CHƯƠNG 36 T.J
Khi cơn sóng ập tới, Anna bị kéo khỏi tay tôi và tôi bị nhấm chìm, ho sặc sụa, không thể thở nổi, mỗi khi tôi cố ngẩng đầu lên thì lại bị từng đợt sóng nhấn xuống sâu hơn.
“Anna!”, tôi liên tục hét tên cô ấy, cố gắng để nước không chảy vào cổ họng. Tôi quay một vòng tròn nhưng chẳng thể nhìn thấy cô ấy đâu.
Em ở đâu hả Anna?
Một thân cây bỗng đâm sầm vào hông tôi, cơn đau khiến toàn thân tôi tê dại. Những mảnh vụn trôi đầy xung quanh, nhưng chẳng có mảnh nào đủ lớn để tôi bám vào cả.
Tôi thở chậm lại, cố gắng để không hoảng loạn.
Cô ấy phải chiến đấu. Cô ấy không thể bỏ cuộc được.
Tôi bơi ngửa để giữ sức, miệng không ngừng gọi tên Anna, lắng tai nghe nhưng chẳng có bất cứ âm thanh nào đáp lại.
Cơn sóng thứ hai ập đến, nhỏ hơn cơn sóng đầu tiên, và tôi lại bị nhấn chìm. Một thân cây lớn trôi lại gần tôi, vậy là tôi bám ngay vào nó. Cứ nghĩ đến việc Anna cũng phải chiến đấu hết sức để giữ đầu trên mặt nước gần như giết chết tôi. Cô ấy rất sợ phải ở một mình trên đảo, nhưng phải ở một mình dưới biển thì quả thực là cơn ác mộng mà cả hai chúng tôi đều chưa hề nghĩ đến. Cô ấy nói ở bên tôi luôn có cảm giác an toàn, vậy mà giờ tôi lại không thể bảo vệ Anna được.
Anh phải bỏ em một mình rồi Anna ơi, vì anh không thể làm gì.
Tôi lại gọi tên cô ấy lần nữa, lắng tai nghe trước khi lại cất tiếng gọi trong vô vọng. Giọng tôi yếu dần, cổ họng bỏng rát vì khát. Mặt trời vẫn chiếu rực rỡ bên trên, khiến mặt tôi cháy nắng.
Thân cây tôi đang bám vào dần bị ngấm nước rồi chìm nghỉm. Chẳng còn gì để bấu víu, tôi phải liên tục đạp nước và nằm ngửa lên giữ sức.
Tôi gắng hết sức để giữ đầu trên mặt nước. Thời gian chậm chạp trôi qua và sức lực của tôi cạn dần. Hướng mắt nhìn ra xa, tôi thấy một mảng gỗ đang trôi bập bềnh. Tay và chân tôi gần như không còn đủ sức để bơi về phía đó, nên khi nó giạt đến chỗ tôi, tôi dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy nó, nhẹ nhõm vì thấy mảng gỗ chịu nổi sức nặng của toàn thân tôi. Dựa đầu trên mảng gỗ, tôi cân nhắc những lựa chọn mà mình có.
Chẳng mất nhiều công sức tôi cũng nhận thấy thật ra mình chẳng có lựa chọn nào.