Chương 6 ĐỒN TRÚ SELDOR
Ngày xưa, mỗi lần trang trại Seldor tỉnh giấc dưới trời tuyết, những cô bé trong gia đình lại ra khỏi nhà khi bình minh lên, mỗi cô được một anh em trai của mình bế trên tay. Mia và Maï vùng vẫy, nhưng sức mạnh của các chàng trai không để các cô thoát. Họ bế các cô và tiến về phía trước, tuyết ngập lên tận đùi. Cơ thể họ tỏa hơi dưới ánh sáng buổi sớm mai giá lạnh.
Đi xa hơn một chút, họ ném các cô vẫn trong bộ đồ ngủ lên lớp tuyết dày trắng xóa. Các cô hầu như ngập trong tuyết, kêu la và nén cười.
Ngày xưa, mỗi lần trang trại Seldor tỉnh giấc dưới trời tuyết, người mẹ của gia đình lại ra khỏi nhà, bà phát điên khi thấy những thói quen bạo lực diễn ra hàng ngày này. Bà cầm theo khăn mặt hấp nóng bằng hơi nước, vừa lau cho các cô con gái vừa không ngớt mắng mỏ lũ con trai.
"Tắm tuyết sẽ giúp các cô gái trở nên ngoan ngoãn" trong nhà Asseldor, người ta vẫn quan niệm như vậy từ ba thế hệ nay.
Mọi người rất thích truyền thống có từ thời một người ông kỳ quặc này, nhưng bà Asseldor lại chẳng thích thú gì hết.
Ngày xưa, mỗi lần trang trại Seldor tỉnh giấc dưới trời tuyết, cả gia đình lại nghỉ làm việc trong nhiều ngày. Họ lôi chân ve sầu ra bỏ lò quay. Họ uống bia nóng. Họ ăn bánh kem mật ong.
Ngày xưa, mỗi lần trang trại Seldor tỉnh giấc dưới trời tuyết, mọi người lại chơi nhạc bên cửa sổ và lắng nghe... Âm hưởng của một cánh đồng tuyết thật thuần khiết và huyền bí. Hay nhất là chơi nhạc vào ban đêm.
Ngày xưa, mỗi lần trang trại Seldor tỉnh giấc dưới trời tuyết, mọi người lại mong cuộc đời sẽ mãi như buổi sáng đầu tiên này của mùa đông.
☆☆☆
Nhưng trang trại đã thay đổi.
Chiếc sân đầy bùn bị giày lính cày xới. Kho thóc biến thành nơi ngủ và căng-tin. Tuyết nhơ bẩn. Ồn ào. Và xa hơn, chuồng rệp cũ biến thành nhà tù giam người. Vậy đó, trang trại Seldor buổi sáng hôm ấy giờ là như vậy đó. Những người Trụi bị nhốt trong cái đồn này trước khi bị đem đến khu trại phía dưới.
- Chuồng rệp đang rỗng. Chúng ta chờ đoàn xe sắp đến.
Léo Blue đã đến Cành La đêm trước sau chuyến đi dài qua Đại Thụ. Hắn đang nghe một tên trong đám quân của hắn giải thích.
- Họ đến muộn, hôm nay là ngày 20 tháng Mười hai, nhưng...
- Im đi, Léo Blue nói.
Hắn nhìn mặt tiền ngôi nhà rộng rãi được thiết kế trong vỏ cây của gia đình Seldor. Léo hoàn toàn bất động. Mọi người đang thăm dò phản ứng của hắn. Hắn làm mọi người sợ. Mọi người đều biết chuyện của hắn. Trước tiên là chuyện về cha hắn, ông bị người Trụi giết ở vùng biên khi Léo còn nhỏ. Rồi chuyện về hắn: cậu chuyện trong đó sự báo thù đã dần trở thành nỗi ám ảnh.
Thấy hắn quan tâm đến trang trại, Garric, tên đồn trưởng thử liều đưa ra lời giải thích:
- Đây là nhà của gia đình Asseldor, ngài có biết rằng...
