo tao hắn không hề quan tâm đến chuyện đó. Hắn nói mẹ của Delmer chỉ là một con điếm hắn gặp ở Manila và bà ta chẳng đáng giá một xu. Rằng Delmar là một thằng ngu và là một đứa chuyên gây rắc rối. Tao cố lý sự với hắn, chỉ cho hắn biết tầm quan trọng của việc loại bỏ tên Hitler. Hắn bảo tao hãy từ bỏ cái ý định chết tiệt ấy đi rồi hắn cố đẩy tao ra ngoài.

Mắt hắn hằn lên sáng quắc. Khẩu súng như chảy ra trong tay hắn.

– Lại thêm một thằng người Đức tốt đẹp khác. Hắn cố đuổi tao ra – một tên thích bắt nạt thật sự, nhưng tao đã dạy hắn về công lý. Sau đó tao biết rằng cách duy nhất là sự trừng phạt ngay lập tức. Luật pháp không được lập ra hệ thống để làm việc đó.

Tôi nói:

– Một kiểu trừng phạt cho những tên tay chân, một kiểu khác dành cho bọn đầu sỏ.

– Chính xác. Đó là sự công bằng – Hắn cười – Cuối cùng cũng có ai đó hiểu được điều đó. Bà Lyndon rất đúng, mày là một đứa khôn ngoan. Tao bảo bà ấy tao là một phóng viên đang viết một câu chuyện về mày. Bà ấy rất vui vẻ được giúp đỡ... một đứa học trò xuất sắc của mình. Hắn lấy khẩu súng cù vào sườn tôi. Mày đáng được chú ý... có thể tao sẽ hạ mày bất tỉnh trước khi lăn mày đến vách đá ngoài kia. Một kế hoạch hoàn hảo... Đầu hắn vểnh lên nhìn về phía trước. Mày có thích như thế không?

Trước khi tôi có thể trả lời hắn nói tiếp:

– Chỉ đùa thôi! Mắt mày sẽ buộc phải mở trừng trừng, mày sẽ phải trải qua từng giây ở địa ngục như tao đã từng nếm trải.

Hắn cười phá lên. Hắn lại kể giọng đều đều, miêu tả lại cách hắn đã đánh Rodney Shipler đến chết, từng cú đòn một.

Khi hắn kể xong tôi nói:

– Katarina cũng là một kẻ đầu sỏ. Tại sao anh lại chờ đợi quá lâu để giải quyết cô ta?

Tôi cố kéo dài thời gian bằng cách đặt những câu hỏi, nhưng kết cục chỉ là kéo dài thời gian sợ hãi cho Robin. Nàng sao rồi nhỉ, sao trong đó lại im lặng đến vậy?

Mắt tôi cúi xuống. Cánh tay cầm súng chết tiệt đó vẫn không nhúc nhích.

Hắn nói:

– Tại sao mày lại nghĩ thế, thằng láu kia? Dành những điều tốt đẹp nhất sau cùng và mày cố làm tao loạn óc. Tao định để mày đi trước mụ ta nhưng rồi mày bắt đầu thò mũi vào, đưa ra những câu hỏi kỳ lạ như cảnh sát tra vấn của mày, vì thế tao phải xử mụ ta luôn... Tao nhổ toẹt mày vì điều đó. Có lẽ tao sẽ đặt bạn gái mày trên cái lò nướng kia, để cho mày mở mắt ra mà chứng kiến – Hắn cười và thở dài – Nhưng mụ quái vật đó vẫn không tránh được và cái gì đã làm rồi là làm rồi... mày có biết mụ ta xoay sở với số phận mình như thế nào không? Thụ động hoàn toàn, cũng giống như tất cả bọn còn lại chúng mày. Hắn thọc mạnh khẩu súng. Loại người nào chỉ muốn dành cả cuộc đời ngồi ở đó và chẳng làm gì hết?

Hắn cười phá lên.

– Mụ ta quỳ xuống và nài nỉ. Cổ họng mụ ta cứng lại như là một cái nhà vệ sinh đầy cứt ấy... Mụ ta đang ăn sáng thì tao bước vào đặt súng lên đầu mụ, nói “Tình yêu dối trá, mụ phù thủy ạ”. Và mụ ta ngã lăn ra.

