CHƯƠNG 29 Anna
Tôi ngồi ngay sát bờ biển, mải mê sơn móng chân màu hồng. Trong tình cảnh này mà ngồi sơn móng chân thì thật ngốc, nhưng vì có mang theo lọ sơn móng trong va li, và có thừa thời gian, nên tôi đành lôi ra tô vẽ giết thời gian.
T.J bước đến. “Màu đẹp đấy”.
“Cảm ơn”, tôi nói, và sơn thêm lớp nữa. “Đã bao giờ em kể anh nghe về Lucy, chị thợ sơn móng cho em chưa nhỉ?”
T.J cười phá lên. “Anh còn không biết là có nghề đó”.
“Em có một chị chuyên sơn móng cho mà”.
“Ờ, vậy thì em chưa bao giờ kể về chị ấy cả”.
“Em vẫn thường đến cửa hàng của Lucy hai thứ Bảy một tháng”.
T.J nhướng mắt nhìn tôi.
“Vâng, hồi ở Chicago em chăm sóc bản thân kỹ hơn ở đây nhiều. Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của Lucy, mà thực ra em cũng chẳng biết chị ấy người nước nào, chỉ biết là em chẳng nói được thứ tiếng ấy. Nhưng nó không ngăn được những cuộc tâm sự dài lê thê giữa chúng em, dù chẳng ai hiểu người kia nói gì”.
“Thế em hay nói về điều gì?”
“Em cũng không biết, mấy thứ linh tinh thôi. Chị ấy biết em dạy học ở trường và em có bạn trai tên John. Em cũng biết chị ấy có đứa con gái mười ba tuổi rất thích mấy chương trình truyền hình thực tế. Chị ấy tốt tính lắm. Lúc nào chị ấy cũng gọi em là “cưng” và ôm em thật chặt mỗi khi chào hỏi. Lần nào em ghé qua chị ấy cũng hỏi đến bao giờ em và John mới làm đám cưới. Trong một bận cao hứng, em đã hứa rằng Lucy sẽ được làm móng cho em cùng toàn bộ đội phù dâu trong ngày cưới của em”.
Tôi đóng nắp lọ sơn móng, sau đó xem xét móng chân của mình. Cũng không hoàn hảo lắm. “Chắc Lucy sẽ phát khiếp khi nhìn thấy móng chân em thế này”. Tôi nhìn T.J. Anh ấy có vẻ mặt lạ chưa từng thấy. “Có chuyện gì à?”
“Không có gì”.
“Anh chắc chứ?”
“Ừ. Bây giờ anh sẽ đi câu cá. Em nên ngồi đợi cho móng khô rồi hẵng đi đâu thì đi nhé”.
“Ừ”.
Lúc quay lại với đống cá trên tay, nhìn mặt anh ấy đã bình thường trở lại. Bất cứ điều gì làm T.J phiền muộn chắc chắn cũng đã qua đi nhanh chóng.
“Tại sao em cứ phải mặc quần áo mà không chịu khỏa thân cả ngày?” T.J hỏi.
“Thì em đang khỏa thân đây”.
“Anh biết. Thế nên anh mới nghĩ em nên khỏa thân những lúc khác nữa”.
T.J và tôi đang lúi húi bên bờ biển, cố gắng giặt đống quần áo bẩn, cả những món đồ mà bọn tôi vừa mặc trên người nữa.
“Cái này vẫn hôi đúng không?”, T.J giơ cái áo phông lên cho tôi ngửi.
“Ừ, hơi hơi”. Thật khó giặt đồ cho sạch, nhất là khi chúng tôi đã hết sạch Woolite từ hơn một năm trước. Bây giờ chỉ còn cách cứ giũ đi giũ lại quần áo trong nước biển và tạm coi là sạch.
