← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 61 Anna

“Xem em nhận được gì này”, tôi bảo T.J khi vừa bước qua cửa và vứt chìa khóa xuống bàn.

T.J đang ngồi trên sô pha xem tivi. Con Bo đang ngủ bên cạnh.

“Cái gì thế?”

“Đơn đăng ký học lớp ôn thi lấy bằng Đào Tạo Chung. Hôm trước em gọi điện thoại cho họ và yêu cầu họ gửi thông tin. Em nghĩ anh nên đăng ký học, em sẽ bắt tay vào giúp anh”.

“Anh sẽ bắt đầu vào mùa thu”.

“Họ có khóa học hè, và nếu anh bắt đầu học ngay từ bây giờ thì đến cuối tháng Tám là xong, và anh có thể đăng ký học cao đẳng luôn vào tháng Chín này. Nếu em tìm được công việc dạy học thì mình sẽ ở trường cả ngày”.

T.J tắt tivi. Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy, gãi gãi tai con Bo. Cả hai chúng tôi đều yên lặng.

“Ít nhất thì một trong hai chúng ta nên bắt đầu cuộc sống của mình”, tôi nói.

“Ý em là gì?”, anh ấy hỏi.

“Em không thể tìm được việc nhưng anh vẫn có thể tiếp tục đi học”.

“Anh không muốn phải ở trong lớp cả ngày”.

“Thì bây giờ anh cũng đang ở trong nhà cả ngày chứ có ra ngoài đâu”.

“Anh đang đợi em về để mình có thể đi dạo. Thực sự thì ý em là gì hả Anna?”

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. “Mình không thể sống y hệt như trên hoang đảo ngay trong căn hộ này được”.

“Căn hộ này đâu có giống hoang đảo. Chúng ta có mọi thứ chúng ta cần ở ngay đây”.

“Không phải, anh có mọi thứ anh cần, còn em thì không”.

“Anh yêu em, Anna. Anh muốn sống cả đời bên em”. Câu nói của anh ấy đầy ẩn ý. Anh sẽ cưới em. Mình sẽ xây dựng gia đình với nhau.

Tôi lắc đầu. “Làm sao mà anh đã chắc chắn được điều ấy hả T.J”.

“Tất nhiên là không rồi”, anh ấy nói giọng mỉa mai. “Làm sao mà anh biết được anh muốn điều gì khi anh mới hai mươi cơ chứ”.

“Em chưa bao giờ lên giọng với anh chỉ vì anh còn trẻ cả”.

T.J giơ tay lên trời. “Em vừa làm đấy thôi”.

“Có những việc anh cần phải tiếp tục. Có quá nhiều thứ anh còn chưa có cơ hội để bắt đầu. Em không thể tước đoạt mất những cơ hội này của anh được”.

“Thế nhỡ anh không hề muốn những thứ đó thì sao hả Anna? Nhỡ đâu anh chỉ muốn có em?”

“Được bao lâu hả T.J?”

Mặt anh ấy lộ rõ vẻ bàng hoàng. “Em sợ là anh sẽ không ở bên em nữa?”

“Vâng”, tôi thì thầm. “Đó chính xác là điều em sợ”. Nếu một ngày T.J chán chơi trò gia đình với tôi, và quyết định rằng mình chưa muốn ổn định thì tôi biết làm sao?

“Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, em vẫn không tin là anh sẽ luôn ở bên em sao?”. Nỗi đau đớn trong mắt T.J nhanh chóng chuyển thành cơn giận dữ. “Chết tiệt!”. Anh ấy bước nhanh đến phía cửa sổ, nhìn chăm chăm ra ngoài. Lúc quay lưng lại, anh ấy nói: “Tại sao em không nói thẳng điều em đang nghĩ? Rằng em đang muốn tìm một người đàn ông bằng tuổi em?”

“Cái gì cơ?” Tôi không thể hiểu nổi anh ấy lấy đâu ra ý nghĩ lạ lùng đó.

“Rõ ràng là em muốn yêu một anh chàng già dặn hơn. Một anh chàng không bị những người khác coi là trẻ con”.

“Không đúng, T.J”.

“Luôn luôn có một thằng khốn nào đó nghĩ rằng hắn ta có thể tán tỉnh em ngay trước mặt anh. Mấy gã đó chẳng coi anh ra gì. Đối với họ, em chỉ cặp kè với anh để giết thời gian. Em có bao giờ nghĩ có thể anh cũng sợ em sẽ rời bỏ anh không?”

Một nỗi im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Từng phút trôi qua lâu như hàng giờ khi cả hai chúng tôi đều đợi người kia khẳng định nỗi sợ của chúng tôi là ngớ ngẩn, nhưng rốt cục chẳng ai lên tiếng.

Tôi nghĩ rằng thà đau một lần còn hơn cứ âm ỉ dẳng dai. “Anh cần phải tự lập, T.J ạ và phải trải nghiệm đủ để chắc chắn rằng anh muốn ở bên một ai đó.”

Gương mặt anh ấy hằn rõ nét đau đớn. Anh ấy bước vài bước rồi do dự đứng lại cách tôi một khoảng ngắn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Sau đó T.J quay lưng lại và bước ra ngoài, đóng sầm cửa sau lưng.

Đêm đó tôi không ngủ nổi. Ngồi im lặng trên ghế sô pha trong bóng tối, nước mắt tôi rơi ướt đẫm bộ lông của con Bo. Sáng hôm sau tôi rời căn hộ rất sớm vì đã hứa với chị Sarah sẽ trông bọn trẻ cho anh chị đi ăn trưa vào Chủ Nhật. Khi trở về, tôi phát hiện ra T.J cũng chấp nhận chỉ đau đớn một lần khi tất cả đồ đạc của anh ấy đều biến mất, và chiếc chìa khóa căn hộ anh ấy cầm được đặt trên bàn bếp.

Cảm giác đau đớn tột cùng bủa vây tôi.