Chương 9 NGƯỜI TIỀU PHU MÃ SỐ 505
Ngồi thoải mái trong túp lều đặt phía trên bụi địa y già, Nils Amen đang nhìn tấm bản đồ rộng trải trước mắt cậu.
Mỗi ngày qua đi, màu xanh lại lan rộng hơn.
Mỗi tối, cậu lại chấm thêm lên bản đồ những khu rừng địa y mới. Một nghìn thợ tiều phu của cậu không còn đủ nữa. Cậu luôn tuyển thêm người.
Nils nhìn qua cửa sổ những rừng cây to phủ tuyết và nhớ ra hôm nay là Noël. Cậu xoa xoa khuôn mặt.
Nils đã thành đạt trong cuộc sống. Cậu giàu lên chỉ trong vài năm. Cậu đã chiếm được lòng tin của cha cậu, lòng trung thành của những người tiều phu và cậu đã có một cơ ngơi độc lập.
May mắn luôn ở bên cậu. Địa y bắt đầu xâm nhập các cành cây và lấn dần đến tâm Đại Thụ. Cả Đại Thụ cần đến những khu rừng của Amen, khu rừng hiện đang quy tụ toàn bộ lực lượng tiều phu.
Nils trả lương cho người làm rất hậu hĩnh. Cậu dành những khu làng riêng, không giống nơi đâu cho gia đình, vợ con họ. Người ta vẫn nói "sướng như tiều phu", "cười như cắt được gỗ", "ăn như con của tiều phu".
Khắp nơi người ta đều công nhận rằng chàng trai trẻ Nils Amen luôn bảo vệ người của cậu, rằng cậu phản đối sức ép đến từ tổ chim ở xứ Ngọn Cây hoặc từ cái hố của Jo Mitch. Đúng, Nils Amen không phụ thuộc vào ai nhưng rất nhiều người phụ thuộc vào cậu.Nils đã thành đạt trong cuộc sống. Và thường giống những người thành đạt khác, cậu ngồi một mình vào buổi sáng Noël.
- Tôi có thể về nhà được không ạ?
- Tất nhiên, Nils nói.
Cậu quên béng người đàn ông đến mài rìu cho cậu.
- Vẫn cậu tiều phu mã số 505 lại đến gặp anh.
- Cậu ta không nói tên à?
Nils không thích những người tiều phu gọi nhau bằng mã số.
- Tôi đã trả lời là anh không có ở đây.
- Cảm ơn. Đây là lần thứ ba cậu ấy có mặt ở đây, Nils trả lời. Tôi không có thời gian. Bây giờ thì anh có thể đi được rồi. Nhớ đóng cửa cẩn thận. Chúc anh Noël vui vẻ. Ôm hôn vợ anh giúp tôi nhé.
- Anh cũng vậy nhé, người đàn ông nói rồi bước đi.
Nils cười. Cậu không có vợ để ôm hôn.
Có lẽ cậu có thể ôm bố cậu, nhưng từ nhiều tuần nay, Norz làm việc ở đầu bên kia Đại Thụ, tại một công trường cắt gỗ.
Norz Amen là trợ thủ đắc lực của cậu con trai duy nhất. Ông đã thay đổi cách nhìn với Nils. Từ đó, cậu bắt đầu phát huy sức mạnh và tỏ rõ khả năng của mình. Norz cố vấn cho Nils và truyền cho cậu quyết tâm bảo vệ cơ ngơi độc lập của gia đình Amen.
Nils là người trẻ nhất trong dòng họ tiều phu đông đúc. Cách đây rất lâu, bố cậu đã quay lưng lại với gia sản Amen độc lập để phục vụ những chủ đất lớn. Hồi đó, ông làm việc cho bà Alnorell, người bà giàu có của Tobie. Từ đó trở đi, như tất cả những người đã phạm sai lầm một lần, Norz sẵn sàng bảo vệ tự do ông đã tìm lại được bằng mọi giá.
Một điệp khúc được lặp đi lặp lại.
- Nhớ này, Nils: hoặc là con tự do, hoặc là con sẽ chết.
Norz vừa nói những từ này, vừa nhìn con trai một cách nghiêm khắc. Còn Nils lại ra vẻ một cậu thánh bé nhỏ, quỳ trước bố và thì thầm:
- Amen!
