Chương 11 KHÚC NHẠC CỦA TỰ DO
Cây lán phẳng là một loại nấm hình bán nguyệt mọc trên vỏ Đại Thụ và tạo thành những khoảng đất thoáng đãng với nền đất khá mềm, mang đến cảm giác muốn nô đùa trên đó.
Cách đây rất lâu rồi, cChủ Nhật, bọn trẻ lại đến đây vui chơi, những đôi trai gái lại đến đây hẹn hò và những người khác lại đến đây để hồi tưởng tuổi thơ và những mối tình đã qua.
Trong một cuốn sách sách nhỏ ngày nay khó tìm tựa đề Những loài nấm và những ý tưởng , Sim Lolness công bố rằng, hàng ngày, cây lán phẳng chẳng ai thèm đoái hoài này phát tán xung quanh nó nghìn triệu tỷ bào tử. Những bào tử này giống những hạt sản sinh ra một cây nấm khác. Mỗi sáng, người ta có thể thức giấc trên một cái cây phủ đầy cây lán phẳng. Nghìn triệu tỷ cây nấm mỗi ngày. Sau một tuần, chúng sẽ biến thành một biển súp đặc và rộng như vũ trụ.
Vậy mà, thật kỳ cục, loại nấm này đang khan hiếm. Bào tử biến mất trong thiên nhiên. Đôi khi, phải mất hàng năm một cây lán phẳng mới cho ra đời được một cây nhỏ khác.
Sim Lolness kết luận cuốn sách của mình bằng thắc mắc này. Ông nói rằng những ý tưởng mới gần giống những cây nấm. Rất ít trong số đó sinh ra những đứa con.
Sự nổi dậy của Nils Amen có thể là một ví dụ minh chứng cho ý kiến của giáo sư. Là người nổi dậy đầu tiên, Nils thay đổi hoàn toàn bộ mặt của Đại Thụ. Người ta có thể chờ đợi hạt giống tự do mà cậu gieo quanh mình. Nhưng phải đến một thời gian rất lâu sau, phía dưới các cành cây, mới xuất hiện một người thứ hai, thậm chí không hề biết cậu nhưng đi cùng hướng với cậu.
Cây nấm thứ hai này mang tên Mô Asseldor. Con trai thứ của trang trại Seldor.
☆☆☆
Câu chuyện bắt đầu vào đêm Noël, trong một buổi hòa tấu thầm lặng.
Từ khi bị cấm chơi nhạc, những thành viên nhà Asseldor thỉnh thoảng lại cùng nhau ngồi trong căn phòng lớn của trang trại để chơi âm thầm. Mỗi người một nhạc cụ: trống, lục lạc, kèn a-ka-ri-nét hoặc olông-xen... Ông Asseldor vừa bắt nhịp vừa giậm chân và buổi hòa tấu bắt đầu.
Cả nhà Asseldor thông thạo âm nhạc đến nỗi họ vẫn nghe thấy nhạc mà không cần âm thanh. Cây vĩ không chạm vào dây đàn olông-xen. Hơi không luồn vào chiếc kèn a-ka-ri-nét của Maï. Người ta chỉ nghe thấy tiếng chân của người cha đập nhịp trên sàn nhà. Bà mấp máy môi lời bài hát.
☆☆☆
Tổ quốc tôi là một chiếc lá chết
Bay tới một thế giới xa lạ
Tại sao vẫn còn ở đó nhảy nhót
Trên tuyết phủ cành trụi?
Tổ quốc tôi là một chiếc lá chết...
☆☆☆
Âm nhạc như xé ruột. Maï vừa chơi vừa nhắm nghiền mắt. Còn người anh cả Milo, nước mắt rớt xuống tận cổ.
Gia đình Asseldor không chơi gì ngoài những điệu nhạc bi ai. Đã qua rồi những khúc nhạc sớm, những bài hát ru, những điệu nhảy và những khúc nhạc chiều.
Mô cảm thấy ngạt thở dưới sức nặng của nỗi tuyệt vọng. Cậu không còn nhận ra gia đình mình nữa. Cái gì đó đã tắt lụi trong ngôi nhà chứa đựng biết bao kỷ niệm hạnh phúc này.
