← Quay lại trang sách

Chương 33

Ba ngày sau, tôi đợi Milo ở Angela, ngang qua đường từ trạm cảnh sát phía Tây L.A. Đằng trước là một quán cafe, đằng sau là phòng coctail, nơi những thám tử, luật sư, những người bảo lãnh và phạm nhân uống và bàn luận về bệnh u uất của họ.

Tôi chọn một cái lều ở phía sau phòng, uống cafe và cố gắng tập trung vào tờ Thời báo ánh sáng, vẫn không có tin gì về bọn giết người vụ “Tình yêu dối trá”, Coburg ở trong bệnh viện và Milo đã thẩm vấn riêng Jean Jeffers ở nhà tù của hạt.

Mười lăm phút sau anh ấy đến, có một người phụ nữ da đen tầm ba mươi tuổi đi cùng. Đó chính là Adeline Potthenst, nhân viên xã hội mà tôi đã nhìn thấy trong cuộn phim, Dorsey Hewitt đã dùng dao cứa vào cổ họng cô ta.

Cô ta nhìn già hơn và mập hơn trong cuốn băng... Một cái ví trắng to, đeo trước người cô ta trông như cái lá sung che chỗ kín của bức tượng.

Milo nói gì đó với cô ta, cô ta liếc qua tôi và trả lời, nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó họ bắt tay nhau và cô ấy bước đi.

Milo băng qua và đi lướt vào lều.

– Nhớ cô ấy chứ? Cô ấy vừa nói chuyện với tôi đấy.

– Cô ấy có cái quái gì thú vị để nói chứ?

Anh ấy mỉm cười, nâng điếu xì gà và nhả khói vào không khí.

– Ấy, có đấy.

Trước khi anh kể tỉ mỉ, người phục vụ đến và mang một lon diet coke mà anh ấy đã gọi.

Khi cô ta đi, anh bảo:

– Nhiều việc xảy ra, tôi có băng ghi âm xác định Coburg ở Manhattan suốt kỳ nghỉ đông tận đến ngày sau cái chết của Rosenblatt. Hắn bị vây bắt vì lấy trộm đồ trong cửa hàng, hắn bị bắt ở Quảng trường Times hai ngày trước khi vụ trộm đầu tiên xảy ra, ngày mà hắn xô Rosenblatt ra khỏi cửa sổ, nhưng luật sư của hắn có một bản lưu. Băng ghi âm đưa ra địa chỉ cho biết hắn như một kẻ gây tai tiếng gần Quảng trường Times.

– Vì thế mà hắn nổi tiếng với tội giết người.

Anh gật đầu vẻ độc ác.

– Jean cuối cùng đã mở miệng, luật sư của chị ta đã thuyết phục chị ta bán rẻ Coburg để làm giảm nhẹ lời bào chữa cho tội tòng phạm; tên, ngày, nơi chốn, chị ta đều khai rõ.

– Mối liên hệ của chị ta với de Bosch là gì?

Anh ấy nói:

– Chị ấy nói không có gì, chỉ khẳng định rằng sự thù hận là tất cả trò chơi của Coburg.

Chị ta thực sự không biết anh ta đã làm cái gì, chị ta nói đã gặp hắn ở vụ bào chữa hiệp định sức khoẻ tâm thần cho những người vô gia cư. Hai người có một cuộc hội thoại ở quán bar và nhận ra họ có rất nhiều điểm chung – một nhà hoạt động xã hội gặp một luật sư được quần chúng quan tâm.

Tôi nói:

– Một đôi lý tưởng hóa chứ.