- Im đi, Léo nhắc lại. Tao không hỏi gì mày.
Léo biết tất cả. Một gia đình đang sống ở đây khi bọn chúng đến để biến nó thành đồn trú. Chính tại đây hắn đã đến để tìm Elisha.
Giờ đây hắn cảm tưởng đang khám phá ra vẻ đẹp của ngôi nhà. Những vết sẹo dày trên gỗ chứng tỏ ngôi nhà được xây từ rất lâu rồi.
Một bóng người đi qua. Dáng một phụ nữ trẻ, cô đi vòng quanh ngôi nhà, tay xách xô và vội vàng bước vào nhà.
- Đó là con gái nhà Asseldor, ngài có biết rằng...
- Tao biết, Léo nói bằng một giọng như muốn quất vào mặt.
Hắn vuốt ve cái boomerang trên lưng hắn, quanh hắn không còn tiếng động nào.
Gia đình Asseldor đã quyết định ở lại ngôi nhà dù bị tịch thu tất cả đất đai. Người ta cho họ trang trại khác, phía trên cao Đại Thụ, nhưng họ từ chối. Đám lính chấp nhận sự có mặt của họ trong những bức tường cũ kỹ này. Gia đình Asseldor sống một phần nhờ săn bắn và hái lượm.
- Ta không thích họ ở đây, Léo nói. Không nên để họ làm phiền đến công việc.
- Họ không làm phiền đâu ạ, một tên lính nói. Trước kia, họ còn chơi nhạc nữa. Nhưng cách đây một năm, Jo Mitch đã cấm họ rồi.
- Nhạc có hay không?
Tên này không trả lời. Liệu hắn có quyền nói rằng nhạc của họ đã làm hắn khóc?
- Có thể họ sẽ giúp đỡ bọn người Trụi, Léo nói. Cần phải theo dõi họ.
- Tối nào chúng tôi cũng lục soát nhà họ, và chúng tôi còn lục soát bất ngờ vào ban ngày, ba lần một tuần.
Léo có vẻ không tin lắm. Hắn là người luôn cảnh giác. Hắn biết rằng một trong số con trai nhà Asseldor tên là Mano đang bỏ trốn. Mano nằm trong danh sách xanh.
- Thế còn ban đêm? Lục soát cả ban đêm! Đó là mệnh lệnh.
Léo Blue lại lên đường ngay ngày hôm đó.
☆☆☆
Người phụ nữ trẻ xách xô nước vào nhà, khép cánh cửa đằng sau lại và dựa lưng vào tấm cửa gỗ. Đó là Maï, chị cả của những cô gái nhà Asseldor.
- Mình hết chịu nổi rồi, cô nói rất nhỏ.
Cô lấy tay áo lau mặt, nhặt chiếc xô lên và cầm nó về phía lò sưởi. Cô cất giọng nói rõ ràng:
- Ta về rồi đây. Mọi việc đều tốt cả. Tuyết đang rơi. Tuyết phủ trắng xóa. Nên có một chút nắng. Đám con trai đã tìm được một con giòi gần Onessa. Họ ngâm một phần con giòi trong mật ong. Chúng ta sẽ chế biến nốt phần còn lại cho bữa tối nay. Bố mẹ đang trên đường về. Một tiếng nữa họ sẽ ở đây.
Căn phòng vắng vẻ. Cô nói với ai bằng giọng trấn an vậy nhỉ? Cô đổ nước trong xô ra một cái bình lớn đặt trên lửa.
- Ta sẽ làm tuyết tan ra. Maï nói. Ta sẽ tắm rửa. Ta đang cóng đây.
Thật lạ khi nghe cô gái trẻ này tả từng động tác của mình.
Một lát sau, ông bà Asseldor về đến nhà, họ cũng hành động giống Maï.
- Chúng ta về rồi đây, người cha nói. Ta tháo đôi giày ra. Khăn của mẹ thì vương đầy tuyết.
Nếu không có sự trìu mến trong giọng nói của ông thì hẳn người ta phải phá lên cười khi nghe thấy vậy.