Hai người đàn ông đã học được cách yêu quý
☆☆☆
Nils cảm thấy có một luồng gió mát thổi qua. Cậu nhét sâu nắm tay vào túi áo và lại nhìn tấm bản đồ Đại Thụ to đùng. Có lẽ bố cậu đang tổ chức Noël ở trên cao kia cùng các bạn của ông.
Ông biết cách sống.
Cuối cùng, Nils vớ lấy cái bát và cái bút lông.
- Nhiều việc đấy chứ.
- Đúng, Nils nói, nhưng tôi thích làm việc.
Phải mất mấy giây Nils mới nhận ra có người đang nói sau lưng mình. Nếu quay lại, cậu sẽ nhận ra một người tiều phu trẻ trạc tuổi cậu đã bước vào phòng làm việc treo cao của cậu từ lúc nào. Nhưng cậu vẫn ngồi trước tấm bản đồ, lướt cái cọ màu xanh lá cây lên một vùng rộng lớn.
- Tôi là người tiều phu mã số 505, cậu bé nói.
- Tôi biết, Nils đáp. Cậu không đón Noël với gia đình ư?
- Không, cậu bé kia nói. Cậu cũng không ư?
- Không. Cậu muốn gì?
- Tôi muốn cảm ơn cậu và đề nghị cậu giúp đỡ.
- Trước tiên hãy nói lời đề nghị, sau đó hãy cảm ơn tôi sau.
- Cậu đã giúp đỡ tôi rồi, cách đây rất lâu.
- Có thể.
- Cậu đã liều thân mình để cứu tớ.
Nils Amen thôi không vẽ nữa. Chuyện đó, chuyện đó chỉ xảy ra một lần. Có lẽ nào...
- Tobie.
- Đúng, Nils.
Lần này, Nils đã quay người lại.
Cậu do dự một lúc khi nhìn thấy trang phục của Tobie. Sau đó, cậu òa khóc và rơi vào vòng tay Tobie. Họ ôm chặt lấy nhau, chốc chốc lại nhìn nhau và ôm nhau. Trong im lặng, họ không tài nào thôi cười và thôi khóc. Biết bao tháng đã trôi qua. Biết bao năm... Cả hai người đều biết ơn nghĩa họ dành cho nhau.
Cuối cùng Tobie cũng- Tớ hiểu tại sao những người tiều phu lại yêu quý cậu khi cậu cứ đón tiếp họ thế này.
Nils đẩy Tobie ra và cười.
- Thôi đi, 505.
Cậu mời bạn ngồi trước mặt mình.
- Cậu mặc đồng phục người của tớ.
- Thì họ đang tìm người. Tớ, vì muốn gặp cậu nên đã xin vào làm.
- Từ bao lâu vậy?
- Mới hai ngày.
- Kể cho tớ nghe đi, Nils nói tiếp. Ở đây mọi người tưởng cậu chết rồi. Cậu có ba từ để nói với tớ.
- Ừ, ba: “Tớ đang đói.”
Nils kéo sợi dây lủng lẳng bên cửa sổ. Một cái giỏ đầy thịt ướp và bánh lá xuất hiện. Tobie chộp lấy và cắn ngập vào một cái bánh kẹp xi-rô đường.
Những năm trước đây, trong một túp lều tiều phu không xa chỗ này, lúc bị hàng trăm người vây bắt, nhờ có Nils Amen mà Tobie mới có cái ăn. Còn giờ đây, đồ ăn đã ngon lên nhiều...
- Ai làm cho cậu những món này vậy? Tobie hỏi, miệng nhai nhồm nhoàm.
- Những người bạn.
- Đây là cách nấu của quê tớ.
Tobie cho rằng cậu đã nhận ra những món ăn nhanh ngon miệng của trang trại Seldor.
- Vậy cậu ở đâu? Nils hỏi một cách nghiêm túc.
Tobie ngừng nhai. Từ lâu lắm rồi cậu không thể trả lời câu hỏi này nữa.
- Hãy kể cho tớ nghe về Đại Thụ đi, Tobie nói.
- Cậu muốn biết gì?
- Tất cả. Cậu cứ coi như tớ từ nơi khác đến.
Nils nhìn bạn mình.
Cậu ấy đến từ nơi khác, chắc chắn rồi.
Trông cậu ấy hơi khác. Tóc cậu ấy dài hơn và bù xù hơn. Bộ áo tiều phu mới cậu khoác lên người rộngùng thình, nhưng cử chỉ của cậu ấy linh hoạt và mạnh mẽ.
