← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48 T.J

Ben lao vào phòng tôi với tờ báo trên tay.

“Một câu hỏi thôi”, nó nói, vừa đi về phía giường tôi vừa giơ ngón trỏ lên. “Lúc mày bắt đầu phang cô ấy thì mày bao nhiêu tuổi? Chỉ nhìn mấy tấm ảnh này thôi là tao biết ngay mày đã phang cô ấy rồi”.

Nếu nó không mải cắm mặt vào bức ảnh tôi hôn Anna thì nó đã kịp né cú đấm của tôi.

“Chúa ơi! Tại sao mày đánh tao?” nó gào lên, một tay bụm mắt, tay kia chống xuống đất vì nó bị ngã bất ngờ.

“Đấy là điều đầu tiên mày nói với tao sau ba năm rưỡi?”

Nó ngồi dậy.

“Chết tiệt, thằng Callahan. Mày làm tao đau điếng”.

Tôi bước khỏi giường, xòe tay ra để kéo nó đứng dậy. “Đừng bao giờ nói những câu như vậy về cô ấy nữa”.

“T.J à?” Mẹ tôi đứng ở cửa phòng, và nhìn thấy thằng Ben đang che mắt. “Mọi chuyện ổn chứ?”

“Ổn, mẹ ạ”.

“Vâng, bọn cháu ổn, bác Jane ạ”, thằng Ben lên tiếng.

Mẹ tôi nhìn cả hai đứa nhưng không hỏi chuyện gì đã xảy ra. “Con muốn ăn gì hả T.J?”

“Gì cũng được, mẹ ạ”.

Sau khi mẹ tôi rời đi, Ben nói: “Thế là mày yêu cô ấy?”

“Ừ”.

“Thế cô ấy có yêu mày không?”

“Cô ấy nói có”.

“Mẹ mày biết chưa?”

“Rồi”.

“Thế mẹ mày có làm ầm lên không?”

“Vẫn chưa”.

“Nghe này, tao rất mừng vì mày đã về nhà”. Thằng Ben ôm tôi một cách gượng gạo. “Tao rất buồn khi họ nói là mày đã toi”. Nó nhìn xuống nền nhà. “Tao đã phát biểu ở tang lễ của mày đấy”.

“Mày á?”

Nó gật đầu.

Hồi lớp 9, thằng Ben gần như không bao giờ dám đứng nói trước đám đông. Tôi không tài nào hình dung ra được cảnh nó phát biểu ở đám tang của mình. Nhẽ ra tôi không nên đấm nó. “Mày thật tốt, Ben ạ”.

“Ừ, vì mẹ mày muốn thế. Dù sao đi nữa thì mày cũng sẽ cắt tóc đúng không? Nhìn mày như đàn bà”.

“Ừ”.

Mẹ tôi làm bánh ham-bơ-gơ pho mát và khoai tây chiên. Thằng Ben ngồi cùng tôi trong lúc tôi ăn. Bố mẹ tôi ôm tôi vài lần và mẹ thậm chí còn hôn tôi. Thằng Ben rất muốn trêu chọc tôi nhưng nó chỉ ngồi im, lấy đá chườm lên mắt. Grace và Alexis ngồi ở bàn ăn một lúc để kể cho tôi nghe về trường học và bạn bè chúng. Tôi dốc cạn ly Coca mẹ rót.

“Mai mẹ mới đặt được lịch cho con gặp bác sĩ Sanderson. Mẹ cứ hi vọng là họ sẽ chiếu cố khám cho con luôn nhưng hôm nay đông bệnh nhân quá nên mình phải đợi vậy”.

“Không sao đâu mà mẹ. Con đã đợi quá lâu rồi. Thêm một ngày nữa thì cũng có sao”.

Mẹ lau tay vào cái khăn, mỉm cười với tôi. “Con có muốn ăn thêm gì nữa không?”

“Không, con no rồi mẹ ạ. Cảm ơn mẹ”.

“Mẹ sẽ hẹn nha sĩ và thợ cắt tóc cho con”. Mẹ tôi tắt bếp điện và ra ngoài gọi điện thoại.

“Thế mày đã đi làm chưa?”, tôi hỏi Ben. “Bây giờ đang là giữa ngày mà”.

“Tao đi học đại học. Giờ đang nghỉ đông”.

“Mày học đại học à? Ở đâu thế?”

“Đại học Iowa. Tao là sinh viên năm hai. Hôm nào mày phải đến trường thăm tao đấy nhé. Thế còn mày? Mày định làm gì?”

“Tao đã hứa với Anna là sẽ lấy bằng Đào Tạo Chung rồi. Sau đấy thì cũng chưa biết”.

“Mày vẫn sẽ hẹn hò với cô ấy á?”

“Ừ, tao nhớ cô ấy lắm rồi. Tao đã quen với việc thức dậy bên cạnh cô ấy trong suốt ba năm rưỡi qua”.

“Tao bảo này, nếu tao hỏi mày thêm một câu nữa thì mày có hứa là sẽ không đấm tao không?”

“Cũng còn tùy mày hỏi gì”.

“Gần gũi với cô ấy mày thấy thế nào? Có giống như những gì mọi người hay nói về việc cặp kè gái già không?”

“Cô ấy đâu có già lắm”.

“Ừ, tao biết. Nhưng cảm giác thế nào?”

“Tuyệt vời mày ạ”.

“Cô ấy làm những gì?”

“Cô ấy làm mọi thứ, Ben”.