- Mô và Milo đi đằng sau, ông Asseldor nói tiếp. À, đây rồi, chúng đang vào nhà. Mô đội chiếc mũ mà ta chẳng thích.
- Hơi xa nhỉ, Milo, người anh cả tiếp lời. Nhưng rốt cuộc chúng ta cũng trở về nhà. Chúng ta sẽ chẳng đi nữa. Trong túi của con có con giòi và một cây nấm. Mô đặt nấm lên bàn. Maï bắt đầu thái nấm thành những miếng to, rộng như nắm đấm bàn tay.
Người cha đi sang phòng bên. Sau một lúc do dự, Mô, cậu em trai kín đáo theo sau ông.
Cậu thấy ông trong phòng các chị.
Phòng các cô gái thực ra là một cái chạn. Căn phòng không còn là phòng của các cô nữa kể từ khi Mia, cô em, ra đi. Bây giờ Maï ngủ trong phòng chung, trước lò sưởi, một mình.
Người cha đang lấy một miếng giăm-bông châu chấu to treo trên trần phòng các cô gái. Mô bước vào, đóng cửa và tiến đến gần.
- Có chuyện gì vậy, con trai?
- Bố ơi, chúng ta phải đi thôi. Ở đây, chúng ta đến nghẹt thở mất. Cần phải rời bỏ Seldor.
- Tất cả chúng ta ư?
- Vâng, Mô nói.
- Con thừa biết chúng ta không thể rời hết khỏi Seldor.
- Con biết, vì cơ bản đây là nhà của ông nội, thưa bố.
- Ta không quan tâm đây là nhà của ông nội. Không phải ta là người không thể ra đi. Con biết ta đang nói về ai. Nếu có thể, ta đã mang mọi người đi rất xa nơi đây từ lâu rồi.
- Vì anh ấy à? Mô hỏi.
- Đúng, vì nó.
- Chúng ta có thể mang anh ấy theo. Con có sáng kiến để mang anh ấy đi cùng.
Milo vội vàng bước vào.
- Lại đây xem này, cậu nói.
Bố và em trai nhìn cậu.
- Lại đây ngay! Milo nài.
Họ bỏ lại các thứ và đi theo cậu.
☆☆☆
Maï đứng trước cửa sổ, trong tay cô có một tờ giấy gấp làm đôi.
- Người ta vừa luồn nó dưới cửa. Xem này.
- Lại nữa..., Mô nói.
Cậu cầm bức thư và chìa cho anh trai.
Trên đó viết những chữ thật to: "Gửi cô gái trẻ".
Milo giở tờ giấy ra và đọc to.
- "Hãy đến khu trại giam vào lúc nửa đêm..."
Milo nói với em gái:
- Anh sẽ đến đó và anh sẽ cắt họng hắn...
- Đừng, Milo, đọc tiếp đi.
- "Tôi muốn giúp cô. TÔI BIẾT."
Người cha giật lấy bức thư và đọc thầm.
"TÔI BIẾT."
Có thể trong một gia đình nào đó, người ta sẽ tự hỏi "liệu hắn biết gì?" hoặc thậm chí họ cũng không nghĩ đến điều này. Nhưng ở đây, mọi người biết rõ ràng những điều mà không một ai, tuyệt đối không một ai biết.
Người cha gấp bức thư lại. Như mọi lần, bức thư không có chữ ký.
Từ vài tháng nay, Maï nhận được những lá thư gửi cho "cô gái trẻ". Bố cô đã chặn luôn những lá thư đầu tiên trước khi cô có thể đọc chúng. Nhưng Maï Asseldor đã tìm thấy một gói thư nhỏ dưới mấy cái hộp thuốc hãm.
- Cái gì thế này bố?
- Đó là... những bức thư.
- Gửi cho ai ạ? Maï hỏi.
- Họ viết trên đó là: "Gửi cô gái trẻ".
Khi biết việc này, bà Asseldor cũng bối rối như chồng.