“Nếu mình khỏa thân mọi lúc thì đỡ mất công giặt quần áo, Anna ạ”, T.J nói với một nụ cười đầy ẩn ý. Chúng tôi bước lên bờ, phơi quần áo trên sợi dây thừng đã giăng sẵn giữa hai cây.
“Nếu lúc nào em cũng khỏa thân thì sau một thời gian anh sẽ chẳng còn hứng thú gì nữa đâu”.
Anh ấy khịt mũi. “Không đâu, lúc nào anh chẳng hứng thú”.
“Giờ anh nghĩ thế, nhưng một thời gian nữa thì sẽ khác”.
T.J nhìn tôi chằm chằm như thể tôi bị điên. Khi quay lại căn nhà, anh ấy nằm vật ra tấm chăn.
Tôi cũng không mặc quần áo gì vào bởi tất cả quần áo của chúng tôi đều đang ướt. Tôi nằm nghiêng, đối mặt với anh ấy và chống khuỷu tay lên.
“Ồ, dáng nằm tuyệt đẹp”, T.J bình luận, “anh thích em nằm dáng này”.
“Sẽ như lúc nào anh cũng được ăn món yêu thích vậy”, tôi nói. “Ban đầu thì thật tuyệt nhưng sau một thời gian anh chẳng còn muốn ăn nữa. Anh sẽ thấy chán ngấy”.
“Anna à, lúc nào em cũng ngon mà”. Anh ấy vươn tới hôn cổ tôi.
“Nhưng dần dần anh cũng sẽ chán thôi”, tôi khăng khăng.
“Không bao giờ”.
“Vẫn có thể xảy ra lắm chứ”, tôi nói, dù lúc này tôi cũng không còn tin chắc vào điều mình nói nữa.
Gà đi đến, ngồi phịch vào lòng tôi.
T.J phá lên cười, vươn người ra vuốt ve bộ lông của nó. “Nó làm anh buồn cười chết mất”.
Chúng tôi không còn phải nhốt Gà trong chuồng nữa. Có lần tôi cho Gà ra ngoài chơi, quên không nhốt nó vào, nhưng nó chỉ tha thẩn xung quanh chứ không hề chạy mất.
“Em biết, thật kỳ cục. Chẳng hiểu sao nó lại thích em đến thế”. Tôi vỗ nhẹ lên đầu Gà.
“Đấy là bởi vì em chăm sóc nó”.
“Em rất yêu động vật. Lúc nào em cũng muốn nuôi một con chó nhưng John lại bị dị ứng”.
“Khi nào trở về em có thể nuôi một con mà”, T.J nói.
“Một con Golden Retriever(*)”.
“Em thích giống ấy?”
“Ừ. Một con đã trưởng thành mà không được ai nhận nuôi ý. Em sẽ đến trạm cứu hộ động vật để nhận nuôi một con, ngay sau khi tìm được căn hộ của riêng mình”.
“Em đã nghĩ đến việc đó?”
“Em có thừa thời gian để nghĩ đến bất cứ việc gì, T.J ạ”.
Vài đêm sau đó, khi chúng tôi đang quấn lấy nhau, T.J rên lên một tiếng rồi đổ gục lên người tôi, thở dốc.
“Ồ”, tôi nói, cảm nhận được cơ thể anh ấy.
Anh ấy hôn cổ tôi, thì thầm: “Em có thích không?”
“Có chứ. Anh học ở đâu ra thế?”
T.J cười, cố lấy lại hơi. “Anh có một cô giáo tuyệt vời mà”. Anh ấy kéo tôi nằm gối đầu lên ngực anh ấy. Phải đến tận hai sáu, hai bảy tuổi tôi mới biết chính xác mình muốn gì trên giường. Khi tôi cố nói với John, anh chẳng có vẻ gì hào hứng làm vừa lòng tôi hơn cả. Còn T.J không hề ngại ngần hỏi tôi thích gì, thế nên tôi cũng chẳng ngượng ngùng nói thẳng, chính vì thế chúng tôi đã có những trải nghiệm tuyệt vời.
