← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12 T.J

Một trong những điều khó khăn nhất khi sống trên hòn đảo này là nỗi nhàm chán đến cùng cực. Thu thập củi và thức ăn cũng khá mất thì giờ, và chúng tôi đi câu tầm hai đến ba lần một ngày nhưng vẫn còn thừa quá nhiều thời gian. Chúng tôi thám hiểm quanh đảo, bơi lội, và nói chuyện nữa. Chẳng mấy chốc mà tôi thấy nói chuyện với chị Anna thoải mái chẳng khác gì nói chuyện với mấy đứa bạn tôi. Chị ấy lắng nghe mọi thứ tôi nói.

Chị ấy hay hỏi về cảm xúc của tôi. Đàn ông thì phải cứng rắn, nên có đánh chết tôi và Ben cũng không bao giờ ngồi tâm sự với nhau về cảm nhận của bản thân, nhưng tôi phải thừa nhận với chị Anna rằng tôi luôn có một cảm giác lạ lùng khó chịu dâng lên trong dạ dày khi nghĩ đến việc liệu có bao giờ người ta tìm thấy chúng tôi ở đây không. Tôi cũng nói với chị ấy rằng thỉnh thoảng tôi thấy sợ hãi. Tôi nói chẳng phải đêm nào tôi cũng ngủ ngon. Chị ấy cũng thế.

Tôi rất thích nằm ngủ chung với chị Anna. Đôi khi chị ấy cuộn tròn bên cạnh tôi, đầu gối lên vai tôi, có lần chị ấy còn chạm ngực sát vào lưng tôi và co hai đầu gối đặt sát vào sau hai đầu gối của tôi nữa. Chỉ lúc ngủ say chị ấy mới thế, nên chắc chắn chị ấy chẳng có ý gì đâu, nhưng dù sao tôi cũng thấy thật dễ chịu. Emma và tôi mới chỉ ngủ với nhau có vài giờ và thực ra là vì em quá ốm.

Tôi thích chị Anna lắm. Nếu không có chị ấy thì hòn đảo này sẽ trở nên kinh khủng.

*

Chẳng ai đến cứu chúng tôi cả nên tôi đành lỡ buổi hẹn khám lại với bác sĩ ung thư vào cuối tháng Tám. Anna nhắc đến chuyện này vào một bữa sáng.

“Chị thấy lo vì em không thể đi gặp bác sĩ”, chị ấy nói và đưa cho tôi một mẩu cá nướng. “Cẩn thận, nóng đấy”.

“Em ổn mà”, tôi vừa nói vừa thổi phù phù cho cá nguội.

“Ừ nhưng em đã ốm rất nặng đúng không?”

“Vâng”.

Chị ấy đưa cho tôi chai nước. Tôi uống một ngụm rồi đặt xuống.

“Kể cho chị nghe đi”.

“Mẹ em cứ tưởng em bị cúm. Em sốt, đổ mồ hôi cả đêm. Em sụt cân nữa. Sau đấy thì bác sĩ phát hiện ra một khối u trên cổ em, hóa ra nó là một cái hạch bạch hầu bị sưng. Các bác sĩ làm một số xét nghiệm kiểu như chụp X-quang, sinh thiết, chụp cắt lớp và chụp cộng hưởng từ. Rồi họ phán em bị ung thư hạch bạch huyết giai đoạn ba”.

“Sau đấy em hóa trị luôn à?”

“Vâng. Nhưng chẳng ăn thua gì. Họ cũng tìm thấy một chuỗi u ở ngực em, nên em phải xạ trị”.

“Nghe thật tệ”.

Chị ấy cắt lấy một miếng quả bánh mì rồi đưa hết cho tôi phần còn lại.

“Cũng chẳng thích thú gì. Em phải ra vào viện suốt”.

“Em bị ốm trong bao lâu?”

“Khoảng tầm một năm rưỡi. Có những lúc em thực sự rất yếu. Các bác sĩ cũng không biết phải làm gì nữa”.

“Chắc em phải sợ lắm nhỉ T.J?”

“Họ cố giấu em, điều này làm em ghét nhất. Em chỉ biết là tình hình của mình rất tệ khi chẳng ai dám nhìn vào mắt em khi em hỏi cả. Hoặc họ nhanh chóng chuyển chủ đề. Điều đó khiến em sợ nhất”.

“Hẳn là thế rồi”.

“Lúc đầu thì bạn em vào thăm em suốt, nhưng khi em không đỡ hơn chút nào thì một số đứa không thèm vào thăm nữa”. Tôi dừng lại uống thêm ngụm nước và đưa chai nước lại cho chị Anna. “Chị biết thằng Ben bạn em đấy”.

“Ừ”.

“Ngày nào nó cũng đến. Nó dành hàng giờ đồng hồ xem tivi với em, hoặc chỉ ngồi trên ghế cạnh giường khi em cảm thấy quá mệt nên không thể nói chuyện hay cử động gì được. Bố mẹ em và bác sĩ thường nói chuyện rất lâu ngoài hành lang, còn em nhờ Ben nghe lỏm. Nó sẽ kể lại tất tần tận cho em nghe, bất kể là họ nói gì. Nó cũng biết là em muốn nghe sự thật đến mức nào, chị hiểu chứ?”

“Tất nhiên rồi”, chị ấy nói. “Cậu ấy là một người bạn tuyệt vời đấy nhỉ?”

“Chuẩn không cần chỉnh. Thế chị có bạn chí cốt không?”

“Có chứ. Tên chị ấy là Stefani. Bọn chị chơi với nhau từ hồi mẫu giáo cơ”.

“Thế thì lâu thật”.

Chị ấy gật đầu. “Bạn bè quan trọng lắm. Nên chị hiểu tại sao em muốn dành cả mùa hè để chơi với bạn em”.

“Vâng”, tôi nói và nghĩ về lũ bạn ở Chicago. Chắc chúng nó nghĩ tôi đã chết rồi.

Chị Anna đứng dậy, đi về phía đống củi. “Em sẽ nói với chị nếu để ý thấy có triệu chứng gì khác thường chứ?” Chị ấy nhặt một que củi ném vào đống lửa.

“Tất nhiên rồi. Chỉ có điều đừng có mà suốt ngày hỏi xem em có ổn không nhé. Mẹ em suốt ngày làm thế khiến em phát điên lên”.

“Chị sẽ không hỏi đâu. Nhưng cũng sẽ lo lắng chút đỉnh đấy”.

“Vâng. Em cũng lo”.