CHƯƠNG 13 Anna
Mặt trời chói chang đánh thức tôi dậy bằng những tia nắng chiếu rọi vào trong xuồng hơi. T.J đã đi đâu đó, có thể là kiếm củi hoặc đi câu. Tôi ngáp và vươn vai, rồi bò ra khỏi chỗ ngủ. Cái va li của tôi được đặt trong lều, tôi với lấy một bộ bikini, quay lại xuồng để thay ra. Sau khi thay xong, tôi cuốn tấm vải ni lông lên để lấy chút khí trời.
T.J quay về cùng con cá cho bữa sáng. Nó cười: “Chào”.
“Chào buổi sáng”.
Tôi kiểm tra quanh gốc cây bánh mì cùng cây dừa, nhặt tất cả những quả rụng dưới gốc và mang về lều. T.J bổ dừa trong khi tôi làm sạch rồi nướng cá.
Sau bữa sáng chúng tôi đánh răng, đoạn tôi lại đánh dấu thêm một ngày nữa trong quyển sổ tay. Đã là tháng Chín rồi. Thật khó tin.
“Chị có muốn đi bơi không?”, T.J hỏi.
“Có chứ”.
Tuần trước T.J đã nhìn thấy hai cái vây cá mập lượn lờ phía ngoài rặng san hô. Chúng tôi hốt hoảng bỏ chạy lên bờ, nhưng những cái vây cá tiến sâu hơn vào vùng nước nông. Là cá heo. Chúng tôi từ từ tiến xuống nước, chúng cũng không hề bơi đi mà kiên nhẫn đợi chúng tôi lại gần.
“Cứ như thể chúng đến để làm quen với chúng ta ý nhỉ”, tôi thốt lên thích thú.
T.J vuốt ve một con, cười to khi nó phun nước qua cái lỗ trên đầu. Tôi chưa bao giờ thấy loài vật nào lại thân thiện đến vậy. Chúng bơi cùng chúng tôi một lát trước khi vội vã rời đi, cứ như là theo một lịch trình đã định trước nào đó.
“Có khi hôm nay lũ cá heo sẽ quay lại đấy”, tôi nói khi cùng T.J bước xuống biển.
T.J cởi áo sơ mi, lội xuống biển: “Thế thì quá đỉnh. Em sẽ cưỡi một con”.
Chúng tôi tự giải trí bằng cách dùng một cái bình chứa có thể xếp lại được làm mặt nạ lặn. Có hàng bầy cá đủ màu sắc - tím, xanh, và sọc vàng đen. Chúng tôi còn nhìn thấy cả rùa biển cùng một con lươn đang chúi mình dưới đáy. Tôi bơi ngay đi khi nhìn thấy nó.
“Không có cá heo”, tôi nói sau khi tôi và T.J đã bơi lội suốt cả tiếng đồng hồ. “Chắc mình bỏ lỡ chúng rồi”.
“Sau khi ngủ dậy chúng ta thử xuống lại xem sao”. Đột nhiên thằng bé chỉ tay ra bờ biển. “Chị Anna, nhìn kìa”.
Một cái càng cua mắc trong cát, đang quặp ra quặp vào liên tục. Chúng tôi lao lên bờ.
“Em sẽ đi lấy cái áo phông”, thằng bé nói.
“Nhanh lên, nó đang tự chôn mình đấy”.
T.J quay trở lại nhanh kỷ lục, cuộn cái áo quanh con cua rồi lôi nó lên khỏi bãi cát. Chúng tôi quay về lều, ném nó vào lửa.
“Ôi Chúa ơi”, tôi thốt lên khi nghĩ đến việc giết con cua một cách dã man.
Nhưng cảm giác tội lỗi qua ngay lập tức.