Hắn lắc đầu như thể vẫn chưa tin nổi. Khẩu súng hơi nhúc nhích.

– Chẳng cần phải tốn tí công sức nào. Nhưng chẳng thích thú gì. Tao phải lôi mụ dậy và ra lệnh mụ chạy. Tao phải đá đầu để mụ chuyển động. Nhưng ngay cả khi làm thế, tất cả những gì mụ có thể làm là trượt chân vào ga ra và lại quỳ xuống. Rồi đột nhiên mụ thoát khỏi tình trạng như bị thôi miên đó và bắt đầu nài nỉ, khóc lóc, chỉ vào bụng, bảo tao rằng mụ đang có chửa, hãy thương xót đứa bé trong bụng mụ như là mụ đã thương xót... rồi mụ lôi trong túi ra một tấm danh thiếp, cố chứng minh cho điều đó. Đó là danh thiếp của một ngân hàng tinh dịch. Hãy nghĩ xem, ai đã làm mụ có chửa? – Hắn cười – Cứ như đó là một cái cớ để cứu cái bào thai đáng tởm của mụ. Ngược lại, đó lại là lý do tốt nhất để xử mụ, kết liễu hậu thế của tên Hitler.

Hắn lại lắc đầu.

– Không thể tin nổi. Mụ ta đã làm vấy máu hết quần của Delmar và nghĩ đó là một cái cớ tốt... Mụ ta bắt đầu kể cho tao mụ sẽ đứng về phía tao, giúp đỡ tao giết hắn.

– Bà ta giết bố mình à?

– Mụ bảo sẽ cho lão uống thuốc O.D chết, như là mụ đang có một vài viên ở đó. Nhưng tao biết mụ làm thế để giúp bố. Giúp lão ta tránh được sự khốn khổ. Để chắc rằng tao sẽ không bao giờ tóm được lão. Điều đó cho tao một cái cớ nữa để xử mụ mạnh tay và kéo dài. Mụ rụt rè và càng quỳ sát người xuống hơn nữa. Hắn cười. Tao xử lý cái bào thai trước, lôi nó ra, vẫn để nó dính với mụ, cho mụ thấy nó rồi đặt nó trở lại bụng mụ.

Cuộc vật lộn của con chó hình như ngày càng yếu đi, tôi nghe tiếng nó rên rỉ.

Coburg nói tiếp:

– Mày đã làm lộn xộn thứ tự của tao nhưng không sao, tao sẽ sáng tạo. Mày và người bạn bé nhỏ của mày sẽ được xử lý cuối cùng bằng một cách thích hợp.

– Thế còn những người khác? – Tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh. Cố kiềm chế cơn giận của chính mình – Tại sao anh lại chọn thứ tự như thế?

– Tao đã nói với mày, tao không chọn cái gì cả, thứ tự phải thế. Tao bỏ tên của tất cả bọn mày vào trong một cái mũ, rồi nhặt ra từng cái một, những thằng keo kiệt.

– Tên của những người có bài phát biểu tại hội thảo đó.

Hắn gật đầu.

– Tất cả những thằng người Đức tốt đẹp chúng mày. Tao đã nghĩ về tất cả chúng mày hàng năm nay, thậm chí trước cả khi giết con chó cái.

Tôi nói:

– Vậy ra anh đã có mặt ở đó và nghe chúng tôi nói.

– Tao ngồi ở hàng ghế sau và nghe hết mọi thứ.

– Lúc đó anh còn là một cậu bé. Làm cách nào mà anh có thể có mặt ở đó.

– Lại là nghiệp chướng nữa. Lúc đó tao mười chín tuổi, đang sống ở Hollywood và lẻn vào một căn nhà ở Serrano. Chỉ cách khu Western Peds có một vài dãy nhà.

... Tao đang đi bộ ở Sunset thì thấy bảng quảng cáo chương trình này ở bên ngoài. Cuộc hội thảo dành cho các bác sĩ tâm thần, vào sáng ngày mai.

Hắn lại trở nên căng thẳng, quơ quơ khẩu súng, cánh tay duỗi xuống khoảng một giây rồi lại trở về vị trí cũ, nòng súng chạm vào áo sơmi của tôi.

