← Quay lại trang sách

Chương 5 MỘT MÌNH

Trong lòng chảo thung lũng, giữa những dãy núi cao, Tobie đang lấy lại hơi. Cậu đã thoát được đám người truy lùng cậu nhưng dù sao vẫn phải cảnh giác.

Từ hôm trước, Tobie còn lại một mình. Cậu đã chia tay hai người bạn đường. Thời gian trôi thật nhanh. Jalam và Mặt Trăng phải trở về nhà trước khi mùa đông đến. Tobie đã hứa với họ là sẽ tìm hiểu tình hình của Liev, Mika và những người khác.

Ba người bạn đồng hành tạm biệt nhau theo kiểu người Trụi. Có nghĩa là không bày tỏ nhiều cảm xúc.

- Tạm biệt.

- Cố lên nhé.

- Hẹn gặp lại, Tiểu Thụ.

Họ thậm chí còn không siết tay hay cụng trán vào nhau. Jalam và Mặt Trăng chạy nhanh xuống sườn đồi.

Tobie kiềm chế để không chạy theo họ, để không ôm Mặt Trăng trong tay. Cậu muốn nắm bàn tay của Jalam, kêu lên với họ rằng họ hãy nghĩ đến cậu và đừng quên cậu. Cậu muốn nói với họ rằng cuộc sống trên đồng cỏ đã để lại trong cậu biết bao kỷ niệm.

Sau này, Tobie vẫn mãi tiếc là đã không làm như vậy.

☆☆☆

Sau hai tháng hành trình, mặc dù phải đối mặt với nhiều thử thách nhưng Tobie không hề thấy bỡ ngỡ về thế giới đồng cỏ. Cuộc chiến luôn là thế: sống hoặc tồn tại chống chọi với thiên nhiên. Hay đúng hơn là sống chung với thiên nhiên.

Nhưng, từ đêm hôm trước, luật chơi đã thay đổi.

Những tên săn người xuất hiện.

Tobie nhanh chóng hiểu ra rằng đám người này không tìm cậu. Chúng muốn bắt người Trụi. Chúng đã truy đuổi Tobie như truy đuổi bất kỳ một người Trụi nào dám mạo hiểm trên thân cây. Quả thật, trong vài năm, Tobie bây giờ nom rất giống những con người bé nhỏ của đồng cỏ.

Tobie ngước nhìn cảnh vật xung quanh cậu. Một cái ao, một thung lũng xanh mướt, những dãy núi trập trùng phía sau, dáng thân cây khổng lồ phía trên, trong ánh sáng của buổi sớm âm u.

Con đường phải qua còn dài. Nhưng, ở trên cao kia, dường như có một lỗ hổng đen đang kéo cậu, hút cậu vào: đó là cái bóng to lớn của Đạiê cung của cơ man là cành cây, nơi người ta đang cần cậu. Tobie bước chậm rãi và rời thung lũng.

Suốt cả ngày, cậu không dừng lại dù chỉ một lát, cậu leo vách, nhảy suối, băng đèo, đi dọc chỏm vỏ cây được khía như viền đăng-ten, chạy trên cao nguyên, xuống thung lũng, lên đầu nọ và xuống đầu kia.

Cậu không cảm thấy mệt. Đêm tiếp theo, cậu quyết định tiếp tục chạy, cậu lướt trên những thảm rêu thấp, băng qua thác nước lấp lánh dưới ánh trăng đêm. Cậu cảm thấy mình bất khả chiến bại. Không gì có thể cản bước cậu đi.

Rạng đông, Tobie bất khả chiến bại kiệt sức trong một thung lũng nhỏ xanh rì.

Thung lũng nhỏ, nơi mỗi sáng một con mọt ẩm đến uống nước. Con mọt ẩm nhận ra Tobie và sững sờ.

Đúng rồi. Nó đã chứng kiến cảnh tượng này ngày hôm qua.

Thở hồng hộc, Tobie nhìn cái đầm, rồi con mọt ẩm, rồi thung lũng nhỏ. Đôi mắt cậu bắt đầu đảo đảo. Cậu lại nhìn cái đầm, rồi con mọt ẩm, rồi thung lũng. Cậu ngã xỉu ra đất.

Không nên đùa với núi cao. Tobie đã đi như người mất trí, máu dồn lên bởi lòng nhiệt huyết dâng trào.

