CHƯƠNG 20 T.J
Sáng hôm sau, chị Anna đã tỉnh dậy và ngồi cạnh đống lửa khi tôi đi câu về.
“Tay chị thế nào rồi?”
Chị ấy giơ tay lên, tôi bóc miếng băng cá nhân ra.
“Nhìn cũng không tệ lắm”, tôi bình luận. Vết cắn đã đọng máu khô và tay chị ấy sưng hơn sau một đêm. “Em sẽ rửa lại lần nữa rồi thay một cái băng khác nhé?”
“Ừ”.
Tôi lại dùng giấy thấm cồn lau qua vết cắn. “Nhìn chị mệt quá”, tôi nói khi nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt Anna.
“Chị ngủ không ngon lắm”.
“Chị có muốn ngủ thêm một chút không?”
Chị ấy lắc đầu. “Chị sẽ ngủ sau”.
Tôi băng một miếng băng cá nhân mới. “Xong rồi, ổn rồi chị nhé”.
Chắc Anna không nghe thấy tôi nói gì, vì chị ấy cứ nhìn lơ đễnh đi đâu đó và im lặng.
Sáng hôm đó, tôi dựng xong khung của căn nhà và bắt đầu dựng tường. Cây bánh mì có nhựa dai dai màu sữa, và tôi dùng nó để bịt các vết nứt.
Chị Anna cùng làm với tôi - giữ tấm ván hoặc đưa đinh - trong im lặng.
“Hôm nay chị có vẻ ít nói”, tôi lên tiếng.
“Ừ”.
Tôi đóng đinh xuống tấm ván để cố định nó vào khung nhà và hỏi: “Chị đang lo về vết cắn?”
Chị ấy gật đầu: “Nhìn con dơi nọ có vẻ bị bệnh T.J ạ”.
Tôi đặt búa xuống, quệt mồ hôi. “Nhìn nó không ổn lắm thật”, tôi thú nhận.
“Em có nghĩ là nó bị dại không?”
Tôi đặt miếng ván tiếp theo xuống rồi nhặt búa lên: “Không, em chắc chắn là nó không bị dại đâu”. Nhưng tôi biết là đôi khi dơi cũng mang theo mầm bệnh.
Chị Anna hít một hơi sâu, “Chị đoán là sẽ phải đợi thôi. Nếu trong vòng một tháng tới mà chị không bị ốm thì chị sẽ ổn”.
“Sẽ có các dấu hiệu gì?”
“Chị cũng không biết nữa. Chắc là sẽ bị sốt. Hoặc bị co giật. Căn bệnh sẽ phá hủy hệ thống thần kinh”.
Tôi nghe mà phát khiếp. “Em sẽ phải làm gì nếu như chị ốm?”, tôi cố nhớ lại những loại thuốc trong hộp cứu thương.
Chị Anna lắc đầu: “Em chẳng làm được gì cả T.J ạ”.
“Tại sao không?”
“Bởi vì nếu như không có thuốc phòng dại thì chắc chắn sẽ chết”.
Tôi không thở nổi vì sợ, cứ như thể gió đã thổi bạt hơi thở của tôi đi. “Giờ em mới biết điều ấy”. Anna gật đầu, mắt đầy nước. Tôi ném cái búa xuống và đặt tay lên vai chị ấy: “Chị đừng lo”, tôi nói, “Chị sẽ ổn thôi”.
Tôi cũng không biết liệu Anna có ổn không, nhưng cả hai chúng tôi đều cần phải có niềm tin.
Tôi đếm năm tuần tới và khoanh tròn ngày vào trong quyển sổ tay của chị Anna. Chị ấy muốn đợi lâu hơn một tháng để chắc chắn.
“Nếu đến lúc đó mà vẫn không có hiện tượng gì”, tôi nói, “thì nghĩa là chị ổn đúng không?”
“Chị đoán thế”.
Tôi gập quyển sổ tay lại, cất vào trong va li của chị.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ sống như mọi ngày đi”, Anna nói. “Chị không muốn suốt ngày cứ nghĩ về việc này”.
“Được thôi, miễn chị thấy dễ chịu là được”.
Nhẽ ra Anna phải là diễn viên điện ảnh thay vì là cô giáo mới phải. Ngày qua ngày, chị ấy diễn những nụ cười tươi như thể chẳng có gì phiền muộn. Chị ấy cố giữ cho mình bận rộn, chơi với lũ cá heo hàng giờ liền hoặc giúp tôi xây nhà. Nhưng chị ấy không ăn gì, và rất khó ngủ về đêm.
