← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7 Anna

Ngày thứ năm

Tôi mở choàng mắt. Ánh nắng đã len lỏi qua các kẽ lá của mái lều. Bụng dưới của tôi đột nhiên thấy nặng nặng - lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này khiến tôi bỡ ngỡ trong chốc lát, rồi tôi mỉm cười.

Tôi cần đi vệ sinh.

Tôi rón rén chui ra khỏi lều để tránh làm T.J tỉnh giấc và bước vào rừng. Tôi ngồi xổm đằng sau một cái cây, chun mũi lại trước mùi amoniac bốc lên từ nước tiểu của chính mình. Khi kéo quần lên, sự ẩm ướt giữa hai chân khiến tôi rùng mình.

Lúc tôi quay về, T.J đã tỉnh giấc, đang đứng cạnh lều.

“Chị đi đâu đấy?”, thằng bé hỏi.

Tôi nhăn mặt cười, “Đi vệ sinh”.

Thằng bé đập tay với tôi, “Em cũng cần đi”. Ngay khi nó quay lại, chúng tôi tìm tới cây bánh mì và nhặt ba quả rụng ở gốc. Chúng tôi ngồi xuống cùng thưởng thức bữa sáng.

“Để em xem đầu chị nào”, T.J nói.

Tôi rướn người về phía nó, T.J cẩn thận dùng ngón tay rẽ tóc tôi ra cho đến khi nhìn thấy vết cắt.

“Khá hơn rồi. Nhẽ ra chị phải khâu vết này lại. Em không thấy máu khô, nhưng vì tóc chị tối màu nên khó nhìn lắm”. Nó chỉ vào cổ tôi: “Các vết bầm đang mờ dần đi. Vết này đã chuyển sang màu vàng rồi”.

Mặt mũi của T.J trông cũng đã khá hơn. Mắt nó đã bớt sưng, vết cắt trên mặt đang liền miệng. Nó nhanh lành hơn tôi, chắc do nó thắt dây bảo hiểm lúc ở trên máy bay. Khuôn mặt của nó - rất đẹp trai tuy vẫn còn hơi trẻ con - chắc chắn sẽ không bị sẹo sau cú va chạm này. Tôi không biết mấy vết thương trên mặt mình có được như thế không, nhưng nói thật đấy không phải điều tôi bận tâm vào lúc này.

Ngay sau bữa sáng, T.J nhóm lửa một lần nữa. “Ấn tượng đấy, cậu bé thành phố ạ”, tôi vừa nói vừa bóp vai nó.

Thằng bé mỉm cười, vứt thêm mấy mẩu củi nhỏ vào làm cho ngọn lửa bốc lên cao hơn, rõ ràng là đang thấy tự hào. Nó quẹt mồ hôi trên mắt và nói: “Cảm ơn chị”.

“Để chị xem tay em nào”.

Thằng bé giơ tay ra cho tôi xem, hai bàn tay úp xuống. Những vết bỏng rộp phủ kín bàn tay thằng bé đang dần biến thành những vết chai, nó co rúm người lại khi tôi chạm phải mấy vết đó.

“Chắc em phải đau lắm”.

“Đúng thế”, nó thừa nhận.

Ngọn lửa làm cho lều của chúng tôi đầy khói nhưng ít nhất lửa sẽ không bị dập tắt khi trời mưa. Nếu chúng tôi nghe thấy tiếng máy bay, chúng tôi sẽ phá ngay căn lều và vứt lá vào ngọn lửa để tạo thật nhiều khói.

Tôi chưa bao giờ sống nổi mà không tắm lâu đến thế, người tôi đang bốc mùi thật đáng sợ. “Chị sẽ đi tắm một chút”, tôi nói. “Em phải ở đây đấy nhé”.

Thằng bé gật đầu, đưa cho tôi một cái áo phông cộc tay từ ba lô của nó. “Chị có muốn mặc áo này thay vì cái áo dài tay của chị không?”

“Có. Cảm ơn em”. Tôi mà mặc cái áo phông của nó thì chắc sẽ thành váy mất, nhưng tôi chẳng bận tâm lắm.

“Em cũng định đưa cho chị cái quần soóc nhưng mà rộng lắm”.

“Không cần đâu”, tôi nói. “Áo phông này là được rồi”.

Tôi đi ra bãi biển, chỉ đến khi không còn nhìn thấy T.J và căn lều nữa thì tôi mới dám cởi bỏ quần áo. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời, trong xanh không một gợn mây.

Giờ mà có chiếc máy bay nào bay qua thì hay phải biết. Ai lại có thể lờ đi một người phụ nữ đang khỏa thân trên bãi biển cơ chứ.

Tôi trầm mình trong bãi nông gần bờ, khiến lũ cá bơi tán loạn. Vết cháy nắng trên bàn tay và bàn chân tôi đã mờ dần đi thành màu da rám, đối lập hẳn với cánh tay và cẳng chân vẫn trắng bóc của tôi. Tóc tôi túm thành một búi rối tung.

