← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 Anna

T.J trèo nên nóc nhà, bôi sáp quả bánh mì lên những tán lá cọ. “Em không chắc là làm thế này có chống dột được không nhưng đến khi trời mưa thì ta sẽ biết ngay thôi”.

Căn nhà gỗ đã gần hoàn thiện. Tôi ngồi xếp chân bằng tròn trên mặt đất, nhìn thằng bé nhảy xuống từ mái nhà, vớ lấy cái búa và đóng nốt vài cái đinh cuối cùng.

Nó đã buộc gọn tóc ra sau thành đuôi ngựa, đầu đội cái mũ rơm cao bồi của tôi và đeo cặp kính râm mắt chuồn. Da mặt nó rám nắng đến mức nhìn nó như thể được sinh ra trên đảo này. Thằng bé sở hữu một nụ cười chết người, với hàm răng trắng bóng thẳng tắp, xương gò má nhô cao và quai hàm vuông vức. Tôi lại phải cạo râu cho nó lần nữa.

“Nhìn em ổn lắm, T.J ạ. Rất khỏe khoắn”. Thằng bé khá gầy, nhưng vẫn có cơ bắp săn chắc, có lẽ do việc chúng tôi phải xây nhà bằng tay, và nó không hề có bất cứ biểu hiện gì của tình trạng thiếu dinh dưỡng, ít nhất là chưa có.

“Thật không?”

“Thật mà. Chị cũng không rõ bằng cách nào nhưng em đã phát triển khá tốt”.

“Nhìn em có già hơn không?”

“Có”.

“Nhìn em có bảnh trai không chị Anna?” Nó quỳ xuống, nhăn nhở trước mặt tôi. “Thôi nào, nói cho em biết đi”.

Tôi đảo mắt. “Có, T.J ạ”, tôi nói, đoạn mỉm cười với nó. “Em rất đẹp trai. Nếu có cơ hội thoát khỏi đảo này thì em sẽ làm các quý cô điên đảo”.

Nó đấm tay lên trời, kêu lên đầy khoái chí: “Có thế chứ!”. Sau đấy nó vứt búa xuống, với tay lấy bình nước. “Em không thể nhớ nổi mình trông thế nào trước vụ đâm máy bay. Còn chị?”

“Cũng có. Nhưng chắc là chị không thay đổi gì lắm”.

T.J ngồi xuống cạnh tôi. “Chúa ơi, em đau lưng quá. Chị đấm lưng cho em nhé?”

“Được thôi”. Tôi mát xa hai vai nó, bờ vai đã rộng ra hơn so với hai năm trước. Ngực nó cũng đã lớn hơn; và đôi cánh tay trở nên rắn chắc hơn. Tôi nhấc đuôi tóc của nó lên để mát xa hai vai.

“Tuyệt quá!”.

Tôi mát xa cho nó lâu hơn mọi khi, và khi gần xong, nó bảo: “Nếu chị thắc mắc trông mình dạo này thế nào thì chị vẫn đẹp lắm, chị Anna”.

Mặt tôi nóng lên, nhưng tôi mỉm cười. “Chị đâu có đẹp hả T.J. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn em”.

Hai đêm sau đó, chúng tôi ngủ trong ngôi nhà mới lần đầu tiên. Chúng tôi đã quyết định sẽ chỉ để một phòng lớn thay vì hai phòng nhỏ, vì như vậy chúng tôi sẽ có nhiều không gian hơn. Tôi có thể thay quần áo trong nhà, thay vì cứ lúi húi thay trong cái xuồng hơi. Va li của tôi được xếp vào góc nhà cùng hộp dụng cụ, còn cái hộp đựng đàn ghi ta được dùng để đựng hộp cứu thương, dao và dây thừng thì được dựng ngay bên cạnh.

