← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 50 T.J

Tôi mở cửa ngay khi thằng Ben gõ. Mắt nó sưng to tướng và chuyển sang màu tím xanh.

“Chết tiệt. Xin lỗi mày vì cái vết này”.

“Ờ, vấn đề gì đâu. May cho mày là tao dễ tính”, nó đáp.

“Thẳng thắn mà nói đấy là tính cách tốt nhất của mày rồi”.

“Mấy thằng ở trường cũ của mình về nghỉ Giáng sinh. Mày có muốn tiệc tùng chút đỉnh không?”

“Nghe được đấy. Ở đâu thế?”

“Ở nhà thằng Coop. Bố mẹ nó mới đi Bahamas sáng nay”.

Tôi với cái áo khoác. “Đi thôi”.

Có ít nhất hai mươi thằng bạn cùng lớp cũ của tôi đang tụ tập trong phòng khách nhà Nate Cooper khi chúng tôi đến. Tiếng nhạc rock phát ra ầm ĩ từ cái đài trong góc. Cả lũ hò reo khi chúng tôi bước vào, chúng nó ùa ra vỗ vai bắt tay tôi. Tôi đã không gặp vài thằng trong số chúng nó suốt từ hồi trị liệu bệnh ung thư hạch bởi vì năm đó tôi nghỉ học quá nhiều. Thật kỳ quặc khi tất cả chúng nó đều đã tốt nghiệp, chỉ trừ mỗi mình tôi.

Một thằng nào đó vứt cho tôi lon bia. Chúng nó muốn nghe về hòn đảo, nên tôi trả lời tất cả các câu hỏi. Chắc thằng Ben đã kể cho chúng nó nghe sự tích con mắt bầm dập nên chẳng thằng nào hỏi han gì đến Anna cả.

Tôi đang thưởng thức lon bia thứ hai thì một đứa con gái ngồi xuống cạnh tôi. Nó có mái tóc màu vàng hoe và một tấn phấn trang điểm trên mặt.

“Cậu có nhớ tớ không?”, nó hỏi.

“Hơi hơi”, tôi đáp. “Tớ xin lỗi nhưng tớ quên tên cậu rồi”.

“Alex”.

“Cậu học cùng lớp với tớ nhỉ?”

“Ừ”. Nó tu một hơi dài từ lon bia của nó. “Nhìn cậu khác hẳn so với hồi mình còn học chung đấy”.

“Ừ, vì cũng bốn năm rồi”. Tôi uống nốt lon bia của mình, đảo mắt tìm thằng Ben.

“Nhìn cậu đẹp trai hẳn ra. Tớ không thể tin nổi cậu lại sống sót được trên hoang đảo ấy đâu”.

“Tớ làm gì có lựa chọn nào khác”. Tôi đứng dậy. “Tớ phải về rồi. Gặp lại cậu sau nhé”.

“Hi vọng thế”.

Tôi tìm thấy Ben trong bếp. “Này, tao về đây”.

“Sao mày về sớm thế? Mới có nửa đêm mà?”

“Tao mệt rồi. Tao về đi ngủ”.

“Thằng này yếu thế, nhưng thôi được rồi, tao hiểu”. Ben đập tay với tôi rồi tôi bước ra khỏi cửa.

Trên đường ra bến tàu, tôi nghĩ đến Anna và mỉm cười suốt chặng đường về.