← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9 Anna

Sáng hôm sau, T.J dùng con dao để vót nhọn hai đầu gậy.

“Chị sẵn sàng đi xiên cá chưa?”, nó hỏi.

“Tất nhiên là sẵn sàng”.

Khi chúng tôi ra đến bờ biển, T.J quỳ xuống nhặt lên thứ gì đó.

“Cái này chắc là của chị”, nó nói, đưa cho tôi một chiếc giày bệt màu xanh thẫm.

“Đúng rồi”. Tôi nhìn quanh trên mặt nước. “Chiếc còn lại chắc sẽ dạt vào bờ sớm thôi”.

Chúng tôi trầm mình trong vũng nước nông chỉ tới hông. Mới sáng ra, nước không nóng lắm nên tôi mặc cả chiếc áo phông của T.J thay vì chỉ mặc bộ đồ lót. Gấu áo ướt sũng nước, dính chặt vào đùi tôi. Chúng tôi gắng sức cả tiếng đồng hồ mà không xiên được con cá nào. Vừa nhỏ vừa nhanh, lũ cá tản ra ngay khi chúng tôi di chuyển.

“Em có nghĩ là mình nên ra xa bờ hơn một chút không?”, tôi hỏi.

“Em không rõ nữa, cá chắc sẽ to hơn nhưng mình cũng sẽ khó xiên chúng hơn”.

Tôi để ý thấy có thứ gì đó dập dềnh trên mặt nước. “Cái gì kìa T.J?” Tôi chụm hai tay lên che mắt để nhìn rõ hơn.

“Đâu cơ?”

“Ngay thẳng kia kìa. Em có thấy nó đang dập dềnh lên xuống không?”, tôi chỉ tay về hướng có vật lạ.

T.J liếc mắt về đằng xa. “Ôi chết tiệt. Chị Anna, đừng nhìn”.

Quá muộn rồi.

Ngay trước khi thằng bé nói tôi đừng nhìn, tôi đã nhận ra đó là gì. Tôi đánh rơi ngay cây gậy trên tay, nôn thốc nôn tháo lên mặt biển.

“Chú ấy sẽ bị trôi dạt vào bờ nên chúng ta vào bờ thôi”, T.J nói.

Tôi theo nó lên bờ. Khi lên đến bờ cát, tôi lại nên lần nữa.

“Anh ấy vào đến đây chưa?”, tôi hỏi, giơ tay chùi miệng.

“Sắp rồi”.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Giọng T.J nghe run rẩy và không chắc chắn. “Chúng ta phải chôn chú ấy ở đâu đó. Có thể dùng một trong những chiếc chăn, trừ khi chị không muốn”.

Mặc dù rất ghét phải lôi số đồ ít ỏi của mình ra dùng, nhưng tôi cũng thấy cuộn anh ấy trong chăn là việc nên làm để bày tỏ lòng kính trọng. Thành thực mà nói, không đời nào tôi dùng tay không để chạm vào một xác người cả.

“Chị sẽ đi lấy chăn”, tôi nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm được cái cớ không phải ở đây khi xác anh ấy dạt vào bờ.

Khi cầm chăn quay trở lại, tôi đưa cho T.J, và chúng tôi gói cái xác vào tấm chăn bằng cách dùng chân đẩy đẩy. Mùi thịt người đang phân hủy bị ngâm nước lâu ngày dâng đầy trong mũi tôi, tôi phải bịt mũi bằng khuỷu tay.

“Chúng ta không thể chôn anh ấy trên bờ biển được”, tôi nói.

T.J lắc đầu, “Đúng là không”.

Chúng tôi chọn một chỗ dưới gốc cây, cách rất xa căn lều, và bắt đầu dùng tay đào đất.

“Thế này đã đủ rộng chưa nhỉ?”, T.J hỏi, nhìn xuống cái hố.

“Chị nghĩ là rồi”.

Chúng tôi chẳng cần phải đào một nấm mồ thật lớn cho Mick vì cá mập đã ăn hết hai chân và một phần thân trên của anh ấy. Cả một cánh tay nữa. Một con gì khác đã rỉa gương mặt trương phồng và trắng bệch của Mick. Viền chiếc áo phông nhuộm mà anh ấy mặc còn treo lơ lửng trên cổ.

T.J đứng đợi trong khi tôi nôn khan, rồi tôi nắm một góc chăn để giúp nó kéo Mick xuống dưới hố. Chúng tôi phủ đầy đất lên trên anh ấy, sau đó đứng một lúc.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt tôi. “Mick đã chết trước khi bị đâm sầm xuống biển rồi”. Tôi nói, giọng chắc như đinh đóng cột.

“Đúng vậy”, T.J đồng tình.

Trời bắt đầu mưa, chúng tôi quay trở lại và bò vào xuống. Chiếc xuồng giúp chúng tôi khô ráo, nhưng tôi run lẩy bẩy. Tôi kéo cái chăn lên chiếc chăn duy nhất chúng tôi còn lại - và cả hai cùng ngủ.

Khi thức dậy, T.J và tôi thu gom quả bánh mì và dừa. Chẳng ai nói gì hết.

“Đây”. T.J đưa tôi một miếng cùi dừa.

Tôi đẩy tay nó ra. “Không, chị không muốn ăn. Em ăn đi”. Dạ dày tôi lại sôi lên. Chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gạt được hình ảnh Mick ra khỏi đầu.

“Dạ dày chị vẫn khó chịu à?”

“Ừ”.

“Chị uống chút nước dừa đi vậy”, nó nói, đưa một ít cho tôi.

Tôi nhấc cái bình chứa bằng nhựa đưa lên miệng rồi uống một ngụm.

“Chị uống được chứ?”

Tôi gật đầu. “Chắc chị sẽ chỉ uống nước dừa trong mấy bữa tới”.

“Em sẽ đi kiếm ít củi đun”.

“Ừ”.

Nó vừa đi được mấy phút là tôi bắt đầu thấy ẩm ướt lạ thường.

Ôi Chúa ơi, không.

Hi vọng là báo động giả, tôi đi về phía ngược với T.J, đoạn kéo quần jeans xuống. Đó, dưới đáy chiếc quần lót màu trắng bằng vải cotton của tôi là bằng chứng cho thấy tôi vừa đến kỳ đèn đỏ.

Tôi nhanh chóng trở lại lều, lôi chiếc áo phông dài tay của mình ra. Quay vào rừng, tôi xé vải, cuộn lại và nhét vào dưới đáy quần lót.

Ước gì ngày tồi tệ này sớm qua đi.

Khi mặt trời lặn, đàn muỗi mở tiệc linh đình trên cánh tay tôi.

“Chắc chị quyết tâm thà bị muỗi đốt còn hơn bị nóng?”, T.J nói khi nó nhìn thấy tôi đập muỗi liên tục. Nó đã mặc cái áo dài tay và quần jeans vào ngay khi lũ bọ bắt đầu xuất hiện.

Tôi nghĩ đến cái áo dài tay của mình đang bị giấu dưới một bụi cây nào đó mà tôi hi vọng sẽ tìm lại được.

“Ừ, đại loại thế”.