CHƯƠNG 33 Anna
Tôi nôn sạch bữa sáng vào một ngày tháng Mười một. Tôi đang ngồi cạnh T.J trên tấm chẵn, thưởng thức món trứng tráng thì cơn buồn nôn bỗng ập đến. Tôi thậm chí không bước kịp ra khỏi chăn.
“Em sao thế?”, T.J hỏi. Anh ấy mang cho tôi chút nước súc miệng.
“Em cũng không biết nữa, chỉ là thức ăn không chịu nằm yên trong dạ dày em”.
“Em có thấy mệt không?”
“Giờ em đỡ hơn chút rồi”. Tôi chỉ con Gà, lúc này đang đi loanh quanh bên cạnh hai đứa. “Gà, đó là một quả trứng tồi đấy nhé”.
“Em có muốn ăn chút quả bánh mì không?”
“Chắc để sau đi”.
Cả ngày hôm ấy tôi thấy khá dễ chịu, nhưng đến sáng hôm sau, ngay sau khi ăn một miếng dừa, tôi lại nôn thốc nôn tháo.
Vẫn giống như hôm trước, T.J mang cho tôi chai nước và tôi lại súc miệng. Anh ấy dìu tôi ngồi xuống tấm chăn.
“Anna à, em làm sao thế?”, anh ấy hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Em cũng không biết nữa”. Tôi nằm co quắp trên tấm chăn, đợi cho cơn buồn nôn qua đi.
T.J ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt tôi. “Nghe có vẻ điên rồ nhưng chắc là em không có bầu đâu đúng không?”
Tôi nhìn xuống cái bụng xẹp lép của mình từ đợt bị sụt cân do T.J ốm. Tôi vẫn không thấy chu kỳ kinh của mình.
“Anh vẫn đang vô sinh cơ mà?”
“Bác sĩ nói với anh thế. Có thể là anh sẽ bị thế mãi mãi”.
“Thế nào là có thể?”
T.J suy nghĩ khoảng một phút. “Anh nhớ mang máng là họ có nói đến một cơ hội mong manh anh có thể có con nhưng không nên trông đợi. Thế nên họ mới yêu cầu anh trữ đông tinh trùng. Họ bảo rằng đó là cách duy nhất để chắc chắn”.
“Nghe thì có vẻ đúng là vô sinh thật”. Tôi ngồi dậy khi đã cảm thấy bớt buồn nôn. “Em không có bầu được đâu. Đối với anh và em thì chuyện đó gần như không thể. Em dám chắc đây chỉ là một cơn trào ngược dạ dày thôi. Có Chúa mới biết được có gì trong hệ tiêu hóa của em”.
Anh ấy nắm lấy tay tôi. “Ừ”.
Đêm hôm đó, ngay trước khi chúng tôi đi ngủ, anh ấy nói: “Nếu em có bầu thì sao hả Anna? Anh biết là em luôn muốn có con mà”. Anh ấy choàng tay ôm chặt lấy tôi.
“Ôi T.J, anh đừng có nói vậy. Em không muốn có con ở đây, trên hoang đảo này đâu. Đứa bé sẽ có rất ít cơ hội sống sót. Khi anh bị ốm và em nghĩ là có thể anh sẽ chết, em đã gần như không thể chịu đựng nổi. Nếu em phải nhìn thấy con mình chết thì chắc em sẽ chết theo mất”.
Anh ấy thở dài. “Anh biết. Em nói đúng”.
Kể từ sáng hôm sau tôi không còn nôn nữa. Bụng tôi vẫn phẳng lỳ như trước nên tôi không còn phải lo về việc sinh con trên hoang đảo.
T.J bước về phía căn nhà, tay xách cái cần câu. “Có con gì đó rất to vừa cắn đứt dây câu của anh”. Anh ấy bước vào nhà và quay ra ngay. “Đây là đôi hoa tai cuối cùng của em rồi. Nếu mất nốt cái này thì không biết mình phải câu cá bằng cách nào”.
Anh ấy lắc đầu, quay xuống biển để câu thêm cá cho bữa ăn.
“T.J ơi”.
Anh ấy quay đầu lại nhìn qua vai. “Sao hả em yêu?”
“Em chẳng tìm thấy Gà đâu cả”.
“Nó sẽ về sớm thôi. Khi nào câu xong anh sẽ tìm nó cùng em nhé, được không?”
