Chương 10 NGƯỜI KHÁCH
Elisha hít mạnh mùi hương của chiếc bánh xèo. Cô thấy những tấm vải và những tấm nệm đầy màu sắc, những đường viền tròn của ngôi nhà cô ở dưới Cành La. Cô đang chỉ có một mình. Cánh cửa mở để lọt một mảnh sáng lớn trên mặt đất.
Bỗng nhiên, trong mảng sáng ấy, những màng bụi mỏng vàng óng bay lên và cuốn tròn lại. Đó là một cơn lốc từ bên ngoài ùa vào và lướt dọc tường. Luồng gió cháy bỏng. "Tobie đấy", cô nghĩ. Cô muốn chạy về phía cửa, nhưng lực gió đã cản cô lại.
Rồi cô cảm thấy một bàn tay đang chạm vào cánh tay cô.
Elisha chợt tỉnh giấc. Cô nhanh chóng nổi giận, giống như một con nhện bị tấn công, thậm chí mắt vẫn còn chưa mở. Cô ngôi trên gót chân, rồi bỗng dưng thẳng người ra. Cô nhảy cách đất một mi-li-mét và rơi trúng kẻ tấn công cô, cô bẻ quặt tay hắn ra sau lưng.
- Tránh hàm răng, thưa cô. Đừng bẻ gãy răng tôi.
Cuối cùng Elisha cũng mở mắt.
- Tôi đây. Củ Khoai đây. Đừng làm gãy răng tôi. Răng mới trồng đấy.
- Củ Khoai à?
- Tôi mang bánh xèo cho cô đây.
Mùi bánh xèo. Chính là mùi dẫn đến giấc mơ của cô.
- Xin lỗi Củ Khoai. Và cảm ơn vì những chiếc bánh xèo.
- Không dám, thưa cô, chính tôi làm cô béo ạ.
Củ Khoai tử tế cứ tưởng "tạ ơn" có nghĩa là "làm béo". Cái thứ ngôn ngữ phong phú của hắn thỉnh thoảng lại thiếu tính chính xác.
- Tôi tưởng... Mấy giờ rồi nhỉ? Elisha ấp úng.
- Nửa đêm hoặc có thể hơn.
- Lạnh nhỉ.
- Cô sẽ có dịp thả tay tôi ra, ngẫu nhiên thôi, nếu tôi không lợi dụng cô.
Elisha vừa thả hắn ra vừa cười.
Cô cũng không nhận thấy rằng từ đầu cuộc đối thoại đến giờ, trán hắn vẫn cắm xuống đất mà hắn chẳng phàn nàn gì. Cô cầm một cái bánh xèo và gập làm bốn. Đó là những chiếc bánh xèo to, dày và khô như một cuốn sách xấu xí, nhưng Elisha muốn tôn vinh tài nấu bếp của tên lính canh.
Củ Khoai nhìn cô ăn.
Elisha có tình cảm đặc biệt trìu mến với tên lính này, tên lính mà cô gặp lại khi đến tổ chim. Củ Khoai nhận ngay ra cô gái đã gây cho hắn biết bao lo lắng trong nhà tù Tomble. Nhưng hắn biết ơn cô vì nhờ cô, hắn đã khám phá ra thú vui ngôn ngữ và ý nghĩa của sự tinh tế. Hắn không tiết lộ với bất kỳ ai là hắn đã biết cô trước đó.
Elisha yêu cầu hoặc là Củ Khoai, hoặc là không ai khác, mang đồ ăn đến cho cô và chăm sóc cô. Những trò tưởng tượng của tên lính ngồ ngộ này thường làm cô phải ôm bụng cười.
Khó khăn lắm cô mới giải thích để hắn hiểu là không được quay lưng lại trước mặt phụ nữ. Từ hôm đó, hắn cứ đi giật lùi trong quả trứng, rồi sẩy chân khi vấp phải vật cản. Hắn tìm lối ra bằng cách quờ quạng vào cái vách phía sau hắn. Elisha làm hoa tiêu cho hắn: "Bên phải! Bên trái!". Và khi hắn va đầu vào vỏ trứng thì cô đến tắc thở vì cười.