Chúng tôi kẹp càng con cua bằng cái kềm tìm thấy trong hộp dụng cụ hôm trước, và ăn ngấu nghiến. Thịt cua - ngay cả khi thiếu bơ nấu chảy ăn kèm - ngon chưa từng thấy. Bây giờ chúng tôi đã biết chỗ bọn cua hay vùi mình trong cát, T.J và tôi sẽ kiểm tra hàng ngày. Tôi đã ngán cá, dừa và quả bánh mì lên đến tận cổ rồi nên có chút thịt cua sẽ làm phong phú thêm thực đơn vốn đã rất nghèo nàn của chúng tôi.
Khi con cua chỉ còn lại một đống vỏ, tôi lôi chăn từ trong xuồng hơi ra trải dưới gốc dừa. Chúng tôi nằm dài bên nhau. Bóng râm mát của cây dừa là nơi tránh nắng của chúng tôi vào những lúc nóng nhất trong ngày, và đã thành nơi ưa thích cho giấc ngủ trưa của cả hai.
Một con nhện to, đầy lông lá và rất đáng sợ mình nó to bằng đồng hai mươi lăm xu - lười biếng bò qua vai của T.J làm tôi hốt hoảng dùng tay bắn ngay nó ra khỏi vai thằng bé. “Con nhện ấy làm chị chết khiếp”, tôi thốt lên.
T.J rùng mình. Nó ghét nhện nên lúc nào cũng giũ chăn rất kỹ trước khi cất vào xuồng. Tôi thì lại ghét rắn. Tôi đã từng giẫm lên một con và may mà tôi đang đi đôi giày tennis nên không bị cắn. Cứ nghĩ đến việc chân không giẫm phải một con là tôi thấy sởn gai ốc, kể cả những con không có độc chăng nữa.
Tôi cứ đinh ninh T.J đã ngủ rồi, nhưng đột nhiên nó nói: “Chị nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta hả chị Anna?”. Giọng nó nghe đã ngái ngủ lắm.
“Chị không biết. Chị nghĩ chúng ta cứ làm những gì đang làm và cố đợi cho đến khi có người tới cứu thôi”.
“Chúng ta cũng vẫn đang ổn”, T.J nói, lăn người lại nằm sấp. “Em cá là ối người sẽ kinh ngạc khi biết khả năng xoay xở của mình cho mà xem”.
“Đến chị cũng thấy kinh ngạc nữa là”. Dạ dày được lấp đầy bằng thịt cua cũng khiến tôi buồn ngủ. “Thực ra vì chúng ta làm gì có lựa chọn nào khác đâu, T.J. Hoặc phải cố mà tồn tại hoặc là chết”.
T.J nhấc đầu lên khỏi chăn, nhìn tôi vẻ trầm ngâm. “Chị có nghĩ ở nhà mọi người tổ chức tang lễ cho mình không?”
“Ừ”. Cứ nghĩ về việc gia đình mình ngậm ngùi trong tang lễ của chính mình khiến tôi cảm thấy đau đớn đến mức chỉ muốn nhắm chặt mắt vào ngủ ngay lập tức, hi vọng những hình ảnh về nhà thờ đông đúc, cỗ quan tài trống rỗng và gương mặt đẫm nước mắt của bố mẹ tôi sẽ sớm tan biến.
Sau khi ngủ dậy, chúng tôi đi thu nhặt gỗ, một công việc buồn tẻ không có điểm dừng. Chúng tôi giữ ngọn lửa luôn cháy, phần để T.J đỡ mất công nhóm ngọn lửa mới, phần vì chúng tôi vẫn hi vọng máy bay sẽ bay qua đây một lúc nào đó. Đến lúc đó, mọi thứ đã được sẵn sàng, đống lá xanh sẽ tạo nên tín hiệu khói ngay khi chúng tôi quẳng vào lửa.
Chúng tôi chất thêm củi vào đống củi dự trữ bên trong lều. Rồi tôi múc đầy nước biển vào thùng chứa vẫn hay đặt trên nóc xuống, bỏ một nắp bột giặt Woolite, và giặt đống quần áo bẩn của cả hai.
“Hôm nay là ngày giặt giũ sao?”, T.J hỏi.
“Ừ”.
