Chương 7 CÀNH LA
Léo Blue lúc nào cũng đi một mình. Hắn ăn một mình. Hắn ngủ một mình. Hắn sống một mình. gười duy nhất hắn cho ở gần là cận thần của hắn, Minos Arbaïan.
Arbaïan theo hắn từ khi hắn bắt đầu cuộc chiến chống lại người Trụi. Ông tự giới thiệu là bạn cha hắn, El Blue. Arbaïan căm thù cư dân đồng cỏ, những người đã giết El Blue. Ông muốn giúp Léo bảo vệ Đại Thụ khỏi mối đe dọa đến từ người Trụi.
Mối hận thù của Arbaïan cũng bắt nguồn từ nguyên nhân khác. Ông cảm thấy mình có tội. Chính ông đã đẩy El Blue vào chuyến phiêu lưu cuối cùng của đời mình. Nếu không có ông, El Blue đã không vượt thân cây và đến đường biên cái ngày định mệnh đó, cái ngày El Blue bị giết. Nhưng về nguyên nhân này, Arbaïan không nói với Léo Blue.
Léo cảm kích tấm lòng cao thượng của Arbaïan. Hắn biết đến sự nổi tiếng của ông trong nghề săn bướm vô hại. Rồi một ngày, cảm thấy lương tâm cắn rứt, Arbaïan đã quyết định cầm vũ khí, quay lại con đường hung tàn và bạo lực với điều kiện để phục vụ việc nghĩa. Ông vẫn mặc nguyên bộ trang phục đầy màu sắc. Khắp nơi, người ta đều nhận ra ông là người săn bướm vĩ đại như ông đã từng làm.
Chỉ khác là ông đã thay những chiếc lưới lụa bằng vũ khí chiến đấu.
☆☆☆
Léo chạy. Một mùi xú uế đang bám riết hắn. Hắn vừa đi dọc nghĩa địa của những con bọ đầu dài. Lũ súc vật tội nghiệp này đã chết trong một lần dịch bệnh. Chỉ còn vài con sống sót và được Jo Mitch chăm sóc chu đáo hơn cả đồng loại gần gũi nhất của hắn.
Léo rời nơi đầy bùn đất của trang trại Seldor và không khí ảm đạm của trại lính để đi tìm hiểu những gì mà từ lâu hắn vẫn muốn biết. Đó là niềm mong mỏi luôn đánh thức hắn vào ban đêm khi hắn ngủ trong tổ chim ở xứ Ngọn Cây.
Cành La.
Nơi này luôn ám ảnh hắn.
Hắn mới chỉ từng nhiều lần vội vàng ngang qua đó để đi về phía vùng biên giới lớn. Nhưng, nhiều sự kiện trong đời hắn lại rất gắn bó với nơi đây.
Trong thâm tâm, Léo Blue không tin Tobie đã chết. Kẻ thù không chết được mà đang ngủ. Kẻ thù có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Léo biết chính tại Cành La này, một ngày nào đó, Tobie sẽ tỉnh giấc. Vì vậy, có thể cậu vẫn đang ngon giấc ở đó.
Léo đến Onessa vào buổi trưa. Hắn đứng cách nhà của gia đình Lolness một đoạn, dò xét từng động tĩnh nhỏ nhất. Chính tại chỗ này, gia đình Tobie đã trải qua những năm tháng đày ải, và cũng chính tại chỗ này, họ đã lên kế hoạch phản bội.
Hắn chờ.
Những mảnh vỏ cây trên mái nhà đã bị tróc, một cụm nấm đen bịt kín cửa ra vào và cậu thang bên ngoài. Như những nơi khác, rừng địa y đã lấn sang cả khu vườn.
Léo không tin vẻ ngoài. Hắn rút một chiếc boomerang trên vai và phi về phía ngôi nhà. Thứ vũ khí này bay qua cửa sổ, mất hút trong chừng một giây rồi bay trở ra, làm vỡ cửa chớp của một lối vào khác. Chiếc boomerang quay lại với Léo. Hắn nhẹ nhàng hạ lưng xuống thấp, hứng nó vào bao mà không cần phải đụng tay tới.