Cùng với hắn, cô thích chơi trò thay đổi nghĩa của thành ngữ "tay đút túi quần", "ngón tay thọc mũi" hay "đầu óc trên mây". Hắn nhắc lại những gì cô nói và một lúc sau, hắn trút những bầu tâm sự kiểu như: "Cô biết tôi, thưa cô, tôi hơi mơ mộng, ngón tay thọc mũi, tôi không có trứng đặt trước những cái lỗ..."
Hắn vừa nói vừa chớp chớp mi mắt, đầu nghiêng nghiêng. Hắn gần như xúc động.
Cô tiếp tục ăn những cái bánh xèo bằng các-tông.
- Ngươi có muốn ăn không?
- Dạ không, cảm ơn cô, Củ Khoai trả lời
- Vẫn ăn kiêng cơ đấy, Elisha nhoẻn miệng cười và nói.
Lâu nay, Củ Khoai thấy đầu gối mình hơi to. Hắn đã thú thật với Elisha rằng hắn đang ăn kiêng.
- Không phải. Lần này là do hàm răng tôi.
- Răng ư?
- Tôi có răng mới.
- Làm bằng gì?
- Bằng ruột bánh mì.
- Tôi thấy ông diễn đạt tiến bộ đấy. Hoan hô nhé.
Củ Khoai đỏ cả mặt, thẹn thùng.
- Cô thật nghèo nàn với cách nói của tôi, hắn nói đầy hàm ơn. Tôi cũng muốn báo với cô: ông ấy đã trở về.
Elisha ăn nốt chiếc bánh xào thứ ba làm như thể cô không nghe thấy gì. Củ Khoai nhấn mạnh:
- Ông chủ đã trở về. Ông đi cùng người thanh niên lạ đã qua đây hè vừa rồi. Nếu không chiếm quá khả năng của tôi thì tôi cho rằng sắp có chuyện gì xảy ra đây.
- Tôi không quan tâm, cô nói. Tôi cóc quan tâm đến ông chủ.
- Tôi có sức ép rằng cô không yêu ông ta.
- Ngươi đúng là một nhà quan sát, Củ Khoai thân mến ạ, Elisha nói.
Củ Khoai cắn môi ra ý mình hèn kém.
- Tôi ngủ đây, Elisha nói.
Cô lại đi ngủ. Củ Khoai không động đậy. Cuối cùng, cô lại nhỏm dậy.
- Còn gì nữa? cô hỏi.
Củ Khoai lúng túng trông thấy, hắn gõ móng tay vào hàm răng làm bằng ruột bánh mì của mình.
- Tôi... Có lẽ tôi sẽ lấy lại chiếc đĩa...
Elisha quẳng cho hắn ánh mắt tức tối. Cô lôi cái đĩa giấu trong áo ngủ ra.
- Ngươi chỉ thiếu mắt trong tất thôi, Củ Khoai ạ.
- Tôi có những ám ảnh nhỏ, hắn vừa nói vừa vặn vo cơ thể vẻ thỏa mãn.
Hắn lấy lại chiếc đĩa mà cô định đập vỡ và dùng những mẩu sắc nhọn để làm kiểu tóc mùa đông hoặc để phục vụ cuộc tẩu thoát sắp tới. Elisha lại nằm xuống ngủ trên tấm nệm.
Củ Khoai tiến gần thêm một chút.
- Cô đừng động đậy, hắn nói, tôi lấy chiếc chìa khóa của tôi mà cô đã luồn dưới nệm rơm.
Elisha tưng tửng trong góc. Tối nào cũng một màn ảo thuật như vậy. Cô cáu gắt:
- Rồi còn gì nữa đây? Ngươi có muốn dây buộc giày nữa không?
- Có, chính xác. Sẵn sàng. Có lẽ tôi để thất lạc nó tối qua.
Elisha rút từ mái tóc hai cái dây đen giấu trong những bím tóc ngắn mà bây giờ cô đã buộc được. Sau cái dáng vẻ buồn cười của mình, tên lính canh này vô cùng thận trọng.
