← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 60 T.J

Chú chó lao vào căn hộ của Anna, gần như làm cô ấy ngã ngửa. Cô ấy quỳ xuống và nó khoái chí liếm mặt cô ấy. Tôi đặt đầu dây xích chó xuống bàn trà và nói: “Chúc mừng sinh nhật. Anh không tìm nổi hộp quà nào vừa để gói nó lại cho em”.

Cô ấy đứng lên hôn tôi. “Em quên mất đã từng nói em muốn một chú chó”.

“Giống Golden Retriever. Đã trưởng thành. Được nhận nuôi từ một trại chó bị bỏ rơi. Anh đã tìm khắp nơi. Họ bảo với anh rằng có người tìm thấy nó lang thang bên đường, không vòng cổ, không tên. Lúc ấy chú ta chỉ còn da bọc xương”. Khi nghe đến đó, Anna quỳ xuống, ôm chú chó vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm của nó. Nó lại liếm mặt cô ấy, đuôi vẫy tít mù, và chạy vòng tròn quanh chân cô ấy.

“Nó có vẻ khỏe mạnh”, cô ấy nói.

“Em sẽ không định đặt tên nó là Chó chứ?”, tôi trêu.

“Không. Như thế thật ngốc. Em sẽ đặt tên nó là Bo. Em đã chọn tên này từ lâu lắm rồi”.

“May mà đó là tên chó đực”.

“Nó là món quà hoàn hảo, T.J ạ. Cảm ơn anh”.

“Miễn em thích là anh vui”.

*

Đến tận giữa tháng Sáu Anna vẫn chưa tìm được công việc dạy học. Cô ấy đã có một cuộc phỏng vấn khá tốt với một trường cấp ba ở ngoại ô. Và khi không nhận được vị trí đó, cô ấy thất vọng vô cùng. Đêm đó, Anna lại khó ngủ, và vào lúc ba giờ sáng, tôi thấy cô ấy ngồi đọc sách ngoài phòng khách trong khi con Bo dựa đầu lên lòng cô ấy.

“Quay vào giường đi em”.

“Em sẽ vào ngay”, Anna đáp. Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, tôi vẫn thấy bên mình trống trơn.

Những ngày sau đó Anna giết thời gian bằng cách trông Joe và Chloe, đọc sách hoặc chạy bộ đường dài. Chúng tôi ở ngoài trời hàng giờ liền, hoặc ngồi trên hàng hiên nhỏ trước cửa căn hộ, hoặc đi dạo trong công viên với Bo. Chúng tôi đi xem đội The Cubs(*) thi đấu ở Wrigley Field(*), và tham dự những buổi ca nhạc được tổ chức trong công viên.

Anna vẫn có vẻ buồn chán, mặc dù chúng tôi luôn cố gắng giữ cho mỗi ngày của mình được bận rộn. Đôi lúc cô ấy nhìn chăm chú vào hư không, thả hồn đi đâu đó, nhưng tôi chẳng bao giờ dám hỏi xem cô ấy đang nghĩ gì trong đầu.