Tôi thở dài. “Một ngày nào đó anh sẽ khiến một người phụ nữ vô cùng hạnh phúc, T.J ạ”.
Cơ thể anh ấy đột nhiên căng cứng, và ngừng xoa lưng tôi. “Anh chỉ muốn làm em hạnh phúc thôi, Anna ạ”. Giọng nói kiên quyết của anh ấy khiến tôi hối hận vì đã trót nói ra điều vừa rồi.
“Ồ, anh luôn làm em hạnh phúc”, tôi nhanh chóng lấp liếm.
Ngày hôm sau anh ấy không nói gì mấy. Tôi đi xuống biển, đứng cạnh T.J khi anh ấy đang câu cá.
“Em xin lỗi. Em đã làm anh buồn và em không bao giờ muốn làm thế cả”.
Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây câu. “Anh biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện thế này xảy ra giữa hai ta nếu vẫn ở Chicago, nhưng làm ơn đừng nói chia tay khi mình vẫn còn đang kẹt trên đảo thế này”.
Tôi đặt tay lên cánh tay anh ấy. “Khi em nói anh sẽ làm người phụ nữ khác hạnh phúc, không có nghĩa em là người nói chia tay, sẽ là anh”.
T.J quay sang nhìn tôi, vẻ thắc mắc. “Tại sao anh lại muốn chia tay?”
“Bởi vì em già hơn anh những mười ba tuổi. Nơi đây có thể là thế giới của chúng ta, nhưng rõ ràng đây không phải thế giới thực. Anh vẫn còn quá nhiều thứ chưa được trải nghiệm. Anh sẽ không muốn bị ràng buộc với một người nào đó đâu”.
“Làm sao em biết được anh thực sự muốn gì hả Anna? Hơn nữa, anh đã không còn nghĩ tới tương lai, và anh vẫn chẳng thấy cái máy bay nào quay lại cả. Tất cả những gì anh biết lúc này là em làm anh hạnh phúc, anh chỉ muốn bên em. Em không muốn ở bên anh à?”
“Có chứ”, tôi thầm thì, “Em rất muốn”.
Tôi chỉ muốn nói với T.J tôi sẽ không bao giờ làm gì khiến anh ấy tổn thương nữa. Nhưng tôi sợ rằng đó là lời hứa tôi không thể giữ.
T.J tròn mười chín tuổi vào tháng Chín. “Chúc mừng sinh nhật”, tôi nói. “Em đã làm món quả bánh mì nghiền cho anh”, tôi đưa cho anh ấy bát bánh mì nghiền và tặng anh ấy một nụ hôn. T.J kéo tôi ngồi vào lòng, bắt tôi cùng ăn.
“Tại sao chúng ta chẳng bao giờ ăn mừng sinh nhật em nhỉ?” Anh ấy nhìn tôi tinh nghịch: “Mà đó là ngày nào?”
“22 tháng Năm. Nhưng em chẳng thích thú gì với sinh nhật cả”.
Tôi từng rất thích tổ chức sinh nhật cho đến khi John làm tôi mất hứng. Năm tôi tròn hai bảy, tôi cứ đinh ninh anh sẽ cầu hôn, bởi vì anh đã đặt chỗ ở nhà hàng, bảo tôi ăn mặc thật đẹp và mời bạn bè đến uống mừng vài ly trước bữa tối. Tôi hình dung ra cảnh anh quỳ trên một gối, tay cầm nhẫn, tôi đã hào hứng đến mức gần như không thể kiềm chế khi xe taxi thả chúng tôi trước cửa nhà hàng. Chúng tôi cùng nhau bước vào và tất cả mọi người đã ở đó, gần như một buổi tiệc bất ngờ dành cho tôi. Khi sâm-panh được đưa ra, John lôi một hộp Tiffany(*) từ trong túi áo khoác và mở cho tôi xem đôi hoa tai bằng kim cương. Tôi cố giữ nụ cười trên môi đến hết tối nhưng sau đó Stefani phải lôi tôi vào nhà tắm và an ủi. Những năm sau tôi không còn dám hi vọng gì, và hóa ra thế lại hay bởi cho tới ba sinh nhật sau, John còn chẳng thèm tặng đồ trang sức cho tôi nữa.
