← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11 Anna

T.J hét ầm tên tôi khi tôi đang ngồi cạnh lều, thơ thẩn ngắm trời mây. Nó chạy về phía tôi, tay kéo theo một cái va li.

“Chị Anna, nó là của chị à?”

Tôi đứng bật dậy, chạy về phía T.J. “Đúng rồi!”

Làm ơn hãy là cái va li mà tôi mong chờ.

Tôi quỳ xuống nền cát, nhanh chóng mở khóa va li và mỉm cười sung sướng.

Vứt quần áo ướt sang một bên, tôi lục tìm túi đồ trang sức của mình. Tôi tìm thấy cái túi có khóa, mở ra và dốc mọi thứ bên trong xuống đất. Tay tôi lần tìm qua các món đồ, đoạn dừng lại khi tìm thấy đôi hoa tai bằng dây thép mảnh uốn thành vòng tròn. Tôi giơ đôi hoa tai lên cho T.J xem với vẻ mặt đắc thắng.

Nó bật cười, xem xét đôi hoa tai và nói: “Thật là một cần câu hoàn hảo chị Anna ạ”.

Tôi lôi tất cả mọi thứ còn lại ra khỏi va li: bàn chải cùng hai tuýp kem đánh răng thường, một tuýp làm trắng răng Crest, bốn bánh xà phòng, sữa tắm, dầu gội đầu, dầu xả mỗi loại hai lọ, kem cạo râu, dao cạo cùng hai gói lưỡi dao thay thế. Ba thanh lăn khử mùi - hai cái loại sáp cứng và một cái loại gel - dầu trẻ em và bông để tẩy trang, son nẻ vị anh đào, và - tạ ơn Chúa - hai hộp tampon(*) nữa chứ. Sơn móng tay và lọ tẩy sơn móng tay, nhíp, bông ngoáy tai, giấy ăn Kleenex, một chai bột giặt Woolite để tôi giặt tay đồ bơi của mình, thêm hai tuýp kem chống nắng Coppertone với chỉ số chống nắng 30 SPF. T.J và tôi đã cháy nắng lắm rồi nên hai tuýp kem chống nắng này sẽ chẳng có tác dụng gì nữa.

“Ồ”, T.J thốt lên khi tôi phân loại xong xuôi đống hóa mỹ phẩm của mình.

“Hòn đảo mà chúng ta dự định đến không có hàng tạp hóa”, tôi giải thích. “Chị đã kiểm tra trước khi lên đường”.

Tôi cũng tìm thấy một cái lược, cặp tóc và dây buộc tóc, một bộ bài, cuốn sổ tay với cây bút, hai cặp kính râm - một cặp kính mắt chuồn của Ray-Ban và một cặp kính gọng to màu đen - một chiếc mũ cao bồi đan bằng rơm mà tôi thường đội khi ra bể bơi nữa.

Tôi nhặt từng món quần áo, vắt cho kiệt nước, phơi trên cát cho khô. Bốn bộ đồ bơi, quần vải cotton, quần soóc, áo sát nách, áo phông, và một cái váy mỏng. Đôi giày tennis cùng vài đôi tất. Một cái áo phông buổi hòa nhạc REO Speedwagon(*) màu xanh, một cái áo phông hiệu Nike màu xám với logo màu đỏ ở một bên. Hai chiếc áo này đều là cỡ to nên tôi sẽ mặc chúng đi ngủ.

Tôi ném đống đồ lót lại vào va li rồi đóng nắp lại. Tôi sẽ xử lý chúng sau.

“May mà là cái va li này dạt lên bờ đấy”, tôi nói.

“Thế còn cái va li kia của chị chứa gì?”

“Sách giáo khoa và bài tập cho em”. Tôi đã lên một giáo trình rất tỉ mỉ về những điều T.J cần học trong mùa hè này. Cả những cuốn tiểu thuyết tôi dự định đọc trong suốt mùa hè, chúng sẽ giúp ích biết bao khi tôi muốn giết thời gian trên hoang đảo này. Tôi nhìn T.J tràn trề hi vọng. “Có thể chúng ta cũng sẽ tìm thấy va li của em nữa”.

“Không được đâu. Bố mẹ em đã mang đi trước rồi. Đó là lý do tại sao em chỉ có một ít quần áo và bàn chải đánh răng trong ba lô. Mẹ em muốn em mang theo mấy thứ đó phòng trường hợp chuyến bay bị hoãn và mình phải qua đêm đâu đó”.

“Thật à?”

“Vâng”.

“Hừ, đúng là không ai ngờ chúng ta lại mắc kẹt trên hoang đảo”.

*

Tôi thu thập mọi thứ tôi cần. “Chị phải đi tắm đây”, tôi nói. “Em sẽ không bao giờ được phép xuống biển khi mà chị đang ở dưới đó. Rõ chưa?”

T.J gật đầu. “Em sẽ không xuống đâu. Hứa đấy. Em sẽ tìm cách làm một cái cần câu trong lúc chị tắm. Khi nào chị quay lại thì em sẽ đi tắm”.