– Chúa giúp chúng ta, anh tháo lỏng cà vạt. Coburg có thể đã đến rất nhiều hội nghị. Với bằng cấp luật gia và mối quan tâm xã hội của cá nhân. Hắn đương nhiên có mặt ở đó. Lúc đó hắn đang săn tìm những thuộc hạ của de Bosch, và cố gắng xóa sạch quá khứ, điển hình là những năm tháng ở học viện. Bây giờ hắn đang ở một vị trí quyền lực, quen thân với các bác sĩ chuyên khoa. Hắn như một đứa trẻ suy nghĩ đầy ảo tưởng, có vẻ như hắn có thể khiến mọi thứ biến mất. Chúng ta vẫn cố gắng làm sáng tỏ lịch trình du hành, sắp đặt hắn cùng Jeffers gần nhau, ít nhất một lần. Tuần mà Mitchell Lerner bị giết, Jeffers thừa nhận đi nghỉ cuối tuần. Chị ta đưa ra giấy tờ và khẳng định không biết gì về Lerner. Chị ta cũng thừa nhận sử dụng địa vị để bắt Coburg rút danh sách thư đặt hàng, nhưng lại nói rằng chị ta nghĩ là chỉ muốn sử dụng chúng để quảng cáo cho trung tâm luật.

– Chị ta giải thích thế nào về việc giữ Robin và khống chế tôi.

Anh ấy cười mặt nhăn lại.

– Thế còn anh đang nghĩ thế nào?

– Quỷ sứ bắt chị ta làm việc đó.

– Khi mối quan hệ của họ tiến triển, Coburg bắt đầu khống chế tinh thần và thể xác chị ta. Chị ta bắt đầu có một vài nghi ngờ về hắn, nhưng quá sợ nên không tránh xa hắn được.

– Có vấn đề tình dục không?

– Chị ta nói có phần nào. Nhưng chị ta khẳng định gần như hắn ta đang dùng tinh thần điều khiển, hăm dọa làm cho chị ta sợ. Chị ta là kiểu đàn bà tội nghiệp, dễ bị tổn thương, bị lừa gạt bởi những người tâm thần. Chị ấy nói những đêm hắn ta thông báo hắn sẽ đến mặc dù chị ta không muốn, nhưng Coburg đe dọa sẽ nói với chồng chị ta. Hai người bọn họ đã kéo dài quan hệ được năm năm và khi điều đó không xảy ra nữa. Hắn nói thẳng thừng là hắn sẽ giết chị ta.

– Chị ta giải thích thế nào về việc dễ bị tổn thương đến thế.

– Bởi vì chị ta đã bị ngược đãi khi còn là một đứa trẻ. Chị ta nói đó chính là điều kéo chị ta đến với Coburg. Đó là sự đồng cảm của họ. Đầu tiên, mối quan hệ của họ trong sáng cùng ăn bữa trưa, nói chuyện về công việc. Coburg giúp đỡ một vài khách hàng của chị ta khỏi rắc rối về pháp luật. Chị ấy giúp hắn có những phúc lợi xã hội từ những khách này. Về sau mối quan hệ đó mang tính cá nhân nhiều hơn, nhưng không có quan hệ tình dục. Rồi đến một ngày, Coburg dẫn chị ấy đến căn hộ của hắn, nấu bữa trưa, trái tim của họ đồng cảm, hắn nói với chị ta tất cả những chuyện lúc còn nhỏ cả chuyện đái dầm. Chị ta nói rằng chị ta cũng thế, và họ kết thúc những cảm xúc “thuốc tẩy”, chị ta gọi nó thế. Sau đó họ lên giường và mối quan hệ bắt đầu chuyển sang một bước ngoặt khác.

– Năm năm – Tôi nói – Khi những vụ giết người bắt đầu... chị ta nói ai là kẻ ngược đãi chị ta.

– Ông bố, chị ta có vẻ thoải mái kể những chi tiết tởm lợm, nhưng sẽ rất khó xác minh. Cả hai bố mẹ và một người anh trai duy nhất của chị ta đều đã chết.

– Chết vì nguyên nhân tự nhiên à?

– Chúng tôi đang điều tra.