Nils bắt đầu kể về quá trình hòa hợp của hai bố con cậu, sự xâm lấn của những cánh rừng địa y, sự phát triển trong công việc làm ăn của cậu... Cậu kể một cách khiêm tốn, ít kể công và cho là mình gặp nhiều may mắn. Cậu giải thích việc tổ chức những khu rừng mênh mông cậu sở hữu, cách phân vùng, về những ngôi làng tiều phu, về sự thành đạt thuận lợi của cậu trong nghề nghiệp.
Tobie chăm chú lắng nghe và nhìn Nils lướt tay trên tấm bản đồ Đại Thụ như một con bướm đang bay, chỉ chính xác tên những vùng lớn, những loài địa y, nêu ra khó khăn khi đốn cây trong rừng địa y um tùm, dây nhợ dài ngoằng rủ xuống.
- Vậy đó, Nils kết luận. Mọi việc trôi qua không quá tệ. Cuộc sống ưu ái tớ.
Tobie im lặng, phủi vụn bánh vương trên tay, nhìn sâu vào mắt Nils và nói:
- Thế những chuyện còn lại?
- Chuyện còn lại?
- Ừ, những chuyện còn lại. Những chuyện còn lại của Đại Thụ. Ngoài cánh rừng của cậu ra...
- À... Ừ. Chuyện còn lại. Tớ nghĩ là tệ hơn.
- Cậu nghĩ?
- Tớ... Tớ có quá nhiều việc, Tobie ạ. Tớ không thể quan tâm mọi thứ.
Nils đứng dậy. Cậu tiến về phía cái tủ nhỏ và lấy ra một cái chai.
- Vậy là cậu không biết gì cả? Tobie hỏi.
- Có chứ.
- Kể cho tớ những gì cậu biết.
- Tớ biết rằng Đại Thụ đang lâm nguy. Tớ biết bố mẹ cậu đang ở dưới hố của tên béo phá hoại. Tớ biết một thằng điên nguy hiểm khác đang chiếm xứ Ngọn Cây. Tớ biết khắp nơi, người người phải chịu đau khổ, thế giới đang thuộc về những kẻ vô lương tri. Tớ biết tất cả điều đó, Tobie ạ, nhưng tớ không phải quân bảo an của Đại Thụ. Tớ chỉ bảo vệ được những người quanh tớ, thế đã là quá nhiều rồi.
Cậu rót thứ nước màu xám và hai chiếc cốc gỗ nhỏ.
- Đây là rượu xám địa y nâu. Rượu này giúp củng cốTobie nhẹ nhàng tiếp lời:
- Tớ biết lòng dũng cảm của cậu, Nils ạ. Nhờ cậu mà tớ sống sót. Nhưng tớ cũng không hiểu tại sao cậu có thể nói rất lâu về Đại Thụ như vậy mà không nhắc đến những người Trụi, đến cái tên Jo Mitch và Léo Blue...
- Tớ chỉ quan tâm đến những người sống quanh tớ, Nils nói. Thế còn cậu? Cậu đã ở đâu? Cậu đã làm được gì cho Đại Thụ?
Nils uống thứ nước màu xám. Túp lều chìm trong im lặng. Chỉ còn nghe thấy âm thanh của những mảng tuyết nhỏ thỉnh thoảng trượt từ dây địa y rơi xuống đất. Cả hai người bạn cùng nhìn xuống.
- Xin lỗi, Tobie lên tiếng sau một hồi lâu. Mình trách cậu những điều mà mình cũng đang tự trách bản thân mình.
Nils định nói gì đó. Rồi cậu tĩnh tâm trở lại và để một khoảng im lặng nữa trôi qua. Cuối cùng, cậu giải thích:
- Những gì cậu vừa nói với tớ, đêm nào tớ cũng nghĩ đến. Tớ không ngủ. Tớ nghĩ đến những gì không quay tròn trên thế giới này. Tớ nghĩ đến cha mẹ cậu. Mẹ cậu, tớ đã nhìn thấy bà một lần duy nhất, ở xứ Ngọn Cây khi tụi mình còn nhỏ. Từ ba năm nay, tối nào tớ cũng nghĩ đến bà. Tối nào cũng vậy! Nhưng lực bất tòng tâm, Tobie ạ... Nên bắt đầu từ đâu đây?
