CHƯƠNG 22 T.J
Tôi đang ở trong rừng thì nghe thấy tiếng hét của chị Anna từ phía căn nhà vọng lại nên ngay lập tức rẽ các tán cây để lao như bay về hướng ấy.
Chị ấy bước đi lảo đảo rồi ngã sụp xuống đất. Vừa thở dốc chị ấy vừa kêu lên: “Sứa”.
Những xúc tu của con sứa để lại vết tấy đỏ trên chân, bụng và ngực của Anna. Tôi không biết phải làm gì.
“Lôi nó khỏi người chị ngay”, chị ấy hét lên. Khi nhìn kỹ, tôi thấy mấy cái xúc tu trong suốt vẫn bám chặt vào bụng và ngực chị ấy. Tôi kéo nó ra và cũng bị đốt luôn.
Tôi chạy ngay tới chỗ đựng nước, đổ đầy bình chứa và mang lại chỗ chị Anna, đổ nước từ đầu tới chân chị ấy. Những cái xúc tu không chịu trôi đi còn chị Anna thì thét lên vì đau đớn, dường như nước càng làm chị ấy đau hơn.
“T.J, thử dùng nước biển xem”, chị ấy nói, “nhanh lên!”.
Tay vẫn cầm cái bình nhựa, tôi lao ngay xuống biển múc đầy. Tôi dội nước biển lên người chị ấy. Lần này thì Anna không thét lên nữa.
Chị ấy nằm rên rỉ trên nền đất khi tôi đang loay hoay chưa biết phải làm gì tiếp theo. Tôi biết chị ấy vẫn còn đau lắm khi nhìn chị ấy cố gắng quay trái quay phải để tìm tư thế thoải mái nhất.
Tôi chợt nhớ đến cái nhíp nên chạy ngay vào nhà lục tìm trong va li của Anna. Khi quay lại, tôi vội vã gắp hết đống xúc tu ra. Chị Anna nhắm nghiền mắt, không ngừng rên rỉ.
Khi tôi nhặt được gần hết số xúc tu thì da chị Anna bắt đầu đỏ ửng lên. Không chỉ những chỗ bị đốt mà toàn thân đều đỏ như con tôm luộc. Mí mắt và môi sưng phồng. Tôi phát hoảng, đổ thêm nước biển lên người chị ấy nhưng không ăn thua. Mắt sưng đến mức không mở nổi.
Tôi chạy ngay về lều, lôi hộp cứu thương ra. Tôi đổ tất cả mọi thứ có trong hộp xuống nền cát. Khi nhặt cái lọ chứa chất lỏng màu đỏ bên trong, tôi nhớ lại lời chị ấy nói.
Thứ này có thể cứu sống em đấy. Nó sẽ ngừng tất cả các triệu chứng dị ứng.
Mặt chị Anna lúc này nhìn đã như một quả bóng bay, hai môi sưng đến mức da môi nứt toác. Tôi đánh vật để mở cái nắp với thiết kế chống trẻ em, nâng đầu chị ấy lên và đổ thuốc Benadryl vào họng. Chị ấy ho, phun phì phì. Tôi không rõ đã cho Anna uống bao nhiêu thuốc nữa.
Bikini của chị ấy lệch sang một bên khi tôi nâng chị ấy lên. Nó trở nên quá rộng đối với Anna bởi vì chị ấy giảm cân nhiều, và khi nhìn xuống tôi thấy vẫn còn vài cái xúc tu bám trên ngực chị.
Tôi cởi áo Anna ra, rùng mình khi nhìn thấy vết thương trên ngực chị ấy. Đặt chị ấy nằm xuống, tôi đổ nốt chỗ nước biển lên mấy vết đốt rồi dùng nhíp nhặt từng cái xúc tu.
Tôi cởi phăng chiếc áo phông đang mặc để đắp cho chị ấy. “Chị sẽ ổn thôi chị Anna”. Sau đó tôi cầm tay chị ấy, chờ đợi.
Khi da chị ấy không còn đỏ nữa và đã đỡ sưng, tôi nhìn qua đống thuốc trong hộp cứu thương đang nằm lăn lóc trên cát. Sau khi đọc hết loạt nhãn, tôi chọn một tuýp thuốc mỡ giảm đau.
Tôi bắt đầu bôi từ chân chị ấy lên tất cả những nơi có vết đốt. “Chị thấy đỡ không?”
“Có”, chị ấy thều thào. Mắt Anna bớt sưng rồi nhưng vẫn không mở được. “Chị mệt quá”.
Tôi không biết liệu có nên để chị ấy ngủ không, vì tôi sợ mình vừa mới cho Anna uống thuốc quá liều. Khi kiểm tra lại lọ Benadryl, tôi thấy vẫn còn rất nhiều viên bên trong, và trên nhãn ghi rằng tác dụng phụ của thuốc là gây buồn ngủ. “Vậy chị ngủ đi”. Anna ngất đi ngay khi tôi vừa nói xong.
Tôi bôi thuốc mỡ lên bụng chị ấy, nhưng đến ngực thì ngần ngại. Tôi nghĩ Anna cũng không nhận ra tôi đã cởi áo chị ấy, hoặc có thể chị ấy cũng không quan tâm.
Tôi nhấc áo phông của mình khỏi ngực chị ấy và giật mình. Trông thật đáng sợ. Những vết tấy hằn trên da, một số vết đã chai lại cùng máu khô. Tôi gắng tập trung, chỉ nghĩ đến việc cứu chị ấy, và dùng đầu ngón tay chấm từng chút thuốc mỡ lên những vết tấy. Khi đã bôi xong, tôi kiểm tra toàn thân Anna để chắc chắn mình không bỏ sót vết nào.
Màu da của chị ấy đã trở lại bình thường, những vết sưng dần biến mất. Tôi đợi thêm một lúc nữa rồi bế Anna vào xuồng.