CHƯƠNG 56 T.J
“Anh không cần đeo cà vạt đâu nhỉ?”
Tôi mặc một chiếc quần kaki và một chiếc sơ mi trắng. Một chiếc áo khoác thể thao màu xanh hải quân được đặt trên giường. Chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối cùng Stefani và chồng cô ấy, Rob, và tôi phải đóng bộ bảnh bao hơn hẳn thường ngày.
“Có lẽ anh nên đeo vào”, Anna nói khi bước vào phòng ngủ.
“Anh có cà vạt không?”
“Em đã mua một cái cho anh khi Stefani nói vợ chồng cô ấy muốn mời mình đi ăn tối”. Cô ấy mở tủ quần áo, lôi ra một cái cà vạt rồi thắt cho tôi.
“Anh không nhớ nổi lần cuối cùng phải thắt cà vạt là bao giờ nữa”, tôi vừa nói vừa dùng tay nới lỏng nút thắt. Tuần trước tôi đã gặp Stefani và Rob, khi họ mời chúng tôi qua nhà. Tôi quý họ. Họ rất thân thiện, nên khi Anna nói họ muốn mời chúng tôi đi ăn tối, tôi đồng ý ngay.
“Em sẽ xong ngay thôi. Em vẫn chưa quyết được sẽ mặc gì”.
Cô ấy mặc mỗi bộ đồ lót, đứng phân vân trước cửa tủ quần áo, vậy nên tôi nằm dài trên giường ngắm cô ấy.
“Anh tưởng em bảo mặc quần lọt khe không thoải mái?”
“Đúng. Nhưng em nghĩ tối nay mình nên mặc nó”. Anna lôi một bộ váy ra. “Em mặc bộ này nhé?”, cô ấy nói và giơ lên một bộ váy dài sát nách màu đen.
“Bộ này đẹp đấy”.
“Thế còn bộ này?” Bộ này màu xanh dương đậm, khá ngắn, tay dài và xẻ một đường phía trước.
“Nóng bỏng quá”.
“Em biết là nên chọn bộ nào rồi”, cô ấy nói và mặc váy rồi xỏ vào một đôi giày cao gót.
Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy ăn mặc đẹp đến như vậy. Bình thường cô ấy hay mặc quần bò Levi’s cùng áo phông hoặc áo len. Thỉnh thoảng Anna cũng mặc váy nhưng không sang trọng như bộ này. Ngực cô ấy đã to lên và cô ấy gần như quay trở lại mức cân nặng trước kia, thêm vào đó, chiếc áo ngực góp phần làm vòng một trở nên đầy đặn hơn. Cô ấy buộc gọn tóc lại phía sau gáy rồi đeo khuyên tai, vẫn là loại tôi hay dùng để câu cá khi còn trên đảo. Anna bôi chút son môi màu đỏ rực khiến tôi chỉ muốn đặt ngay một nụ hôn lên đó.
“Nhìn em đẹp quá”.
Cô ấy mỉm cười. “Thật không?”
“Thật mà”. Nhìn cô ấy thật sang trọng và rực rỡ. Giống như một phụ nữ thành đạt.
“Đi thôi nào”, cô ấy nói.
Tôi trẻ hơn tất cả mọi người có mặt trong nhà hàng tầm mười đến hai mươi tuổi. Chúng tôi đến hơi sớm nên Anna và tôi đi theo Stefani và Rob ra khu quầy bar ngồi đợi bàn. Hơn một người phải ngoái nhìn khi Anna bước qua.
Stefani đang nói chuyện với ai đó. Rob và tôi phải cố chen lấn qua đám đông để mua vài ly đồ uống trong lúc một người phụ nữ ôm một chồng thực đơn tiến về phía chúng tôi.
“Bàn của quý vị đã sẵn sàng”, cô ấy nói.
Stefani quay lại với người đàn ông đang nói chuyện dở. Anh ta mặc comple nhưng cà vạt đã nới lỏng và hai khuy trên cùng của áo sơ mi để mở. Trên tay anh ta là một ly rượu uýt-ky. Vì anh ta đi một mình nên tôi đoán anh ta đến thẳng đây sau giờ làm.
