CHƯƠNG 8 T.J
Tôi tỉnh dậy và bị cương cứng.
Tôi thường xuyên bị như vậy, gần như không thể kiểm soát nổi. Khi chúng tôi bắt đầu tìm được nguồn sống, cơ thể tôi quyết định sẽ quay lại với các thói quen cũ. Ngủ cạnh một người con gái, mà lại như chị Anna nữa chứ, thì chắc cú là tôi sẽ bị cương cứng khi tỉnh dậy.
Chị ấy nằm quay mặt về phía tôi, vẫn ngủ ngon lành. Vết cắt trên mặt đã mờ dần đi, may cho chị ấy là chúng sẽ không để lại sẹo. Anna đạp chăn ra mấy lần trong đêm, vậy là tôi tranh thủ tăm tia đôi chân thon dài của chị ấy, thật không đứng đắn chút nào, cứ nhìn thứ đang đội quần tôi dậy thì biết. Nếu mở mắt ra, Anna sẽ thấy tôi đang chăm chú ngắm chị ấy, thế nên tôi bò ra khỏi xuồng hơi, cố nghĩ về hình học để phần dưới xẹp xuống.
Mười phút sau thì chị Anna tỉnh dậy. Chúng tôi ăn dừa và quả bánh mì cho bữa sáng, sau đó tôi đánh răng.
“Đây”, tôi chìa bàn chải với kem đánh răng cho chị ấy.
“Cảm ơn em”. Chị ấy bóp chút kem đánh răng ra và đánh.
“Biết đâu hôm nay lại có máy bay bay qua thì sao”, tôi nói.
“Có thể”, chị Anna đáp mà không nhìn tôi.
“Em sẽ đi loanh quanh xem có gì hay trên đảo này không”.
“Cẩn thận đấy”, chị ấy nói. “Chúng ta đang đi chân đất đấy nhé”.
Tôi đưa cho chị Anna một đôi tất để chị ấy bớt cảm thấy ghê chân. Ra phía sau căn lều, tôi thay quần jeans để đỡ bị đàn muỗi tấn công, đoạn chúng tôi đi vào rừng.
Không khí ẩm bám rít lấy lỗ chân lông trên da tôi. Chúng tôi đi qua một đàn muỗi mắt, tôi phải ngậm chặt miệng và xua tay liên tục. Chúng tôi đi sâu hơn vào rừng, mùi rễ cây bốc lên càng mạnh. Đám lá trên đầu che gần hết ánh nắng, âm thanh duy nhất là tiếng lá xào xạc cùng tiếng thở nặng nề của chúng tôi. Mồ hôi ướt sũng quần áo của tôi. Cả hai vẫn bước đi trong im lặng, tôi thắc mắc
không hiểu phải mất bao lâu nữa chúng tôi mới thoát khỏi đám cây quái quỷ này và sang phía bên kia hòn đảo.
Khoảng mười lăm phút sau thì chúng tôi thoát được đám cây. Chị Anna đi sau lưng tôi, nên tôi nhìn thấy nó đầu tiên. Tôi quay lại, ngoắc tay ra hiệu cho chị ấy bước lại gần.
Anna bước lại chỗ tôi thì thầm, “Cái gì thế nhỉ?”
“Em chịu”.
Trước mặt chúng tôi là một cái lán gỗ, cỡ bằng một ngôi nhà nhỏ dành cho một người, cao khoảng mười lăm mét. Chẳng nhẽ lại có người khác ở trên đảo ư? Một người nào đó mà không thèm đến chỗ chúng tôi chào hỏi vài ba câu? Chúng tôi thận trọng bước về phía lán. Cánh cửa khép hờ trên một cái bản lề đã hoen gỉ, và chúng tôi hé cửa.
“Xin chào?”, chị Anna lên tiếng.
Chẳng có ai trả lời nên chúng tôi bước qua bậc cửa vào bên trong. Còn một chiếc cửa khác ở phía không có cửa sổ của cái lán, nhưng đang đóng im ỉm. Chẳng có tí đồ đạc nào. Tôi nhấc thử đống chăn trong góc, giật nảy mình khi thấy lũ bọ bò ra.
Khi mắt đã quen với ánh sáng mờ mờ, tôi để ý thấy một hộp dụng cụ to đùng bằng kim loại đặt trên nền. Có một cái búa, mấy gói đinh ốc, thước dây, kìm, và một cái cưa cầm tay. Chị Anna tìm thấy ít quần áo. Chị ấy nhấc một chiếc áo sơ mi lên và cái tay áo tuột xuống.
