← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59 Anna

Tôi đã gửi đi hàng trăm bản Sơ yếu lý lịch. Khả năng tìm được việc gần cuối năm thế này là điều không tưởng, nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ tìm được việc gì đó vào mùa thu này, kể cả chỉ là công việc dạy thay.

Chị Sarah đã trao cho tôi một nửa số tiền chị ấy nhận được từ bất động sản của bố mẹ, và tôi vẫn còn một ít tiền nhận được từ nhà Callahan. Số tiền bồi thường từ hãng máy bay chắc cũng sẽ không nhỏ. Có thể tôi không cần làm việc, nhưng tôi lại muốn làm. Tôi rất nhớ quãng thời gian có thể tự kiếm ra tiền, nhưng chủ yếu là việc tôi được làm giáo viên.

Chị Sarah và tôi đi ăn trưa với nhau một tuần trước sinh nhật tôi. Trên những cành cây đã nhú mầm xanh, và những bụi cây trồng dọc vỉa hè đã nở từng chùm hoa xuân. Tháng Năm năm nay có vẻ ấm áp hơn mọi năm. Chúng tôi ngồi ngoài hiên một quán ăn và gọi hai ly trà đá.

“Sinh nhật này em định làm gì?”, chị Sarah hỏi trong lúc đang xem xét thực đơn.

“Em chưa biết. T.J cũng hỏi em như thế. Sinh nhật được ở nhà là em mừng lắm rồi”. Tôi kể với chị Sarah cách mà hai đứa tôi đã tổ chức sinh nhật năm ngoái cho tôi trên đảo. Cách anh ấy vờ tặng sách và tặng nhạc cho tôi. “Lần này anh ấy sẽ tặng em một thứ mà em đã từng nói là em thích. Em cũng chẳng biết là gì”.

Người bồi bàn rót thêm trà đá và ghi món cho chúng tôi.

“Em tìm việc đến đâu rồi?”, chị Sarah hỏi.

“Không khả quan đâu chị. Hoặc là công việc không phù hợp với em, hoặc những chỗ phù hợp thì lại chẳng muốn tuyển em”.

“Đừng thất vọng quá, Anna”.

“Em cũng hi vọng thế nhưng sao khó quá”. Tôi nhấp một ngụm trà đá. “Chị biết đấy, khi bước chân lên chiếc máy bay định mệnh ấy bốn năm về trước, em có một mối quan hệ chẳng đi đến đâu, và gần như chẳng có cơ may có được một gia đình nhỏ của riêng mình, nhưng ít nhất em còn có công việc em yêu thích”.

“Cuối cùng em cũng sẽ tìm được việc phù hợp cho xem”.

“Có thể thế”.

Chị Sarah nhìn tôi chăm chú. “Em chỉ bận tâm về việc làm thôi ư?”

“Dạ không”. Tôi kể cho chị nghe chuyện xảy ra ở siêu thị Trader Joe’s. “Đến giờ em vẫn mong muốn một gia đình với những đứa trẻ, hệt như ngày xưa chị ạ”.

“Thế còn T.J muốn gì?”

“Em cũng không chắc T.J có biết mình muốn gì không nữa. Hồi trước khi bọn em rời Chicago, anh ấy chỉ mong được gặp lại bạn bè và được quay lại cuộc sống trước khi mắc bệnh. Bạn bè của T.J đã tiếp tục cuộc sống của họ mà không có anh ấy, nên em không nghĩ anh ấy biết mình muốn làm gì tiếp theo nữa”. Tôi kể cho Sarah về quỹ ủy thác của T.J, chị ấy nhíu mày.

“Có thể khoản tiền đó không làm T.J hư hỏng, nhưng chắc chắn cũng khiến anh ấy không có động lực kiếm việc làm”.

“Chị hiểu ý em”, chị ấy đáp.

“Em lại đợi chờ, chị Sarah ạ. Lý do khác nhau, những anh chàng khác nhau, nhưng sau bốn năm em vẫn phải đợi chờ”.