“Đồng ý”.

Khi ra đến bờ biển, tôi trút bỏ quần áo, xuống nước, và nhúng đầu xuống. Tôi gội đám tóc rối tung, bẩn thỉu của mình, xả, rồi gội lại lần nữa. Dầu gội đầu thơm ngào ngạt, hoặc có thể là do người tôi quá đỗi hôi hám. Sau khi thoa dầu xả lên tóc, tôi xát xà phòng khắp người rồi ngồi trên bãi biển cạo lông chân, lông nách. Tôi lại xuống nước, xả sạch người, nằm thư giãn trên sóng biển một lát, cảm thấy vô cùng dễ chịu và sạch sẽ.

Tôi mặc bộ bikini màu vàng vào, dùng lăn khử mùi, gỡ rối mái tóc, và búi cao lên. Tôi đeo cặp kính râm gọng to màu đen và để dành cặp kính Ray-Ban cho T.J.

T.J nhìn tôi sững sỡ khi tôi quay về. Lúc tôi ngồi xuống cạnh nó, thằng bé rướn người sang, hít hà mùi thơm tỏa ra từ người tôi, và trêu: “Hôm nay lũ muỗi sẽ ăn thịt chị cho xem”.

“Chị đang cảm thấy rất thoải mái nên chẳng thèm quan tâm đâu”.

“Chị nghĩ sao?”, nó hỏi, tay giơ cái cần câu lên. T.J đã đục một lỗ ở cuối cây gậy dài và xỏ sợi dây ghi ta vào. Đầu kia sợi dây được nó gắn chặt vào cái hoa tai của tôi đã được bẻ cong thành lưỡi câu.

“Nhìn tuyệt đấy. Khi nào em tắm xong, chúng ta sẽ thử đi câu xem sao. Chị để mọi thứ lại trên bờ biển đấy. Em cứ dùng tự nhiên nhé”.

Khi T.J quay lại, nhìn thằng bé sạch sẽ, thơm tho y như tôi. Tôi đưa cho nó cặp kính Ray-Ban.

“Cảm ơn chị”, nó nói, và đeo kính vào. “Nhìn ngầu đấy chứ”. Nó nhặt mấy cái cần câu lên.

“Chúng ta biết lấy gì làm mồi bây giờ?”, tôi hỏi.

“Em đoán là đào giun thôi”.

Chúng tôi mải mê đào dưới gốc cây tới khi tìm thấy một ít giun. Nhìn chúng giống những con giòi khổng lồ hơn là giun, với màu trắng bệch và ngoe nguẩy, khiến tôi rùng mình. T.J bắt lấy một vốc đầy, đoạn chúng tôi đi xuống biển.

“Dây câu này không dài lắm”, T.J nói. “Em không muốn dùng tất cả dây đàn phòng trường hợp bị đứt dây hoặc mất cần câu”.

Sau khi lội ra ngập đến hông, nó ném dây câu ra. Chúng tôi đứng im thin thít.

“Có con gì đó đang rỉa mồi”, T.J bảo.

Nó giật mạnh cần câu lên khỏi mặt nước. Tôi hò reo khi nhìn thấy con cá đang vùng vẫy.

“Nhìn này, mình câu được rồi”, nó thông báo.

T.J bắt được thêm bảy con cá trong chưa đầy nửa giờ. Khi trở lại lều, nó đi kiếm thêm củi còn tôi làm sạch cá bằng dao.

“Chị học đâu cách làm này thế?”, nó hỏi khi quay lại. Thằng bé quẳng hết củi trong ba lô vào ngọn lửa.

“Bố chị dạy đấy. Hồi chị còn bé, ông hay đưa chị và Sarah, chị gái chị, đi câu cùng ở cái hồ sau nhà. Ông luôn đội một chiếc mũ mềm có in hình con cá nhìn rất kỳ quặc. Chị giúp ông làm sạch những con cá mà ông câu được”.

T.J chăm chú nhìn tôi đánh vẩy và cắt đầu con cá cuối cùng. Tôi dùng dao phi lê thịt cá khỏi da. Tôi dùng nước mưa rửa sạch máu và ruột cá, sau đó đặt con cá lên tảng đá phẳng mà chúng tôi vẫn hay dùng để nướng quả bánh mì. Chúng tôi ăn hết sạch bảy con. Chúng là những con cá ngon nhất mà tôi từng được ăn trong đời.

“Em nghĩ đây là loại cá gì?”, tôi hỏi T.J.

“Em chịu. Nhưng ăn ngon đấy chứ”.

Sau bữa tối, chúng tôi ngồi nghỉ trên tấm chăn, đây là lần đầu tiên dạ dày chúng tôi được no nê sau mấy tuần. Tôi lục trong vali ra quyển sổ tay, vuốt thẳng mấy trang bìa.

“Chúng ta ở đây bao lâu rồi nhỉ?”, tôi hỏi T.J.