“Chị cứ nghĩ là mình có thể tận dụng được chiếc áo này, nhưng thôi kệ đi”, chị ấy nói, nhăn mặt.
Tôi mở cánh cửa dẫn vào căn phòng thứ hai, chúng tôi chậm rãi bước vào. Vỏ gói khoai tây chiên và vỏ kẹo vứt đầy sàn. Có một cái thùng chứa miệng rộng bên cạnh đó. Tôi nhấc lên, nhìn vào trong. Trống rỗng. Ai ở đây chắc hẳn đã dùng nó để trữ nước. Nếu chúng tôi chịu đi tìm kiếm quanh đảo và tìm thấy cái lán này sớm hơn thì đã không phải nhắm mắt nhắm mũi mà uống nước từ cái ao tù. Nếu vậy thì cả hai đã có thể ở trên bãi biển khi chiếc máy bay nọ bay qua.
Chị Anna nhìn cái thùng chứa trong tay tôi. Chắc chị ấy cũng nghĩ như tôi nên mới nói: “Chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, T.J ạ. Chúng ta chẳng làm gì để thay đổi được đâu”.
Một chiếc túi ngủ bị mốc nằm nhăn nhúm trên sàn. Có một cái hộp màu đen dựng trong góc. Tôi mở khóa, nhấc nắp lên. Bên trong là một chiếc ghi ta gỗ vẫn còn tốt.
“Thật tình cờ”, chị Anna nói.
“Chị có nghĩ là có người ở đây không
“Nhìn có vẻ là thế”.
“Họ làm gì nhỉ?”
“Bên cạnh việc trình diễn như Jimmy Buffett(*) á?” Chị Anna lắc đầu. “Chị không biết. Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì cũng lâu lắm rồi họ chưa về nhà”.
“Đây không phải là khu rừng thưa”, tôi nói. “Nó được che chắn bởi vô số cây thân gỗ. Em không biết họ đến đây bằng cách nào, thuyền hay máy bay, nhưng có vẻ họ không đến đây để chơi. Mà những người đó đi đâu rồi nhỉ?”
“T.J à”, chị Anna nói, mắt sáng rỡ. “Có thể họ sẽ quay lại cũng nên”.
“Em cũng mong thế”.
Tôi đặt cây ghi ta vào trong hộp và đưa cho chị ấy. Tôi nhấc hộp dụng cụ lên, đoạn chúng tôi quay lại bờ biển.
Vào bữa trưa, chị Anna nướng quả bánh mì trên một tảng đá phẳng cạnh ngọn lửa, còn tôi bổ dừa. Chúng tôi ăn hết sạch - tôi vẫn chả thấy chúng giống vị bánh mì tẹo nào cả - và uống nước dừa. Sức nóng từ ngọn lửa cộng với nhiệt độ ngoài trời hơn ba mươi độ làm chúng tôi không thể ngồi lâu trong lều. Mồ hôi rơi ướt đẫm gương mặt đỏ bừng của chị Anna, và tóc chị ấy bết vào cổ.
“Chị có muốn xuống bơi không?” vừa mở mồm ra là tôi đã thấy ân hận đến mức muốn nuốt lại mấy từ vừa thốt. Chắc chị ấy sẽ nghĩ tôi muốn nhìn thấy chị ấy cởi hết quần áo mất.
Chị ấy lưỡng lự chút đỉnh, nhưng cũng nói: “Có, chị đang nóng lắm đây”.
Chúng tôi ra phía bờ biển. Tôi vẫn chưa thay lại quần soóc nên cởi bỏ tất, áo phông và quần jeans. Trên người tôi chỉ còn độc chiếc quần lót màu ghi.
“Cứ giả vờ là em đang mặc quần bơi đi nhé”, tôi nói với chị Anna.
Chị ấy liếc nhìn quần lót của tôi, mỉm cười: “Được thôi”.
Tôi đợi Anna cùng xuống, cố gắng không nhìn chằm chằm khi chị ấy cởi đồ. Nếu chị ấy có gan cởi đồ trước mặt tôi, chả nhẽ tôi lại không thể cố tỏ ra tự nhiên được?
Tôi lại cương cứng lần nữa, chỉ mong chị ấy không để ý.
Chúng tôi bơi một lúc và khi lên, chúng tôi mặc quần áo ngồi nghỉ trên bãi cát. Chị Anna nhìn chăm chú lên bầu trời.
