CHƯƠNG 31 Anna
Đáng lẽ tôi phải nhận ra anh ấy đang yêu chứ. Tất cả những dấu hiệu đều rõ rệt, và cũng đã được một thời gian rồi. Cho đến tận khi T.J bị ốm tôi mới hối hận vì đã không nói với anh ấy sớm hơn rằng anh ấy nói đúng.
Tôi cũng yêu anh ấy.
Một tuần sau sinh nhật của mình, tôi nằm xuống bên cạnh thì phát hiện anh ấy đang say ngủ. Tôi vừa đi vệ sinh và cũng mới đổ đầy chai nước, nhưng cũng chỉ có vài phút sau anh ấy thôi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy T.J đang ngủ, và đến tận khi tôi đi câu, nhặt quả bánh mì và quả dừa về, anh ấy vẫn không dậy.
Tôi bò vào xuồng. Mắt anh ấy đã mở, nhưng nhìn rất mệt mỏi. Tôi hôn lên ngực anh ấy. “Anh ổn chứ?”, tôi hỏi.
“Ừ, anh chỉ mệt thôi”.
Tôi hôn lên cổ T.J, theo đúng cách mà mọi lần anh ấy vẫn rất thích, nhưng tôi dừng lại ngay lập tức.
“Này, em đừng có dừng lại chứ”.
Tôi đặt tay lên cổ anh ấy. “T.J, anh có hạch ở đây này”.
Anh ấy với tay lên để sờ cục hạch. “Chắc không vấn đề gì đâu”.
“Anh đã hứa là sẽ nói với em nếu thấy bất cứ điều gì khác thường cơ mà”.
“Anh đâu biết có hạch ở đấy.”
“Anh có vẻ rất mệt”.
“Anh ổn mà”. Anh ấy hôn tôi và cố cởi áo tôi ra.
Tôi ngồi thẳng dậy để T.J không với được tới người mình. “Thế còn cục hạch này thì sao?”
“Anh chịu”. Anh ấy bò ra khỏi chiếc xuồng. “Em đừng lo lắng về nó đến thế, Anna”.
Sau bữa sáng, T.J miễn cưỡng để cho tôi sờ lại cục hạch. Tôi ấn ngón tay nhẹ nhàng phía dưới cằm anh ấy, nhận thấy có hai cục hạch đang sưng ở hai bên. Anh ấy đã đổ mồ hôi cả đêm à? Tôi cũng không dám chắc. Nhìn anh ấy không có vẻ gì bị sụt cân cả; nếu có thì tôi đã biết. Không ai trong hai chúng tôi nhắc đến việc hạch có thể là dấu hiệu của điều gì. Nhìn T.J như kiệt sức, tôi bảo anh ấy ngủ thêm một chút. Tôi lững thững bước xuống biển, nằm ngửa mặt lên trời và lặng lẽ ngắm bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây.
Bệnh ung thư đã trở lại. Tôi biết rõ điều ấy và anh ấy cũng thế.
Anh ấy tỉnh dậy vào bữa trưa, nhưng sau khi chúng tôi ăn xong, anh ấy lại ngủ thiếp đi cho đến tận bữa tối. Tôi bước vào nhà để kiểm tra T.J. Khi cúi xuống hôn cổ anh ấy, da anh ấy nóng như hòn than khiến môi tôi bỏng rát.
“T.J à!” Anh ấy rên lên khe khẽ khi tôi đặt tay lên trán anh ấy. “Em sẽ quay lại ngay. Em đi lấy cho anh ít Tylenol nhé”.
Tôi mở hộp cứu thương, lấy ra hai viên Tylenol. Tôi giúp T.J uống hai viên, nhưng chỉ vài phút sau anh ấy nôn sạch.
Tôi lau chùi và cố chuyển anh ấy sang nằm ở chỗ sạch sẽ, khô ráo. Anh ấy đau phát khóc khi tôi chạm vào người.
“Được rồi, em sẽ không chạm vào người anh nữa. Nói em xem anh đau ở đâu”.
“Đầu anh. Phía sau hai mắt. Mọi chỗ”. Rồi T.J nằm yên và không nói gì nữa.
Tôi đợi một lát và cho anh ấy uống thêm Tylenol. Tôi cứ sợ là anh ấy lại nôn nhưng may mà lần này anh ấy giữ được thuốc trong người. “Anh sẽ thấy đỡ mệt nhanh thôi”, tôi trấn an, nhưng nửa tiếng sau tôi xem lại thì thấy trán T.J còn nóng hơn lúc trước.
Anh ấy sốt đùng đùng suốt đêm. Anh ấy lại nôn lần nữa nhưng không cho tôi chạm vào người vì anh ấy bảo toàn thân đau như thể bị bẻ xương.
Ngày hôm sau T.J ngủ đến vài giờ liền. Anh ấy không ăn và gần như không uống gì. Trán anh ấy nóng đến mức tôi sợ là cơn sốt sẽ làm bỏng não anh ấy mất.
Không phải là ung thư. Các triệu chứng bệnh đến quá bất ngờ, dồn dập.
Nhưng nếu không phải ung thư thì là bệnh gì? Và tôi biết làm gì bây giờ?
Cơn sốt của T.J không hề giảm, tôi chưa bao giờ ước ao có chút đá lạnh như lúc này. Anh ấy nóng ran nên tôi phải làm ướt một cái áo phông và đắp trán cho anh ấy, mặc dù nước vẫn không đủ mát để giảm sốt hiệu quả nhưng tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa.
