← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 T.J

Trong suốt mười tám ngày tiếp theo, chúng tôi chỉ toàn ăn quả bánh mì và dừa, quần áo chúng tôi bắt đầu rộng thùng thình. Dạ dày chị Anna sôi lên sùng sục trong lúc chị ấy ngủ, còn dạ dày tôi cũng đau âm ỉ. Tôi e rằng những người cứu hộ chẳng còn thiết tha gì đi tìm chúng tôi nữa, một cảm giác trống rỗng hòa cùng cơn đói tạo nên những cơn đau buốt ruột mỗi khi tôi nghĩ về gia đình và bạn bè mình.

Tôi nghĩ nếu mình xiên được một con cá thì chị Anna sẽ ấn tượng lắm cho xem. Nhưng tôi toàn đâm phải chân, đau điếng, mà lại không dám kêu vì sợ chị ấy cười.

“Chị sẽ phải bôi thuốc mỡ kháng sinh lên chân em”, chị Anna nói. Chị ấy bôi chút thuốc lên vết thương rồi dùng băng cá nhân dán kín lại. Chị ấy bảo khí hậu ẩm ướt trên hòn đảo là điều kiện lý tưởng cho vi khuẩn hoạt động, ý nghĩ một trong hai chúng tôi bị nhiễm trùng khiến chị ấy sợ chết khiếp. “Em không được nhúng nước cho đến khi vết thương lành hẳn nhé T.J. Chị muốn giữ cho vết thương được khô”.

Tuyệt. Không được xiên cá. Cũng quên luôn cả chuyện được tắm táp đi.

Ngày ngày trôi qua chậm rãi. Chị Anna ngày càng ít nói hơn. Chị ấy ngủ nhiều hơn, và tôi bắt gặp chị ấy lau nước mắt khi tôi trở về sau mỗi chuyến kiếm củi hoặc đi khám phá hòn đảo. Một ngày, tôi thấy Anna ngồi trên bãi biển, lặng lẽ ngắm bầu trời.

“Sẽ dễ dàng hơn nếu chị quên ý nghĩ là họ sẽ quay lại đi”, tôi nói với chị ấy.

Anna nhìn tôi. “Vậy là chị chỉ nên đợi một chiếc máy bay nào đó vào một ngày đẹp trời bất kỳ sẽ tình cờ bay qua đây ư?”

“Em cũng không biết, chị Anna ạ”.

Tôi ngồi xuống cạnh chị ấy. “Chúng ta có thể dùng chiếc xuồng ra khơi”, tôi nói. “Mình sẽ trữ thật nhiều thức ăn, mang theo cái thùng chứa bằng nhựa để hứng nước mưa. Cứ chèo ra biển thôi”.

“Thế nếu như chúng ta hết thức ăn giữa chừng hoặc có chuyện gì xảy ra với cái xuống thì sao? Như thế chả khác gì tự sát cả, T.J ạ. Rõ ràng là chúng ta không nằm trên tuyến bay qua những hòn đảo có người ở, và chẳng gì đảm bảo là sẽ có một chiếc máy bay bay qua đây cả. Những hòn đảo này cách biệt nhau tới hàng ngàn kilomet mặt nước. Chúng ta không thể bơi ra đấy được. Nhất là khi đã chứng kiến điều gì xảy ra với Mick. Chị thấy ở trên đảo này an toàn hơn. Và mặc dù chị biết họ sẽ chẳng quay lại đâu, nhưng nói ra thì nghe như là chúng ta đầu hàng số phận vậy”.

“Em cũng hay cảm thấy thế, nhưng giờ thì hết rồi”. Chị Anna nhìn tôi chăm chú. “Em dễ thích nghi nhỉ!”.

Tôi gật đầu: “Bây giờ mình sống ở đây rồi”.