Tobie đã không nghĩ là cần phải tĩnh tâm suy nghĩ.

Cậu đã kiệt sức trong vòng hai mươi tư giờ, để rồi trở lại đúng chỗ mình đã ra đi. Núi là một cái bẫy. Không thể cứ ngửa đầu mà đi như trong công viên được.

Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, có thể trăm năm sau, khi khai quật một thung lũng vỏ cây nhỏ nào đó, các nhà khảo cổ học sẽ tìm thấy một cái ống xì đồng và vài mảnh xương còn sót lại của Tobie.

Vì vậy, cậu bắt đầu lại từ đầu. Ngủ.

☆☆☆

Khi thức dậy vào buổi tối, trí óc cậu đã minh mẫn trở lại, cậu gạt bỏ cơn khát trả thù và cơn say anh hùng (vì khát và say bao giờ cũng song hành). Cuối cùng cậu cũng có thể suy ngẫm.

Rồi cậu nhìn thấy một vật bị bỏ rơi bên đầm.

Tobie cúi xuống và nhặt nó lên. Đó là một cái mũ không vành bằng da và lông thú màu đen với lớp lụa lót đã cũ bên trong. Có lẽ một tên săn người đã bỏ quên. Chiếc mũ làm cậu nảy ra một sáng kiến.

Đám săn người. Chỉ cần theo chân chúng. Mùa đông đến nên chắc chắn chúng đang trên đường trở về nhà.

Tobie chỉ cần truy lùng chính những kẻ đang săn cậu.

Cậu ném chiếc mũ vào không gian. Chiếc mũ rơi trúng đỉnh ống xì đồng trên lưng cậu và ở nguyên trên đó. Tobie đi một vòng quanh đầm và tìm thấy ngay dấu vết của đoàn người. Cậu bắt đầu lần theo chúng.

Ngày hôm sau, trong ton mọt ẩm ngóng chờ Tobie đến, nhưng chẳng thấy ai cả. Nó gần như thất vọng, cứ như thể nó đã gắn bó với cậu lắm rồi.

☆☆☆

- Kìa. Tuyết đang rơi.

- Phải. Tuyết rơi. Bắt đầu rồi.

- Mày không có mũ à?

- Mũ của tao á?

- Mũ của mày! Mày không có mũ à?

- Không, tao không có mũ.

Hai tên săn người này canh một trong những chiếc xe trượt tuyết bằng lông chim bên trên chất đầy thùng. Đoàn người đông đúc đi qua một dãy núi. Ngày hôm sau, chúng bắt đầu đi lên thân cây thẳng đứng. Chúng chọn đường sườn treo, một lối đi uốn thành hình xoắn ốc quanh thân cây.

Người thứ ba đi ra từ bóng râm. Đó là tên săn người có cây lao móc.

- Tao đây. Hổ đây.

- Mày không ngủ à?

- Không. Tao mải nghĩ đến thằng hôm qua chúng ta để thoát.

- Lo gì. Ông chủ sẽ hài lòng thôi.

- Không phải vậy...

- Thế thì sao cơ, Hổ?

- Tao không muốn để lại đồ thừa đằng sau. Như vậy không được sạch sẽ lắm!

Hai đứa kia bật cười hô hố, nhưng Hổ cũng khiến chúng hoang mang một phần. Tuyết bắt đầu rơi thật dày, Hổ gõ đầu một tên lính canh.

- Tốc, tốc... mày không có mũ à?

- Không, tao không có mũ.

- Thế mũ của mày đâu?

- Tao đánh mất rồi.

Hổ đứng dậy. Hắn tiến đến mấy cái thùng và bắt đầu thúc cán lao móc lên đó.

- Không ngủ trong đó đâu nhá! Hắn kêu lên. Không ngủ! Hãy nghĩ đến bác Mitch, người sẽ chăm sóc tụi bay trong mấy ngày tới.

Ba tên săn người cùng cười. Tên bị mất chiếc mũ hét thêm:

- Lúc này chúng mày yên ổn trong thùng... Nhưng cuộc đời tươi đẹp cũng sớm kết thúc thôi!