– Có tên của hắn – Tao đi vào và nhặt một quyển sách mỏng tại bàn thông tin. Tao cạo râu, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo đẹp nhất bước vào. Và chứng kiến tất cả bọn đạo đức giả chúng mày đứng ở đó ca ngợi hắn là một người tiên phong như thế nào. Một người hết mình vì trẻ em. Một thầy giáo tài năng. Có cả con mụ quái vật và những bộ phim trong nhà của mụ. Tất cả mọi người cười và vỗ tay. Tao chỉ ngồi ở đó mà không hét to lên... lẽ ra tao đã phải làm thế. Lẽ ra tao nên đứng dậy và nói cho chúng mày biết chúng mày thật sự là ai. Nhưng lúc đó tao còn trẻ, không tự tin. Vì thế thay vào đó, tao đi ra ngoài và tự làm mình bị thương, điều đó làm tao phải vào tù thêm một thời gian nữa. Trong đó tao có nhiều thời gian để suy nghĩ và tập trung. Tao cắt ra những tấm hình của bọn mày. Dán chúng vào một mẩu báo rồi đặt nó vào trong một cái hộp cùng với rất nhiều những thứ linh tinh khác. Tao đã sống với lũ chúng mày lâu hơn hầu hết những người kết hôn với nhau.

– Thế tại sao bác sĩ Harrison lại tránh được?

Hắn nhìn tôi chằm chằm cứ như là tôi đã nói điều gì ngu ngốc lắm vậy.

– Bởi vì anh ta biết lắng nghe. Sau khi bọn mày ca tụng tên Hitler đó hết lời, tao gọi cho Harrison và bảo anh ta chuyện đó gây rắc rối cho tao và anh ta đã lắng nghe. Tao có thể nói rằng anh ta đã lắng nghe tao một cách nghiêm túc. Anh ta đề nghị một cuộc hẹn để nói chuyện với tao. Tao định sẽ đến nhưng một chuyện đã xảy đến – chính là việc tao bị giam một lần nữa.

– Tại sao anh lại nói với anh ấy tên anh là Merino và nói với tôi anh là Silk?

Trán hắn nhăn lại.

– Mày đã nói chuyện với Harrison à? Có lẽ cuối cùng tao nên đến thăm anh ta.

Một cảm giác hối hận trào dâng trong tôi.

– Anh ấy không biết gì đâu...

– Đừng sợ, đồ ngu ạ. Tao rất công bằng, luôn luôn. Tao đã cho tất cả chúng mày một cơ hội, giống như với Harrison, nhưng tất cả lũ còn lại chúng mày đều đánh mất nó.

– Anh chưa bao giờ gọi cho tôi.

Hắn cười.

– Tao đã thử. Lúc hai giờ chiều ngày 13 tháng 11 năm 1979. Tao có một cuộn băng ghi âm việc đó. Nhưng có cô thư ký kiêu ngạo của mày khăng khăng rằng mày chỉ điều trị cho trẻ em thôi và không thể gặp tao được.

– Chắc là cô ấy giấu chuyện đó. Tôi chưa từng biết.

– Đó là lời biện hộ phải không? Khi quân lính thua thì tướng phải chịu tội. Và đó là một cơ hội mà mày thậm chí còn không đáng được hưởng... nhiều hơn những gì tao có hay cả Delmar hoặc bất kỳ một người thương yêu nào khác. Mày đã đánh mất nó, anh bạn ạ.

– Nhưng còn Rosenblatt thì sao. Anh ấy đã gặp anh mà.

– Hắn là kẻ đạo đức giả nhất. Giả vờ thấu hiểu, giọng êm dịu, giả đò thông cảm, rồi sau đó hắn bộc lộ bản chất thật của mình. Căn vặn tao, cố kiểm soát cái đầu của tao. Coburg đột nhiên ra vẻ ngọt ngào.Tôi đang nghe rất nhiều những nỗi đau... một điều cậu phải suy nghĩ là nên thổ lộ nhiều hơn về chuyện đó. Rồi đôi mắt nâu sáng của hắn lại ánh lên nét giận dữ. Tên đạo đức giả đó còn muốn tao đi xét nghiệm tâm lý để giải quyết những xung đột trong con người tao. Một trăm đô la cho một giờ nằm điều trị như là một giải pháp cho sự áp bức chính trị, bởi vì hắn không thể chấp nhận được sự thật là hắn tôn thờ tên Hitler. Hắn ngồi đó và giả vờ nghe, nhưng không tin tao. Hắn chỉ muốn nhảy vào đầu tao và điều tệ nhất là bái bai..