Môi T.J khô và nứt nẻ, tôi cố hết sức cho anh ấy uống thêm chút nước và Tylenol. Tôi chỉ muốn được ôm T.J vào lòng, làm cho anh ấy dễ chịu, vuốt từng lọn tóc đang lòa xòa trước mắt cho anh ấy, nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến anh ấy đau đớn tột độ nên tôi không dám.
Ngày thứ ba thì T.J phát ban. Những nốt đỏ sẫm phủ kín mặt và toàn thân anh ấy. Tôi nghĩ là có thể cơn sốt sắp sửa hạ, những nốt phát ban là dấu hiệu của việc cơ thể anh ấy đang chiến đấu chống lại cơn sốt, nhưng đến sáng hôm sau chúng còn dày đặc hơn mà anh ấy lại sốt cao hơn. Mệt mỏi, kiệt sức,T.J lúc tỉnh lúc mê khiến tôi sợ phát khiếp khi không thể đánh thức anh ấy được.
Máu bắt đầu tuôn ra từ mũi và miệng anh ấy vào ngày thứ năm. Nỗi sợ hãi đã bao phủ lấy tôi khi tôi dùng cái áo ba lỗ màu trắng lau sạch máu trên mặt T.J; đến chiều tối áo tôi đã chuyển thành màu đỏ. Tôi tự nhủ máu đã bớt chảy, nhưng thực ra không phải. Tôi nằm cạnh anh ấy hàng giờ, vừa khóc vừa nắm tay anh ấy, “T.J ơi, làm ơn đừng chết”.
Khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, tôi ôm chặt anh ấy vào lòng. Nếu T.J có thấy đau vì bị tôi chạm vào thì anh ấy cũng không thể hiện ra. Con Gà cứ quẹt mỏ bên ngoài tấm xuồng, và tôi vươn tới bế nó lên. Nó tót lên nằm ngay cạnh T.J, nhất định không rời đi. Tôi cũng không đuổi nó đi.
“Anh không cô độc đâu, T.J. Em ở ngay đây!”. Tôi dùng mấy ngón tay chải tóc anh ấy ra đằng sau và hôn môi anh ấy. Chập chờn trong giấc ngủ đầy mộng mị, tôi mơ thấy T.J và tôi đang ở bệnh viện và bác sĩ bảo tôi nên vui mới đúng bởi ít nhất đó cũng không phải bệnh ung thư.
Khi tôi thức dậy, tôi áp tai vào ngực T.J, và mừng bật khóc khi vẫn nghe thấy tim anh ấy đập. Các nốt phát ban bay dần đi trong ngày, máu bớt chảy dần và cuối cùng cũng dừng. Đêm hôm đó tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể anh ấy sẽ sống.
Sáng hôm sau trán T.J đã mát hơn. Anh ấy khẽ rên khi tôi cố đánh thức anh ấy dậy, có nghĩa là anh ấy đang ngủ chứ không còn hôn mê. Tôi rời lều đi kiếm chút quả bánh mì và quả dừa, đổ đầy mấy bình chứa nước mưa và thỉnh thoảng lại vào xem sức khỏe của T.J.
Tôi tự nhóm lửa. Không có cách nào để đo thời gian nhưng tôi đoán là chưa đến hai mươi phút.
Đối với một cô gái thành phố như tôi thì thành tích này không tồi chút nào.
Tôi đánh răng. Tôi rất cần tắm gội - tôi đã không có thời gian mà xuống nước đến mấy ngày nay rồi - nhưng tôi vẫn không muốn bỏ mặc T.J một mình quá lâu. Vào lúc chiều muộn, tôi nằm bênh cạnh và nắm tay T.J. Mí mắt anh ấy động đậy, rồi từ từ mở ra. Tôi nắm nhẹ vào ngón tay của anh ấy, nói: “Chào anh!”
Anh ấy quay sang nhìn tôi, chớp mắt, cố gắng nhìn cho rõ. Anh ấy nhăn mũi nói: “Em hôi quá Anna”. Tôi bắt đầu vừa cười vừa khóc cùng lúc. “Anh cũng đâu có thơm tho gì đâu, anh Callahan”.
“Anh xin ít nước được không?” Giọng T.J run run. Tôi nâng T.J ngồi dậy để anh ấy nhấp chút nước từ cái chai nhựa mà tôi đã lấy đầy sẵn.
“Đừng uống nhanh quá. Em không muốn anh lại bị nôn đâu”. Tôi để anh ấy tu hết nửa chai, rồi lại nhẹ nhàng đặt anh ấy nằm xuống. “Anh nên nằm nghỉ vài phút”.
“Anh nghĩ không phải là bệnh ung thư tái phát”.
“Em cũng nghĩ thế”, tôi nói.
“Thế em nghĩ là bệnh gì?”
“Có lẽ liên quan đến vi rút, nếu không thì anh đã chẳng còn ngồi nói chuyện với em như thế này đâu. Anh có đói không?”
“Có”.
“Em đi lấy ít dừa nhé. Em xin lỗi vì không có cá. Cũng lâu lâu rồi em không xuống biển”.
Anh ấy nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. “Anh ốm bao lâu rồi?”
“Mấy ngày rồi”.
“Thật á?”
“Vâng”. Mắt tôi lại nhòe nước. “Em cứ sợ anh sẽ chết”, tôi thì thầm. “Anh ốm quá mà em chẳng thể làm gì giúp anh ngoại trừ việc ngồi cạnh anh cả. Em yêu anh, T.J ạ. Nhẽ ra em nên nói từ lâu rồi mới phải”. Nước mắt lăn dài hai bên má tôi.
T.J kéo tôi lại gần: “Anh cũng yêu em Anna. Nhưng em đã biết điều đó rồi còn gì”.