← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23 Anna

Tôi mở mắt, thở phào nhẹ nhõm khi không còn cảm thấy bỏng rát nữa. T.J ngủ bên cạnh tôi, hơi thở đều và sâu. Tôi không mặc gì từ thắt lưng trở lên, và một thứ gì đó mềm mại như chăn che phủ ngực tôi. Tôi ngồi dậy, tuột cái áo phông khỏi đầu, hít vào mùi quen thuộc của T.J. Tôi quay sang bên cạnh rồi ngủ tiếp.

Đến sáng, tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm một mình. Tôi kéo áo phông lên nhìn. Những cái xúc tu để lại đường viền đỏ tấy, chắc sẽ phải lâu nữa mới nhạt màu. Kéo cái áo cao lên chút nữa, tôi muốn khóc khi thấy ngực mình. Những vệt đỏ sẫm giăng chằng chịt, bám đầy máu khô. Tôi bỏ hẳn cái áo ra, mặc đồ vào rồi bước ra để đi vệ sinh.

Khi tôi quay lại, T.J đang nhóm lửa.

Nó đứng phắt dậy: “Chị cảm thấy thế nào?”

“Cũng gần như bình thường rồi”. Tôi kéo áo lên một chút để cho T.J xem bụng tôi. Nó dùng ngón tay lần theo từng vết đốt.

“Chị có đau không?”

“Không, không đau lắm”.

“Thế còn…?”, nó chỉ vào ngực tôi.

“Tệ hơn thế này”.

“Em xin lỗi. Vì có mấy cái xúc tu ở trong bikini của chị mà lúc đầu em không nhìn thấy”.

Tôi không nhớ gì về việc nó cởi áo tôi, mà chỉ nhớ là tôi đau đớn vô cùng. “Không sao đâu, cũng làm gì còn cách nào khác”.

“Da chị chuyển hết sang màu đỏ và toàn thân sưng tướng lên”.

“Thật á?”, tôi cũng không nhớ gì về chuyện này. “Em cho chị uống Benadryl, sau đó chị ngất xỉu luôn”.

“Em làm đúng lắm”.

Nó trở lại căn nhà để lấy tuýp thuốc kháng sinh mỡ. “Em bôi cái này lên da chị. Hình như cũng có tác dụng. Trước khi thiếp đi chị còn nói là chị thấy đỡ hơn”.

Tôi với tay cầm lấy tuýp thuốc. T.J đã bôi lên cả ngực tôi ư? Tôi hình dung ra cảnh mình nằm dài trên nền cát, mặc mỗi cái quần bikini trong khi T.J xoa kem lên toàn thân mình, đột nhiên tôi không dám nhìn thằng bé nữa.

“Cảm ơn em”, tôi nói.

“Chị có thấy con sứa trước khi nó đốt chị không?”

“Không, chỉ tự nhiên thấy đau thôi”.

“Em chưa bao giờ nhìn thấy con sứa nào trong vùng nước nông cả”.

“Chị cũng thế. Chắc con này vô tình lạc vào qua rặng san hô”. Tôi vào nhà lấy bàn chải, bóp một phần bé xíu kem đánh răng lên trên. Khi quay trở ra, tôi nói: “Ít nhất thì con sứa đó cũng không làm chết người”.

T.J nhìn tôi sửng sốt. “Sứa mà cũng làm chết người được cơ?”

Tôi bỏ bàn chải ra khỏi miệng, đáp: “Một vài con có thể đấy”.

Cả ngày hôm đó chúng tôi không dám xuống nước. Tôi đi dọc bãi biển, cố nhìn ra xa để xem còn sứa không, tự nhắc mình là dù không nhìn thấy nguy hiểm thì không có nghĩa là không hề có mối nguy nào xung quanh. Tôi cũng thắc mắc liệu có một ngày nào đó chúng tôi không thể tìm nổi thứ thuốc cần thiết để cứu mạng mình trong hộp cứu thương không.

Đến tháng Sáu năm 2003 tôi đã sống trên đảo được hai năm. Tháng Năm vừa rồi tôi đã bước sang tuổi ba mươi hai, và chỉ còn vài tháng nữa thôi là T.J tròn mười chín. Đến lúc đó nó đã cao ít nhất một mét tám mươi tám và chẳng còn nét trẻ con nào trên khuôn mặt nữa. Đôi lúc khi nhìn T.J câu cá, sửa nhà hoặc ra khỏi khu rừng mà nó đã biết rõ như lòng bàn tay, tôi tự hỏi liệu nó có coi hòn đảo này là ngôi nhà đích thực không. Một nơi mà nó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn, mọi thứ đều được chấp nhận, miễn là chúng tôi sống sót.