- Tốt nhất là ngươi nên đi giày păng-túp, cô vừa nói vừa nằm ra ngủ... Ngươi sẽ không gặp vấn đề về dây buộc giày nữa.
Chính Elisha đã làm cho hắn thích đi giày păng-túp bằng cách tặng hắn một đôi cô làm. Hắn gọi đôi giày là "păng-túp" và vô cùng yêu quý nó. Nhưng dạo này, hắn ít xỏ nó hơn vì sợ kẻ cắp.
- Tôi làm rất nhiều kẻ ganh tị... hắn nhắc lại vẻ hài lòng.
Củ Khoai nhét dây giày vào túi.
- Tốt rồi. Tất cả đây rồi. Chúng tôi đầy đủ. Chúc ngủ ngon, thưa cô.
Hắn đi thụt lùi đến tận cửa, bị cộc đầu, hắn mất thăng bằng, loạng choạng bước ra ngoài.
☆☆☆
Cách đó vài bước, bên kia cầu treo, quả trứng phía Đông sáng trưng. Léo Blue đang tắm. Một làn khói trắng toát lan tỏa xuống mặt đất. Mùi tinh dầu nụ dìu dịu tràn khắp căn phòng. Ông già Arbaïan đang đứng cách xa. Hơi nước lan tới chân ông. Khuôn mặt ông căng thẳng.
- Cậu biết điều đó cũng như tôi tin tưởng vào trực giác của cậu.
- Ta biết, Arbaïan ạ, Léo nói, nước ngập đến tận cằm.
- Tôi chỉ đề nghị cậu nên cẩn trọng. Người thanh niên này đến gặp cậu cách đây sáu tháng để đề nghị được giúp đỡ cậu. Cáđó tôi gọi là một sự tình cờ may mắn. Tôi nghi ngờ hắn. Nhiều năm qua, hắn có biết cậu đâu. Rồi đùng một cái, hắn ở đây!
- Hắn quản lý một nghìn tiều phu.
- Đúng vậy.
- Chúng ta cần hắn.
- Còn hắn, liệu hắn có cần chúng ta?
- Có, Léo nói. Ai lại không cần chúng ta chứ?
Minos Arbaïan cau mày. Ông nhìn chủ của mình đang nằm trong bồn tắm làm bằng móng chim bồ câu. Ông tiến một bước về phía cây đèn. Ông để vương một góc khăn lên hộp đom đóm. Ánh sáng giảm bớt.
Đôi khi, Arbaïan muốn ra đi, muốn tìm lại những con bướm của ông, muốn giã từ cuộc chiến kinh khủng này. Ông không thích bản chất tầm thường của những người sống quanh ông.
Léo Blue, ít ra, cũng không tầm thường. Hắn điên nhưng mà tuyệt vời. Arbaïan chỉ làm việc cho hắn. Tất cả những kẻ khác đều hèn hạ, ngu dốt và mờ nhạt.
- Tôi nói với cậu sự lo ngại này bởi vì tôi không lừa cậu, ông đột nhiên nói với Léo. Khi tôi nói với người của tôi: "mở khăn trùm con sâu phát sáng này ra, đêm rồi", tôi biết rõ đó không phải là một con sâu. Nhưng tôi muốn đơn giản hóa vấn đề, tôi muốn bọn chúng hiểu những gì tôi nói. Cũng như cậu, tôi biết rằng cái mà người ta vẫn gọi là "sâu phát sáng" không phải một loài sâu. Thực tế, đó là một loại bọ cánh cứng. Nhưng tôi vẫn tự hạ thấp mình để nói "sâu phát sáng", như một kẻ ngu dốt, cốt để những kẻ ngu dốt hiểu mình. Với cậu, Léo Blue ạ, tôi dùng những từ ngữ chính xác, như trước kia khi nói với bố cậu. Với cậu, tôi không hề nói dối. Tên Nils Amen này tuy đã trở thành bạn cậu, nhưng tôi không tin hắn.