Chẳng có gì động đậy. Ngôi nhà vắng tanh.
Léo bước vào.
Hắn đứng thật lâu giữa những bức tường. Ở đây sực lên mùi ga cũ giặt bằng xà bông đen. Léo sờ lên mọt số đồ vật còn lại, kéo tấm ri-đô che chiếc giường bé gần lò sưởi ra. Hắn bước đến bàn làm việc của Sim. Đồ đạc trong những chiếc ngăn kéo đã bị cướp đi từ lâu. Nhưng vẫn còn lại một tờ giấy nhỏ rời nằm trên lati sàn ván. Léo đọc được dòng mực còn nét.
Thứ Hai, những việc cần làm:
Chơi với Tobie
Nhảy với Maïa
Thêm thời gian cho yêu thương
Giảm lao động trí óc.
Léo nhận ra nét chữ. Đó là chữ của Sim Lolness, bố Tobie. Hắn đọc đi đọc lại nhiều lần. Hắn nghe thấy tiếng kêu răng rắc của ngôi nhà bỏ hoang.
Léo vò tờ giấy trong tay. Không thể để bức thư làm mủi lòng. Hắn đứng dậy, ném chiếc ghế của Sim vào cái khung ảnh nhỏ làm nó rơi từ trên tường xuống.
Cả khung tròn vỡ tan trên đất.
Đó là bức chân dung Maïa Lolness do Tobie vẽ.
Léo bước ra khỏi ngôi nhà. Nỗi sợ bị yếu lòng khiến hắn trở nên hung bạo hơn. Hắn chạy trong tuyết, giữa những cành cây mục và những lùm địa y. Hắn xua khỏi đầu những câu chữ Sim viết. Lão giáo sư già điên khung là người nguy hiểm, cả gia đình lão cũng vậy.
Léo rảo bước nhanh hơn.
Trong Léo đang bùng lên một mong ước còn mãnh liệt hơn. Hắn muốn thấy những càng cây, nơi Elisha lớn lên. Một sự trùng hợp kỳ lạ, cả kẻ thù lớn nhất và tình yêu vĩ đại nhất của hắn đều đã từng sống ở cái xứ sở ẩm thấp và rừng rậm hẻo lánh này, chỉ cách nhau có vài giờ đi bộ.
Léo tự hỏi liệu đã bao giờ họ gặp nhau chưa.
Người ta đã chỉ cho Léo nơi có ngôi nhà của gia đình Lee ở Cành La. Hắn phải mất hai ngày mới tìm thấy nó vì từng thực bì um tùm và rất khó đi. Léo di chuyển khéo léo đến kinh ngạc. Hắn vượt qua nhiều nơi chỉ bằng cách chống tay. Hắn có thể không chạm đất trong vòng nhiều phút, chuyền từ cành nhỏ này sang cành nhỏ khác.
Tim hắn đập mạnh khi đến gần ngôi nhà của Elisha. Không chậm trễ, quên mất mọi cảnh giác, Léo bước vào cánh cửa hình tròn. Hắn nhìn những tấm vải đầy màu sắc và những cái nệm đã nhạt màu. Hắn vùi đầu trong một cái nệm nhưng không tài nào khóc được. Đã từ lâu, hắn không còn biết đến nước mắt.
Léo nằm sấp, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên hoang dã.
Hắn không biết rằng trước đo rất lâu, Tobie đã ngủ đêm đầu tiên ở nhà mẹ con Elisha trên chiếc nệm này. Hắn cũng không biết rằng Elisha đã thổn thức trên đó hàng tuần trời sau sự mất tích bí ẩn của Tobie.
Léo đứng dậy. Tại sao Elisha không yêu hắn? Hắn sẽ trao cho cô tất cả kia mà.
Hắn rời ngôi nhà đầy màu sắc.
Nếu không bị xao động và nôn nao vì tức giận, có lẽ hắn đã nhìn thấy một làn khói phơn phớt xanh bay lên từ ngôi nhà. Tro bếp hãy còn nóng.
