← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35 Anna

Khi cơn sóng ập đến, nó đẩy tôi ra xa và nhấn chìm tôi. Tôi bị nhào lộn mệt lử đến mức hai phổi muốn nổ tung. Biết là mình sẽ không thể nhịn thở được lâu hơn nữa, tôi cố sức quẫy đạp để vươn người về phía ánh sáng mặt trời đang nhòa đi trước mắt mình. Đầu tôi ngoi lên mặt nước, tôi họ liên hồi và gấp gáp hít thở, cố sức để hít đủ không khí.

“T.J”. Tôi gào thét tên anh ấy nhưng ngay khi vừa mở miệng, nước biển thi nhau tràn vào họng tôi. Những thân cây, những mảnh gỗ mục và những mảnh bê tông trôi bập bềnh trên mặt nước, không thể hiểu nổi chúng ở đâu ra nữa.

Tôi nghĩ đến cá mập và bắt đầu sợ run lên, hơi thở gấp gáp. Tim tôi đập nhanh đến mức tôi sợ nó sẽ bắn khỏi lồng ngực. Khí quản của tôi co thắt liên hồi, cảm giác như đang cố sức để hút lấy không khí qua một cái ống hút. Tôi nghe thấy giọng T.J văng vẳng trong đầu.

Thở chậm lại nào, Anna.

Tôi hít vào thật chậm, né mình tránh những mảnh gỗ vụn. Cố gắng để giữ đầu trên mặt nước, tôi đành bơi ngửa để giữ sức. Tôi hét gọi T.J một lần nữa, cứ gọi mãi cho đến khi giọng khản đặc lại, tiếng kêu đau đớn của tôi trở thành tiếng thì thầm khàn khàn. Tôi lắng tai nghe xem anh ấy có gọi tôi không, nhưng chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại tôi.

Một làn sóng nữa lại ập tới, không mạnh như lần đầu, nhưng nó nhấn chìm tôi xuống và quay người tôi vòng vòng. Lại một lần nữa, tôi cố gắng bơi về phía ánh sáng mặt trời. Khi ngoi được đầu lên trên mặt nước, tôi thở gấp và kịp nhìn thấy một cái thùng nhựa đang bập bềnh. Tôi với tay ra hết sức để bắt được nó, và cái thùng chứa như một phao cứu sinh giúp tôi nổi được trên mặt nước.

Mặt biển dịu lại. Tôi nhìn quanh, nhưng chẳng có gì ngoài màu xanh mênh mông.

Hàng giờ liền trôi qua, thân nhiệt tôi dần dần hạ xuống. Tôi run rẩy, nước mắt trào ra, tự hỏi không biết bao giờ lũ cá mập sẽ kéo đến, bởi vì tôi biết, sớm muộn gì chúng cũng đến. Có khi chúng đang bơi vòng tròn phía dưới tôi rồi cũng nên.

Cái thùng giúp đầu tôi nổi trên mặt nước, nhưng tôi vẫn phải gắng sức giữ đúng vị trí để không làm cái thùng ngập nước và chìm xuống, khiến tôi kiệt sức.

Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ - trả mọi giá - để được quay trở lại hoang đảo với T.J. Tôi thà rằng sống cả đời trên hoang đảo, miễn bọn tôi có nhau là được.

Tôi đang lơ mơ ngủ thì giật mình tỉnh dậy khi nước tràn đầy trên mặt. Cái thùng nhựa đã trôi khỏi tay tôi tới vài mét, và đang bập bềnh trên mặt biển. Tôi cố gắng bơi về phía nó nhưng chân tay không còn sức mà nhấc lên nữa. Đầu tôi chìm dần xuống, tôi chỉ còn cách cố hết sức để nâng đầu lên.

Tôi nghĩ đến T.J, mỉm cười trong làn nước mắt.

Chị cũng thích Pink Floyd ư?

Em cố hái mấy quả dừa xanh mà chị thích.

Chị biết không chị Anna? Chị sẽ ổn cả thôi.

Tôi khóc như một đứa trẻ. Đầu tôi lại chìm xuống nước, và tôi cố dùng chút sức tàn để ngóc đầu lên.

Anh sẽ không bao giờ để em một mình cả, Anna. Nếu như anh có thể, anh hứa sẽ không bao giờ.

Anh nghĩ là em cũng yêu anh đấy, Anna.

Đầu tôi lại chìm xuống nước lần nữa và khi ngóc được lên, tôi biết đây là lần cuối mình còn được hít thở không khí, nỗi sợ hãi hoảng loạn tràn ngập, tôi hét lên, nhưng vì sức cùng lực kiệt nên chỉ còn nghe như một tiếng thì thầm. Và ngay khi đang nghĩ, Thế là hết, mình đã hết đời rồi, bất chợt tôi nghe thấy tiếng trực thăng.