Léo lắng nghe, không động đậy. Hắn ngụp đầu dưới nước và biến mất gần một phút. Khuôn mặt hắn lại xuất hiện mà không hề có dấu hiệu hết hơi.
- Ông cứ tiếp tục nói những gì mà ông thấy cần nói với ta, Arbaïan ạ. Còn ta, ta sẽ làm những gì ta nghĩ cần phải làm. Thôi, ông ra ngoài đi. Đến phòng Nils Amen tìm hắn cho ta.
Arbaïan gập mình trước ông chủ và đi ra. Léo nằm suy nghĩ vài phút trong làn nước ấm.
Hắn đã mượn cái bồn tắm bằng móng chim bồ câu này tại một trong những ngôi nhà đổ nát mà đám tay chân của hắn phá hoại, cướp bóc. Chiếc móng đã được bào nhẵn, và lớp sừng của nó là một mà trắng phát lân quang. Cuối cùng, Léo Blue đứng dậy. Hắn với chiếc khăn dày bằng dạ và quấn quanh người.
- Vào đi, hắn nói.
Nils Amen xuất hiện.
- Tôi đang nghĩ đến anh, Léo tiếp tục... Anh đã đến gặp tôi hè vừa rồi. Anh đã đề xuất thiết lập mối quan hệ bí mật này. Mối quan hệ giữa những cánh rừng và tổ chim...
- Đúng, tôi tin rằng chúng ta sẽ mạnh hơn.
- Không phải lúc nào cha anh cũng ủng hộ ý kiến này.
- Con nào cũng nghe lời cha. Vậy mà cha tôi, Norz Amen, lại từ chối mọi ý định thiết lập quan hệ. Nhưng hôm nay...
- Sao cơ?
- Hôm nay, tôi đã học cách suy nghĩ độc lập.
- Cha anh vẫn còn là một cản trở.
- Đừng lo gì về cha tôi. Chỉ cần ông không biết gì về sự cấu kết giữa chúng ta.
- Thông thường, Léo buông lỏng người, tôi sẽ thanh toán vật cản trở.
Nils rùng mình.
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ lo phần cha tôi, cậu nói bằng một giọng lạnh lùng.
Léo tiến đến gần một cái bàn, trên đó có hai chiếc boomerang của hắn đặt trong một miếng giẻ vuông. Mỗi tay hắn cầm một chiếc và mài chúng với nhau. Chúng giống như hai lưỡi dao sắc lẹm hình dấu mũ dài hai mươi pút-xơ. Léo khoe vũ khí bằng cách mân mê chúng. Hắn đặt chúng xuống.
- Và bây giờ, anh lại muốn được giúp đỡ tôi một lần nữa.
- Nếu anh cần tôi.
- Tại sao tôi lại dẫn anh đến đây nếu như tôi không nghĩ rằng anh có thể giúp tôi? Lần này là những việc quan trọng hơn và bí mật hơn.
- Tôi biết.
- Anh sẽ nói chuyện với Elisha chứ? Léo Blue hỏi.
- Đúng.
- Tại sao anh lại muốn làm thay đổi... quan điểm của cô ấy về tôiNils không trả lời câu hỏi. Cậu ôm vai Léo và nói với hắn:
- Không phải lúc nào chúng ta cũng là hạng người như mọi người vẫn nghĩ. Đấy, tôi sẽ nói với cô ấy như vậy.
☆☆☆
Ngày hôm sau, vào giữa trưa, Elisha nhận thấy sự trở lại của bóng đen trên đỉnh quả trứng.
Bóng đen... Cô gái trẻ bị bắt không tài nào nhớ nổi cô nhìn thấy bóng đen lần gần đây nhất là lần nào. Có thể là một tháng trước đây. Cô hạnh phúc khi thấy lại sự xuất hiện này, sự xuất hiện làm cô yên lòng.