Tôi kỳ cọ cơ thể bằng hai bàn tay, giũ qua quần áo bằng nước biển. Rồi tôi dùng những ngón tay để chải tóc và ước gì mình có một cái dây buộc tóc để có thể cột đuôi ngựa được đám tóc rối của mình.

Cảm thấy sạch sẽ hơn một chút, tôi bước khỏi làn nước, mặc lại bộ đồ lót ướt sũng và trùm áo của T.J qua đầu. Áo dài đến tận giữa đùi nên tôi không cần phải mặc quần jeans nữa.

“Chị biết là chị đang không mặc quần”, tôi giải thích khi quay lại lều. “Nhưng chị đang rất nóng và cũng muốn phơi quần cho khô nữa”.

“Không vấn đề gì, chị Anna”.

“Ước gì mình có vật dụng để bắt cá nhỉ. Có hàng tấn cá trong vùng nước nông kia”. Tôi ứa đầy nước miếng, dạ dày thì sôi òng ọc.

“Chúng ta sẽ cố xiên chúng. Sau khi em đi tắm, chúng ta phải đi kiếm thêm ít củi dài. Chúng ta cũng sắp hết củi để đốt rồi”.

T.J quay lại lều chỉ sau năm phút, với mái tóc ướt rượt và bộ quần áo sạch trên người. Tay nó đang kéo một thứ gì đó to lớn đồ sộ.

“Xem em tìm được gì dưới nước này”.

“Cái gì thế?”

Thằng bé đặt thứ đó xuống để tôi có thể đọc được chữ viết.

“Đây là xuồng cứu hộ trên máy bay đây mà”. Tôi quỳ xuống. “Chị nhớ là đã nhìn thấy nó khi đang tìm áo phao”.

Chúng tôi mở thùng chứa, lôi cái xuống ra. Tôi lôi từ trong túi bóng chống nước ra một tờ hướng dẫn. Tôi đọc to lên cho T.J cùng nghe:

“Xuồng ca nô, đặt bên trong hộp đồ cứu hộ, có hai cửa cuốn và một thùng trữ nước mưa trên nóc xuống. Có túi đựng đồ cứu hộ bao gồm đèn hiệu radio và đèn báo tín hiệu khẩn cấp”.

Hi vọng của tôi lại bùng lên. “T.J, hộp đồ cứu hộ đâu rồi?”

T.J tìm trong thùng và lôi ra một cái túi chống nước khác. Tay tôi run rẩy khi lần vào trong cái túi ấy, rồi tôi đổ tất cả mọi thứ trong túi ra trên nền cát. Chúng tôi xem qua tất cả các thứ, vội vã đến mức tay tôi và tay T.J liên tục chạm vào nhau.

Chẳng có gì có thể giúp chúng tôi cầu cứu cả.

Chẳng thấy đèn báo tín hiệu khẩn cấp đâu. Không đèn hiệu radio, không điện thoại vệ tinh, cũng không máy phát.

Niềm hi vọng của tôi bị dập tắt. “Chắc họ thấy túi đựng đồ cứu hộ khẩn cấp là không cần thiết”.

T.J chậm rãi lắc đầu.

Tôi đã nghĩ ra biết bao điều để làm khi chúng tôi tìm thấy đèn báo tín hiệu khẩn cấp.

Chỉ cần bật lên và họ sẽ đến cứu mình đúng không nhỉ?

Mắt tôi nhòa lệ. Cố nuốt nước mắt vào trong, tôi xem xét kỹ những vật còn lại trong thùng: dao, bộ cứu thương, mảnh vải dù, hai cái chăn, dây thừng và hai bình chứa bằng nhựa có thể xếp gọn lại được với dung tích lên đến 1,8 lít.

Tôi mở túi đồ cứu thương ra: Tylenol, Benadryl, thuốc mỡ kháng sinh, thuốc giảm đau cơ dạng kem, băng cá nhân, giấy tẩm cồn và Imodium.

“Đưa chị xem tay em nào”, tôi nói với T.J.

Thằng bé xòe tay ra, tôi bôi thuốc mỡ kháng sinh và dán băng cá nhân lên những vết phồng rộp. “Cảm ơn chị”.

Tôi nhấc lọ Benadryl lên. “Thứ này có thể sẽ cứu sống em đấy”.

“Bằng cách nào thế?”

“Nó sẽ làm ngưng các triệu chứng dị ứng”.

“Thế còn lọ kia?”, T.J hỏi, chỉ tay vào lọ màu trắng.

Tôi liếc thằng bé và quay đi. “Đấy là Imodium. Thuốc trị tiêu chảy”.

Thằng bé khịt mũi khi nghe tôi nói thế.

Cái xuồng được bơm hơi bằng một hộp nhỏ chứa các-bon đi-ô-xít. Khi chúng tôi bấm nút, cái xuống được bơm nhanh đến mức chúng tôi phải nhảy ngay khỏi nó.