☆☆☆

Đúng lúc một hạt tuyết nhỏ đậu trên người, Tobie cảm thấy trái tim mình phủ đầy sương giá. Cậu nằm dài trong đêm, cách lũ săn người ba bước chân. Cậu không bỏ sót một từ nào trong đoạn đối thoại bi thảm giữa chứng.

Một giờ trước đó, Tobie tiến đến gần đoàn người để chôm vài bộ quần áo ấm. Cậu tìm thấy một cái áo gi-lê dày và đôi bốt có dây buộc của một tên lính khi đi ngủ đã tháo ra. Cậu bí mật tránh ra xa khi phát hiện đám lính canh nói chuyện.

Cậu lại gần. Đúng rồi. Đoàn xe chở người Trụi. Có chín người Trụi. Chắc chắn đó là những người đã mất tích từ mùa xuân trước. Khi nghe thấy cái tên Jo Mitch và chứng kiến hành động bạo lực của tên Hổ, Tobie đã úp mặt lên vỏ cây để khỏi kêu lên.

Cậu tưởng tượng ra nỗi tuyệt vọng của những con người hiền lành bị bắt và bị vứt trong những chiếc thùng này. Họ nghĩ gì khi nghe thấy bọn chúng thúc vào mặt thùng gỗ và rú lên? Và nếu họ có thoát được đi chăng nữa, làm sao họ có thể chống chọi được với mùa đông, với tuyết và sự mênh mông của Đại Thụ?

Một dân tộc bé nhỏ tội nghiệp.

- Người ta sẽ nghiền nát chúng mày ra, Hổ nói tiếp khi đang đứng trên thùng. Người ta sẽ nghiền từng đứa từng đứa một!

Rồi hắn dừng lại. Hắn cảm thấy có cái gì đó bên chân trái. Một bàn tay nhỏ bé thò ra từ cái lỗ trên thùng và tóm lấy mắt cá chân hắn. Hắn giãy đạp và mất thăng bằng. Một bàn tay khác, thò ra từ cái thùng khác, nắm lấy chân phải hắn. Hắn kêu lên như người mất trí và ngã sóng soài trên mấy cái thùng.

Đồng bọn hắn chạy ùa đến. Tình hình thật bi đát. Rất nhiều bàn tay níu cánh tay hắn, túm tóc hắn, kéo thắt lưng hắn. Hổ bật ra những tiếng kêu khiếp sợ, người hắn dính sát vào đống thùng như ống giác hơi. Một số tên khác tỉnh dậy và lao đến, cố kéo hắn ra. Bọn chúng kéo hắn, lắc người hắn và đập vào những chiếc thùng nhốt người Trụi.

Khi tất cả các bàn tay thả hắn cùng một lúc, đám săn người đang lôi quần áo hắn để giải thoát, thuận đà cả bọn kéo theo hắn, ngã dúi dụi lên bức tường vỏ cây. Một mảng tuyết tróc ra và rơi trùm lên người bọn chúng.

Tobie, hai mắt giương to, cười rúc rích sung sướng. Sao cậu lại có thể quên lòng dũng cảm và sức mạnh của bạn bè mình được nhỉ? Một dân tộc bé nhỏ đáng thương không có khả năng tự vệ! Những nạn nhân bất lực tội nghiệp! Không, họ không cần sự thương hại của Tobie. Họ là những chiến binh cao cả đã đương đầu với những đối thủ còn xấu xa hơn cả Hổ và đồng bọn của hắn.

Họ sẽ chiến đấu.

☆☆☆

Tobie lùi lại và biến mất trong màn đêm.

☆☆☆

Phục kích. Đó là những gì cậu phải chuẩn bị. Phục kích để giải thoát những người bị bắt. Bất kể tuyết rơi hay giá lạnh... Nếu họ được cứu, họ sẽ sống sót trở về nhà. Ít ra, mùa đông cũng là một kẻ thù trung thực.

Tobie chạy trong tuyết. Con đường vòng tròn nhỏ hẹp nhưng quang đãng. Cậu không sợ bị lạc. Cậu muốn đi trước để lên kế hoạch. Cậu mặc áo gi-lê da và đi bốt. Với chiếc quần cắt ngắn tận đầu gối, cái mũ không vành bằng da ong gấu, ống xì đồng đeo chéo lưng trông cậu thật lạ. Cậu đi ngược chiều gió và tuyết trên cái sườn treo xén dọc thân cây này.