Maï hỏi cha:
- Bố là cô gái trẻ à?
- Bố... Bố nghĩ rằng đó là những bức thư gửi cho mẹ con...
Tính ga-lăng đôi khi lại rất hiệu quả. Bà Asseldor không phải một cô gái trẻ hoàn toàn. Đó là một quý bà còn trẻ và rất đẹp, nhưng không bao giờ tìm cách che giấu tuổi sáu mươi lăm của mình.
Maï đọc hết thư. Những bức thư đầy nhiệt tình và cũng thật vụng về. Chúng tả đôi mắt xanh lam của cô giống con ruồi, tóc cô giống những sợi bún. Một thi sĩ thực sự... Một số bức thư đưa ra lời hẹn hò. Số khác tràn lan những con số. Tác giả những bức thư lập danh sách những khoản đã tiết kiệm được và kết thúc bằng một con số tổng được gạch chân mực đỏ. "Như cô thấy đấy, thưa cô, đúng ra là tôi giàu có, điều này chẳng có gì bôi bác cả."
Những lá thư lại tiếp tục đến. Maï không bao giờ hồi âm.
Chắc chắn, cô gái trẻ không thờ ơ như cô vẫn tỏ ra như thế. Khi người ta hai mươi tuổi, khi người ta sống với anh em trai và bố mẹ, khi người ta thấy em gái của mình được một chàng trai trẻ dũng cảm đưa đi, thì dù chỉ một con rệp béo ú mời ăn tối thôi cũng khiến cho người ta xao xuyến.
Mia, cô con út nhà Asseldor, đã ra đi từ nhiều năm nay. Một người láng giềng ở Cành La, Lex Olmech, đã đến tìm cô. Chuyện này xảy ra vào một đêm. Bây giờ họ đang sống lẩn tránh đâu đó, rất xa, cùng với bố mẹ Olmech.
Ông bà Asseldor không nuối tiếc gì cuộc hôn nhân này dù họ có khóc thương con gái. Từ lâu, Mia đã chứng tỏ mình yêu Lex, còn Lex đã trao cho cô tình cảm trìu mến và lòng dũng cảm của anh. Cả gia đình đều hiểu trong vòng tay Lex, Mia còn sống tốt hơn trong mấy bức tường nhà Seldor.
Nhưng kẻ bí ẩn theo đuổi Maï lại không tạo được lòng tin như thế. Ông nội nhà Asseldor trước đây từng nói với các cô con gái của mình: "Trò cười không giết chết ai, nhưng cẩn thận đấy, trò cười luôn tìm cách bám riết các con..." Tác giả của những bức thư này thuộc tuýp người gây ra trò cười.
- Tối nay, lúc nửa đêm, con sẽ ra khu trại giam, Maï nói.
Thật khó khăn cho cô khi thuyết phục gia đình. Milo đi đi lại lại trong phòng. Mô mài sắc mấy con dao săn của cậu. Ông bà Asseldor cũng nhận ra chất giọng đe dọa trong bức thư mới nhất và thấy cần phải làm rõ chuyện này.
☆☆☆
Đêm xuống thật sớm. Họ đợi đến lúc những tiếng bước chân biến mất khỏi sân trang trại.
- Được rồi, người cha vừa nói vừa cẩn thận nhòm ra cửa sổ.
Rồi ông đặt một tấm gỗ mỏng để bít ô cửa.
Mô lôi cái bình từ lò sưởi ra. Cậu đổ nước lên đống lửa.
- Chúng ta tắt lửa. Mô bê cái bình súp ra. Mọi người đến đây.
Vẫn thói quen khác thường khi cao giọng tả mỗi cử chỉ... Maï tắt đèn. Cô chỉ để một cây nến đang cháy dở trên bàn. Hai anh em trai của cô ngồi xổm trong lò sưởi và nhấc tấm ván trong cùng ra.
- Ra đi, đêm rồi, em có thể ra được rồi, Mano.