Một đêm vào hai tuần sau đó, tôi tỉnh dậy khi Anna bò ra khỏi xuống. Chị ấy luôn tỉnh dậy ít nhất một lần giữa đêm để ném thêm củi vào lửa, nhưng bao giờ cũng trở lại xuồng ngay. Lần này thì không thế, nên tôi ra ngoài để tìm chị ấy. Tôi bắt gặp Anna đang ngồi im lìm trong lều, mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa.
“Này”, tôi vừa nói vừa ngồi xuống cạnh chị ấy. “Có chuyện gì vậy?”
“Chị không ngủ được”, chị Anna dùng một que củi khều khều ngọn lửa.
“Chị vẫn thấy khỏe chứ?”, tôi cố giữ giọng bình tĩnh. “Chị không bị sốt đúng không?”
Chị ấy lắc đầu. “Không, chị ổn, thật mà. Em đi ngủ đi”.
“Em không thể ngủ lại nếu như không có chị bên cạnh”.
Anna nhìn tôi sửng sốt: “Thật ư?”
“Thật. Em không thích chị cứ ngồi ngoài này một mình. Em cảm thấy lo cho chị. Chị cũng không cần phải thêm củi vào lửa hàng đêm đâu. Sáng hôm sau em có thể nhóm lửa lại mà”.
“Nó đã thành thói quen rồi”. Chị ấy đứng dậy. “Đi nào. Ít nhất thì một trong hai chúng ta cũng cần phải ngủ”.
Tôi theo chị Anna vào xuống và sau khi nằm xuống, chị ấy đắp chăn cho cả hai. Chị ấy mặc quần soóc và áo phông của tôi, nhanh chóng tìm được tư thế thoải mái khi chạm chân vào chân tôi. Chị ấy không hề rụt lại, tôi cũng thế.
Chúng tôi nằm im lặng trong bóng đêm, chạm chân vào nhau, và chẳng ai ngủ được gần như suốt đêm.
Anna đã đồng ý sẽ không thức dậy vào buổi đêm nữa, và vào một buổi sáng vài tuần sau, sau khi nhóm lửa, tôi nói: “Chị Anna, em ước gì chị có thể đo thời gian cho em. Em cá là bây giờ em nhóm lửa trong chưa đầy năm phút”.
“Lại thể hiện rồi”.
Chị ấy vừa nói vừa cười. Càng gần đến ngày khoanh trên lịch thì chị ấy càng phấn chấn hơn.
Khi nắm tuần đã trôi qua, tôi cầm tay chị ấy và dùng ngón cái lần theo vết sẹo. “Em nghĩ là chị sẽ ổn thôi”, tôi nói. Và lần này thì tôi thật lòng tin thế.
Chị ấy mỉm cười: “Chị cũng nghĩ vậy”.
Hôm đó chị ấy làm sạch hẳn ba con cá cho bữa trưa.
“Chị vẫn đói? Em câu thêm cá nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn em. Đúng là chị đói thật, nhưng giờ thì no rồi”.
Chúng tôi bơi rất lâu và cùng xây nhà cho đến tận bữa tối. Chị Anna lại ăn nhiều hơn. Đến giờ ngủ thì chị ấy gần như không mở nổi mắt, và ngủ ngay lập tức khi tôi vừa nằm xuống bên cạnh. Tôi cũng ngủ ngay nhưng lại tỉnh dậy khi chị Anna cuộn tròn và tựa đầu lên vai tôi.
Tôi vòng tay qua Anna, kéo chị ấy lại gần.
Nếu chị ấy bị ốm thì quả thực tôi không biết phải làm gì ngoài việc bất lực nhìn chị ấy chịu đựng. Và khi chị ấy chết tôi sẽ chôn chị ấy cạnh Mick. Tôi cũng không biết liệu mình có thể sống thiếu Anna không nữa. Giọng nói của chị ấy, nụ cười của chị ấy, tất cả mọi thứ thuộc về chị ấy đã giúp tôi trụ vững với cuộc sống trên hoang đảo. Tôi ôm Anna chặt hơn và nghĩ nếu chị ấy tỉnh dậy, tôi sẽ nói cho chị ấy biết. Nhưng chị ấy không tỉnh dậy. Chị ấy chỉ thở dài trong giấc ngủ và cuối cùng thì tôi cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, chị ấy đã nằm quay mặt về phía bên kia. Tôi đang nhóm lửa thì chị ấy bò khỏi xuồng. Anna mỉm cười với tôi, duỗi
tay và nói: “Đêm qua chị đã ngủ rất ngon. Lâu lắm rồi mới được một giấc ngon lành đến thế”.