“Chị cứ đinh ninh là cái máy bay hôm đó phải lượn lại một vòng cơ đấy”, chị ấy nói.
Khi trở lại lều, chúng tôi vứt thêm ít củi vào lửa. Chị Anna lôi một tấm chăn từ trên xuồng hơi xuống, trải ra đất và ngồi lên. Tôi ôm cây đàn ghi ta rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Em có biết chơi không?”, chị ấy hỏi.
“Không, nhưng một thằng bạn em đã dạy em chơi một đoạn”. Tôi chỉnh lại dây đàn, dạo khúc đầu của bài Wish you were here (Ước gì em nơi đây).
Chị Anna mỉm cười. “Nhạc của Pink Floyd(*)”.
“Chị thích Pink Floyd?”
Chị ấy gật đầu. “Chị thích bài này”.
“Thật á? Tuyệt đỉnh. Em không biết đấy”.
“Tại sao? Thế em nghĩ chị nghe loại nhạc gì?”
“Em không biết, Mariah Carey?”
“Không, chị thích mấy thể loại cũ hơn cơ”. Chị ấy nhún vai. “Biết sao được, chị sinh năm 71 mà”.
Tôi nhẩm tính tuổi chị ấy. “Chị ba mươi rồi cơ á?”
“Ừ”.
“Thế mà em tưởng chị mới hai tư hay hai lăm”.
“Không”.
“Chị chẳng giống ba mươi chút nào”.
Chị ấy lắc đầu, cười khúc khích. “Không biết đây là lời khen hay chê?”
“Ý em là rất dễ nói chuyện cùng chị”.
Chị ấy mỉm cười với tôi. Tôi gảy đàn thêm lúc nữa, vẫn giai điệu của Pink Floyd, nhưng một lúc là phải dừng vì tay tôi bỏng rát do nhóm lửa.
“Nếu chúng ta tìm được thứ gì làm cần câu, em sẽ làm ngay một cái”, tôi nói. “Dây ghi ta này mà làm dây câu thì chuẩn không cần chỉnh”. Tôi đã nghĩ đến việc dùng mấy cái đinh trong hộp dụng cụ, nhưng lũ cá không to lắm nên tôi cần thứ gì đó nhỏ và nhẹ hơn.
Sau đó chúng tôi đi ngủ, và chị ấy nói: “Chị hi vọng là bữa tiệc mà em ở lại dự đủ hay ho để đáng với việc bị lạc trên đảo thế này”.
“Chẳng có bữa tiệc nào cả. Em nói với bố mẹ thế thôi”.
“Là sao?”
“Bố mẹ Ben đi vắng. Em họ nó về nghỉ hè, và thằng đấy sẽ về cùng bạn gái. Con bé đó sẽ mang theo hai đứa bạn nữa. Ben cá là nó sẽ cưa được một trong hai em kia. Em thì cá với nó hai mươi đô là nó không cưa nổi”. Tôi không nói với chị Anna rằng mình cũng có ý định cưa cẩm chút đỉnh.
“Thế Ben có cưa được không?”
“Chúng nó có thèm đến đâu mà cưa. Bọn em ngồi cả đêm uống bia, chơi điện tử. Hai ngày sau thì em lên máy bay với chị”.
“Ồ, T.J à, chị rất tiếc khi nghe chuyện”, chị ấy nói.
“Vâng”. Tôi đợi một phút rồi hỏi: “Người đàn ông tiễn chị ở sân bay là ai thế?”
“Bạn trai chị, John”.
Tôi nhớ lại nụ hôn chú kia dành cho chị ấy. Cứ như thể chú ấy đang cố nhét lưỡi xuống họng chị Anna không bằng. “Chắc chị nhớ chú ấy lắm”.
Chị ấy không trả lời ngay, nhưng cuối cùng chị nói: “Không nhiều như chị tưởng”.
“Thế nghĩa là sao?”
“Chả sao cả. Phức tạp lắm”.
Tôi quay người sang bên kia, nhét cái đệm ghế xuống dưới đầu. “Chị nghĩ tại sao cái máy bay ấy vẫn không hề quay lại hả chị Anna?”
“Chị không biết nữa”, chị ấy nói. Nhưng tôi đoán là chị Anna biết.
“Họ nghĩ là chúng ta chết rồi đúng không?”
“Hi vọng không phải thế”, chị ấy nói. “Bởi vì nếu thế thì họ sẽ dừng mọi hoạt động tìm kiếm lại”.