Thằng bé bước lại phía cái cây, đếm những vết khắc nó đã dùng dao khắc lên. “Hai mươi ba ngày”.

Tôi khoanh tròn ngày trên lịch. Đã gần sang tháng Bảy rồi. “Từ giờ chị sẽ đếm ngày”. Đột nhiên tôi nghĩ đến một điều. “Khi nào thì em đến lịch khám bác sĩ?”

“Cuối tháng Tám. Em sẽ phải đi chụp cộng hưởng từ”.

“Đến lúc đấy chắc họ đã tìm thấy chúng ta rồi”.

Thực sự thì tôi không nghĩ thế. Nhìn mặt T.J là tôi biết thằng bé cũng không nghĩ thế.

*

Tôi đang đi vệ sinh sau một cái cây thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ. Tiếng vỗ cánh làm tôi giật mình, suýt nữa thì ngã ngay vào bãi nước tiểu của chính mình. Tôi đứng bật dậy, kéo quần lên, và lắng tai nghe, nhưng lại không thấy âm thanh đó nữa.

“Chị nghĩ là chị nghe thấy tiếng con gì đấy”, tôi nói với T.J khi quay về.

“Con gì cơ?”

“Chị cũng chẳng biết nữa. Chị nghe như tiếng nó vỗ cánh. Em nghe thấy gì không?”

“Có, em cũng nghe thấy”.

Chúng tôi đi lại phía vừa nghe thấy tiếng động, nhưng không tìm được gì cả. Chúng tôi thu thập thêm củi trên đường quay về và vứt vào đống củi dự trữ.

“Chị có muốn đi bơi không?”, T.J hỏi.

“Có chứ”.

Bây giờ tôi đã có đồ bơi nên việc đi bơi luôn là một ý tưởng tuyệt vời.

Nước ở vùng nông trong vắt nên rất phù hợp để ngụp lặn. Chúng tôi vùng vẫy khoảng nửa tiếng, ngay khi vừa lên khỏi mặt nước, T.J dẫm phải thứ gì đấy. Nó mò và lôi lên một chiếc giày tennis.

“Giày này của em à?”, tôi hỏi.

“Vâng. Em biết sớm muộn gì nó cũng sẽ trôi dạt lên đây mà”, nó đáp.

Chúng tôi ngồi trên bãi biển để những cơn gió đại dương hong khô người.

“Tại sao bố mẹ em lại chọn hòn đảo ấy?”, tôi hỏi. “Như thế phải bay xa quá”.

“Là do môn lặn với bình hơi. Hòn đảo đó là nơi lặn đẹp nhất trên thế giới. Cả bố em và em đều có chứng chỉ lặn”, T.J nói, chân đào đào trên bãi cái trắng. “Lúc em bị ốm, bố đã nói với mọi người là ngay khi em khỏe lại, gia đình em sẽ đi nghỉ một chuyến ra trò. Em cóc thích gì cái vụ ấy”.

“Em không muốn đến đây à?”

T.J lắc đầu.

“Tại sao không?”

“Chẳng đứa nào lại dở hơi đến mức muốn dành cả mùa hè ở bên bố mẹ cả. Em chỉ thích ở nhà để đi lượn lờ với lũ bạn thôi. Thế mà đột nhiên bố mẹ nói với em là chị sẽ đến và em sẽ phải học bù nếu như không muốn bị đúp lớp 10. Em tức điên lên được”. Thằng bé nhìn tôi hối lỗi: “Em không có ý xúc phạm chị đâu nhé”.

“Không vấn đề”.

“Thế mà họ có thèm nghe em nói quái đâu cơ chứ. Bố mẹ em cứ khăng khăng chuyến đi sẽ là một dịp tuyệt vời để cả gia đình bên nhau. Nhưng thậm chí mấy con em của em cũng phát bực lên vì chuyến đi này. Chúng nó thích đi Disney World(*) cơ.”

“Chị rất tiếc, T.J ạ”.

“Không sao đâu”.

“Em của em mấy tuổi rồi?”

“Alexis thì lên 9 còn Grace 11 rồi. Chúng nó cũng hay làm em phát điên lên - hai cái máy nói không bao giờ ngừng nhưng chúng cũng vui phết”, nó nói. “Chị có anh chị em không?”

“Chị chỉ có một chị gái tên là Sarah. Chị ấy hơn chị ba tuổi và đã kết hôn với anh David. Họ có hai con - Joe mới lên năm còn Chloe thì vừa bước sang tuổi thứ hai. Chị nhớ chúng nó lắm. Chị không thể hình dung nổi gia đình mình đang phải đau khổ như thế nào, nhất là bố mẹ chị”.

“Em cũng nhớ nhà lắm”, T.J nói.

Tôi ngắm nhìn bầu trời xanh tuyệt diệu với làn nước xanh biếc ngút mắt, lắng nghe âm thanh du dương của những con sóng vỗ vào rặng san hô.

“Thực ra ở đây rất đẹp”, tôi nói.

“Đúng vậy”, T.J đồng tình. “Quả thực rất đẹp”.