Bà Asseldor tiếp tục mấp máy môi hát. Bà hát một đoạn khác, buồn hơn. Đoạn này so sánh cành cây của họ giống như một giá treo cổ. Chẳng có gì vui nhộn cả.
Sự nổi dậy của Mô bắt đầu bằng một nốt nhạc câm lạc điệu.
Ông Asseldor ngắt dàn nhạc.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ông hỏi.
Ngay cả trong im lặng, trước mặt ông, một nốt nhạc sai cũng làm ông bàng hoàng.
- Bố hỏi con chuyện gì xảy ra vậy!
- Con xin lỗi bố, Mô nói.
- Thôi... chúng ta đánh lại...
Họ tiếp tục chơi và vài giây sau, Mô lại chệch khỏi dàn nhạc.
- Thôi đừng chơi nữa, nếu con mệt rồi.
- Vâng, con mệt.
Mô cầm chiếc olông-xen của mình và bẻ làm đôi.
Anh trai, chị gái, mẹ và bố nhìn cậu.
- Mọi người có biết chúng ta giống cái gì không? Mô hỏi. Giống những con ma. Đây không còn là trang trại nữa, mà là một ngôi nhà ma ám. Không tiếng động, không ánh sáng...
- Nhưng nếu điều này cho phép chúng ta sống..., người cha nói.
- Sống ư? Ai sống, chỗ này ư?Mô chỉ vào chiếc lò sưởi mà Mano tội nghiệp đang trốn sau đó. Cậu chỉ được ra khỏi đó hai lần một ngày, mỗi lần một phút.
- Thậm chí có một người mà chúng ta đã chôn sống nữa.
Anh cả Milo lao ra siết cổ cậu em.
Maï cố tách hai kẻ đánh nhau ra.
☆☆☆
- Thôi đi! Bà Asseldor ra lệnh.
Hai cậu con trai buông nhau ra. Họ bị chảy máu mũi, giống như hai thằng trẻ con.
- Mô, con muốn chúng ta phải làm gì nữa? Con chỉ nói cho sướng mồm, như một người ích kỉ. Thế con muốn làm gì? Con biết rõ tình cảnh của gia đình chúng ta kia mà.
Đúng, cậu biết rõ. Cậu biết rằng gia đình cậu đang mắc vào một cái bẫy khủng khiếp. Ngôi nhà có thể bị lục soát ngày đêm, bất cứ lúc nào. Mano có nguy cơ bị phát giác. Còn Maï tội nghiệp, chị đang là nạn nhân của một vụ đe dọa ghê tởm nhất. Garric, gã đồn trưởng, biết Mano trốn trong nhà và lợi dụng sự phát hiện này để hẹn gặp chị Maï xinh đẹp. Hôm trước, hắn đã nắm tay chị. Chị trở về nhà mà toàn thân run rẩy.
- Có những lúc cần phải chấp nhận mất tất cả, Mô nói.
Cậu cầm chiếc mũ trên tay, nắn cho nó trở lại nguyên dạng sau cuộc ẩu đả.
- Nếu con cá cược chiếc mũ này, con biết là con có thể mất nó... Nếu con đánh mất nó, con sẽ hơi buồn vì con rất yêu cái mũ cũ kỹ của mình. Nhưng còn chúng ta, ở đây, chúng ta sẽ cá cược nỗi bất hạnh của chúng ta. Chúng ta chẳng có gì để mất. Nếu chúng ta thắng, chúng ta sẽ sung sướng. Nếu chúng ta thua, chúng ta chỉ đánh mất nỗi bất hạnh của chúng ta. Cần phải tìm cách ra đi...
Cả gia đình chăm chú lắng nghe lập luận của Mô. Quả thật, họ không còn gì để mất ngoài cuộc sống bất hạnh những năm trở lại đây. Vậy mà, họ vẫn không thể quên được niềm vui trong bữa ăn ngày lễ, những buổi đi săn mùa thu, những cuộc thi váy đẹp giữa bà mẹ và các cô con gái, vụ mùa thu hoạch mật ong, những bản giao hưởng dưới trời tuyết và còn nhiều nữa. Tất cả những thứ đó, họ vẫn sợ mất, trong khi họ đã mất chúng từ lâu rồi. Họ đang ra sức bảo vệ những thứ mà họ không còn nữa.
