CHƯƠNG 32 T.J
Tôi uống nước trong lúc đợi Anna đi câu. Khi câu xong, cô ấy nướng cá và đút cho tôi ăn. “Em đã nhóm lửa cơ à?”, tôi hỏi.
Nhìn cô ấy có vẻ rất tự hào. “Đúng thế”.
“Có khó gì không?”
“Không hề nhé”.
Tôi muốn nuốt chửng cả đống thức ăn ngay lập tức nhưng Anna không cho.
“Anh đừng ăn nhanh quá”, cô ấy nói.
Tôi cố gắng kiềm chế và ăn chậm lại, để dạ dày quen dần với việc tiêu hóa thức ăn.
“Tại sao con Gà lại ở trên xuồng với chúng mình?”, tôi hỏi. Ban đầu tôi không để ý đến nó, bởi vì nó ngồi thu lu trong góc nhà, không tạo nên một âm thanh nào và trông rất thoải mái.
“Nó cũng lo cho anh đấy. Bây giờ thì nó chỉ thích ở trên này thôi”.
Sau đó, Anna và tôi cùng xuống biển tắm. Chúng tôi phải dừng lại hai lần để tôi nghỉ.
Cô ấy dìu tôi xuống nước, xát xà phòng ra hai tay rồi xoa khắp cơ thể tôi. Khi tôi đã sạch sẽ, cô ấy tự tắm cho mình. Xương hông của cô ấy lòi hẳn ra, và tôi có thể đếm được từng cái xương sườn trên người Anna.
“Mấy hôm anh ốm em không ăn uống gì à?”
“Cũng không ăn nhiều lắm. Em không muốn rời xa anh”. Cô ấy xả sạch người và dìu tôi đứng dậy. “Hơn nữa anh cũng đâu có ăn gì”.
Cô ấy cầm tay và dìu tôi vào nhà. Đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế?”, cô ấy hỏi.
“Bạn trai cũ của em chắc hàng khủng lắm nhỉ”.
Cô ấy cười. “Thôi nào. Anh cần phải nghỉ ngơi”.
Tắm táp làm tôi mệt rũ rượi nên không buồn cãi lời Anna. Khi về đến nhà, cô ấy đỡ tôi nằm xuống, rồi cũng nằm xuống cạnh tôi. Hai chúng tôi nắm tay nhau thật chặt cho đến khi tôi thiếp đi.
Cả tuần sau đó tôi vẫn không lại sức, Anna lo cơn sốt của tôi sẽ tái phát. Cô ấy liên tục sờ trán tôi để xem tôi có bị sốt lại không và bắt tôi uống thật nhiều nước.
“Tại sao người anh có nhiều vết bầm tím thế?” “Anh chảy bao nhiêu máu từ mũi, miệng và cả dưới da nữa. Em sợ chết khiếp vì em biết cơ thể người chỉ có thể mất một lượng máu nhất định, mà em thì không biết là bao nhiêu”.
Nghe cô ấy nói, tôi hoảng sợ vô cùng. Tôi cố không nghĩ đến điều đó và tập trung vào những điều hay ho hơn, ví như hôn Anna chẳng hạn.
“Có vẻ anh đã đỡ hơn nhiều rồi nhỉ”, cô ấy nói.
“Ừ. Nhưng anh chẳng có sức mà làm gì cả”. Sau đó, khi ôm cô ấy thật chặt, tôi thì thầm: “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”.
“Em nói gì cơ?”
“Em nói là em cũng yêu anh”. Cô ấy rúc vào người tôi, cười phá lên. “Anh đã nghe rõ rồi còn giả vờ”.
*Tới tháng Sáu năm 2004, tôi và Anna đã ở trên hoang đảo được tròn ba năm. Chúng tôi vẫn không hề nhìn thấy thêm bất cứ chiếc máy bay nào kể từ chiếc đã bay qua đây hơn hai năm trước. Tôi lo rằng họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng tôi, nhưng tôi vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi không dám chắc Anna cũng thế.
*“Đây là lọ sữa tắm cuối cùng”.
Anna cầm một lọ sữa tắm chỉ còn vài chục mi li lít trong tay. Dầu gội đầu và kem cạo râu đã hết từ lâu. Cô ấy vẫn cạo râu cho tôi, nhưng chúng tôi đã dùng đến lưỡi dao cuối cùng, nó cùn đến mức làm xước hết mặt của tôi, khiến tôi rớm máu cho dù Anna đã vô cùng cẩn thận. Chúng tôi xoa cát lên đầu - đây chính là dầu gội đầu khô của chúng tôi - và cũng có chút tác dụng. Anna cố thuyết phục tôi đốt bớt ít tóc của cô ấy. Tôi đốt phần đuôi tóc và giội nước lên đầu cô ấy để tránh bắt lửa, vậy là tóc Anna ngắn đi được hai mươi phân. Mùi tóc cháy làm chúng tôi khó chịu cả ngày.
Chúng tôi cũng không còn chút kem đánh răng nào nên đành dùng muối biển, bằng cách múc nước biển lên và đợi đến khi nước bốc hơi. Những hạt muối còn đọng lại đủ to để làm sạch răng chúng tôi, nhưng vẫn chẳng có gì sánh bằng kem đánh răng trong việc đem lại cảm giác dễ chịu cho răng miệng. Anna ghét việc đó nhất. Đến giờ thì chúng tôi sắp hết cả sữa tắm luôn.
“Có lẽ chúng ta nên chia làm ba phần”, Anna nói trong lúc xem xét chai sữa tắm. “Một phần để giặt quần áo, một phần để gội đầu và một phần để tắm. Anh nghĩ sao?”
“Nghe có vẻ được đấy”.
*Chúng tôi mang tất cả quần áo xuống dưới biển, đổ đầy nước vào thùng chứa và Anna đổ chút sữa tắm vào thùng nước. Tất cả quần áo đều được nhúng ướt rồi vò qua. Tôi chỉ còn một cái quần soóc, một cái áo phông dài tay đã chật lắm rồi, và áo phông REO Speedwagon của Anna. Lắm lúc tôi còn chẳng buồn mặc quần áo. Anna vẫn còn đủ để mặc nhưng cũng có những lúc tôi thuyết phục cô ấy khỏa thân cả ngày cùng tôi.
Tôi bước sang tuổi hai mươi vào tháng Chín. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt nếu phải đứng lên quá nhanh, và không phải lúc nào cũng thấy khỏe như trước nữa. Anna rất lo lắng và tôi không muốn nói cho cô ấy, nhưng tôi cũng muốn biết liệu cô ấy có bị chóng mặt như tôi không. Hóa ra cô ấy cũng bị thế.
“Đó là dấu hiệu bị suy dinh dưỡng đấy”, cô ấy giải thích. “Điều đó xảy ra khi cơ thể đã dùng hết dinh dưỡng sẵn có trong khi chúng ta không nạp thêm đủ dinh dưỡng bổ sung”. Anna nắm lấy tay tôi, vuốt qua những đầu móng dễ gãy của tôi. “Đây cũng là một dấu hiệu”. Cô ấy giơ tay mình ra xem và nói: “Móng của em cũng thế”.
Chúng tôi cố nương tựa vào nhau vượt qua mùa khô khi những cơn mưa rào không còn nữa. Và chúng tôi vẫn sống sót.