Lối đi vòng tròn này là một trong những công trình lớn được xây dựng những năm gần đây. Được thiết kế trong lớp vỏ cây, lối đi cuộn trong xoáy trôn ốc từ thân cây đến tận những cành trên cùng. Nó giúp vận chuyển nhanh chóng số người Trụi bị bắt. Những người này cũng đã bị bóc lột để đào lối đi vòng tròn này. Con đường vẫn tồn tại trong ký ức bao người như một trong những công trình chết chóc nhất. Dù đã bám thăng bằng vào chiều thẳng đứng của thân cây, nhưng ngày nào cũng có những công nhân người Trụi rơi xuống khoảng không.

Đi trên sườn treo, Tobie có cảm tưởng tuyết đang tỏa ra một luồng sáng nhẹ. Đêm thật sáng, đôi bàn chân cậu vẫn chưa ngập tuyết,

Sau hai giờ đi lên, Tobie dừng lại. Đó là một khúc ngoặt khá nguy hiểm. Có một mảnh vỏ cây tróc ra và bị kẹt phía trên, cách lối đi từ trên xuống năm mi-li-mét. Tuyết bắt đầu làm mảnh vỏ cây nặng hơn. Có thể chỉ cần một cú đạp chân thôi là khối vỏ cây đó sẽ rơi ngang đường.

Tobie trèo lên vách để ngó ra sườn treo. Mục đích của cậu là cắt đoàn người làm hai. Cậu sẽ đẩy khối vỏ cây rơi xuống ngay trước đoàn xe trượt bằng lông chim đang nhốt những người bạn cậu. Chắc chắn cậu sẽ có đủ thời gian giải thoát họ.

Cậu dùng chân chỉnh lại mảnh vỏ cây đang ở thế thăng bằng. Quá tốt rồi. Cậu cử động nhẹ nhàng. Nhất thiết cái bẫy của cậu phải còn nguyên vẹn cho đến sáng và nó không được rơi xuống trước đó.

Cứ như nghe thấy lời cầu nguyên này, tuyết bắt đầu rơi nhẹ nhàng hơn.

Tobie đứng phía trên nơi cậu sẽ hành động. Thu mình lại, hai tay ôm đầu gối, cậu đợi.

☆☆☆

Suy nghĩ đầu tiên của cậu hướng về Mặt Trăng và Jalam. Cậu rất yên tâm khi biết họ đang ở đồng cỏ. Tuyết rơi, họ có thể tự làm cho mình những chiếc ván, và sẽ nhanh chóng trở về nhà. Một chuyến trượt ván dài ngày về nhà họ.

Đồng cỏ là nơi lý tưởng để thực hiện những chuyến chu du bằng ván.

Mùa đông trước, trong tiết trời tuyết trắng, Tobie đã đi chơi tám ngày với Mặt Trăng và Ilaïa. Họ đi câu ấu trùng cái cùng nhau trong những đầm lấy đóng băng.

Đó là một kỷ niệm đẹp. Mặt Trời rọi chói chang lên đồng cỏ phủ tuyết. Họ cùng lướt ván trong thế giới trắng xóa này. Họ vừa trải qua phần lớn mùa đông ru rú trong những gié cỏ và bỗng nhiên, được gặp lại nhau giữa không gian tinh khiết vô ngần.

Mặt Trăng lao nhanh trên sườn đồi, cậu bé giơ cao cánh tay lên trời và hét vang. Dấu vết của họ còn lại trên tuyết bụi. Ilaïa mỉm cười với Tobie đang đợi cô trên những đoạn dốc dựng đứng quá gồ ghề.

Để câu vào mùa đông, phải nhen những đống lửa lớn trên mặt băng. Khi một lỗ thủng xuất hiện, ấu trùng sẽ ngoi lên mặt nước đã ấm áp hơn. Ấu trùng cái là những con chuồn chuồn bé tẹo có thân màu xanh và đen. Ấu trùng ở dưới nước nhiều năm. Càn phải câu những con ấu trùng non nhất, ngọt nhất và mềm nhất.

Tobie nhớ vài lần cậu cùng với Ilaïa ngồi xổm trên băng. Họ dựng ván ở đằng xa, trên tuyết. Mặt Trăng trong đống lửa phía bên kia đầm lầy. Ilaïa nói với em trai:

- Để anh chị thoải mái nhé.