Chúng tôi ngồi xếp chân bằng tròn, mặt đối mặt trên bãi biển để tôi cạo râu cho T.J. Nó cúi người về đằng trước, chống hai tay trên đùi tôi để giữ thăng bằng.

“Tại sao tự nhiên chị lại trở thành người chăm sóc cá nhân cho em nhỉ?”, tôi đùa. “Chị đã tắm cho em, giờ lại cạo râu cho em nữa”. Tôi bơm thêm chút bọt cạo râu ít ỏi còn lại lên má T.J.

Nó cười ngoác miệng. “Chắc do em may mắn?”

“Em được nuông chiều quá đây mà. Khi nào chúng ta rời khỏi hòn đảo này, em sẽ phải tự cạo râu lấy”.

“Thế thì chẳng vui chút nào”.

“Em sẽ quen thôi”.

Tôi cạo râu xong cho nó rồi chúng tôi quay về nhà, chuẩn bị ngủ dưới bóng cây.

“Chị biết là em luôn sẵn lòng tắm và cạo lông cho chị đúng không? Chỉ cần chị nhờ một câu thôi”.

Tôi cười phá lên. “Chị không cần đâu”.

“Chị có chắc không?” Nó nằm dài trên cái chăn cạnh tôi, kéo tay tôi lên rồi dùng mấy ngón tay lướt trên tay tôi. “Ồ, da chị mịn thế”.

“Thôi ngay! Chị có máu buồn đấy nhé”. Tôi gạt tay T.J ra.

“Thế còn chân chị thì sao?” nó hỏi, và trước khi tôi kịp trả lời, nó nhổm dậy lướt tay trên chân tôi, từ mắt cá chân lên đến đùi.

Một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể khiến tôi ngạc nhiên. Tôi bật ra một âm thanh, và không kịp kiềm chế. Mắt T.J mở to, nó nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc. Sau đó thì nó mỉm cười, rõ ràng là rất sung sướng vì đã khiêu khích được tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Chị tự biết chăm sóc bản thân”.

“Em chỉ muốn trả ơn chị vì đã chăm sóc em thật tốt suốt thời gian qua thôi mà”.

“Cảm ơn vì sự tốt bụng của em, T.J ạ. Giờ thì ngủ đi”. Nó cười phá lên, quay lưng lại phía tôi. Tôi cũng nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nó mới chỉ mười tám thôi. Như thế là quá trẻ.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Xét về mặt pháp luật thì mười tám tuổi là thành người lớn rồi.

Vào buổi chiều vài ngày sau, T.J và tôi cùng bơi với lũ cá heo. Có bốn con đang bơi lội tung tăng quanh chúng tôi. Tôi rất muốn đặt tên cho chúng mà không thể phân biệt nổi con nào với con nào.

Khi lũ cá heo bơi đi, tôi và T.J ngồi lại trên bờ biển. Tôi dùng ngón chân đào đào vào lớp cát mịn trắng.

“Không phải chị nói là chị định đi tắm à?”, nó hỏi.

“Ừ. Nhưng chị không mang đồ theo”. Mấy thứ đồ mỹ phẩm của chúng tôi cạn kiệt nhanh chóng. Giờ chúng tôi chỉ còn dùng xà phòng một lần một tuần. Tôi đã không còn để ý đến mùi cơ thể của mình nữa.

“Em sẽ về lấy đồ cho chị”, nó nói.

“Thật à?”

“Vâng”.

“Được thôi, nhưng chị cần cả quần áo nữa”.

“Không vấn đề gì”.

T.J mang theo tất cả đồ tới đặt trên cát. Tôi đợi đến khi nó đi khuất mới cởi quần áo.

Sau khi tắm xong, tôi đứng một phút dưới nắng cho khô. Tôi bước đến đống quần áo, hi vọng tìm thấy quần soóc và áo ba lỗ, hoặc một bộ bikini. Những gì thằng bé chọn khiến tôi ngạc nhiên. T.J đã chọn cái váy duy nhất mà tôi mang theo. Đó cũng là cái váy tôi yêu thích. Nó còn chọn một cái quần lót màu hồng có ren, và tôi thấy má mình nóng bừng lên. Nó đã quên không lấy áo lót cho tôi, hoặc có khi nó không quên, nhưng dù sao thì tôi cũng không mặc áo lót khi mặc kiểu váy này bao giờ.