Chúng tôi buộc dây thừng lên giữa hai thân cây, sau đó treo quần áo lên cho khô. Chúng tôi cũng chẳng có nhiều quần áo lắm; T.J chỉ mặc độc quần soóc. Tôi thì mặc bikini cả ngày, chỉ mặc áo phông của T.J cùng một cái quần ngắn để đi ngủ thôi.
Tối muộn hôm đó, sau bữa tối, T.J rủ tôi chơi bài.
“Chơi Poker(*) nhé?”
“Thật á? Lần trước chị thua em liểng xiểng mà chưa chừa à?”
T.J mới dạy tôi chơi, nhưng thú thật là tôi không giỏi lắm. Ít nhất thì đấy là thằng bé nghĩ thế. Tôi đã bắt đầu nắm được mẹo chơi, và sẽ thắng nó dễ dàng cho xem.
Sáu ván sau đó - tôi thắng tới bốn - nó bảo: “Hừ, chắc hôm nay em gặp xui. Chị có muốn chơi cờ không?”
“Được thôi”.
Nó vẽ một bàn cờ trên nền cát. Chúng tôi dùng sỏi thay quân cờ rồi chơi ba ván.
“Thêm ván nữa nhé?”, T.J rủ rê.
“Không, chị phải đi tắm đã”.
Tôi bắt đầu lo về lượng xà phòng cũng như dầu gội còn lại. Tôi đã đem theo rất nhiều nhưng T.J và tôi vẫn thống nhất sẽ tắm gội cách ngày. Phòng trường hợp xấu chúng tôi phải ở lại đây lâu lắc. Chúng tôi cũng khá sạch sẽ do bơi cả ngày, nhưng thú thực chẳng thơm tho cho lắm.
“Đến lượt em đấy”, tôi nói khi trở lại.
“Ôi em nhớ lúc được tắm quá đi mất”, T.J nói.
Sau khi T.J tắm, chúng tôi đi ngủ. T.J đóng cửa cuốn của xuồng và bò vào nằm cạnh tôi.
“Em sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì để có được một lon Coca vào lúc này”.
“Chị cũng thế. Một cốc thật to, đầy đá”.
“Em cũng thích bánh mì nữa. Không phải là quả bánh mì đâu. Mà là bánh mì thật ấy. Một cái bánh kẹp thật to, với khoai tây chiên và dựa chuột muối”.
“Pizza nữa, theo phong cách Chicago”, tôi hưởng ứng.
“Một cái bánh kẹp pho mát đại bự và béo ngậy nữa”.
“Bít tết”, tôi bổ sung. “Ăn kèm khoai tây nướng với pho mát và kem chua nữa chứ”.
“Sẽ có bánh sô cô la để tráng miệng”.
“Chị biết cách làm bánh sô cô la đấy. Mẹ chị dạy chị làm rồi”.
“Loại bánh mà có kem sô cô la trên mặt bánh á?”
“Ừ. Khi nào rời khỏi đảo này, chị sẽ làm cho em một cái”. Tôi thở dài. “Chúng ta chỉ đang tự tra tấn nhau thôi”.
“Em biết. Giờ thì em đói cồn cào”.
Tôi quay lưng lại T.J, tìm tư thế thoải mái để ngủ. “Chúc ngủ ngon, T.J”.
“Chúc ngủ ngon”.
*T.J đặt con cá vừa câu được xuống cạnh tôi rồi ngồi xuống.
“Trường học đã vào kỳ mới được vài tuần rồi”, tôi nói. Tôi đánh thêm một dấu X lên tờ lịch, đặt quyển sổ tay sang một bên, và bắt đầu làm cá.
T.J để ý thấy vẻ mặt của tôi và nói, “Chị có vẻ buồn”.
Tôi gật đầu. “Thật khó khăn khi nghĩ đến việc có người khác đang dạy dỗ học sinh của chị vào lúc này”.