T.J gỡ mái của cái xuồng hơi xuống vì bây giờ chúng tôi đã có một mái nhà đích thực rồi dùng nó cùng đống cửa cuốn làm thành cửa sổ để ánh sáng và không khí có thể tràn vào. Nó gắn miếng vải ni lông vào phía trước nhà, trải rộng ra, buộc hai đầu vào hai cây gậy dài cắm xuống đất, đoạn nó đào một hố lửa bên dưới.

“Chị tự hào về em, T.J ạ. Ngài Xương cũng thế”.

“Cảm ơn chị”.

So với ngày mới dạt đến đây, phải ngủ trên nền đất thì chúng tôi đã có những bước tiến vượt bậc. Giờ thì hai người bị đắm máy bay đã xây được một căn nhà.

Một chiếc thủy phi cơ hạ cánh ở bãi nước nông khi tôi và T.J đang bơi. Người phi công mở cửa, thò đầu ra, nói: “Cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy các bạn. Chúng tôi đã tìm kiếm lâu lắm rồi”.

Lúc đó tôi năm mươi hai tuổi.

Tôi choàng tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, cố kìm lại một tiếng hét chỉ chực thoát ra cổ họng.

Chỗ của T.J trống. Gần đây thằng bé dành rất nhiều thời gian trong rừng, nó đi nhặt củi vào cả sáng và chiều mỗi ngày.

Tôi thay quần áo, đánh răng rồi đi ra chỗ cây dừa. Khi đang lúi húi nhặt dừa dưới gốc cây thì một cành cây suýt rơi trúng đầu, khiến tôi giật bắn mình hét lên: “Chết tiệt!”.

Trở về nhà, tôi kiểm tra thùng chứa nước mưa. Bây giờ đang là tháng Hai, giữa mùa khô, và cũng không còn nhiều nước trong thùng lắm. Tôi đánh rơi thùng nước, vậy là ngay lập tức bật khóc khi nhìn thấy chút nước trong thùng chảy tràn ra đất.

T.J bước đến với cái ba lô đầy củi. “Chào chị”, nó vừa đặt ba lô xuống vừa hỏi. “Có chuyện gì thế?”

Tôi lau nước mắt. “Không có gì, chị chỉ thấy mệt mỏi và tức chính bản thân thôi. Chị đánh đổ hết nước rồi”. Tôi lại bật khóc.

“Không sao đâu. Có khi lát nữa trời lại mưa”.

“Chưa chắc. Ngày hôm qua gần như không mưa mà”. Tôi ngồi bệt xuống đất, cảm thấy mình thật xuẩn ngốc.

Thằng bé ngồi xuống cạnh tôi. “Ừm, chị lại đến kỳ đèn đỏ hay sao?”

Tôi nhắm chặt mắt lại để nước mắt ngừng chảy. “Không, chỉ là chị có một buổi sáng thật tồi tệ”.

“Chị quay lại giường nghỉ đi”, nó nói. “Em sẽ quay về với chị sau khi câu cá, được không?”

“Được”.

Tôi tỉnh dậy khi T.J xoa tay. “Cá nấu xong rồi”, nó nói và vươn vai bên cạnh tôi.

“Sao em không đánh thức chị dậy để chị làm sạch cá?”

“Em nghĩ là chị ngủ thêm chút nữa thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn”.

“Cảm ơn em. Đúng là thế thật”.

“Em xin lỗi vì đã hỏi chị vụ đèn đỏ. Em chẳng biết gì về mấy việc đấy cả”.

“Không sao, em hỏi cũng đúng”. Tôi ngần ngừ. “Chị không thấy đèn đỏ cũng khá lâu rồi”. Tôi vẫn còn thừa tampon trong va li.

T.J bối rối. “Tại sao?”

“Chị không biết. Chắc do chị gầy quá, căng thẳng quá, thiếu dinh dưỡng. Em đoán thử xem vì nguyên nhân nào?”

“Ồ”, thằng bé thốt lên.