Hắn dùng cánh tay làm một hành động xô đẩy thô bạo và cười.

– Làm thế nào mà anh có thể khiến anh ấy gặp anh ở đó mà không phải ở văn phòng của anh ấy?

– Tao bảo hắn tao nằm liệt giường, bị chấn động bởi một điều gì mà Hitler đã làm. Điều đó khơi dậy mối quan tâm của hắn, hắn đến ngay tối hôm đó với cái nhìn tử tế, bộ râu và bộ vest bằng vải tuýt xấu xí, trời nóng nhưng hắn lại phải cần đến bộ y phục bác sĩ tâm thần nhỏ tí đó của hắn. Trong suốt thời gian hắn ở đó, tao nằm trên giường. Lần thứ hai cũng thế. Tao nhờ hắn mang cho tao một thứ đồ uống... phục vụ tao. Đó thật sự là một ngày oi bức, cửa sổ mở toang để đón không khí. Túi giấy thấm ở gờ cửa... thật là định mệnh. Tao giả vờ sổ mũi và nhờ hắn lấy cho tao một miếng giấy. Coburg làm động tác xô mạnh “Bay đi, con chim đạo đức giả”.

Nhà của những người khác. Một ông chủ tài chính... Một nông trại ở Connectiut. Đó có phải là một căn hộ ở thành phố New York không?Và một người phụ nữ có giáo dục như bà ta.

Bà ấy là luật sư còn ông ta là một chủ nhà hàng.

Tôi nói:

– Căn hộ đó thuộc sở hữu của mẹ anh và cha dượng anh?

Hắn vui vẻ và lắc đầu.

– Cậu bé Alex thông minh. Bà Lyndon hẳn là sẽ rất tự hào... Mẹ tao và thằng quỷ đó đi châu Âu vì thế tao quyết định về cái nhà cũ. Văn phòng của Rosenblatt chỉ cách đó hai dãy nhà... số phận mà. Tầng 8, một chuyến bay đẹp.

Ông bà Malcom A.Rulerad. Những người lạnh lùng. Shirley Rosenblatt đã nói thế. Miễn cưỡng cho phép một điều tra viên tự lục soát nơi ở của họ. Đề phòng nhiều hơn là một sự giữ bí mật riêng tư. Họ đã biết được chừng nào?

– Anh đã để những dụng cụ trộm lại. Anh cần những thứ đó để đột nhập vào hay chỉ dựng nên chuyện một vụ trộm ở vùng khác phía Đông?

Hắn cố giấu sự ngạc nhiên của mình bằng một nụ cười uể oải, chậm rãi.

– Úi, chà chà, chúng tao bận. Không, tao có chìa khóa. Một cái để canh giữ cho “Ngôi nhà ngọt ngào”. Đó là “chùm Brady lớn” trên bầu trời.

– Stoumen và Lerner. Họ đã gặp anh chưa?

– Chưa – Hắn nói, đột nhiên lại trở nên giận dữ – Stoumen thì lấy cớ là đã nghỉ hưu. Kẻ giúp việc khác không cho tao vào, hỏi tao có muốn nói chuyện với bác sĩ qua điện thoại không. Lũ chúng mày thật sự không biết giao phó quyền hạn của mình như thế nào cho đúng đắn. Còn Lerner thì hẹn gặp nhưng không đến, một tên thô lỗ.

Đó là sự không chắc chắn mà Harrison đã nói đến: nó đã ảnh hưởng đến công việc của anh ấy – những cuộc hẹn gặp không thành.

– Vậy ra anh theo dõi họ qua các cuộc hội thảo, làm thế nào anh có thể nắm được danh sách các thành viên?

– Một số người trong số chúng ta rất cẩn thận chu đáo, bà Lyndon có lẽ cũng đã thích tao. Một bà lão mới tử tế làm sao, tất cả sự thân thiện tử tế của người miền trung Tây đó. Việc nghiên cứu thật là vui như thế, có lẽ tao nên đích thân đến thăm bà một ngày nào đó.