– Có vẻ thuận tiện đấy – Tôi nói – Mọi người đều là nạn nhân. Tôi đoán chị ta có thể đã nói sự thật về việc bị ngược đãi. Lần thứ nhất tôi gặp chị ta, chị ta nói với tôi xâm phạm lòng tin của trẻ em là việc thấp hèn nhất, chị ta sẽ không bao giờ làm việc với những trường hợp bị ngược đãi. Và sau đó một lần nữa, chị ta lại nói vu vơ với tôi là chị ta và Coburg đã rút khỏi trò chơi.

– Thậm chí nếu điều đó là thật thì nó cũng không thay đổi sự thật rằng chị ta là một mụ tâm thần. Một cặp tâm thần đáng nguyền rủa. Đó là hai trường hợp bệnh lý học cho anh.

– Mối quan hệ giữa hai người đó không sâu sắc đến thế vì chị ta không mất nhiều thời gian để bán rẻ hắn.

– Lòng thành thật giữa cái túi cặn bã.

Ly nước của anh được mang ra và anh xoa hai bàn tay vào thành ly cho mát. Tôi nói:

– Thế còn Becky? Jean nói gì về mối liên kết giữa cô ta và Coburg?

– Chị ta khẳng định là không biết gì về động cơ đã khiến hắn hành động như thế – Anh ấy mỉm cười – Đoán xem là cái gì nào. Anh ta không có một động cơ nào ngoài việc làm hài lòng Jean.

– Becky liên quan đến Jean à?

– Anh thử đoán xem. Tất cả sự đồng lõa của chị ta với kẻ giết người sẽ không giúp cho chị ta tránh tội. Bởi vì tôi có những thông tin độc lập khác ngoài việc làm hài lòng Jean.

– Làm sao anh có thể tìm ra những điều đó.

– Từ Adeline Dotthurst, người vừa mới nói chuyện với tôi khi nãy. Adeline nhìn thấy Becky và Dick Jeffers cùng nhau lén lút suốt bữa tiệc giáng sinh ở trung tâm, hôn nhau đắm đuối, hai bàn tay của anh ta mò dưới váy của cô ả.

– Không được kín đáo cho lắm.

– Bề ngoài Becky và Dick không biểu hiện gì cả, hắn lấy cớ đón Jean nhưng lại nói chuyện với Becky, ngôn ngữ cơ thể biểu hiện mọi nơi. Cuộc tình bán công khai diễn ra ở trung tâm, tôi kiểm tra điều này với một vài công nhân khác và họ đều khẳng định thế.

– Có nghĩa là Jean biết.

– Jean biết bởi Dick nói với cô ta, tôi có nói chuyện với anh ta sáng nay – một tên tồi tệ, và anh ta thừa nhận tất cả sáu tháng của những đam mê lén lút. Có thể nói hắn đang tính bỏ Jean để theo Becky và hắn cố để Jean hiểu điều ấy.

– Thế chị ta phản ứng lại như thế nào.

– Khá bình tĩnh, họ đã có một buổi nói chuyện nhẹ nhàng và chị ta bảo hắn là chị ta yêu hắn, chung thủy với hắn, hắn hãy nghĩ lại, hãy tìm những lời tư vấn, đại loại thế.

– Họ có làm thế không?

– Không, một tháng sau Becky chết và chẳng có lý do nào để mọi người làm những chắp vá – một điều sẽ không có lợi cho chị ta. Cách nhìn nhận của tôi giống như anh: Jean và Coburg tìm kiếm một kẻ điên rồ để lôi kéo đối đầu với Hewitt, hai người bọn họ đều có quan hệ với hắn.

– Mối quan hệ giữa Jeffers với hắn là gì?

– Chị ta là bác sĩ trị liệu của hắn trước khi chuyển anh ta sang Becky, bởi công việc nặng nhọc chồng chất.

– Chị ta nói với tôi Becky là bác sĩ trị liệu duy nhất của hắn.

– Adeline nói Jean rõ ràng đã điều trị cho hắn và Maryclin, thư ký của Jeffers xác định điều đó. Hai lần một tuần, thỉnh thoảng nhiều hơn, ít nhất ba hoặc bốn tháng trước khi Becky tiếp quản. Chúng ta không thể tìm thấy bất cứ bản ghi chép trị liệu nào. Không nghi ngờ, Jeffers đã hủy chúng, nhưng điều đó chỉ làm nó tồi tệ hơn cho chị ta thôi.