Khi tôi về đến căn nhà, T.J nhìn tôi chăm chú.

“Chúng ta có hẹn ăn tối ở nhà hàng nào tối nay mà chị không biết à?”, tôi hỏi.

“Em ước gì được thế”, nó đáp.

Tôi hỏi nó: “Tại sao em lại chọn cái váy này?”

Nó nhún vai. “Em nghĩ là chị mặc sẽ rất đẹp”. Nó bỏ kính râm ra, nhìn tôi từ đầu xuống chân. “Đúng là thế thật”.

“Cảm ơn em”, tôi nói, cảm thấy hai má lại nóng bừng.

T.J đi câu cá, còn lại mình tôi ngồi trên tấm chăn dưới bóng dừa đợi nó về.

Tôi vẫn thường bắt gặp T.J nhìn trộm mình, nhưng nó chưa bao giờ tỏ vẻ hiển nhiên như bây giờ. Nó bắt đầu mạnh dạn hơn, để thử xem thái độ của tôi thế nào. Nếu ngày trước T.J cố gắng giấu cảm xúc của mình thì bây giờ nó chẳng quan tâm lắm đến việc đó nữa. Tôi không biết ý định của nó là gì, mà cũng chẳng rõ nó có ý định gì không, nhưng sống với T.J bắt đầu phức tạp rồi đây.

“Chị ước gì mình có một cái kéo”. Tôi ngồi trên tấm chăn trải bên ngoài ngôi nhà, cố gắng chải mớ tóc bù xù. Tóc tôi đã dài gần đến mông và khiến tôi phát điên. “Nhẽ ra chị nên nhờ em cắt ít tóc trước khi con dao cùn đi mới đúng”, tôi nói.

Tôi liếc nhìn ngọn lửa.

“Chị đang nghĩ đến việc đốt tóc à?” T.J hỏi.

Tôi nhìn nó như thể nó bị điên. “Không”.

Mà cũng có thể làm thế lắm chứ.

Tôi vẫn cố chải tóc.

T.J bước đến, chìa tay ra. “Đưa lược cho em, em sẽ chải cho chị. Đấy nhé, coi như em trả công chị cạo râu cho em”.

Tôi đưa cho nó cái lược. “Chuẩn bị mà choáng đi”.

Nó ngồi dựa lưng vào bức vách gỗ của căn nhà, còn tôi ngồi trước mặt nó. Thằng bé bắt đầu chải. “Chị phải có đến cả tấn tóc ý nhỉ”, nó nói.

“Chị biết. Tóc chị dài quá rồi”.

“Em thích tóc dài”.

T.J kiên nhẫn chải từng búi rối, chia nhỏ từng lọn tóc một. Mặt trời bắt đầu chói chang, nhưng bóng râm che mát chúng tôi, và từng cơn gió biển thổi mát rượi. Tiếng sóng biển vỗ vào rặng san hô vang vọng khắp nơi, cảm giác được chải đầu nhẹ nhàng khiến tôi thấy thư giãn vô cùng.

T.J nhấc tóc lên khỏi gáy tôi, rồi khẽ kéo tôi lại để lưng tôi dựa trên ngực nó. Tôi quay đầu lại, và nó kéo tóc tôi sang một bên vai. Nó vẫn tiếp tục chải, cảm giác dễ chịu đến mức tôi nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh giấc, tôi nghe nhịp thở đều đặn của T.J và biết là nó cũng đang ngủ. Hai tay nó ôm lấy eo tôi. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác dễ chịu khi ở trong vòng tay của T.J.

Thằng bé khẽ cử động, thì thầm vào tai tôi: “Chị dậy rồi à?”

“Ừ, chị ngủ rất ngon”.

“Em cũng thế”.

Mặc dù không hề muốn nhưng tôi vẫn phải miễn cưỡng đứng lên khiến tay nó trượt trên bụng tôi. Tóc tôi rơi xuống lưng. Tôi nhìn qua vai, mỉm cười. “Cảm ơn em vì đã chải tóc cho chị”.

Mắt nó nhìn vẫn ngái ngủ và rõ ràng là rất thích thú với việc vừa rồi.

“Lúc nào em cũng sẵn lòng”.

Tim tôi đập loạn nhịp. Dạ dày tôi sôi lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa.

Nếu nói mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng trở nên phức tạp là đã nói giảm nói tránh rồi đấy.