Elisha biết cô không phải là người duy nhất nhìn thấy bóng đen. Củ Khoai đã nói với cô rằng tất cả mọi người đều sợ cái bóng bí ẩn dạo chơi ở xứ Ngọn Cây này. Mới đây, để giải thích cho sự vắng mặt lâu ngày của bóng đen, một tên lính canh khoe khoang là đã hạ được nó. Hắn nói đó là một con nhện đen chuyên hút máu. Nhưng hôm nay, bóng đen đã trở lại. Tên lính đã bịa đặt.
Khi Arbaïan bước vào phòng Elisha, bóng đen nấp trên vỏ trứng. Người săn bướm già đứng nghiêm trong bộ trang phục đẹp mắt. Ông có vẻ không hài lòng.
- Có người đã được phép nói chuyện với cô, thưa cô.
Một thanh niên bước vào sau ông. Cậu có khuôn mặt hiền hậu, với các nét thanh mảnh và khôi ngô. Cậu nhìn thẳng vào mặt Arbaïan và ông hiểu rằng ông phải để họ ở lại với nhau. Elisha ngồi bó gối dựa vào vách sâu trong quả trứng.
Arbaïan bước ra, ông nghiến răng.
Người khách đảo mắt quanh phòng. Có vẻ như cậu không quan tâm lắm đến Elisha.
- Tôi tên là Nils Amen.
Nils. Elisha biết cái tên này. Một cậu Nils nào đó trước kia đã từng cứu sống Tobie. Một người bạn của Tobie Lolness có thể làm gì ở đây? Elisha cảm thấy mình đang thở gấp gáp. Liếc mắt lên trên, cô thấy bóng đen vẫn ở đó.
Về phần mình, Nils Amen có cảm giác mất thăng bằng.
Đúng là cô ấy rồi.
Elisha.
Cậu nghĩ đến Tobie đang trốn trong rừng rêu của cậu. Giờ đây, hai người bạn của Tobie gặp nhau, mặt đối mặt. Nils và Elisha.
àm thế nào mà Nils Amen lại có thể khá thân thiết với Léo Blue để một mình tiếp cận vị hôn thê của ông chủ?
☆☆☆
Tất cả bắt đầu vào một mùa hè, cách đây sáu tháng.
Nils sắp rời vùng thấp, nơi có khoảng ba mươi tiều phu của cậu vừa cắt xong một đồi địa y đe dọa cái hố của Jo Mitch.
Những người thợ rừng của Amen chấp nhận mọi công việc với điều kiện đừng yêu cầu họ bắt bàn tay nhớt nhát của Mitch hoặc bàn tay lạnh giá của Léo Blue. Nils chỉ nghĩ đến một việc: tạo công ăn việc làm cho người của cậu.
Những người tiêu phu đã đốn rất nhiều xăng-ti-mét rừng cây to rậm rạp. Tán địa y to bị cắt xuống phủ đầy con đường dẫn đến cái hố. Đó là vào tháng sáu. Trời nóng. Địa y khô và nhẹ.
Khi Nils nghe thấy cơn giông đang ầm ầm kéo đến, cậu hiểu tình hình trên không còn kéo dài lâu nữa.
Địa y có đặc tính khô đi dưới ánh nắng, nhưng lại tươi xanh sau trận mưa đầu tiên. Sim Lolness gọi đó là hiện tượng hồi sinh. Một khả năng thích nghi phi thường với thời tiết. Thiên nhiên là một nhà ảo thuật. Trong mưa, địa y ngấm nước và phục hồi lại màu sắc, chúng trở nên dính và không vận chuyển được.
Nếu con đường dẫn đến cái hố không được giải phóng trước cơn giông, lối vào sẽ bị phong tỏa trong nhiều ngày. Những người tiều phu mới chỉ bắt đầu vận chuyển các cành rêu xám. Ít ra phải mất một ngày làm việc, nhưng từ giờ đến lúc mưa tới chỉ còn chưa đầy mười lăm phút.
Nils do dự một lúc. Cậu thấy chỉ có một giải pháp duy nhất. Giải pháp này đi ngược lại mọi nguyên tắc của cậu. Bị một hồi sấm nữa vang rền cảnh báo, cậu hiểu là không còn sự lựa chọn nào khác.
Cậu cử một người đến cái hố để xin cứu viện.