“Sao anh không ăn tối cùng chúng tôi nhỉ?”, Stefani đề nghị. “Cậu không phiền chứ?”, cô ấy hỏi chúng tôi.
“Không sao đâu”, Anna trả lời.
Tôi nhún vai. “Được thôi”.
Khi ngồi xuống bàn, Stefani giới thiệu anh ta. “Đây là Spence. Năm ngoái chúng tớ cùng làm việc với một khách hàng”. Cô ấy và Rob ngồi cạnh anh ta trong khi Anna cùng tôi ngồi đối diện. Tôi bắt tay Spence, nhận thấy những vằn đỏ hằn lên trong mắt anh ta, nên tôi đoán anh ta đã ngà ngà say.
Rob gọi hai chai rượu vang, người bồi bàn rót cho mỗi người một ly sau khi cô ta bắt anh ấy trải qua bước ngửi rượu và lắc rượu phiền phức.
Tôi nhấp một ngụm vang đỏ, rất chát và gắt khiến tôi phải cố lắm mới không nhăn mặt.
Spence để ý đến Anna ngay lập tức. Anh ta nhìn chăm chú khi cô ấy nhấp một ngụm rượu, hết nhìn mắt lại nhìn miệng Anna, rồi liếc xuống ngực.
“Nhìn cô quen quá”, anh ta nói.
Cô ấy lắc đầu. “Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ”.
Đây là điều cô ấy ghét nhất khi gặp người lạ. Họ sẽ cố để nhớ xem đã gặp cô ấy ở đâu, và cuối cùng là nhớ đến những tờ báo hay bản tin mà họ đã thấy ảnh cô ấy. Sau đó là một loạt những câu hỏi, bắt đầu từ hòn đảo và tiếp đến là về chúng tôi.
Thật may, Spence có vẻ đã say nên không nhớ, khiến Anna thoải mái hơn đôi chút. Có thể anh ta không nhận ra cô ấy nhưng vẫn không chịu buông tha.
“Có khi chúng ta đã từng hẹn hò cũng nên”.
Anna nhấc ly lên, nhấp thêm một ngụm. “Không”.
“Vậy hôm nào đó chúng ta thử hẹn hò chứ nhỉ?”
“Này”, giọng tôi đanh lại. “Tôi đang ngồi ngay đây đấy nhé”.
Anna đặt tay lên đùi tôi, ấn nhẹ. “Không sao đâu”, cô ấy thì thầm.
“Đợi đã. Cô ấy cặp với cậu à?” Spence hỏi. “Tôi cứ nghĩ cậu là em trai của cô ấy”. Anh ta bắt đầu cười. “Cậu đùa tôi chắc”. Đột nhiên vẻ mặt anh ta như ngộ ra điều gì đó. “Giờ thì tôi biết tại sao nhìn cô lại quen thế. Tôi đã nhìn thấy ảnh cô trên báo”. Anh ta khụt khịt mũi. “Đọc báo thì tôi hiểu làm cách nào mà cậu cưa được cô ấy, nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy vẫn còn cặp đôi với cậu cơ chứ”.
Rob liếc Stefani và họ bảo Spence: “Anh thôi đi”.
“Phải, tôi đi cùng anh ấy”. Anna nói rất tự tin, đoạn nhìn hắn ta như thể hắn ta là một thằng tồi, khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Người bồi bàn đến gần và nói: “Xin lỗi, tôi cần xem thẻ căn cước của quý khách”.
Tôi nhún vai. “Tôi chưa đủ tuổi. Mà đằng nào tôi cũng không thích uống rượu. Cô cứ cầm ly của tôi đi”.
Cô ấy mỉm cười, xin lỗi một lần nữa và mang ly của tôi đi. Spence không thể kiềm chế nổi.
“Cậu nhóc còn chưa được hai mốt?” Giọng giễu cợt của hắn ta phá tan bầu không khí yên lặng khi mọi người cố tránh không nói gì khiến tôi xấu hổ.
Chúng tôi nhìn chăm chú vào thực đơn. Anna và tôi vẫn thấy khó chọn món trong nhà hàng. Có quá nhiều món.
“Em định ăn gì?”, tôi hỏi.