Ngôi nhà có người ở.
Léo Blue lại bị lạc. Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng tìm thấy đường mòn trong rừng rêu uốn khúc trên một cành rộng.
Đi lên trên cao, hắn khám phá ra cảnh vật mà hắn không ngờ, ngay giữa lòng Đại Thụ. Có cái gì đó thật kỳ lạ. Một cái hồ lớn đã đóng băng được bao bọc bởi những mảnh vỏ cây nhẵn, và sừng sững đứng ở đó một vách đá bám đầy tuyết.
Một thác nước chưa bị đóng băng, đổ xuống đầm nước bé trong suốt. Phần còn lại của hồ phủ một tấm thảm trắng mịn.
Léo Blue đi xuống. Hắn tự hỏi làm thế nào mà nắng có thể rọi xuống tận đây. Hắn bước trên hồ băng, quay xung quanh để ngắm nhìn vẻ đẹp nơi đây. Một ngày nào đó, khi mọi việc kết thúc, hắn sẽ đưa Elisha về đây. Hắn tự hứa với lòng mình như vậy.
☆☆☆
Một ngày nào đó, khi mọi việc kết thúc, mình sẽ trở lại đây cùng Elisha.
Nấp cách đó hai bước chân, Tobie Lolness cũng đang tự hứa y như vậy thì đột nhiên, cậu nhìn thấy Léo Blue đang đứng trên hồ băng.
Tobie nhận ngay ra hắn. Một luồng điện chạy qua cơ thể cậu. Cậu ẩn mình vào tuyết.
Léo Blue. Ở đó. Hắn đang bước trên hồ nước của Elisha. Hắn đến đây bằng cách nào nhỉ? Tobie dõi mắt theo Léo.
Cô ấy đã rung động. Hẳn cô ấy đang sống với hắn. Léo đã thắng. Bỗng dưng Tobie lại tin như vậy.
Tobie treo mình lên vách đá phía trên cái hồ. Cậu đào hàng tiếng đồng hồ để vào được cái hang bí mật. Chỉ phải lôi ra vài nắm tuyết nữa thôi. Đang là đầu mùa đông và những ngày nắng đã làm mềm đi lớp tuyết mỏng. Tobie biết rằng câu trả lời đang nằm trong cái hang này. Cuộc đời cậu sẽ thay đổi trong những khoảnh khắc tới.
Cảm thấy hơi chóng mặt, cậu quay người lại để thở và nhìn thấy một chấm nhỏ màu đen trên hồ.
Lúc này, cậu đang quan sát trong tình trạng nửa người vùi dưới tuyết.
Léo Blue chỉ có một mình. Hắn có vẻ đang khám phá cảnh vật.
Tobie bắt đầu hy vọng...
Léo không có vẻ mặt của một người đang sống với Elisha.
Hắn không có ánh mắt của một người được gặp Elisha mỗi sáng, ngắm cô khi đang uống sữa, mũi dính đầy kem, thấy cô tết những bím tóc chỉ bằng một tay, nhanh hơn cả nhện chăng tơ. Hắn không có vẻ của một người được sờ thấy bụi phấn bướm còn vương lại trên đầu gối từ chiếc váy xanh của cô. Hắn không có vẻ của một người được nghe giọng nói khàn khàn của Elisha, tiếng cười du dương của cô, tiếng sột soạt của bước chân cô và còn nhiều nhiều nữa.
Ánh mắt của Léo Blue không phải ánh mắt của người có tất cả những thứ đó, cho riêng mình, mỗi ngày và mãi mãi.
- Nếu hắn thật sự có may mắn đó, hắn đã nhảy, đã múa, đã bay. Hắn đã làm tan băng giá, Tobie nghĩ.
>
Nghịch ngợm, Léo Blue phi chiếc boomerang. Thoạt tiên, nó sượt qua lớp tuyết trên hồ, rồi lao lên về phía vách núi, quay lại, sượt qua người Tobie. Nó bay dọc bờ hồ. Léo Blue lại bắt đầu hành trình về phía đường mòn. Chiếc boomerang tự nằm gọn trên lưng hắn.