“Em cũng ngủ khá ngon chị Anna ạ”.
Một vài đêm sau đó, chúng tôi nằm tranh cãi với nhau về top 10 album nhạc rock cổ điển hay nhất mọi thời đại.
“Album Những ngón tay dính của Rolling Stones(*) là hay nhất. Chị chuyển album Led Zeppelin IV(*) xuống vị trí số năm”, chị ấy nói.
“Chị đang phê à?” Ngay khi liệt kê những lý do phản biện - ai mà chẳng biết album Bức tường của Pink Floyd là đỉnh nhất - thì tôi xì hơi. Đôi khi quả bánh mì làm tôi bị đầy hơi.
Chị ấy hét ầm lên, ngay lập tức cố chạy ra khỏi xuồng, nhưng tôi đã ôm được eo Anna, kéo lại và trùm chăn qua đầu.
Đó là trò mà chúng tôi hay trêu đùa nhau.
“Ôi không, chị Anna à, ôi Chúa ơi, chị nên chui ra ngay”, tôi vừa trêu vừa cười phá lên. “Mùi chắc phải kinh khủng lắm”. Chị ấy vùng vẫy cố thoát ra, song tôi giữ cái chăn còn chặt hơn.
Cuối cùng khi tôi thả chị ấy ra, chị ấy vờ nôn ọe ầm ĩ: “Chị sẽ đá đít em đấy Callahan ạ”.
“Thật sao? Chị và đội quân nào cơ?” Chắc Anna nặng tầm bốn lăm cân. Cả hai chúng tôi đều biết chị ấy chẳng đá đít nổi ai cả.
“Đừng có vênh váo. Một ngày nào đó, chị sẽ tìm được cách hạ gục em”.
Tôi phá lên cười: “Ôi, em sợ quá, chị Anna ạ”.
Tôi không dám thú nhận là Anna có thể dễ dàng hạ gục tôi chỉ với một cái chạm tay nhẹ nhàng, nếu chị ấy đặt tay đúng chỗ.
Tôi tự hỏi liệu chị ấy có biết điều đó không.
“Chị đi tắm đây”, chị Anna nói khi tôi vừa từ biển về. Chị ấy cầm theo xà phòng, dầu gội cùng quần áo.
“Vâng”.
Khi chị ấy rời đi, tôi để ý thấy chúng tôi đã gần hết củi. Tôi cầm theo ba lô và nhét toàn bộ củi tôi tìm thấy vào trong. Mặt trời lặn dần, lũ muỗi vo ve quanh tôi. Tôi bước khỏi một lùm cây rậm rạp mà không hề chú ý.
Vừa bước khỏi lùm cây, tôi ngước mắt lên và bất chợt bắt gặp chị Anna đang xuống biển, mình trần. Tôi dừng khựng lại. Tôi biết mình nên đi chỗ khác ngay, nhưng không thể. Tôi nấp sau thân cây nhìn chị ấy.
Anna cúi xuống nước để làm ướt tóc, rồi quay lưng lại. Nhìn chị ấy đẹp tuyệt, những đường cong rám nắng của cơ thể chị ấy làm tôi mê mẩn. Chị ấy đứng trên bãi biển gội đầu, sau đó lại lội xuống nước xả tóc. Sau khi ngồi xuống bãi cát để cạo lông chân, Anna lội xuống nước lần nữa để xả sạch xà phòng.
Trên đường về, đột nhiên chị ấy dừng lại, nhìn về phía tôi. Tôi vẫn đứng yên đằng sau thân cây, đợi cho chị ấy bước đi. Sau đó tôi lao như bay giữa các thân cây, về hướng ngược lại bờ biển.
“Chị về rồi à?”, tôi vừa nói vừa bước đến. Chị ấy đang đứng cạnh lều để đánh răng.
Chị ấy bỏ bàn chải ra, nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêng đầu hỏi: “Em đi đâu về đấy?”
“Em đi nhặt củi”. Tôi mở khóa ba lô, đổ đống củi ra.
“Ồ”. Chị ấy đánh răng xong và ngáp. “Chị đi ngủ đây”.
“Em sẽ vào ngay”.
Sau đó, chị ấy đã ngủ ngon lành bên cạnh tôi. Đêm đó tôi không ngủ một chút nào.