Tôi dạy tiếng Anh cho học sinh trung học năm thứ hai, tôi rất thích đi mua văn phòng phẩm cho nhà trường hoặc đi mua sách cho kệ sách của mình. Tôi lúc nào cũng để đầy bút trong một cái cốc to đặt trên bàn, thường thì sẽ chẳng còn lại cái nào đến cuối năm học.
“Chắc chị yêu nghề lắm?”
“Ừ, chị yêu nghề lắm. Mẹ chị cũng là giáo viên - bà vừa nghỉ hưu năm ngoái - chị luôn biết mình sẽ trở thành một giáo viên. Khi còn nhỏ, chị hay chơi trò dạy học, mẹ chị thường đưa chị mấy ngôi sao màu vàng để thưởng cho những học sinh bằng thú bông”.
“Em dám cá chị là một giáo viên tốt”.
Tôi mỉm cười. “Chị luôn cố gắng để là một giáo viên tốt”. Tôi đặt con cá đã được làm sạch lên trên hòn đá phẳng để nấu. “Có tin được là nhẽ ra em đã bắt đầu năm nhất ở cấp ba rồi không?”
“Không. Em chỉ thấy đã lâu lắm mình chưa đến trường thôi”.
“Em có thích trường học không? Mẹ em nói với chị em là học sinh giỏi đấy”.
“Cũng được. Em chỉ muốn học đuổi cho kịp các bạn trong lớp. Em cũng muốn được trở lại đội bóng bầu dục nữa. Lúc bị ốm em đã phải bỏ chơi bóng rồi”.
“Vậy là em thích thể thao?”, tôi hỏi.
Thằng bé gật đầu. “Nhất là bóng bầu dục và bóng rổ. Thế còn chị?”
“Chị cũng thích thể thao lắm”.
“Chị có chơi môn nào không?”
“À, chị chỉ chạy bộ thôi. Năm ngoái chị đã tham dự hai giải ma ra tông, hồi học trung học chị cũng thi chạy và chơi bóng rổ. Đôi lúc chị tập cả yoga”. Tôi kiểm tra con cá, đặt nó ra xa lửa để nguội dần. “Chị nhớ tập thể dục quá”.
Tôi không dám nghĩ đến việc chạy vào lúc này. Cho dù có đủ thức ăn để chạy chăng nữa thì nghĩ đến việc chạy quanh hòn đảo này vẫn khiến tôi liên tưởng về con chuột lang chạy trong lồng. Cứ mải miết chạy mà chả đến đâu.
*T.J mang một ba lô đầy củi về. “Chúc mừng sinh nhật”, tôi nói.
“Đã ngày 20 tháng Chín rồi?” Nó vứt một cành củi vào lửa rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi gật đầu. “Chị xin lỗi đã không mua quà gì cho em. Trung tâm thương mại trên hoang đảo này thật nghèo nàn”.
T.J bật cười: “Không sao đâu, em không cần quà”.
“Có thể em sẽ mở một bữa tiệc hoành tráng khi mình thoát khỏi hòn đảo này”.
T.J nhún vai: “Vâng, có thể lắm chứ”.
T.J có vẻ già hơn tuổi mười bảy. Có chút gì đó kín đáo. Có thể việc từng trải qua cơn bạo bệnh đã loại bỏ một số hành động trẻ con giống như những thằng bé khác chẳng phải lo gì ngoài việc thi lấy bằng lái xe, cúp cua, hoặc phá giờ giới nghiêm.
“Thật không thể tin được sắp đến tháng Mười rồi”, tôi nói. “Chắc cây lá ở nhà bắt đầu chuyển màu rồi”.
Tôi rất thích những trận bóng bầu dục mùa thu, thích đưa Joe với Chloe ra ruộng bí đỏ, và tận hưởng những làn gió se se lạnh. Đó là những điều tôi yêu thích.
Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào hàng cây cọ, những tán lá đung đưa trong gió. Mồ hôi chảy dài trên mặt tôi, mùi dừa ở tay khiến tôi nghĩ đến lọ kem dưỡng da.
Trên hòn đảo này thì bốn mùa đều là hạ.