Chúng tôi tìm mọi chỗ. Nó đã từng đi lung tung nhiều lần trước đó, nhưng chưa bao giờ biến mất lâu như bây giờ. Tôi đã không nhìn thấy Gà suốt từ buổi sáng sớm, đến tận khi chúng tôi đi ngủ nó vẫn chưa về.
“Sáng mai chúng ta sẽ tìm lại Anna ạ”.
Sáng hôm sau tôi đang ngồi gọt vỏ quả bánh mì dưới bóng cây thì T.J bước tới. Nhìn mặt anh ấy là tôi biết ngay có tin xấu.
“Chắc anh tìm thấy Gà rồi đúng không. Nó chết rồi sao?”
Anh ấy gật đầu.
“Ở đâu?”
“Tít sâu trong rừng”.
T.J ngồi xuống, và tôi năm vào lòng anh ấy, nước mắt tuôn lã chã.
“Nó chết được hơn một ngày rồi”, T.J nói. “Anh đã chôn nó cạnh Mick”.
T.J và tôi luôn ăn động vật ngay khi vừa giết để tránh bị ngộ độc. Biết rằng Gà đã chết quá lâu nên chúng tôi không phải lo lắng về việc biến vật nuôi của mình thành bữa tối. Dù sao thì bấy lâu nay tôi với T.J cũng ăn uống rất man rợ rồi.
Vài ngày sau đó là trước Giáng sinh, tôi không hề muốn ra khỏi giường. Nằm co quắp trên chăn, tôi giả vờ vẫn còn đang ngủ khi T.J tỉnh dậy. Tôi khóc suốt. Sáng hôm đó anh ấy để yên cho tôi khóc, nhưng ngày hôm sau thì nhất định bắt tôi dậy bằng được.
“Hôm nay là Giáng sinh mà, Anna”, anh ấy vừa nói vừa cúi người xuống bên cạnh cái xuống hơi cho đến khi đầu anh ấy ngang tầm với đầu tôi. Tôi nhìn vào mắt T.J, giật mình khi thấy ánh mắt ấy mới thiếu sức sống làm sao. Màu của con ngươi anh ấy nhìn nhạt nhòa hơn tôi vẫn nhớ.
Ra khỏi giường là điều khó khăn nhất tôi phải làm. Tôi chỉ làm được khi nghĩ rằng nếu mình cứ ủ rũ thế này thì chẳng mấy chốc mà T.J cũng sẽ chán chường theo, mà nếu vậy thì tôi chẳng còn biết phải dựa vào ai.
T.J thuyết phục tôi xuống biển cùng anh ấy. “Như thế em sẽ thấy dễ chịu hơn”.
“Vâng”.
Tôi nằm ngửa lưng trên làn nước biển, cảm thấy như không có trọng lượng và mỏng manh quá đỗi, cứ như thể cơ thể tôi đã tan vỡ từ bên trong vậy. Lũ cá heo tới, cùng vui đùa với chúng tôi, chúng đem lại nụ cười cho tôi, dù cũng chỉ trong vài phút.
Sau đó chúng tôi ngồi trên bãi cát, T.J ngồi phía sau còn tôi dựa lưng vào ngực anh ấy. Anh ấy ôm tôi thật chặt trong vòng tay. Tôi hình dung cảnh gia đình mình ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ sồi to trong phòng ăn của bố mẹ, cùng thưởng thức bữa tối Giáng sinh. Mẹ tôi sẽ dành cả ngày để nấu nướng còn bố tôi sẽ ở bên mẹ suốt để giúp bà.
“Em tự hỏi không biết Ông già Noel có chia nhiều quà cho Chloe và Joe không nữa”, tôi nói. “Em thèm được nhìn các cháu em lớn lên quá”.
“Giờ chúng được mấy tuổi rồi?”, T.J hỏi.
“Joe lên tám rồi, còn Chloe thì vừa tròn sáu tuổi. Em hi vọng bọn nó vẫn tin vào Ông già Noel”. Trừ khi có ai đó bảo với chúng, nếu không chắc chúng vẫn tin thôi.
“Anh hứa với em Giáng sinh năm sau mình sẽ ở Chicago”. Anh ấy nắm chặt tay tôi và không buông ra nữa. “Nhưng em phải hứa với anh là sẽ không bỏ cuộc nhé, được không?”
Phần lịch trong cuốn sổ tay của chúng tôi sẽ hết vào cuối tháng này, thế nên tôi sẽ phải tìm cách khác theo dõi ngày tháng của năm 2005.
Mà có khi tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa ấy chứ.