CHƯƠNG 5 Anna
Ngày thứ ba
Khi T.J và tôi tỉnh dậy, cả hai đều nhức đầu như búa bổ và cảm thấy buồn nôn. Chúng tôi cố gắng ăn một ít quả bánh mì, phải cố lắm tôi mới không nôn. Mặc dù chẳng còn mấy năng lượng nhưng chúng tôi vẫn đi ra bờ biển để gắng nhóm lửa. Tôi có niềm tin là hôm nay máy bay sẽ qua đây, tôi biết chắc một đống lửa là cách tốt nhất để họ thấy chúng tôi.
“Hôm qua chúng ta làm sai cách rồi”, T.J đáp. “Em đã nghĩ cả đêm qua, trước khi đi ngủ, và em nhớ đã xem trên tivi một chương trình có một gã buộc phải nhóm một đống lửa. Anh ta xoay tròn cái que chứ không sát mạnh hai que với nhau. Em có ý này. Em sẽ thử xem có tìm được những thứ cần không”.
Khi thằng bé đi tìm, tôi nhặt nhạnh những thứ dễ cháy phòng khi chúng tôi nhóm được lửa. Không khí quá ẩm ướt và thứ duy nhất khô trên hòn đảo này là miệng tôi. Bất cứ thứ gì tôi nhặt lên đều ẩm, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được vài chiếc lá khô dưới gốc một cây hoa. Tôi cũng cố lộn trái túi quần jeans để kiếm chút xơ vải, rồi vo vào đống lá vừa nhặt được.
T.J quay lại với một cái que cùng một đống củi nhỏ. “Em có chút xơ vải nào trong túi không?”, tôi hỏi. Thằng bé lộn trái tất cả các túi, tìm thấy một ít và đưa cả cho tôi.
“Cảm ơn em”. Tôi vo đống xơ vải và lá cây thành một cái tổ nhỏ. Tôi cũng thu thập một ít que, một đống lá cây hơi ẩm để tạo khói.
T.J ngồi xuống, cầm cái que lên, đặt vuông góc với miếng củi ở dưới.
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đang tìm cách xoay cái que này”. Thằng bé loay hoay một lúc. “Em nhớ cái gã trên tivi dùng một sợi dây. Ước gì em đừng đá đôi giày của em đi nhỉ, thì bây giờ đã có dây mà dùng”.
Thằng bé xoay xoay cái que bằng một tay nhưng không tài nào quay đủ nhanh để tạo lực ma sát. Mồ hôi túa đầy trên mặt nó.
“Chết tiệt, không làm nổi”, nó làu bàu rồi ngồi vật ra nghỉ vài phút.
Với quyết tâm mới lấy lại, thằng bé dùng cả hai tay xoay cái que. Lần này thì cái que xoay nhanh hơn hẳn, và T.J nhanh chóng vào đà. Sau khoảng hai mươi phút, cái que bốc lên một chút khói bụi màu đen ở vết nứt mà nó mới tạo nên trên miếng củi.
“Nhìn này”, T.J nói, khi một làn khói mỏng bay lên.
Ngay sau đó là rất nhiều khói. Mồ hôi chảy cả vào mắt nó nhưng T.J không hề ngừng xoay que. “Em cần đống lá và vải của chị”.
Tôi ngồi sát xuống cạnh thằng bé, nín thở, xem nó thổi nhẹ vào vết nứt trên miếng củi. Nó cẩn thận dùng cái que chuyển một ít tàn hồng sang đống lá khô và sợi vải. Nhấc cả đống lá, T.J khế khàng thổi khiến ngọn lửa bùng lên lập lòe. Ngay lập tức nó vứt đống lá xuống đất.
“Ôi Chúa ơi”, tôi nói. “Em làm được rồi”.