Tôi nói:

– Chị ta bịa ra nói với tôi rằng chị ta không điều trị nữa, lại một trò chơi tinh thần khác đây... Tại sao việc chị ta đã làm việc với Hewitt, lại chưa từng bị tiết lộ sau vụ giết Becky.

Anh ấy đưa tay ôm mặt.

– Chúng ta không hỏi và không có ai tình nguyện trả lời cả. Tại sao họ lại như thế? Mọi người nhìn tên tâm thần giết cô giáo và chúng ta giết tên tâm thần đó. Không ai nghi ngờ những điều nguyền rủa, không ai trong số những nhân viên ở trung tâm nghi hoặc Dick Jeffers. Bây giờ anh ta đang bay bổng trên mây đấy. Chuẩn bị túm chặt con quái vật mà anh đã từng chung sống. Hắn nói rằng sẵn sàng ra làm chứng chống lại chị ta.

Tôi nói:

– Nhưng liệu hắn có giữ lời không thì còn cần phải xem xét.

Một câu chuyện tình trần tục một cách chết tiệt. Jean ngủ với Coburg năm năm rồi. Nhưng Becky lại phải chịu án tử hình... cách nghĩ điển hình của một kẻ tâm thần: tôi không thể điều khiển được “mày hại tao, tao giết mày”.

Anh ấy uống nước, liếm môi và nói tiếp:

– À, vậy nói cho tôi cụ thể xem, anh sẽ làm thế nào để khiến cho một kẻ như Hewitt giết người?

– Tôi sẽ kiếm một ai đó có xu hướng ảo tưởng mạnh mẽ, người mà trí tưởng tượng sẽ trở thành bạo lực khi anh ta bỏ thuốc. Sau đó tôi sẽ làm cho anh ta bỏ thuốc bằng cách thuyết phục anh ta ngừng sử dụng nó hoặc thay thế bằng thuốc an thần. Cố khống chế tinh thần anh ta càng nhiều càng tốt, khi tình trạng của anh ta trở nên xấu đi. Có thể dùng cách cổ – thôi miên hoặc liên minh tự do, mang anh ta quay trở lại tuổi thơ của anh ta, bắt buộc anh ta chạm trán tuổi thơ không hề được giúp đỡ – để cảm nhận nỗi đau, sự giận dữ.

– Những tiếng gào thét – Anh nói thêm.

Tôi gật đầu.

– Đó có thể là lý do tại sao họ thu băng anh ta. Họ bắt anh ta phải đau đớn, bật lại cho anh ta nghe, anh có nhớ cuốn băng đó nghe khó khăn như thế nào không? Anh có thể tưởng tượng ra kẻ tâm thần đang đương đầu với điều đó. Trong khi đó, chúng cũng đã dạy hắn về“Tình yêu dối trá”, làm mất đi những điều xấu xa và nói cho anh ta biết anh ta là một nạn nhân. Rồi chúng đưa Becky vào ảo tưởng của hắn rằng cô là thủ phạm chính – người tuyên truyền cho “Tình yêu dối trá”. Chúng tiếp tục tăng chứng ảo tưởng đó của anh ta thêm bằng cách bốc anh ta lên mây. Thuyết phục anh ta rằng anh ta là người lính có nhiệm vụ giết Becky. Sau đó họ chuyển anh ta sang chỗ cô ta. Nhưng tôi cá là Jean vẫn còn tiếp tục bí mật gặp anh ta, chỉ bảo anh ta. Được Coburg hỗ trợ, hắn cũng là nhân vật có uy quyền khác của Hewitt. Cái hay của phương pháp này là thậm chí nếu Hewitt không bị giết vào thời điểm đó và hắn có nói ra thì ai sẽ tin hắn? Hắn là một kẻ điên rồ.