- Đó là câu hỏi quan trọng duy nhất, Tobie nói với Nils. Nên bắt đầu từ đâu?
- Cậu có vẻ kiệt sức...
- Từ nhiều tháng nay, những nơi tớ ngủ không được thoải mái lắm, vừa nói, Tobie vừa duỗi thẳng người ra.
- Tớ có cái này cho cậu.
☆☆☆
Nils Amen kéo Tobie đi. Họ bước xuống bậc thang bằng dây thừng và đi bộ một tiếng đồng hồ trong rừng tối. Không có đường. Nils và Tobie phải đi ngoằn ngoèo giữa những sợi rêu leo.
Tobie phát hiện ra mẹo không để lại dấu vết trên đường đi của Nils. Đó là một con đường mòn bí mật với những hành lang được giấu trong dây thường xuân, những hành lang dốc nghiêng dưới vỏ cây.
Lát sau, họ bước vào một bụi địa y um tùm dính nhớt với những tán lá cao bằng đầu người.
- Cậu dẫn tớ đến nơi tận cùng của thế giới đấy à? Tobie khom khom người hỏ- Ừ. Chúng ta gần đến nơi rồi.
Khu rừng chằng chịt cây cối. Có lẽ không một ai lui tới đây từ một thế kỷ nay. Những bụi cây khép lại phía sau họ.
Họ đi qua một chiếc cầu treo bắc qua vực thẳm vỏ cây và sau đó, lại đi sâu vào trong rừng. Bỗng nhiên, một hình tròn màu trắng rơi từ trên vòm cây địa y xuống. Tobie nhảy lại phía sau, nhưng Nils không kịp phản ứng. Hình tròn trùm cả lên đầu và vai cậu. Cậu giũ người để thoát khỏi nó. Tobie nghĩ đó là một mảng tuyết.
Quả thật, bạn cậu kêu lên:
- Tuyết!
Nhưng từ cái hình tròn màu trắng này thò ra đôi bàn tay, đôi bàn chân, một cái đầu và một đôi mắt.
- Tuyết, thả chú ra! Nils Amen lại kêu lên.
Cậu tóm chân hình tròn sống và vứt nó vào đống tuyết thật.
Đó là một cô bé chừng ba tuổi, bé tẹo, trong chiếc khăn choàng bằng thứ vải trắng dày. Giận dữ, cô bé cuộn lên một làn mây tuyết xung quanh mình và biến mất.
Khi hơi bụi trắng rơi xuống, Tobie tự hỏi liệu cậu có nằm mơ không. Nhưng Nils khẳng định:
- Đó là Tuyết. Nỗi kinh hoàng của rừng gỗ Amen.
Một lát sau, họ lại nhìn thấy cô bé trước cửa một ngôi nhà đã bị bụi địa y che lấp hoàn toàn. Tuyết ngồi trên lưng một phụ nữ trẻ. Cả hai đang nhìn những vị khách tiến đến.
- Con bé nói với tôi là cậu đến với một người.
Người phụ nữ này không nhận ra Tobie ngay lập tức, còn Tobie thì kêu lên:
- Mia!
Cậu đã không quên gương mặt xinh đẹp của Mia Asseldor.
- Tobie? Cô lắp bắp như thể đang nói với một con ma.
Cô chạm vào đầu cậu để chắc chắn rằng cậu đang thực sự ở đây, bằng xương bằng thịt trước mặt cô. Tuyết không rời mắt khỏi người khách mới đến.
Rồi Lex Olmech xuất hiện trước cửa. Cô bé Tuyết trườn từ lưng mẹ sang vai bố. Tobie ôm chầm cảMia, người đẹp của đầm nước thiếu phụ! Và Lex, con trai người chủ cối xay bột ở Cành La! Những kỷ niệm về trang trại Seldor, về cối xay nhà Olmech, về nhà tù Tomble đang trở lại sống động trong đầu Tobie. Cậu nhìn Lex, vợ anh và cô con gái Tuyết của họ, rồi cậu nhìn Nils Amen.
- Chính cậu ấy đã cho cả nhà anh trú ở đây, Lex vừa nói vừa chỉ Nils. Không ai biết đến sự tồn tại của ngôi nhà này. Bố mẹ anh ở cùng với bọn anh. Và đây là con gái anh...
Tobie thoáng nhìn thấy bóng hai người trong ngôi nhà. Cậu bước vào và chào bố mẹ Olmech.