Một hoáng, Tobie định lao về phía Léo trước khi hắn biến mất. Cậu muốn đánh nhau. Nhưng cậu nhận ra cậu chẳng biết gì cả. “Biết, có nghĩa là phòng xa”, bà Alnorell, bà ngoại đáng sợ của cậu thường nói vậy. Tobie chẳng biết gì cả, hoặc hầu như không gì cả về tình hình gần đây của Đại Thụ, vì vậy, cậu nên kiên nhẫn trước khi hành động.
Léo Blue biến mất.
☆☆☆
Tobie để mặc vài phút trôi đi. Cậu lại tiếp tục đào tuyết. Rất nhanh, lớp cuối cùng đã được moi ra.
Tobie bước vào hang. Người cậu đẫm mồ hôi.
Những tháng ở trong hang hiện về sống động trong ký ức cậu. Sự sợ hãi, nỗi cô đơn, không gian tĩnh lặng. Cậu dừng lại trong bóng tối. Cậu không thể tiến sâu hơn. Cậu nhắm mắt và đợi một chút cho nỗi sợ tan biến.
Khi đã ngồi xuống, cậu lấy ống xì đồng, gí đầu của nó lên vài mẩu gỗ mà cậu mò mẫm lượm được. Cậu kẹp ống xì đồng vào giữa hai tay, hai chân. Cậu quay rất nhanh theo cách của cư dân đồng cỏ. Ngọn lửa xuất hiện. Cậu quẳng vào lửa các mẩu gỗ khác nằm rải rác trong hang.
Khi mắt cậu đã được sưởi ấm trong ánh lửa, cậu đứng dậy, hướng lên vách hang. Những bức họa vẫn còn đó, màu đỏ nhạt ánh lên hơn bao giờ hết, như hồi cậu vẽ chúng cách đây nhiều năm. Tobie tiến đến vạt tường, chỗ mà cách đây rất lâu, cậu đã tái hiện hình ảnh Elisha. Cậu sẽ biết.
Cô còn đó, được vẽ bằng mực hung đỏ, cô đang ngồi trên gót chân. Trong những năm tháng ống trên đồng cỏ, khi trí nhớ rối bung, Tobie nghĩ đến bức chân dung này cốt để tìm lại nét mặt của cô bạn gái.
Cậu lần bàn tay lên khuôn mặt được vẽ, rồi dừng lại ở một bên mắt.
Viên đá vẫn còn đó. Viên đá của Đại Thụ đã không hề xê dịch. Tobie cảm giác một tia nắng mặt trời đang rọi vào hang. Elisha đã không phản bội cậu. Cậu hít thở thật lâu.
☆☆☆
Từ những ngày đầu tuyết rơi, cậu đinh ninh sẽ đến hồ trước tiên. Đúng là nhờ phép màu, cậu đã thoát khi cái bẫy của ậu bị sụt lở trên đoạn đường vòng tròn quanh thân cây. Tuyết lở đã mang cậu đi. Tuyết vẫn chưa phủ sâu. Tuyết khá dày đã làm giảm nhẹ của ngã của cậu, nhưng lại không quá dày để làm nghẹt cậu.
Tobie đứng dậy, loạng choạng. Cậu đi theo đoàn xe của bọn săn người đến tận đầu Cành La. Cậu đã qua được các trạm gác biên giới đáng sợ và phát hiện ra xứ sở của cậu đã bị rừng địa y xâm lấn.
Thế giới đã thay đổi. Gỗ Đại Thụ đang mủn dưới lớp rêu, dương xỉ và thường xuân phủ tuyết. Sự mệt mỏi của Đại Thụ, sự khan hiếm lá xanh đã tạo điều kiện cho các thực vật ký sinh khác mọc um tùm như vậy dưới ánh nắng mặt trời. Một thế giới treo đang xuất hiện trên các cành Đại Thụ.
Tobie lướt qua cảnh vật, hai mắt giương to.
Cậu không rẽ qua nhà của cậu ở Onessa và nhà của Elisha, mà cậu đến thẳng cái hang trước khi tuyết phong tỏa hoàn toàn lối đi.