– Đó là cách tôi cũng suy ra được – Anh nói – Nhưng nghe anh sắp xếp lại mới thấy thêm nhiều điều hợp lý.

– Đó không phải là những bằng chứng khó tìm.

– Tôi biết, nhưng cái vòng tuần hoàn đang được dựng lên dần dần. D.A.S sẽ cho luật sư của Coburg biết Jeffers đánh giá anh ta cao như thế nào và đưa ra một sự thỏa thuận không có sự trừng phạt chết chóc nào dành cho Coburg, khi hắn đánh giá Jeffers hơn Becky. Tôi cá là Coburg sẽ giữ điều đó. Chúng ta sẽ tóm được cả hai bọn họ.

– Tội nghiệp cho Becky.

– Ừ, đoán xem cô ta và Dick đã bắt đầu như thế nào? Jean mời Becky đến dùng bữa tối, sự hòa hợp giữa thầy giáo và sinh viên và tất cả chỉ có thế. Mắt lướt qua đĩa gà rán, một vài cái chạm đầu gối. Ngay hôm sau Becky và Dick đã cùng ở trong nhà nghỉ.

– Bà Basille nói bà nghĩ Becky có một anh chàng mới. Becky không nói về điều đó, dẫn bà Basille tới việc nghi ngờ đó là một người bà ta không ủng hộ – cô ta gọi là kẻ bại trận. Becky đã từng có quan hệ với người đàn ông đã lập gia đình, những gã hứa sẽ li dị, nhưng chẳng bao giờ làm. Dick là tuýp người chính xác của cô ấy, đã lập gia đình và tàn tật.

– Tại sao tàn tật lại dính dáng đến chuyện ấy.

– Becky có gì đó đối với những gã có vấn đề: Những chú chim bị thương. Cái chân giả của Jeffers khớp vào điều đó.

– Anh ta mất một chân. Đó chính là vấn đề ư?

– Anh ta mang chân giả. Cha của Becky bị bệnh tiểu đường, chân bị liệt và sau phải cắt bỏ.

– Chúa ơi, anh hút thuốc, đó có thể là vấn đề về tâm lý ư?

Tôi nghĩ về việc Becky Basille khi giam mình trong căn phòng kín với một gã điên.

– Tất cả mọi thứ kể cả Jean và Coburg là một phần của trình tự: như tạo ra những ghi chép và liệu pháp trị liệu tâm lý của Becky và soạn nó để làm cho có vẻ như Becky có lằng nhằng với Hewitt. Hơn nữa nó làm chúng ta một lần nữa lại quay sang nghi ngờ Gritz và coi thường Becky. Cứ như thể điều đó có thể xoá đi được những gì mà Becky đã gây ra cho Jean.

Anh dụi tắt tàn thuốc.

– Nói về Gritz nhé, tôi nghĩ tôi đã tìm anh ta như một cách đánh lạc hướng. Tôi hiểu rằng con người khờ khạo tội nghiệp đó sẽ chẳng sống được bao lâu và bắt đầu tìm kiếm xung quanh các nhà xác. Bãi biển dài... có ai đó khớp hoàn toàn với lời mô tả của anh. Rất nhiều vết đâm và chỉ khâu quanh cổ... sợi dây đàn ghi ta.

– Tiếp theo Elis, tôi sẽ kiểm tra đàn ghi ta của Coburg.

– Del Hardy đã làm rồi. Coburg có cả đống ghi ta và một bộ tay gạt lệch pha cùng những thứ trang trí khác. Trong một số hành lý là một cái máy đánh dấu dây nối, thiếu mất một sợi dây. Những thứ thú vị khác là chiếc áo sơ mi quá nhỏ nên không thể là của Coburg, bị xé nát và sử dụng làm giẻ, vẫn còn bốc mùi rượu, một tấm bảng cũ ở trường Corrective từ năm 1973, đã bị vỡ.

– Một cái áo sơ mi nhỏ – Tôi nói – Gritz là một người đàn ông bé nhỏ.