“Anh muốn tổ chức sinh nhật sắp tới của em, Anna ạ”.
“Được thôi”.
Mùa mưa kết thúc vào tháng Mười một. Lễ Tạ ơn đến và đi như bao ngày khác, nhưng vào lễ Giáng sinh, T.J tìm thấy một con cua khổng lồ trên bãi cát. Tôi ứa đầy nước miếng khi nhìn anh ấy xiên cả con cua lên que củi để nướng. Một cái càng cua bám chặt lấy đầu que củi, trong khi cái càng còn lại không ngừng hua đi hua lại cố cắp lấy anh ấy. T.J ném hẳn con cua vào lửa, chẳng bao lâu sau chúng tôi cùng thưởng thức từng miếng thịt cua thơm ngon.
“Con cua này làm anh nhớ lại lễ Giáng sinh đầu tiên của mình trên đảo, khi bắt được con gà đầu tiên và có bữa ăn hiếm hoi không phải là cá”, T.J nói.
“Nghe cứ như là đã lâu lắm rồi ấy nhỉ”, tôi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
“Em ổn chứ?”
“Ừ. Chỉ là em cứ hi vọng mình sẽ được về nhà trước lễ Giáng sinh năm nay thôi”.
T.J quàng tay qua vai tôi. “Có thể là sang năm, Anna”.
Một ngày vào tháng Hai, tôi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Một bó đầy hoa dại mọc rải rác khắp nơi trên hòn đảo được bó gọn gàng, nằm trên cái chăn ngay cạnh tôi.
Tôi tìm thấy T.J cạnh bờ biển. “Có người đã nhớ xem lịch kìa”.
Anh ấy cười vui vẻ. “Anh không muốn bỏ lỡ ngày lễ Tình nhân”.
Tôi hôn anh ấy. “Anh thật ngọt ngào”.
Kéo tôi lại gần, anh ấy nói: “Ngọt ngào với em thì đâu có khó, Anna”.
Tôi nhìn chăm chú vào mắt T.J, và anh ấy bắt đầu nhảy. Tôi vòng tay qua cổ anh ấy, chúng tôi cùng khiêu vũ, mải mê xoay những vòng tròn trên nền cát mềm mại, ấm áp.
“Anh không cần nhạc à?”
“Không”, T.J đáp. “Nhưng anh lại cần em”.
Vài ngày sau, T.J và tôi cùng đi dạo trên bờ biển lúc hoàng hôn. “Em nhớ bố mẹ quá. Dạo gần đây em nhớ nhà vô cùng. Em nhớ cả chị gái và anh rể em nữa. Cả Joe với Chloe. Hi vọng một ngày nào đó anh sẽ gặp họ, T.J ạ. Chắc chắn họ sẽ thích anh cho xem”.
“Anh cũng hi vọng thế”.
Đến lúc này thì tôi biết nếu chúng tôi được cứu thoát, T.J cũng sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của tôi ở Chicago. Việc sẽ gắn bó với nhau đến mức nào tôi cũng không biết trước được. Anh ấy đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, và sẽ không công bằng nếu như tôi chiếm quá nhiều thời gian của T.J. Phần ích kỷ trong tôi lại không thể chịu nổi việc sẽ không được ngủ trong vòng tay anh ấy hoặc không được ở bên anh ấy hàng ngày. Tôi cần T.J biết bao, chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh ấy tôi đã muộn phiền hơn mức dám thú nhận với bản thân mình.