CHƯƠNG 57 Anna
Vào tháng Tư, mưa xuân rả rích liền hai ngày không ngớt ở Chicago, khiến chúng tôi không thể ra ngoài.
T.J chuyển kênh tivi một cách chán nản. Tôi nằm trên ghế sô pha, đút chân vào lòng anh ấy, say sưa đọc một quyển sách.
“Em có muốn đi xem phim không?”, anh ấy hỏi khi với tay tắt tivi.
“Có chứ”, tôi đáp. “Anh muốn xem phim gì?”
“Anh cũng không biết. Cứ đến rạp rồi chọn nhé”.
Tôi mặc áo khoác, sau đó chúng tôi rời khỏi căn hộ, đi bộ dưới mưa rào với một chiếc ô. Anh ấy cầm tay tôi. Tôi bóp nhẹ tay anh ấy và mỉm cười.
T.J muốn xem Thành phố tội lỗi. Chúng tôi đang xếp hàng đợi mua bỏng ngô thì có ai đó vỗ vai anh ấy.
Chúng tôi quay lại. Một cậu thanh niên cao ráo đội mũ bóng chày đứng cạnh một cô gái nhỏ bé bận chiếc áo khoác nỉ có mũ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa.
T.J mỉm cười. “A, chào Coop. Mọi chuyện sao rồi?”
“Ờ, tao tính giết thời gian cho đến khi trời tạnh mưa ấy mà”.
“Tao cũng thế. Đây là Anna”, T.J nói, vòng tay qua vai tôi.
“Xin chào”, Coop nói. “Đây là bạn gái tao, Brooke”.
“Rất vui khi được gặp hai bạn”, tôi nói.
“Tao cứ quên mất là mày ở nhà”, T.J đáp.
“Chắc tao sẽ phải học cao đẳng mãi mãi nếu mà điểm tao không được cải thiện”.
“Thỉnh thoảng đi chơi nhé”, T.J nói.
“Sang tháng bố mẹ tao sẽ đi vắng. Tao sẽ mở tiệc ở nhà. Mày và Anna nhớ ghé”. Coop mỉm cười với tôi, và tôi cảm thấy đó là lời mời thật lòng.
“Ờ, nghe có vẻ hay”, T.J đáp.
Tôi liếc nhìn Brooke trong khi T.J và Coop nói chuyện. Cô bé ấy cũng nhìn tôi chăm chăm, há hốc miệng. Chắc đối với cô bé tôi là một bà già.
Gương mặt cô bé bầu bĩnh, với làn da hồng hào tươi trẻ. Cô bé không hề biết, cũng như tôi hồi hai mươi tuổi, một làn da trẻ trung thì đẹp đến mức nào. Dù tôi thường xuyên đội mũ bóng chày của T.J và đeo kính râm khi còn trên hoang đảo nhưng cũng có những lúc tôi hoàn toàn để đầu trần dưới nắng. Nghĩ lại những năm tháng mà mặt trời đã thiêu đốt làn da tôi, thực sự tôi sẽ chẳng bất ngờ nếu một sáng ngủ dậy, làn da trở nên thô ráp như da trâu. Bây giờ tôi dành rất nhiều thời gian và công sức cố gắng phục hồi những hư tổn mà ánh nắng nhiệt đới gay gắt trên hòn đảo tạo nên, bằng cách chất đầy phòng tắm vô số kem dưỡng da mà các bác sĩ da liễu khuyên dùng. Da của tôi dần dần khỏe hơn, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể so sánh làn da tuổi ba mươi và tuổi hai mươi. T.J nghĩ là tôi rất đẹp; anh ấy thường xuyên khen tôi. Nhưng liệu năm năm nữa, rồi mười năm nữa, anh ấy sẽ thấy thế nào?
Chúng tôi bước vào phòng chiếu và tìm chỗ ngồi. T.J kẹp túi bỏng ngô giữa hai chân, đặt hờ một tay lên đùi tôi. Tôi không tài nào tập trung nổi vào bộ phim. Trí óc tôi tràn ngập hình ảnh tôi và T.J uống bia rót từ két vào những chiếc cốc nhựa trong phòng khách nhà Coop trong khi cả lũ sinh viên nhìn chằm chằm vào tôi.
T.J đã hòa hợp rất tốt với bạn bè của tôi. Anh ấy có thể kiềm chế trước những hành động sỗ sàng của Spence và bị làm phiền với việc phải trình ID khi uống ly rượu mà ngay từ đầu anh ấy đã không thích uống. Anh ấy còn phải đeo cà vạt, điều vốn dĩ T.J không hề thích. Hơn thế nữa, anh ấy còn trò chuyện rất tự nhiên với Rob và Stefani nữa chứ.
Rất dễ để làm mình trưởng thành hơn, chỉ cần bạn muốn, bằng cách mặc quần áo trang trọng và bắt chước hành động của những người lớn tuổi hơn. Nhưng nếu tôi cố gắng hòa mình vào đám bạn hai mươi của T.J bằng cách ăn mặc và cư xử như bọn chúng thì sẽ lố bịch lắm.