Anh ấy gật đầu.

– Và là một khách hàng của trung tâm luật, Coburg đã bào chữa cho anh ta khỏi tội ăn trộm đồ, hai tháng trước đây.

– Có lời chỉ dẫn nào rằng anh ta từng biết Hewitt?

– Không.

– Tội nghiệp anh ấy – Tôi nói – Họ có thể định cám dỗ anh ta để trở thành một ngôi sao chơi ghi ta và gizmos. Đó là lý do tại sao hắn ta nói về việc trở nên giàu có. Sau đó chúng giết anh ta và sử dụng anh ta để đánh lạc hướng. Không có sự liên hệ nào với gia đình, một nạn nhân hoàn hảo, xác được tìm thấy ở đâu?

– Gần bến cảng, trần truồng, không có chứng minh nhân dân, trông thật kinh dị khi mặc quần áo vào. Chúng đã bỏ anh ta vào một trong những thùng làm lạnh của chúng cùng với cái nhãn giày của John Doe. Người ta dự đoán anh ta đã chết ở đâu đó khoảng bốn ngày đến một tuần.

– Đúng vào thời gian anh gọi Jeffers và bảo chị ta nói chuyện với tôi. Khi tôi đến chị ta giả vờ là biết tên tôi từ vụ Casa de los Ninos. Nhưng thực ra chị ta biết tên tôi từ danh sách trả thù của Coburg. Điều đó chắc phải gây sốc cho bọn họ, nạn nhân tiếp theo của chúng xuất hiện ngay trước mặt chúng. Công việc là tìm ra mối liên hệ giữa băng catset “Tình yêu dối trá” và những gì đã xảy đến với Becky. Kẻ khác thì có thể từ bỏ còn anh ta thì không, vì dọn sạch danh sách đó có ý nghĩa quá lớn đối với Coburg. Vì vậy hắn và Jean quyết định tiếp tục hướng đã định và sử dụng Gritz như là sự bảo trợ cho mình. Jeffers giới thiệu tôi đến Coburg, Coburg giả vờ đột nhiên nhớ ra Gritz là bạn của Hewitt và hướng tôi về Calcutta bé nhỏ. Sau đó đề phòng trong trường hợp chúng ta vẫn chưa tin, Jeffers tạo ra mấy tờ phiếu ghi vật lý trị liệu với tất cả những gì liên quan đến “G”. Có thể nên đặt dấu hỏi tạo sao Jeffers tạo ra sự thoả thuận lớn về việc Becky là một người giữ giấy tờ tồi tệ. Sau đó những thứ này xuất hiện như ảo thuận, bà Basille nói Becky thực sự là người khắt khe với những nguyên tắc.

Anh nói:

– Không có cách nào để biết những người này đến từ hành tinh khác.

– Bữa trưa đó – Tôi nói và cảm thấy đột nhiên ớn lạnh – Chị ta ngồi ngang người tôi, sờ tay tôi để rơi những giọt nước mắt. Mang Dick đi theo với ý đồ khác. Becky đã bị đánh bại, Jean phô trương thắng lợi của mình. Sau bữa ăn chị ta khăng khăng đòi đi cùng tôi ra xe ô tô. Đứng bên lề đường, cài nhầm nút áo và phải cài lại, có thể đó là ám hiệu cho Coburg, đợi ở đâu đó dọc con phố. Chị ta đi theo tôi suốt đường trên chiếc Seville bám sát xe cho Coburg. Hắn ta theo tôi đến Benedict và biết được tôi đang ẩn ở đâu.

Anh ấy lắc đầu.

– Chúng ta chưa bắt được chúng, chúng có thể đã chạy đến văn phòng.

– Vào buổi trưa hôm đó, tôi bảo Jeffers rằng ngày mai tôi đến Santa Barbara để nói chuyện với Katarina. Điều đó làm họ lo lắng, tôi đã biết gì đó. Có thể tôi sẽ mang về tấm biển phân công ở trường học. Vì vậy họ bắt buộc phải phá vỡ kế hoạch. Hắn giết Katarina trước tôi. Sau đó chuồn khỏi ngôi nhà.