☆☆☆
Từ ba năm nay, Mano Asseldor sống giấu mình đằng sau lò sưởi. Từ ba năm nay, cậu không nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Từ ba năm nay, Mano chỉ xuất hiện vào ban đêm, quanh quẩn một chút trong nhà, tắm giặt, ăn uống và quay vào nơi trú ẩn đầy bồ hóng trước lúc bình minh lên.
Mọi người đã giấu cậu vào sau khi cậu cùng Tobie Lolness thoát khỏi nơi giam lỏng của Jo Mitch. Đáng lẽ cậu chỉ ở trong nơi trú ẩn này vài tuần, nhưng cậu đã bị mắc kẹt khi đám lính đến và đóng quân xung quanh trang trại. Tất cả các lối ra của khu đồn trú đều bị kiểm soát, ngôi nhà thì bị khám xét và Mano thì nằm trong danh sách xanh những người bị truy lùng ráo riết nhất.
Cậu bé bước ra từ lò sưởi có cái nhìn của bướm đêm, một thứ bột màu đen dính trên má cậu. Cậu vươn người, duỗi thẳng chân, tay. Cậu giống nhưa trải qua một đợt ngủ đông dài.
- Có lúc, con chẳng nghe thấy mọi người nói gì, cậu nói.
- Chúng ta đã bảo con rồi, Mano, người mẹ vừa trả lời, vừa ôm cậu trong tay. Chúng ta phải ra ngoài vài tiếng để tìm cái gì ăn. Chúng ta không bỏ rơi con đâu.
- Con chẳng nghe thấy ai nói gì nữa, Mano nhắc lại.
Milo ôm cổ cậu.
- Chúng ta sẽ giải thoát em ra khỏi chỗ này, Milo hứa với cậu em trai.
- Mọi người đã đi...
- Không, Mano. Mọi người vẫn về. Mọi người sẽ nói chuyện với em khi về đến nhà.
- Con hãy tận dụng màn đêm, người cha nói. Chúng không bao giờ đến vào ban đêm.
Vừa nhìn cậu ăn, họ vừa kể cho cậu nghe những gì diễn ra trong ngày một lần nữa. Rồi, cả nhà im lặng.
Mano chẳng có gì để kể. Chẳng bao giờ có gì.
☆☆☆
Maï đi dọc theo bức tường. Cô thích tuyết tơi xốp hơn để nghe thấy tiếng bước chân của những người đang đến, nhưng cô lại đang bước trong một thứ cháo đen đen. Cô băng qua con đường, đi dọc theo hàng rào và đến gần khu vườn rêu cũ.
Trước kia, trong khu vườn này, có ba mươi giống rêu leo. Có một loài rêu chỉ nở hoa vào ngày đầu tiên của năm mới, một loài khác cho những hạt đỗ nhỏ thật ngon, loài khác nữa có hương vị caramen. Giờ đây, lớp vỏ cây đã bị bào mòn và những bụi địa y đang mọc ra um tùm.
Cuối cùng, Maï cũng đến khu trại giam, cô bước dọc hàng rào vài bước.
- Quay lại!
Maï quay về phía tiếng nói đã ra lệnh cho cô. Một cái đèn chĩa về phía cô khiến cô lóa mắt.
- Cô làm gì ở đây vậy?
Một lúc sau mắt Maï mới quen được với ánh sáng. Một khuôn mặt hiện ra trước cô. Đó chính là Garric, tên đồn trưởng.
- Cô không được ra ngoài ban đêm, người đàn ông nói.
Nhìn hắn, Maï chắc chắn rằng đích thị là hắn.
Garric là tác giả của những bức thư. Cô nhớ lại những cái nhìn chăm chăm của hắn khi cô đi qua sân trang trại. Lúc này, một mình đối mặt với Garric, cô muốn bỏ chạy, nhưng cô cần phải khám phá ra những gì hắn thực sự biết...
- Xin chào.
Cô chọn giọng nhẹ nhàng nhất, mơn trớn nhất để thốt lên từ này, đúng là giọng một nhạc sĩ.
Garric giảm bớt ánh sáng.
- Tôi đi dạo một chút, cô nói.