– Meredith có giúp anh lấy danh sách không? Có phải cô ta làm công việc quảng cáo cho những cuộc gặp đó không?

Hắn bĩu môi. Lông mày căng ra. Tay hắn vẫy vẫy.

– Meredith... a đúng, Meredith thân yêu. Cô ấy là một cánh tay đắc lực, còn bây giờ thì hãy thôi đặt các câu hỏi ngu ngốc đó đi và quỳ xuống, giơ tay lên.

Tôi cố cử động chậm chạp tới mức có thể, tôi rời khỏi trường kỷ và quỳ xuống, cố giữ mắt cố định vào khẩu súng.

Im lặng rồi có sự va chạm làm những cái ly lung lay.

– Con chó này muốn ăn đòn đây.

Khẩu súng chạm vào đỉnh đầu tôi. Hắn làm rối tóc tôi với cái nòng súng và tôi biết hắn đang nhớ lại. Khẩu súng càng ép chặt vào tôi hơn như thể muốn khoan vào xương sọ tôi. Tất cả những gì tôi có thể thấy là đôi giày và ống quần jeans của hắn. Có một khe hở giữa hai viên gạch bằng đá cẩm thạch.

– Hãy nói xin lỗi đi.

– Xin lỗi.

– To hơn.

– Xin lỗi.

– Xin lỗi ai, nói.

– Xin lỗi, Andrew.

– Thành thực hơn!

– Andrew, tôi xin lỗi.

Hắn bắt tôi lặp lại sáu lần, rồi lại thở dài.

– Tao đoán là mọi chuyện sắp tới sẽ tốt thôi. Ngay lúc này mày cảm thấy thế nào.

– Tôi thấy tốt hơn rồi.

Hắn cười khúc khích.

– Tao đánh cược là mày thấy tốt, đứng dậy chầm chậm, chậm thôi. Giơ tay lên, đặt lên đầu. Simon nói...

Hắn lùi lại, đặt súng lên đầu tôi. Đằng sau tôi là cái trường kỷ. Xung quanh là những chiếc ghế. Như một nhà tù kín mít, không chỗ nào để thoát... chạy trốn là đồng nghĩa với tự sát, và để mặc Robin lại trong sự sợ hãi... không.

Con chó lại tung mình vào cửa kính, ngày càng mạnh hơn...

Tôi đang đứng thẳng. Hắn bước lại gần hơn. Chúng tôi đối mặt nhau. Mùi cam thảo và cơn giận của hắn, hắn hạ thấp súng xuống và nhấn nó vào rốn tôi. Sau đó nâng lên cổ họng tôi rồi lại hạ xuống.

Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột.

– Tao đã thấy nỗi sợ hãi trong mắt mày, mày biết là mày đang đi đến đâu phải không?

Tôi không nói gì cả.

– Phải không?

– Tôi đang đi đến đâu?

– Thẳng xuống địa ngục. Không có đường về.

Hắn dùng súng thúc vào háng tôi, rồi lại đưa lên cổ họng, nhấn vào tim tôi rồi lại xuống đũng quần.

Hắn làm thế theo một nhịp điệu... người nhạc sĩ trong hắn... lắc lư hông.

Tôi sắp bị hoạn.

Háng. Tim. Rồi lại háng.

Hắn thúc vào đũng quần tôi và phá lên cười. Khi hắn giơ súng lên lần nữa, tôi bắt đầu hành động. Tôi dùng tay phải chộp lấy tay cầm súng của hắn, tôi cào mắt hắn bằng những móng tay sắc nhọn của bàn tay trái.

Súng nổ khi hắn mất thăng bằng.

Hắn ngã đổ về phía sau, khẩu súng vẫn còn mắc vào giữa những ngón tay của hắn. Tôi dậm mạnh vào cổ tay hắn. Bàn tay kia của hắn ôm chặt mặt. Khi hắn buông ra liền túm lấy chân tôi, mắt hắn nhắm lại và chảy máu.