Anh ấy nói:

– Điều thú vị về ngôi nhà là Sally Grayson nói phía ngoài phòng là bãi rác, nhưng văn phòng ở bên trái vẫn nguyên vẹn trừ chữ “Tình yêu dối trá” được viết bằng máu trên tường.

Và nó trông như văn phòng của Bosch chứ không phải văn phòng của Katarina. Sách, tẩu, áo len của ông ta được bầy ra: Tất cả mọi người đều có trò chơi nhỏ của họ.

– Có ý kiến nào về việc tại sao Coburg gọi bản thân hắn là Silk và Merino?

– Tôi đã hỏi hắn, nhưng hắn không trả lời, chỉ cười, điệu cười kỳ quái. Lúc tôi bắt đầu bước ra thì hắn nói: “Hãy tra nó trong từ điển”. Tôi làm theo. Trong từ điển Coburg là một từ Anh cổ có nghĩa là lạc giả hoặc len giả.

– Giả – Tôi nói – Hắn ta không biết phần nào của hắn là thật và phần nào là giả.

– Đúng thế. Nói đến đây đủ rồi, đầu tôi đang muốn vỡ tung ra đây... anh và Robin thế nào rồi?

– Chúng tôi đã quay về nhà.

– Có còn lại gì không?

– Hầu như cháy rụi.

Milo lắc đầu.

– Tôi rất lấy làm tiếc, Alex.

– Chúng tôi sẽ tự lo liệu được. Chúng tôi vẫn đang sống, việc sống trong xưởng điêu khắc cũng không đến nỗi tệ, nó tuy nhỏ nhưng thực sự khá thoải mái.

– Công ty bảo hiểm gây rắc rối cho anh à?

– Như đã đoán trước.

– Hãy cho tôi biết liệu tôi có thể giúp gì được không?

– Chắn chắn rồi.

– Và khi anh có ý định mời thầu, tôi có một người có thể giúp anh đấy – một cựu cảnh sát, anh ta làm rất tốt và tính giá khá rẻ.

– Cảm ơn vì những gì anh đã làm cho tôi và Robin, xin lỗi về ngôi nhà thuê đó. Tôi chắc rằng ông chủ nhà băng của anh không mong muốn có những vết đạn trên tường nhà ông ấy. Bảo ông ấy gửi cho tôi hóa đơn.

– Đừng lo chuyện đó. Đó là chuyện giật gân nhất xảy ra với ông ấy đấy.

Tôi cười. Milo nhìn ra chỗ khác.

– Có một trận đấu súng tại bãi tập Berery Hills. Lẽ ra tôi phải ở đó.

– Làm sao mà anh biết được.

– Đó là nghề của tôi mà.

– Anh đã đề nghị lái xe đưa chúng tôi về nhà và tôi đã từ chối.

– Lẽ ra tôi không nên nghe anh.

– Thôi nào, Milo. Anh đã làm những gì có thể rồi. Nói như một người bạn của tôi: “Đừng tự dằn vặt mình”.

Milo nhăn mày, nghiêng cốc, đổ đá vào trong miệng rồi nhai rào rạo:

– Thế còn anh bạn Rove – Spike thì thế nào?

– Bị một vài vết cứa bên ngoài. Bác sĩ thú y bảo rằng giống chó Bun có khả năng chịu đau cao. Đó là khả năng chúng có được từ khi được sử dụng để làm vật nhử mồi.

– Có lý – Anh ấy gật đầu – Những thằng khùng bé nhỏ lúc đầu chắc hẳn cũng đã phải chạy rồi trở thành một thứ vũ khí nguy hiểm. Một sự cống hiến ấy mà.

– Lúc nào anh cũng mỉa mai nó như thế – Tôi nói rồi gọi cho anh ấy thêm một lon coke nữa.