Khi chúng tôi rời khỏi rạp chiếu phim, trời đã tạnh mưa. Chúng tôi đi bộ theo dòng người đông đúc trên các vỉa hè. Đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế em?”, T.J hỏi.
“Em sẽ không được như thế này mãi đâu”.
“Là sao?”
“Em già hơn anh những mười ba tuổi, mỗi ngày thì em lại già thêm một ít. Vẻ ngoài của em sẽ còn thay đổi nhiều”.
T.J vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần.
“Anh biết điều ấy, Anna ạ. Nhưng nếu em nghĩ anh chỉ quan tâm đến bề ngoài của em thì rõ ràng là em chưa hiểu hết anh rồi”.
*
Tôi đi lang thang một mình dọc các dãy hàng trong siêu thị Trader Joe’s, tay cầm theo một giỏ hàng chất đầy những thứ bắt mắt, bao gồm hai chai vang đỏ, một ít mì ống, một lọ sốt cà chua, và một ít rau diếp, cà rốt, ớt chuông cho món rau trộn.
T.J đi cắt tóc. Bình thường chúng tôi hay đi mua đồ ăn cùng nhau, phần vì anh ấy luôn đòi trả tiền, phần vì chúng tôi vẫn còn rất thích thú các cửa hàng thực phẩm. Lần đầu tiên đi mua thức ăn sau khi tôi dọn vào căn hộ mới, cả hai chúng tôi đứng sững người giữa bạt ngàn đồ ăn trong cửa hàng.
Tôi tìm mua chút bia cho T.J thì tình cờ tìm thấy nguyên liệu để làm bánh sô cô la cho anh ấy. Tôi đang phân vân không biết nên chọn loại bánh mì nào cho bữa tối thì tự nhiên thấy quần mình bị kéo.
Một cô bé tầm bốn tuổi đang khóc nhè đứng ngay cạnh tôi.
“Cô có phải là mẹ không ạ?”, cô bé hỏi.
Tôi cúi xuống vừa tầm của cô bé. “Không. Mẹ cháu đâu?”
Tay cô bé nắm chặt một chiếc chăn nhỏ màu hồng cũ kỹ. “Cháu không biết. Cháu không tìm thấy mẹ đâu, và mẹ cháu dặn nếu bị lạc thì cháu nên tìm một bà mẹ khác để giúp đỡ cháu ạ”.
“Cháu đừng lo. Cô vẫn có thể giúp cháu. Tên cháu là gì?”
“Claire ạ”.
“Được rồi Claire”, tôi nói. “Bây giờ cô cháu mình cùng đi tìm ai đó đọc thông báo trên loa cho mẹ cháu biết là cháu an toàn nhé”. Cô bé nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt nâu to tròn ầng ậc nước, rồi đút bàn tay bé nhỏ của nó vào tay tôi.
Chúng tôi đi dọc quầy hàng cho đến khi bắt gặp một người phụ nữ vừa chạy vừa gọi thất thanh tên Claire. Cô ấy cầm một giỏ hàng, địu trên người một đứa bé còn ẵm ngửa.
“Claire ơi! Chúa ơi, con đây rồi”. Người phụ nữ chạy về phía chúng tôi, vứt giỏ hàng xuống đất và ôm Claire trong vòng tay, cố gắng để không làm đau đứa con nhỏ. Vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy dần biến mất sau khi ôm chặt Claire vào lòng.
“Cảm ơn chị đã tìm thấy cháu”, cô ấy nói. “Tôi mới chỉ rời tay nó ra có một phút để lấy đồ, thế mà lúc nhìn xuống đã chẳng thấy nó đâu. Tôi quá mệt mỏi vì chăm sóc cho đứa bé, và tôi cũng không đi nhanh quá được”.
Chắc cô ấy tầm tuổi tôi, cùng lắm chênh lệch một, hai tuổi, và đúng là cô ấy nhìn rất mệt mỏi, với quầng mắt thâm đen. Tôi nhặt giỏ hàng của cô ấy lên. “Chị đã mua xong đồ chưa? Tôi có thể cầm giỏ giúp chị ra quầy thu ngân nếu chị muốn?”
“Cảm ơn. Như thế thì tốt quá. Tôi cần phải có nhiều hơn hai tay một lúc. Chắc chị cũng biết chăm con nhỏ vất vả đến thế nào rồi đấy”.
Thực sự thì tôi không biết.
Chúng tôi bước đến quầy thu ngân và bỏ đồ ra.
“Chị sống ở quanh đây?”, cô ấy hỏi.
“Vâng”, tôi đáp.
“Chị có con chưa?”
“Chưa. Tôi vẫn chưa có con”.
“Cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp đỡ mẹ con tôi”.
“Không có gì đâu”. Tôi cúi xuống. “Tạm biệt cháu nhé Claire”.
“Tạm biệt cô”.
Khi về đến nhà, tôi đặt thức ăn sang một bên, ngồi phịch xuống sô pha khóc ngon lành.