Chúng tôi đưa thùng hứng nước mưa lên nóc xuồng. Cái xuồng cứu hộ làm tôi nhớ đến nhà hơi mà các cháu tôi vẫn hay chơi, có điều là không cao như thế.

“Chắc cũng phải trữ được tầm chục lít nước”, tôi vừa nói vừa chỉ tay vào thùng chứa nước mưa. Cơn khát của tôi nhanh chóng quay trở lại, hi vọng là chiều nay sẽ mưa sớm.

Tấm ni lông kéo từ mái được đính vào một bên xuống nhờ miếng dán. Mở tấm ni lông này lên vào ban ngày sẽ giúp xuồng được thoáng khí.

Tấm cửa cuốn làm bằng lưới tạo nên một lối ra vào nhỏ.

Chúng tôi đẩy cái xuống về gần căn lều, đoạn bỏ thêm nhiều củi vào lửa trước khi đi về phía cây dừa. T.J cắt lớp vỏ một quả dừa, rồi khéo léo luồn dao vào trong để bửa đôi nó ra. Tôi dùng một bình nhựa chứa nước dừa.

“Thế mà em tưởng nước dừa sẽ ngọt hơn cơ đấy”, T.J nói sau khi uống thử một ngụm.

“Chị cũng thế”. Vị hơi đắng nhẹ, nhưng không quá tồi.

T.J nạo cùi dừa bằng con dao. Tôi đói đến mức muốn ăn hết tất cả dừa rụng trên mặt đất. Chúng tôi ăn hết năm quả thì cơn đói của tôi mới dịu xuống. T.J ăn thêm một quả nữa, và tôi tự hỏi phải bao nhiêu thức ăn mới lấp đầy dạ dày một thằng nhóc mười sáu tuổi.

Một tiếng sau trời mưa. T.J và tôi ướt sũng, nhưng cả hai đều cười tươi sung sướng khi nhìn những bình chứa đầy tận miệng. Quá hưng phấn về lượng nước dồi dào, tôi uống tới khi không thể uống thêm được nữa, vậy là cứ mỗi khi tôi di chuyển nước lại ọch ạch trong dạ dày.

Chỉ trong vòng một tiếng, cả hai chúng tôi đều phải đi tiểu. Chúng tôi ăn mừng bằng cách chén thêm một quả dừa cùng hai quả bánh mì.

“Chị thích ăn dừa hơn là quả bánh mì”, tôi nói. “Em cũng thế. Nhưng bây giờ chúng ta có lửa rồi, hay thử nướng lên xem ăn có ngon hơn không”.

Chúng tôi gom thêm ít củi và tìm được mấy cái que dài để xiên cá. Chúng tôi vứt thêm miếng vải dù lên nóc lều, buộc chặt lại bằng sợi dây thừng để chắn mưa tốt hơn.

Đến lúc đi ngủ, chúng tôi nhóm lửa to đến mức suýt chút nữa thì cháy lều. T.J trèo lên cái xuống hơi và tôi đi theo nó, mặc mỗi cái áo sơ mi nó cho tôi mượn làm váy ngủ. Tôi đóng tấm cửa cuộn lại để tránh lũ muỗi.

Chúng tôi hạ tấm ni lông xuống rồi cố định bằng miếng dán. Tôi trải chăn ra, đặt tấm đệm ghế xuống làm gối. Cái chăn hơi rậm rạp nhưng sẽ giữ ấm tốt cho cả hai khi đêm xuống và nhiệt độ giảm mạnh. Tấm đệm ghế khá mỏng, lại có mùi ẩm mốc nhưng rõ ràng vẫn xa xỉ hơn hẳn so với việc phải ngủ dưới đất.

“Ngủ thế này mới khoái chứ”, T.J nói.

“Chị biết”.

Cái xuồng hơi nhỏ hơn chiếc giường đôi một chút. Nằm ngủ cùng T.J khiến chúng tôi chỉ cách nhau có chục phân. Nhưng tôi quá mệt nên cũng chẳng quan tâm đến chuyện ấy.

“Chúc em ngủ ngon, T.J”.

“Chúc chị ngủ ngon, chị Anna”. Giọng nó nghe đã ngái ngủ lắm rồi, nó xoay người ngủ ngay lập tức.

Vài giây sau, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Tôi tỉnh dậy giữa đêm để kiểm tra đống lửa. Chỉ còn chút tàn tro, nên tôi bỏ thêm củi vào, khiến ngọn lửa lại tí tách. Khi ngọn lửa bùng lên, tôi yên tâm quay lại ngủ.

T.J tỉnh dậy khi tôi vừa nằm xuống cạnh nó. “Sao thế?”, nó hỏi.

“Không sao. Chị chỉ cho thêm củi vào lửa thôi. Em ngủ tiếp đi”.

Tôi nhắm mắt lại và chúng tôi ngủ đến khi mặt trời mọc.