Chúng tôi vứt thêm ít bùi nhùi lên đống lửa. Ngọn lửa bùng lên mạnh hơn, chúng tôi nhanh chóng dùng hết đống que mà tôi đã thu thập được. Ngay lập tức chúng tôi tỏa đi tìm thêm củi và trở lại với một ôm củi to. Đúng lúc ấy thì trời mưa to như trút. Chỉ trong vài giây, ngọn lửa mới nhóm của chúng tôi chỉ còn lại là một đống than củi ướt sũng.
Cả hai chỉ biết đứng nhìn trân trân vào đống tàn tro trước mặt. Tôi muốn òa khóc. T.J khuỵu xuống nền cát. Tôi cũng ngồi thụp xuống cạnh thằng bé, ngửa cổ lên cố gắng uống chút nước mưa. Lần này trời mưa khá lâu nên tôi cũng uống được một ít, nhưng đầu óc tôi chỉ nghĩ về nước biển mênh mông đang bao vây lấy hòn đảo.
Thực tình tôi chẳng biết phải nói gì với thằng bé. Khi trời tạnh mưa, chúng tôi nằm dài dưới bóng dừa, chẳng nói với nhau câu nào. Chúng tôi không thể nhóm lửa lại ngay, bởi vì mọi thứ đều ướt sũng, thế nên đành gà gật ngủ một cách chán chường.
Khi chúng tôi tỉnh dậy vào lúc chiều muộn, cả hai đều không muốn ăn thêm quả bánh mì. T.J chẳng còn đủ sức nhóm lại một ngọn lửa khác, và chúng tôi cũng chẳng có gì để che chắn ngọn lửa khỏi cơn mưa cả. Tim tôi đập liên hồi trong ngực, chân tay râm ran như có kiến bò. Tôi đã thôi không còn toát mồ hôi nữa.
Khi T.J đứng lên và bước đi, tôi liền đi theo. Tôi biết nó đi đâu, nhưng tôi không thể lên tiếng ngăn nó lại. Vì tôi cũng muốn đến đó.
Khi chúng tôi đến cái ao, tôi quỳ xuống sát mép, chụm tay múc một ít nước đưa lên miệng. Vị thật kinh khủng, vừa nóng vừa hơi mặn mặn, nhưng tôi ngay lập tức muốn uống thêm. T.J quỳ bên cạnh tôi, đoạn uống thẳng từ ao. Một khi đã bắt đầu, chẳng ai trong chúng tôi dừng được cả. Ngay khi uống no một bụng nước, chúng tôi gục xuống, tôi chỉ muốn nôn hết ra nhưng rồi lại kìm được. Muỗi vẫn bay vo ve và tôi cố đuổi chúng khỏi mặt mình.
Chúng tôi lại lếch thếch đi bộ ra biển. Trời đã gần tối nên cả hai nằm dài bên nhau trên cát, đầu gối lên áo phao. Tôi nghĩ mọi việc rồi sẽ ổn cả. Chúng tôi phải ở đây lâu thêm một chút thôi. Ngày mai nhất định họ sẽ tới.
“Chị rất tiếc về đống lửa, T.J ạ. Em đã cố hết sức rồi, và em đã làm rất tốt. Chị thì sẽ chẳng bao giờ biết cách nhóm lửa”.
“Cảm ơn chị Anna”.
Chúng tôi ngủ thiếp đi, nhưng chỉ lát sau là tôi tỉnh lại. Bầu trời vẫn đen kịt, tôi nghĩ chắc vẫn đang nửa đêm. Dạ dày tôi đau quặn. Tôi cố lờ đi, quay sang một bên. Một cú quặn thắt nữa tấn công tôi, càng ngày càng dữ dội. Tôi ngồi dậy, rên rỉ. Mồ hôi túa ướt trán.
T.J tỉnh dậy. “Chị sao thế?”