Viên đá Đại Thụ là bí mật của Elisha và Tobie. Nếu nó còn đó, có thể là Elisha...
Bàn tay Tobie máy móc lần tới mắt bên kia của bức tranh. Một vật bé nhỏ nằm trong gỗ, giống như viên đá ở mắt bên kia. Cậu lấy móng tay cậy ra và giơ nó lên trước ánh lửa.
Đó là một cái vỏ sò màu đỏ trong mờ. Lần này, Tobie bật khóc. Cậu nhớ đến ba từ: “tớ sẽ đợi”.
☆☆☆
Tobie đã đưa cái vỏ sò bé tẹo này cho Elisha khi họ phải chia tay nhau lần đầu tiên. Cậu để vỏ sò trôi lênh đênh trên mặt nước hồ về phía cô bé. Cô cúi xuống nhặt nó lên và lau vào váy cho khô.
Nhiều tuần sau, khi Tobie quay lại, Elisha đưa cái vỏ sò cho Tobie.
- Tớ luôn giữ nó bên mình, cô nói, mặt hơi ửng đỏ. Tớ gọi nó là: “tớ sẽ đợi”.
Cô chỉ cho Tobie cách cô thấy mặt trời qua cái vỏ sò đỏ trong mờ này.
- Tớ giữ vỏ sò trước mắt tớ và tự nhủ: “Cậu ấy sẽ trở lại.”
Tobie siết chặt vật này trong tay.
Lúc Elisha phải rời ngôi nhà của cô sau khi Tobie mất tích, cô đã trèo lên cái hang lần cuối và nhét vỏ sò vào một bên mắt của bức chân dung. Những năm tháng qua, bức chân dung trên hồ của cô không ngừng nói: “Tớ sẽ đợi.”
Niềm hy vọng này vẫn tiếp tục ánh lên trong đôi mắt Elisha.
Tobie lôi viên đá ra, nhét nó cùng chiếc vỏ sò xuống dưới đáy bao đựng ống xì đồng. Cậu ngắm nhìn lần cuối bức hình trên vách hang. Cô vừa trao cho cậu một lời hứa.
☆☆☆
Tobie leo xuống vách đá phía dưới hang, rồi cậu đi vòng quanh hồ nhằm tránh để lại dấu vết. Cậu biết rằng không nên nán lại lâu ở Cành La. Cần phải hành động nhanh, nhất là khi Léo Blue đang luẩn quẩn nơi đây. Cậu phải tìm ra Elisha, Sim và Maïa và biết được số phận của những người Trụi bị bắt ra sao.
Cậu chỉ quen một người tự do có thể giúp cậu. Tự do ư? Cậu hy vọng như vậy. Ba năm trước, cậu bé này đã cứu sống Tobie. Elisha đã nói với Tobie điều này khi cậu đang trải qua mùa đông cuối cùng ở Đại Thụ.
Đó là con trai người tiều phu.
Cậu tên là Nils Amen.
Tobie ấn sâu cái mũ không vành bằng da thú vào đầu và ra đi.
☆☆☆
Cậu tuyệt nhiên không nhận ra, dưới thác nước, một đôi mắt hoảng sợ đang nhìn cậu. Đôi mắt với bờ mi dài trên khuôn mặt lạ lùng.
Một người phụ nữ trẻ đang tắm trong làn nước lạnh. Mái tóc xõa bập bềnh quanh bà. Bờ vai nhấp nhô trên mặt nước. Bà có đôi gò má hơi phẳng.
Khi Tobie biến mất, bà bước vội từ dưới nước lên, chạy về phía bộ quần áo đang vắt trên một cành cây nhỏ. Bà nhìn thấy Tobie từ đằng sau lưng và không nhận ra cậu với chiếc mũ của bọn săn người. Loại người này thỉnh thoảng hay lảng vảng ở đây. Bà phải trốn. Từ khi con gái bà ra đi, bà trở lại ngôi nhà cũ và sống lén lút mà không ai biết. Tên bà là Isha Lee.
☆☆☆