Garric vẫn không nói gì. Ít người đàn ông nào có thể mở miệng khi đứng trước vẻ đẹp của Maï trong chiếc cổ áo bằng lông thú sáng, lưng cô bé dựa vào tường trại giam, tay đeo găng hở ngón bám hàng rào. Cô nhìn xuống đất như thể một cô bé trốn nhà bị bắt gặp, thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên và nhìn sâu vào mắt Garric. Mỗi cái nhìn của cô lại làm hắn lùi bước. Hắn đang si mê cô.
- Ông không nói gì ư? Cô gái nói.
Hắn lắp bắp vài từ chẳng ra âm, rồi người ta nghe thấy:
- Em sẽ trở lại chứ?
- Có thể, nếu ông nói cho tôi những gì ông muốn nói với tôi.
- À...
Garric biết hắn đang liều lĩnh. Hắn đã phát hiện ra Mano trốn trong nhà Asseldor. Đáng lẽ, hắn phải báo với Léo Blue. Không khai báo, hắn có thể mất mạng. Nhưng hơi thở của Maï đã khuất phục hắn.
- Hãy đến gặp anh ngày mai, hắn nói.
Đúng lúc đó, những tiếng tù và vang lên trong đêm. Một giọng người rú lên:
- Họ đây rồi! Họ đến rồi! Đoàn xe cuối cùng đã đến!
Garric bước về phía tiếng kêu. Maï vội đuổi theo.
- Hãy nói cho tôi biết những gì ông muốn nói với tôi.
Hầu hết khắp nơi, đuốc đã sáng rực. Garric cảm thấy đôi bàn tay Maï đang đặt lên áo khoác của hắn. Hắn muốn vùng ra. Cô giữ thật chặt. Cả cái đồn thức dậy trong đêm.
- Nói cho tôi đi, Maï van nài.
- Cđi.
- Tôi xin ông...
Garric dừng lại. Hắn thì thầm:
- Nhà của cô... Bây giờ, họ sẽ lục soát cả ban đêm.
Maï thả túm lông nhầy nhầy trên áo măng tô của hắn ra. Tên đồn trưởng nhắc lại:
- Hãy đến vào ngày mai nhé.
Maï vội vàng đi về phía trang trại. Cô vừa đi vừa khom người để đám lính canh đang chạy về phía khu trại giam không nhìn thấy. Chúng nói:
- Có tất cả chín đứa. Đây là chuyến cuối cùng. Bọn người Trụi sẽ ở lại ba ngày.
Maï bước vào căn phòng chung, nhìn lần lượt từng người, cha mẹ cô, Mô và Milo, rồi cô quay về phía Mano. Cô không dám nói. Hơi thở của cô dồn lên chiếc cổ áo lông thú. Cuối cùng cô cũng thốt ra:
- Bọn chúng sẽ lục soát cả ban đêm. Em không thể ra ngoài vào ban đêm được nữa, Mano ạ.
Mano lặng thinh trong mười giây, rồi cậu bật lên tiếng thét bất tận, xuyên thủng màn đêm.
☆☆☆
Nghe thấy tiếng kêu, đám lính đang đợi đoàn xe chở người Trụi liền lao về phía trang trại. Bọn chúng phá cửa, bước vào phòng lớn của ngôi nhà.
Chúng chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng. Cậu con cả của gia đình Asseldor, Milo, nằm dài ở giữa phòng. Cô em gái đang lau trán cho cậu. Bố mẹ họ đang quỳ gối bên cạnh và Mô, cậu em trai thì đang thổi vào đống lửa.
- Nó bị ngã, người cha vừa nói vừa xin lỗi.
- Nó bị ngã, bà mẹ nhắc lại, hai mắt đỏ hoe.
Bọn chúng lục soát toàn bộ ngôi nhà. Garric đứng ngoài cửa, hai tay chắp sau lưng.
Đêm hôm đó, chúng không tìm thấy gì.
Mano đang nổi giận đằng sau lò sưởi.
☆☆☆