Cách đây rất lâu, đôi vợ chồng này đã phản bội cậu. Nhìn thoáng qua gương mặt họ cũng đủ thấy rằng giờ đây họ không còn như trước nữa. Bà Olmech quỳ gối dưới chân Tobie:
- Cậu bé của tôi. Cậu bé của tôi...
Tobie định đỡ bà dậy, nhưng phải cần đến sự trợ giúp của ba người đàn ông còn lại mới nâng nổi bà. Bà nhắc lại:
- Cậu bé yêu quý của tôi...
Tất cả mọi người cười một cách trìu mến khi thấy bà xúc động đến vậy.
- Mẹ ơi, đừng để cháy khúc dồi Noël nhé! Lex nói. Anh biết rằng đó là cách tốt nhất để mẹ anh đi vào trong bếp.
Tobie ngắm nghía cái bàn ăn xinh đẹp. Cậu lại thấy khả năng kỳ diệu của nhà Asseldor khi có thể bày biện một cái bàn ăn ngày tết ở nơi tận cùng thế giới. Và theo truyền thống Seldor, bộ đồ ăn của hai người khách đã được bày sẵn mặc dù họ không báo trước.
Tobie liếc nhìn sang Nils. Trước đó, để đáp lại lời trách cứ của Tobie, đáng lẽ bạn cậu có thể biện minh bằng cách nói rằng cậu ấy đang giấu gia đình này ở tận sâu trong rừng... Nhưng cậu ấy lại không nói gì.
"Tớ quan tâm đến những người sống quanh tớ", Nils chỉ nhắc lại có thế. Chắc trái tim cậu ấy phải to bằng cái bàn tiệc thì mới có thể quan tâm được hết đến thế giới này.
☆☆☆
Khó có thể nói cái gì đã biến những thời khắc của ngày lễ trở nên bất tử.
Ngày lễ là một điều huyền bí mà không phải muốn là có được.
Nhưng, trong cái nhóm nhỏ trốn tận sâu trong rừng Amen này, có cả nghìn thứ gia vị để biến bữa ăn thành một niềmô bờ bến: cha mẹ, ông bà, cô cháu gái nhỏ, một người bạn tưởng chừng đã mất tích, những chiếc bánh ngon, những người vắng mặt mà họ đang nghĩ tới, sự tái hòa hợp, lửa trong lò, ai đó đang chuẩn bị đón Noël một mình, tuyết rơi ngoài cửa sổ, sự mong manh của hạnh phúc, vẻ đẹp của Mia, rượu vang dịu, những kỷ niệm chung và khúc dồi thịt.
Không thể tưởng tượng nổi, từng ấy thứ trong một căn phòng bé tẹo mà ở đó một con rệp cũng không có chỗ để đứng.
☆☆☆
Tobie đã hiểu cái giỏ đồ ăn mà Nils chia cho cậu từ đâu ra. Trong bữa ăn, mọi người kể với cậu rằng những thành viên khác của gia đình Asseldor ở lại trang trại để bảo vệ Mano. Đặc biệt, cậu biết được tranh trại Seldor cũng như toàn bộ Đại Thụ giờ ra sao. Những con người trên cao và ở cành nhánh đang sống trong sợ hãi và thiếu thốn. Họ bị vây dồn trong các khu trại cũ bao quanh bởi hố sâu và tường cao để phòng ngừa những mối nguy hiểm không có thực. Gần cái hố của Jo Mitch, dòng người khốn khổ kéo dài đến xin một chút mạt cưa về nấu những món canh không mùi không vị.
Pol Colleen đã không nói dối. Các cành cây đang trong tình trạng báo động. Dấu hiệu ngày tàn đã bắt đầu xuất hiện.
Bất kỳ bác sĩ có năng lực nào, sau khi nghe bệnh cho Đại Thụ, cũng sẽ nói: "Rồi, bây giờ, không phải chuyện đùa nữa. Mọi người nên dừng tất cả lại. Cứ dành năm mươi năm nghỉ ngơi để nhìn mây bay. Và rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau."
☆☆☆
Khi Tobie còn lại một mình trước mặt Mia vì những người khác ra ngoài xem Tuyết trượt bằng đôi bốt nhỏ trên một dòng suối đã đóng băng, cậu mới dám nói:
- Em muốn hỏi chị...
Mia mỉm cười với cậu. Cô biết là cậu muốn hỏi gì. Cô không đợi cậu hỏi hết câu.
