CHƯƠNG 37 AnnA
Người đàn ông mặc bộ đồ lặn nhảy xuống nước ngay bên cạnh tôi. Anh ta nói gì đó nhưng tôi không tài nào nghe được vì tiếng trực thăng quá ồn. Anh ta dùng một tay nâng đầu tôi lên, tay còn lại ra hiệu cho ai đó hạ thấp cái giỏ xuống.
Tôi không biết đây là mơ hay thực. Người đàn ông đặt tôi vào trong giỏ, rồi cái giỏ được nâng lên và một người khác kéo nó vào trong trực thăng. Họ lại hạ giỏ xuống và kéo người đàn ông trong bộ đồ lặn lên.
Tôi run bần bật trong chiếc áo phông và quần soóc. Họ cuốn tôi trong một chiếc chăn, tôi gắng hết sức để nói bật thành tiếng.
“T.J”. Tiếng tôi không to hơn tiếng thầm thì là bao, không ai trên chiếc trực thăng có thể nghe thấy. “T.J”, tôi nói, to hơn một chút.
Người đàn ông nâng đầu tôi lên, đặt chai nước vào môi tôi. Tôi uống lấy uống để nhằm thỏa mãn cơn khát như cháy họng. Nước mát làm thông cổ họng tôi, và tôi nói được thành tiếng rõ ràng.
“T.J! T.J vẫn còn dưới kia. Các anh phải tìm anh ấy”.
“Chúng tôi sắp hết xăng rồi”, người đàn ông nói. “Và chúng tôi phải đưa cô đến bệnh viện ngay”.
Tôi cố hiểu những gì anh ta nói. “Không!” tôi ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy vai anh ấy. “Anh ấy còn ở dưới kia mà. Các anh không thể bỏ mặc T.J như vậy được”.
Tôi như bị cuồng loạn, hét lên không ngừng, tiếng hét át cả tiếng động cơ trực thăng. Người đàn ông ấy cố gắng làm tôi bình tĩnh lại.
“Tôi sẽ bảo phi công thông báo cho các trực thăng khác. Họ sẽ tìm kiếm anh ấy. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi”, anh ta vừa nói vừa giữ chặt vai tôi.
Tôi không tài nào xóa được khỏi đầu hình ảnh T.J bị nhấn chìm dưới làn nước mênh mông và không còn nổi lên được nữa. Tôi chùng xuống, tự trốn vào một góc trống rỗng trong tâm hồn, nơi mà tôi không còn phải nghĩ và không còn cảm thấy gì. Hình ảnh được đoàn tụ với gia đình, cảnh mà tôi đã hình dung trong đầu không biết bao nhiêu lần trong suốt ba năm rưỡi qua, không làm tôi vui hơn chút nào.
Chiếc trực thăng cất cánh nhanh chóng, nhằm thẳng hướng bệnh viện, bỏ mặc T.J lại phía sau.