Chúng tôi nằm đối mặt với nhau. “Đêm qua chị gặp ác mộng. Một chiếc máy bay hạ cánh xuống vùng nước nông khi chúng ta đang bơi”.

“Nghe đâu có giống ác mộng?”

“Bấy giờ chị đã năm mươi hai”.

“Như vậy mình đã phải ở trên đảo này rất rất lâu. Đó là lý do chị buồn bực?”

“Chị muốn có con”.

“Chị muốn ư?”

“Ừ. Hai hoặc ba đứa. Đó cũng là điều mà John không muốn. Nếu họ không tìm thấy chúng ta cho đến tận khi chị năm mươi hai thì đã quá muộn để sinh nở. Bốn mươi hai đã là già lắm. Lúc nào chị cũng có thể nhận con nuôi, nhưng chị thực sự muốn sinh ra ít nhất một đứa”. Tôi mân mê một sợi chỉ trên chăn. “Thật ngu ngốc khi cứ nghĩ về việc có con trong khi còn hàng đống thứ khác phải lo. Chị biết nói với em về việc có con bây giờ là quá sớm, nhưng thực sự đến một ngày nào đó chị mong có những đứa con của riêng mình”.

“Em cũng hay nghĩ về việc có con. Em bị vô sinh”.

Điều T.J nói làm tôi bất ngờ đến choáng váng. Tôi chẳng biết nói gì nữa. “Vì bệnh ung thư?”

“Vâng. Em đã hóa trị nhiều”.

“Ôi Chúa ơi, T.J, chị rất tiếc. Chị không biết”. Chẳng gì tồi tệ bằng việc cứ lải nhải chuyện con cái trước mặt một người bị vô sinh do quá trình đấu tranh với bệnh tật để giành giật sinh mạng cả.

“Không sao. Bác sĩ đã nói chuyện với em trước khi bắt đầu hóa trị. Ông ấy giải thích là nếu một ngày nào đó em muốn có con thì cần phải trữ lạnh tinh trùng ngay lập tức vì bắt đầu hóa trị thì sẽ không thể được nữa. Và em đã quyết định rằng một ngày nào đó có thể mình sẽ có con”.

“Ồ. Đó không phải là điều mà các cậu nhóc mười lăm tuổi thường quyết định đâu”.

“Không hề. Tuổi đấy thì chúng nó chỉ mải nghĩ đến việc làm sao để bạn gái không dính bầu thôi. Đoạn em sắp kể chắc sẽ làm chị buồn cười đau ruột. Mẹ em đưa em đến ngân hàng tinh trùng, và bà đưa cho em một quyển tạp chí Playboy(*) của bố em - trong tủ quần áo của em có một đống thứ mát mẻ hơn thế nhiều - và mẹ hỏi em một cách vô cùng nghiêm trọng xem em có biết phải làm gì không”.

“Chắc em đùa”.

“Không hề”. Nó bắt đầu cười lăn lộn. “Lúc đấy em mười lăm tuổi mà chị Anna, em phải là chuyên gia trong lĩnh vực đó rồi ấy, và em chẳng có chút cảm hứng nào để nói với mẹ em về ba cái việc tự sướng cả”.

“Ôi Chúa ơi!”, tôi cười chảy cả nước mắt.

“Vâng, và lần sau quay lại ngân hàng tinh trùng thì bố đưa em đi”.

Tôi chùi nước mắt. “Em có muốn biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không?”

“Là vẻ đẹp trai chứ gì?”, mặt nó ngây ra.

Tôi lại phá lên cười. “Chị mới khen có một câu mà sao em nhớ kỹ vậy. Không phải đâu. Mà là không có em thì mọi người khó lòng vui vẻ được”.

“Thật thế? Cảm ơn chị”, nó vỗ vỗ vào tay tôi. “Đừng lo, chị Anna. Họ sẽ sớm tìm thấy chúng ta và chị sẽ sớm có con thôi”.

“Chị hi vọng thế”.

Thời gian thì cứ vùn vụt trôi qua.