- Hắn đã đến tìm cô bé...
Cô nhìn Tobie một cách buồn rầu.
- Lúc đó mọi người đang ở Seldor. Léo Blue đến tìm cô bé...
Ngoài kia, người ta nghe thấy tiếng cười của cô bé Tuyết.
- Elisha và mẹ cô ấy sống cùng với gia đình chị, Mia nói tiếp. Bọn tay chân của Jo Mitch đã phá hoại công việc tăng gia rệp son của họ. Vì vậy họ mới đến ở tại Seldor. Rồi một ngày... một ngày, Léo Blue cùng ba tên lính đến bắt cô ấy. Hắn mới chỉ gặp Elisha một lần trên dốc cành co trang trại một giờ đồng hồ. Hắn mang cô ấy đi. Mọi người không thể làm gì. Ngày hôm sau, đến lượt Isha, mẹ cô bé, ra đi, một mình. Không ai biết bà trốn ở đâu...
- Còn Elisha? Cô ấy đang ở đâu? Tobie hỏi.
- Lex nói rằng cô ấy đang ở Ngọn Cây. Người ta nói rất nhiều về tổ chim...
- Tổ chim?
- Léo Blue sống trong tổ chim. Chắc chắn cô ấy đang ở trên đó với hắn.
Tobie nhìn về phía cửa. Nils đang đứng đó. Cậu đã nghe thấy hết. Cậu biết cái tên Elisha, cô gái mà Blue đã tìm thấy ở Cành La. Nhưng cậu không biết cô gái và Tobie có quan hệ như thế nào...
Mia và Nils gượng cười với nhau khi nhìn thấy đôi mắt long lanh của bạn họ. Tobie là người duy nhất trong phòng không muốn công nhận cậu đang yêu Elisha.
☆☆☆
Tobie đến ở nhà Mia và Lex. Giờ đây, bằng mọi cách, cậu phải mang cô bé Tuyết theo cùng nếu cậu muốn đi đâu, cô bé bám vào cổ cậu và nhất quyết không rời cậu với bất kỳ lý do nào.
Tobie mừng rỡ khi có chỗ trú bí mật, khuất sâu trong rừng này. Cậu yêu không khí đầm ấm của gia đình đang sống quanh cậu. Cậu có thể ngủ ở đó khi không phải làm việc.
Danh nghĩa tiều phu, với mã số 505, là chìa khóa cho mọi kế hoạch của cậu. Cậu không muốn ẩn khuất mãi trong rừng. Cậu biết rằng chỉ ở bên những công dân của Đại Thụ, cậu mới tìm ra cách để xây dựng kế hoạch của mình.
☆☆☆
Cuối cái ngày nhẹ nhàng ấy, Nils lên đường một mình. Cũng trong tối đó, cậu về đến chân túp lều treo cao. Khi mở cửa, cậu nhìn thấy những vệt tuyết dài trên ván sàn. Ai đó đã vào khi cậu đi vắng.
Nils bật đèn. Trong chiếc ghế bành của cậu, một người đàn ông đang ngồi trước tấm bản đồ to tướng vẽ những khu rừng địa y. Hắn quay lưng lại phía cậu.
- Anh đi đâu về đấy? người đàn ông hỏi.
- Noël mà, Nils trả lời.
- Hôm nay ư?
- Ừ, hôm nay.
- À...
- Tôi ở nhà nạn, Nils nói tiếp.
- Bà cô tôi chẳng thích Noël. Tôi sống với bà hồi nhỏ, vì thế tôi thường không tổ chức Noël. Nhưng tôi biết những người tiều phu, họ rất gắn bó với các phong tục truyền thống...
Người đàn ông quay lại phía Nils. Đó chính là Léo Blue. Hắn nói:
- Tôi đi ngang qua. Tôi trèo lên đây.
Nils nhìn hắn không cử động. Léo mặc bộ trang phục mùa đông làm bằng lớp da bụng màu đen của ong bầu. Ô cửa sổ phủ đầy tuyết và gió rít xung quanh túp lều treo cao. Âm thanh đó tựa như tiếng kêu eo éo của đám trẻ đang ném những viên tuyết vào cửa kính.
- Tôi đã nói với anh là đừng đến đây rồi mà, Nils Amen thì thầm. Không nên để người ta nhìn thấy chúng ta gặp nhau.
Họ siết chặt tay nhau.
☆☆☆