CHƯƠNG 34 T.J
Anna và tôi tay trong tay cùng đi dạo trên bờ biển vào ngày sau lễ Giáng sinh. Đêm hôm trước cả hai chúng tôi đều không ngủ ngon. Cô ấy chẳng nói chuyện mấy, nhưng tôi hi vọng khi ngày lễ đã qua thì cô ấy sẽ vui hơn.
Tôi để ý thấy có điều gì đó rất lạ lùng đã xảy ra với vùng nước nông. Nước biển rút đến mức gần như lộ ra vỉa san hô, để lại thảm thực vật biển ven bờ đã chết khô.
“Nhìn kìa Anna. Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
“Em chịu”, cô ấy nói. “Em chưa bao giờ thấy thế cả”.
Những con cá mắc cạn thi nhau quẫy. “Thật kỳ lạ”. “Vâng, em cũng không hiểu nổi”. Cô ấy đưa hai tay lên che mắt. “Chuyện gì xảy ra ngoài kia thế?”
“Đâu cơ?”, tôi phóng mắt ra xa, cố gắng xem Anna đang nhìn cái gì. Có thứ gì đó màu xanh dương vừa hình thành ngoài xa khơi, nhưng tôi không rõ lắm về kích thước. Và kể cả nó là thứ gì đi chăng nữa thì nó cũng đang gầm rú.
Anna hét lên, và tôi hiểu ra vấn đề. Nắm chặt lấy tay cô ấy, chúng tôi cùng chạy bán sống bán chết. Hai bên phổi tôi như muốn nổ tung. “Nhanh lên Anna, nhanh nữa lên!” Tôi nhìn qua vai và thấy tường nước đang đuổi ngay sát phía sau. Tôi chợt nhận ra dù có chạy nhanh đến mấy thì cũng không kịp. Hòn đảo này ở quá thấp nên chắc chắn sẽ chẳng có cơ hội thoát khỏi tình cảnh bị nhấn chìm.
Vài giây sau, từng đợt sóng ào đến, lôi tuột Anna khỏi tay tôi. Cơn sóng nuốt chửng cô ấy, nuốt chửng tôi và toàn bộ hòn đảo.
Nó nuốt chửng mọi thứ.