“Bít tết. Còn anh?”, cô ấy lồng tay qua tay tôi.
“Anh không biết. Có lẽ là mỳ Ý. Em thích ăn mỳ Ý nhồi nhỉ?”
“Vâng”.
“Được. Vậy anh sẽ gọi món đó và chúng mình cùng ăn chung nhé”.
Stefani cố gắng để câu chuyện tiếp diễn không gượng gạo. Người bồi bàn quay lại ghi món. Spence nhìn chằm chằm vào ngực Anna, nhếch mép cười, thản nhiên không thèm che giấu. Tôi biết thừa trong đầu hắn ta đang nghĩ gì với ánh mắt như thế, và phải kiềm chế lắm tôi mới không đấm vào mặt hắn.
Khi Spence đứng dậy đi vệ sinh, Stefani nói: “Xin lỗi. Tớ nghe nói anh ta mới li hôn nên tớ nghĩ mời anh ta ngồi cùng là điều nên làm”.
“Không sao đâu, cứ lờ anh ta đi là được”, Anna nói.
Không ai rót thêm rượu vào ly cho Spence nên đến cuối bữa anh ta có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.
Người bồi bàn mời chúng tôi gọi món tráng miệng nhưng không ai muốn ăn. Cô ấy nói sẽ quay lại ngay cùng với hóa đơn.
“Stefani và em sẽ vào toa lét một chút”, Anna nói. “Bọn em sẽ đợi hai anh ở cửa”.
Rob và tôi tranh nhau trả tiền, nên sau đó chúng tôi thống nhất mỗi người trả một nửa. Spence ném một nắm tiền trên bàn. Tôi nhét ví vào túi, đứng dậy.
Rob cũng đẩy ghế đứng dậy, chào tạm biệt Spence mà không thèm bắt tay, rồi bước ra phía cửa.
Spence vẫn không đứng lên. “Tôi rất tiếc khi cậu chưa đủ tuổi để uống rượu cùng người lớn”, anh ta vừa nói vừa ngả ngốn dựa hẳn vào lưng ghế.
“Còn tôi thì rất tiếc vì anh không chạm tay vào được Anna của tôi. Dù sao thì tôi cũng đâu thích uống rượu”.
Tôi bật cười khi nhìn phản ứng trên bộ mặt anh ta, sau đó đi ra phía cửa cùng Anna và vợ chồng Stefani.
“Anh nói gì với anh ta đấy?”, Anna hỏi.
“Anh bảo rất vui vì được gặp anh ta”.
“Em xin lỗi vì buổi tối nay”, Anna nói khi chúng tôi vào taxi.
“Có phải lỗi của em đâu”. Tôi vòng tay qua người cô ấy.
Không được uống rượu ở nhà hàng chẳng làm tôi thấy phiền chút nào, nhưng cái cách Spence nhìn Anna chằm chằm làm tôi thực sự khó chịu. Mặc dù biết cô ấy cũng chẳng hứng thú gì với hắn nhưng tôi bắt đầu thấy lo về một anh chàng khác mà Anna có thể sẽ gặp sau này. Một anh chàng nào đó không phải một gã say rượu khốn nạn. Một anh chàng có bằng đại học, thích uống rượu, và chẳng ngại đeo cà vạt. Tôi lo rằng một ngày nào đó, sớm thôi, Anna sẽ không thích tôi vì tôi chẳng có những điều này.
Và ý nghĩ cô ấy ở bên một ai khác khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Ngay khi bước chân vào căn hộ, tôi hôn cô ấy say đắm, dùng cả hai bàn tay nâng mặt cô ấy lên, để môi tôi có thể ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của cô ấy. Cô ấy không thuộc sở hữu của bất kỳ ai - tôi biết rõ điều này - nhưng ngay lúc này đây Anna là của riêng tôi. Sau khi bên nhau, tôi vào bếp lấy một lon bia trong tủ lạnh rồi mang vào phòng ngủ, bật tivi khe khẽ. Anna đã ngủ, chăn quấn ngang người. Tôi nhẹ nhàng kéo chăn lên sát cổ cho cô ấy bằng một tay, tay còn lại mở nắp lon bia.