Một lúc sau, những người tiều phu thấy cánh cửa nặng nề của nhà tù mở ra. Họ nghe thấy tiếng roi quất đen đét và những tiếng kêu. Khoảng chục tên lính gác đang vây quanh một đàn súc vật không ra hình gì. Chúng lấy gậy đẩy con nào tách nhóm.
Nils nhận ra ngay đó không phải những con vật.
- Người Trụi... cậu thì thàm bên tai đám người làm của cậu với giọng nghẹn ngào xúc động.
Họ có khoảng chục người trên cành cây, bị trói chặt vào nhau. Một tên trong bọn lính của Mitch đến nói với Nils:
- Bọn tao sẽ giúp mày. Trong một giờ nữa, tất cả sẽ xong.
- Quá muộn rồi, Nils nói. Trời đang mưa. Các ông sẽ không làm được đâu. Hãy để những người này vào nơi trú ẩn.
Nils cảm ơn trời đã gửi xuống giọt mưa đầu tiên. Cậu không muốn tận mắt chứng kiến những con người bị bắt làm nô lệ này phải chịu khổ.
Tên lính cười với cậu đầy vẻ ngạo mạn.
- Cứ như thể mày coi tao là kẻ nói dối thì phải. Tao đã nói một tiếng thì sẽ là một tiếng.
- Bỏ đấy đi, Nils nhắc lại. Vài ngày nữa tôi sẽ giải quyết sau, khi trời khô ráo.
- Mày vẫn tiếp tục xúc phạm tao, tên thô lỗ nói. Mày sẽ thấy liệu tao có giữ lời hứa hay không.
Hắn tru lên một tiếng hoang dại. Roi lại quất vun vút và cơn giông đang gầm gừ tiến đến. Mưa to hơn. Và trong hoàn cảnh khốn khổ ấy, những người Trụi bắt tay vào lao động.
Mọi việc kéo dài không đến một giờ. Dưới những cú vụt và tiếng gào thét, đám đông người Trụi đã làm được điều không thể: vận chuyển hàng trăm thân địa y ướt sũng như giẻ rửa bát. Người nào ngã xuống lại bị ngọn giáo móc lên. Cơn đại hồng thủy không cho phép bất kỳ sự chậm trễ nào. Người nào chậm chạp là lĩnh đủ những cú đá vào người. Họ lõm bõm trong bùn xanh chảy ròng ròng từ cây địa y.
Nils thoáng nhìn thấy một người ngã ra đất. Đó là một cậu bé có đôi mắt đen bất động. Một người Trụi trẻ tuổi vội vàng đến giúp cậu bé. Mặc cho chiếc roi quất mạnh trên lưng, người này vẫn cố đỡ bạn lên bằng những động tác vỗ về.
Nils đoán là một trong hai người bị mù.
Trước khi trở lại cái hố, tên lính tiến về phía Nils Amen, với vẻ chiến thắng.
- Nếu mày cần giúp đỡ, bọn tao ở đây. Chỉ cần hỏi tao. Tao tên là Hổ.
Những người Trụi và bọn lính khuất dạng sau cửa chính.
☆☆☆
- Anh Amen?
Nils khuỵu xuống vì cảm thấy hổ thẹn và ghê tởm, hai tay ôm mặt. Một người tiều phu trẻ tuổi đang cố gắng đỡ cậu dậy.
- Anh Amen...
- Ổn thôi mà, Nils vừa trả lời vừa tựa người vào vỏ cây. Chúng ta về nhà thôi.
Trở về túp lều treo trên cao của cậu, Nils giam mình trong đó bốn ngày liền.
Vậy đó, độc lập và tự do mà bố vẫn luôn ca ngợi với cậu... Nhắm mắt làm ngơ, để mặc những người khác ngoài rìa rừng chịu đau khổ.
Xung quanh cậu càng nhiều người bị đày đọa, Nils Amen càng cảm thấy tự do của mình giống một cái ngục tối.