Tôi dậm mạnh liên tục. Hắn rống lên vì đau. Bàn tay cầm súng của hắn tê liệt, nhưng khẩu súng vẫn còn vướng ở đó. Hắn cố nhấc tay lên và nhắm bắn. Tôi dùng hết sức đập đầu gối vào cánh tay hắn, nắm được cánh tay, cố kéo, vặn và cuối cùng cũng tước được khẩu súng.

Đến lượt tôi nhắm hắn. Bàn tay tôi tê đi. Tôi khó khăn lắm mới đưa ngón tay bóp được cò súng. Hắn trượt lưng trên tấm thảm, thỉnh thoảng lại bật lên, nhắm nghiền mắt. Máu chảy ở tay hắn. Hắn không thể thoát được vì mắc cái ghế sô pha. Hắn bất lực, giật giật nhìn tôi. Không, nhìn đằng sau tôi.

Hắn la lên. “Bắn đi!” Tôi cúi người quay lại phía hành lang. Một khẩu súng nhỏ hơn chĩa vào tôi bằng bàn tay một phụ nữ.

Những móng tay đỏ. Coburg lại la lên “Bắn đi! Bắn đi!” và bắt đầu đứng dậy.

Tôi ngã xuống sàn nhà khi khẩu súng nhỏ nổ. Có nhiều tiếng súng hơn. Những tiếng bốp trống rỗng, nghe nhẹ hơn tiếng khẩu súng lục đen.

Coburg đè được lên người tôi. Chúng tôi lăn. Tôi nổ khẩu súng lục đen và túm lấy một bên đầu hắn. Hắn ngã về phía sau, không một tiếng động, không hề nhúc nhích.

Khẩu súng nhỏ đâu rồi? Một tia lửa điện nhằm vào tôi từ bên kia phòng. Hai bàn tay với những móng tay đỏ bắt đầu siết chặt khẩu súng.

Tôi nhảy vào đằng sau trường kỷ.

Bốp. Một miếng lớn bông nhồi bay cách mặt tôi trong gang tấc.

Tôi nằm bẹp xuống sàn đá cẩm thạch.

Lại những tiếng bốp, bốp.

Có tiếng thở nặng nhọc, tiếng thở hổn hển, nhưng là của ai thì tôi không thể đoán được.

Bốp.

Có những tiếng ồn buồn tẻ đằng sau lưng tôi, rồi có tiếng chuông giống như là tiếng thủy tinh vỡ. Tiếng những bước chân chạy nhốn nháo.

Một dáng người đen, nhỏ bước qua tôi đến chỗ Meredith.

Cuộn tay mình quanh cái trường kỷ, tôi cầm khẩu súng lục đen nhằm bắn, cố nhắm mục tiêu cao hơn cỡ của con chó. Khẩu súng giật lên làm tôi ngã về phía sau. Có cái gì đó vỡ.

Tiếng chó sủa, gầm gừ và tiếng thét của phụ nữ.

Tôi chạy vội qua phía bên kia cái trường kỷ, giữ chặt khẩu súng, chờ đợi tiếng súng đáp trả. Lại có thêm những tiếng thét. Tiếng bước chân. Có người đến. Rồi lại đi xa.

Tôi đánh liều nhìn qua trường kỷ thấy cô ta đang hướng về phía cửa trước, khẩu súng nhỏ màu bạc lắc lư như cái ví. Coburg vẫn nằm đó.

Con chó đâu rồi?

Meredith gần như đã ra đến cửa. Cái chốt cửa đã bị ném đi, cô ta đang loay hoay với nó.

Tôi đuổi theo cô ta, nhắm khẩu súng lục đen, sẵn sàng bóp cò.

Tôi thét “Dừng lại” và bắn vào tường.

Cô ta nghe theo. Vẫn nắm khẩu súng bạc.

– Bỏ súng xuống.

Khẩu súng rơi xuống sàn nhà và trượt đi.

Cô ta nói:

– Xin lỗi, tôi không muốn thế, hắn ép tôi.

– Quay lại.

Cô ta làm theo. Tôi lột mặt nạ cô ta ra.

Mặt chị ta run rẩy, nhưng chị ta vẫn vuốt tóc với một cử chỉ có lẽ hợp với lứa tuổi thanh niên hơn.

Mái tóc vàng xoã ra.