“Chị đau bụng quá”. Tôi cầu cho cơn quặn thắt chóng qua nhưng nó chỉ càng trở nên tồi tệ hơn, tôi biết chuyện gì sắp xảy ra. “Đừng đi theo chị đấy”, tôi nói vội. Tôi lảo đảo đi vào rừng, gần như không kịp cởi quần jeans và quần lót xuống trước khi cơ thể xả ra mọi thứ. Khi chẳng còn gì trong bụng, tôi quằn quại ôm bụng nằm gục xuống đất, từng cơn quặn thắt cứ liên tục dội đến, hết cơn này đến cơn khác. Người tôi cũng mồ hôi. Cơn đau lan từ bụng xuống tới hai chân. Tôi nằm im hồi lâu, sợ rằng mình chỉ cần cử động chút thôi cũng sẽ khiến cơn đau bùng lên. Muỗi thi nhau vo ve quanh mặt tôi.
Rồi đàn chuột kéo đến. Khắp nơi xung quanh tôi là những cặp mắt sáng lóe lên trong bóng tối. Một con chạy qua chân tôi, làm tôi hét lên. Tôi loạng choạng đứng lên kéo quần, nhưng cơn đau dữ dội lại kéo đến khiến tôi ngã sụp. Tôi nghĩ chắc mình chết mất, thứ đã làm nước ao ô nhiễm chắc cũng sẽ giết chết tôi thôi. Tôi đành nằm im. Kiệt sức và yếu ớt, tôi ngất đi mà chẳng biết T.J đang ở đâu.
Tiếng vo ve đánh thức tôi dậy. Chắc là lũ muỗi. Nhưng trời đã sáng rõ, đa phần lũ chuột bọ đã biến đi. Tôi gắng sức nhấc đầu dậy khi thấy mình đang nằm nghiêng, đầu gối co lên tận ngực.
Đó là âm thanh của một chiếc máy bay.
Tôi cố dựng người dậy, bò bằng cả tứ chi ra bãi biển, miệng không ngừng hét tên T.J. Cố gắng đứng thẳng trên hai chân, tôi lao ra phía bãi biển, cố dùng sức mạnh cuối cùng còn sót lại để nhấc tay lên khỏi đầu, vẫy thật lực. Tôi không thể nhìn thấy chiếc máy bay, nhưng tôi nghe thấy tiếng động cơ, âm thanh cứ xa dần, xa dần.
Họ đang tìm kiếm chúng tôi. Họ sẽ quay lại ngay thôi.
Âm thanh của nó ngày càng nhỏ, cho đến khi tôi chẳng thể nghe thấy nữa. Chân tôi khuỵu xuống, và tôi ngã xuống bãi cát, thổn thức không ngừng tới lúc bị tăng hô hấp. Tôi nằm nghiêng sang một bên, tiếng nức nở nhỏ dần, mắt đờ đẫn nhìn làn nước biển.
Tôi không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng khi nhìn sang thì thấy T.J đã nằm cạnh mình.
“Có một chiếc máy bay”, tôi nói.
“Em cũng nghe thấy. Nhưng em không thể cử động nổi”.
“Họ sẽ quay lại”.
Nhưng họ chẳng hề quay lại.
Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. T.J thì im lặng. Nó nhắm chặt mắt, tôi cũng không chắc là nó đang ngủ hay quá yếu nên không thể nói chuyện. Chúng tôi không hề nhóm lửa, cũng không ăn thêm một quả bánh mì nào. Cả hai đều chẳng thiết ra khỏi bóng cây dừa, trừ khi trời mưa.
Tôi không muốn lại gần khu rừng khi trời tối, nên chúng tôi lại ra biển nằm. Ngay khi nằm xuống cạnh T.J trên bãi cát, chỉ có duy nhất một điều hiện lên trong đầu tôi. Nếu một chiếc máy bay khác không đến cứu hoặc chúng tôi không tìm cách trữ được nước, T.J và tôi sẽ chết.
Tôi ngủ lơ mơ cả đêm, cuối cùng đến khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi bừng tỉnh, hét ầm lên vì mơ thấy một con chuột đang cắn chân mình.