Giờ đây, Nils Amen biết cậu sẽ chiến đấu. Nhưng cậu cũng biết rằng không nên tấn công trực diện Jo Mitch và Léo Blue. Không nên đứng trước mặt chúng, tay lăm lăm cái rìu.
Nils biết công thức chặt địa y tận gốc rễ của những người tiều phu thời xưa. Cần phải tiếp cận chúng từ bên trong. Đâm thủng phần giữa thân, đổ axít vào. Cần phải bỏ thuốc độc vào giữa gốc cây.
Kể từ hôm đó, Nils ấp ủ mục đích duy nhất: chiếm được lòng tin của Léo Blue để bước chân vào trong hệ thống của hắn và phá hủy nó.
☆☆☆
Bây giờ thì cậu đang đứng trước mặt Elisha.
Cậu nhìn cô.
Cô giấu đôi bàn tay trong ống tay áo. Tóc cô rất ngắn. Cô không để lộ một chút sợ hãi, ngạc nhiên nào. Nils tự hỏi làm sao con người nhỏ bé này lại can đảm đến vậy.
- Cô ấy từ đâu đến nhỉ? Cậu tự nhủ. Những cô gái như thế này ở đâu ra nhỉ?
Cậu đã hiểu tình cảm của Tobie.
Tối hôm Noël, trước khi đến tổ chim ở xứ Ngọn Cây cùng Léo Blue, Nils đã vội vã trở lại nhà Mia và Lex.
Cậu đã nói chuyện với Tobie. Cậu đã nói hết. Về bí mật lớn của cậu. Về tình bạn giả tạo mà cậu đang dần thiết lập với Léo Blue.
- Tớ không định nói với cậu, Nils nói. Đó là cuộc chiến của tớ. Mối nguy hiểm không thể chia sẻ được. Không ai biết gì. Ngay cả bố tớ. Nhưng khi tớ biết được rằng... rằng cậu quen Elisha, tớ nghĩ là có thể làm được cái gì đó cho hai cậu...
Lòng rối bời, Tobie đã nhờ Nils thay mặt cậu nói chuyệncô gái trẻ bị bắt.
☆☆☆
Giờ đây, đứng trước cô ấy, Nils chỉ có mỗi một mong muốn: nói với cô ấy rằng Tobie vẫn còn sống, rằng cậu đến đây thay Tobie, rằng chẳng có gì mất mát cả, rằng cuộc sống lại hồi sinh trên những cành cây của họ.
☆☆☆
Ở trên cao, bóng đen bất động.
Trong tư thế thăng bằng trên vòm quả trứng, bàn tay bám chặt lên vỏ trứng, cái bóng đó là một người đàn ông trẻ tuổi. Hắn đeo trên vai hai chiếc boomerang.
Bóng đen của xứ Ngọn Cây, là hắn.
Từ nhiều tháng nay, hắn không có cách nào để đến gần được Elisha và làm cho cô gắn bó với hắn.
Gắn bó... dù không nhiều. Một chút bí ẩn và thân thiện. Tất cả, trừ sự thờ ơ. Hắn đã tạo ra bóng đen xứ Ngọn Cây để biến nó thành bí mật của riêng mình.
Ở trên đỉnh vỏ trứng, Léo Blue dỏng tai lắng nghe. Nils Amen sắp sửa nói.
Quả thật, Nils mở miệng định nói tất cả với Elisha. Nhưng mắt cậu dừng lại ở ánh sáng mặt trời dưới chân cậu.
Đang giữa trưa. Mặt trời ở tít trên cao kia. Cái lỗ trên đỉnh quả trứng để lọt một tia nắng rọi xuống mặt đất.
Trong vệt sáng này, cậu nhìn thấy bóng một người. Một khuôn mặt nhìn nghiêng.
Ai đó đang nghe trộm họ.
Nils nuốt những mong muốn chân thành của cậu vào trong.
- Thưa cô, tôi muốn nói với cô về Léo Blue. Tôi cho rằng cô đã nhìn nhận sai anh ấy.
Trái tim của Elisha thắt lại.
Trong thoáng chốc, cô tưởng mình tìm thấy một người bạn.
☆☆☆