CHƯƠNG 4 T.J
Ngày thứ hai
Tôi thức dậy ngay khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên bãi biển. Anna đã tỉnh giấc, đang ngồi bên tôi nhìn ngắm bầu trời. Dạ dày của tôi sôi lên òng ọc mà tôi không dám khạc nhổ.
Tôi ngồi dậy. “Chào. Đầu chị sao rồi?”
“Vẫn còn khá đau”, chị ấy đáp.
Mặt Anna nhìn tệ không kém gì tôi. Vết bầm tím chạy dài trên hai má còn sưng phồng và có một vệt máu đã khô dính bết nơi chân tóc.
Chúng tôi đi lại phía cây bánh mì, Anna lại trèo lên lưng tôi hái xuống hai quả. Tôi cảm thấy yếu hơn hẳn, người cứ chao đảo nên rất khó giữ chị ấy đứng yên. Chị ấy nhảy xuống ngay khi quả bánh mì bất ngờ tự rơi xuống dưới chân tôi. Chúng tôi nhìn nhau.
“Thế có phải dễ hơn không nào”, chị Anna nói. Chúng tôi dọn sạch những quả hỏng rơi dưới gốc cây để khi quay lại có thể ăn những quả mới rụng. Tôi nhặt ngay lấy quả vừa rụng và bóc. Nước quả ngọt hơn, thịt quả cũng không còn dai như quả hôm qua nữa.
Cần nhất là tìm thứ gì đó hứng nước mưa nên chúng tôi đi dọc bờ biển cố tìm ống lon, chai lọ hay thùng chứa rỗng - bất cứ thứ gì có thể đựng. Chúng tôi tìm thấy những mảnh vụn mà tôi đoán là từ vụ rơi máy bay hôm qua, ngoài ra chẳng còn gì. Chẳng tìm thấy chút rác thải của loài người nào làm tôi hoang mang không hiểu mình đang ở chỗ quái nào.
Chúng tôi đi sâu vào đất liền. Những tán cây lớn che khuất ánh mặt trời và đàn muỗi lao vào chúng tôi. Tôi đập chúng liên tục và phải quẹt mồ hôi trán bằng cánh tay. Chúng tôi tìm thấy một cái ao nhỏ. Thực ra thì giống một vũng nước lớn hơn với đầy nước đục ngầu, đột nhiên cơn khát lại dâng lên cồn cào trong tôi.
“Mình uống nước này được không?”, tôi hỏi.
Anna quỳ xuống, thò tay lùa nước. Chị ấy múc một ít nước đưa lên mũi ngửi và ngay lập tức nhăn mũi. “Không được, đây là vũng nước đọng. Có lẽ là không uống được đâu”.
Chúng tôi tiếp tục đi nhưng không tìm thấy thứ gì đựng nước nên đành quay lại gốc dừa. Tôi nhặt lấy một quả dưới gốc, đập thật lực vào thân cây, nhưng cũng chẳng ăn thua nên tôi tức giận ném thẳng nó ra xa. Tôi giang chân đá mạnh vào thân cây làm chân đau điếng. “Chết tiệt”.
Nếu tôi mà bửa được một quả dừa thì có phải chúng tôi đã có thể uống nước dừa, ăn cùi dừa và dùng gáo dừa đựng nước mưa rồi không.
Anna có vẻ chẳng để ý gì đến cơn tức giận của tôi. Chị ấy lúc lắc đầu rồi nói, “Không thể hiểu nổi tại sao chúng ta vẫn chưa nhìn thấy cái máy bay nào nhỉ. Họ đang ở đâu chứ?”
Tôi ngồi phịch xuống cạnh chị ấy, hơi thở nặng nề và mồ hôi túa đầy người. “Em chịu”. Chúng tôi im lặng một lúc, mải mê suy nghĩ. Cuối cùng, tôi lên tiếng, “Chị có nghĩ là nên nhóm lửa không?”
“Em có biết cách nhóm lửa không?”, chị ấy hỏi.
“Chịu”. Từ bé tôi đã sống trong thành phố, và số lần tôi đi cắm trại chưa đếm nổi trên một bàn tay. Mà chúng tôi nhóm lửa trại bằng bật lửa. “Còn chị?”
“Không”.
“Nhưng cứ thử xem sao”, tôi nói. “Chúng ta có thừa thời gian mà”.
Chị ấy cố cười trước câu đùa nhạt nhẽo của tôi. “Được thôi”.