Đáng lẽ, Tobie phải hiểu từ "anh chị" khi gặp ánh mắt Ilaïa. Ilaïa đang yêu, đáng lẽ Tobie phải nhận ra điều đó. Nhưng sao cậu lại nhắm mắt làm ngơ?

Giờ đây, khi nghĩ lại chuyện này, Tobie tự nhủ, có lẽ cậu đã mặc mọi việc diễn ra như thế, cốt để tìm lại một cảm giác đã bị lãng quên. Cùng với Ilaïa, tìm lại điều cậu từng muốn xóa khỏi tâm trí mãi mãi: đôi mắt cụp xuống và sự im lặng của Elisha.

Mặt Trăng bí mật quay lại, tóm chân Ilaïa và vừa kéo cô trượt dài trên băng vừa cười vang. Cô thét lên vì sợ hãi.

Nhìn họ trêu đùa từ đằng xa, người ta có thể gọi đó là ba hạt bụi và một đốm lửa tí hon trên lòng bàn tay.

☆☆☆

Tobie bị những giọng nói nghèn nghẹn đánh thức. Cậu bật dậy, chưa kịp định thần. Cậu đang ở đâu thế này? Cậu đã nhớ ra kế hoạch phục kích của mình. Mũi cậu lạnh toát và trên tóc cậu, tuyết đã đóng băng.

- Họ đây rồi..., cậu tự nhủ.

Đoàn người còn cách chỗ ngoặt vài xăng-ti-mét. Tobie trườn sang nơi cậu có thể khởi động cái bẫy của mình.

Những tên săn người đầu tiên đi qua. Chúng bước đi trong im lặng. Số khác lê chân theo sau. Sườn treo thật hẹp. Chúng đi sát vào vách. Cuối cùng, Tobie cũng nhìn thấy những chiếc xe trượt có người kéo. Những chiếc thùng đây rồi. Tobie chờ đến đúng thời điểm đã chọn và đạp mạnh gót giày vào khối vỏ cây.

Chẳng có gì.

Chẳng có gì xảy ra.

Vỏ cây không nhúc nhích.

Cậu đạp cú thứ hai. Thời gian được tính bằng giây. Cậu giậm chân thật mạnh, nhưng không có kết quả.

Tobie trèo lên mảnh vỏ cây để nhìn đoàn người đi qua. Cậu đã thất bại. Cậu khuỵu xuống, không để ý đến mối đang đe dọa thế cân bằng trên cao của mình.

Trước khi những chiếc thùng khuất dạng sau chỗ ngoặt, cậu nhận ra lỗ thoát khí trên thùng đã bị bịt kín. Vì sợ hãi, thằng Hổ đã ra lệnh bịt các lỗ này vào để cảnh đêm trước không tái diễn. Chín tù binh đang thở một cách khó khăn.

Tobie nhìn thấy một ngón tay đang thò ra giữa khe ván của cái thùng bé nhất. Cảnh tượng này làm cậu thực sự đau lòng. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa biết điều tồi tệ nhất.

Bàn tay ấy, bàn tay bé nhỏ lạnh giá đang thò ra trên mặt thùng gỗ ấy là của Mặt Trăng. Cậu bé đã không ở dưới kia, trên đồng cỏ, cậu bé không trượt ván, không rẽ không khí trên những sườn đồi phủ đầy tuyết. Cậu ở đây, co rúm trong thùng, lo lắng cho sức khỏe của ông già Jalam bị nhốt ở thùng bên cạnh.

- Ông vẫn ổn chứ ạ?

Lúc sau, một giọng trả lời.

- Ta ổn.

Rồi Mặt Trăng nghe thấy âm thanh đùng đục của tuyết lở vang lên từ xa. Chiếc xe dừng lại. Một tên chạy đi xem chuyện gì xảy ra. Những bước chân giẫm đạp trên tuyết.

Tên này trở lại, thở hổn hển.

- Đúng chỗ ngoặt chúng ta vừa đi qua. Chúng ta thật may mắn. Một mảnh vỏ cây rơi xuống tuyết.

- Đường đi bị nghẽn rồi à?

- Không, mảnh vỏ cây lăn xuống vực thẳm.

☆☆☆