Chúng tôi cọ sát hai cái que vào nhau suốt một tiếng đồng hồ sau đó. Anna cố gắng cọ sát cho đến khi người nóng rực lên mới thôi. Tôi khá hơn một chút - có lúc tôi đã thấy khói bay lên - nhưng vẫn chẳng có lửa. Hai tay tôi đau buốt.
“Em chịu thua”, tôi nói, quẳng ngay hai cái que xuống cát, kéo cả vạt dưới áo phông lên để lau mồ hội trước khi nó chảy vào mắt.
Trời lại bắt đầu mưa. Tôi cố hết sức há to mồm để uống được nhiều giọt mưa hơn, cảm thấy sung sướng khi uống được một ngụm nhỏ. Cơn mưa tạnh hẳn chỉ sau vài phút.
Mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, tôi bước xuống bãi biển, cởi phăng áo phông, và nhảy xuống biển khi chỉ mặc độc chiếc quần ngố. Nhiệt độ của vùng biển lặng này khiến tôi nhớ đến nước tắm, nhưng tôi cố chúi đầu xuống sâu hơn để đón nhận làn nước mát rượi. Anna đi theo tôi nhưng chị ấy dừng lại sát mép nước. Chị ấy ngồi xuống biển, tay nhấc mơ tóc dài lên khỏi cổ. Chắc chị ấy phải nóng phát điên trong chiếc áo dài tay và quần jeans mất. Vài phút sau chị ấy đứng dậy, lưỡng lự, rồi kéo áo phông qua đầu. Chị ấy cũng cởi quần jeans, và chậm rãi đi về phía tôi, trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót màu đen.
“Cứ giả vờ là chị đang mặc đồ bơi nhé”, chị ấy nói khi lao xuống chỗ tôi. Mặt chị ấy đỏ gay, gần như không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Tất nhiên rồi”. Tôi cũng xấu hổ đến mức gần á khẩu.
Thân hình chị Anna đẹp tuyệt. Chân dài, eo thon. Thật là quyến rũ. Tăm tia chị ấy không phải là điều tôi nên làm lúc này. Không đời nào tôi nghĩ mình lại có thể “hứng lên” sau một loạt những đói khát, mệt mỏi phải trải qua. Nhưng tôi nhầm to. Tôi đành phải bơi ra xa chị ấy cho đến khi kiểm soát được cảm xúc.
Chúng tôi ở dưới biển một lúc lâu và khi lên bờ, chị ấy quay lưng lại phía tôi để mặc quần áo. Chúng tôi quay lại chỗ cây bánh mì nhưng chẳng có quả nào rụng xuống. Anna đành trèo lên vai tôi, tôi giữ cho chị ấy khỏi ngã bằng cách bám chặt vào chân chị ấy, hình ảnh cặp chân trần dài và thon lại lướt qua tâm trí tôi.
Chị ấy hái xuống thêm hai quả. Tôi chẳng thấy đói mấy trong khi nhẽ ra dạ dày tôi trống rỗng mới phải. Anna có vẻ cũng không đói lắm, vì chị ấy chỉ uống nước chứ không ăn thịt quả.
Khi mặt trời lặn, chúng tôi lại nằm dài bên bờ biển, nhìn ngắm đàn dơi phủ kín trời.
“Tim em đang đập rất nhanh”, tôi nói.
“Đấy là dấu hiệu bị mất nước”, Anna đáp. “Các dấu hiệu khác là gì?”
“Mất cảm giác thèm ăn. Không buồn đi vệ sinh. Mồm khô khốc”.
“Em bị tất cả rồi”.
“Chị cũng thế”.
“Chúng ta có thể sống bao lâu mà không có nước?” “Ba ngày. Có thể ít hơn”.
Tôi cố nhớ lại lần cuối đã uống no nê là lúc nào. Hình như ở sân bay Sri Lanka thì phải? Lúc trời mưa chúng tôi cũng uống được một ít, nhưng chẳng đủ để sống sót. Tự nhiên nhận thấy việc chúng tôi chẳng còn mấy thời gian làm tôi sợ chết khiếp.
“Thế còn nước ở cái ao thì sao?”
“Một ý kiến tồi”, chị ấy nói.
Chúng tôi không dám nói điều mình đang nghĩ. Nếu phải chọn giữa nước ao và không một giọt nước nào, chắc chúng tôi vẫn phải liều mà uống thôi.
“Ngày mai họ sẽ đến”, chị ấy nói, nhưng nghe giọng có vẻ chính chị ấy cũng chẳng dám tin.
“Em hi vọng thế”.
“Chị sợ quá”, chị ấy thì thầm.
“Em cũng sợ”. Tôi quay sang một bên nhưng phải rất lâu sau mới ngủ được.