- Mia đã ra đi với Lex. Một số trong chúng ta có thể đến chỗ chị ấy. Cần phải tìm cách ra đi. Không phải những bức tường vỏ cây cũ kỹ này làm nên gia đình Seldor... Mà là niềm vui và tự do. i những thứ đó ra, chúng ta không thiết gì.
- Còn Mano? Người mẹ hỏi Mô.
- Mano cũng sẽ đi. Hãy cho con vài ngày.
Ngày hôm sau, Mô đem chiếc olông-xen của cậu ra chữa. Đó là một chiếc olông-xen tám dây thật đẹp, do ông cậu để lại. Hai đêm nữa đã trôi qua.
Bố mẹ Mô tưởng rằng con trai họ đã quên cơn khủng hoảng nổi dậy thoáng qua của cậu. Cả hai đều nhủ thầm như thế càng hay. Nhưng họ vẫn không xua đi được nỗi thất vọng nào đó trong tim. Họ âm thầm hy vọng Mô sẽ giải thoát họ ra khỏi chỗ này...
☆☆☆
Một tối, khi đi ngang qua lò sưởi, Mô nghe thấy những tiếng sụt sịt nho nhỏ. Cậu thấy chị mình đang khóc trên chiếc ghế dài được dùng làm giường của chị.
- Sáng mai, cô vừa nói vừa lấy ga giường lau mặt. Ngày mai, trước khi mặt trời mọc. Đừng nói điều này với bố mẹ nhé.
- Gì ạ?
- Chị phải trả lời hắn... Garric muốn đem chị đi cùng hắn. Ngày mai, chị phải nói với hắn là chị có đồng ý hay không.
- Hắn điên à?
- Không. Hắn biết là chị sẽ đồng ý.
Mô nhoẻn miệng cười.
- Bà Maï Garric... có lẽ em thích thấy thế... với một lúc Garric con xung quanh đang gặm những đôi tất của chúng ta. Một gia đình hạnh phúc...
- Đừng cười nữa! Thật kinh khủng.
- Một lũ ve bét con đầy nhà. Chúng kêu mẹ ơi, trông chúng giống cha chúng y xì đúc...
- Thôi đi! Mô! Thôi đi!
Cô bật khóc nức nở. Mô ghé sát tai chị gái.
- Chị sẽ không nhận lời hắn đấu, cậu thì thầm. Em thề đấy.
- Nếu chị từ chối, hắn sẽ tố cáo Mano, và hắn sẽ giao tất cả chúng ta cho Jo Mitch.
- Chị không cần phải từ chối...
- Thế chị sẽ nói gì đây? Mô... Đừng đùa ch
Mô từ tốn nói:
- Chị sẽ không nói không mà cũng không nói có, Maï ạ. Chị sẽ không đến chỗ hẹn.
- Chị ư?
- Vâng, lúc đó chị đã ở rất xa rồi.
- Còn Mano?
- Mano sẽ đi cùng chị. Cũng như anh Milo, bố và mẹ nữa.
- Thế còn em?
Nụ cười của Mô có kém phần rạng rỡ hơn.
- Mọi người không phải lo cho em. Em sẽ tự lo liệu. Hãy hứa với em là chị sẽ đem mọi người đi và đừng nghĩ gì đến em nhé. Em sẽ lo phần mình. Mẹ nói đúng, em hơi ích kỷ, vì vậy em sẽ lo phần mình. Hứa với em đi.
Maï nhìn cậu em trai.
- Chúng ta sẽ không đi nếu không có em, cô nói.
Mô nắm lấy khuỷu tay chị. Chị cậu hỏi:
- Bố mẹ có biết không?
- Không, không ai biết cả. Trừ chị và...
- Và?
- Mano. Em đã nói với cậu ấy tất cả kế hoạch của em. Nếu không, cậu ấy đã chết trong chỗ nấp từ lâu rồi.
Họ nghe thấy ba tiếng gõ đằng sau lò sưởi. Mano đang nghe. Tín hiệu này làm tim cô xúc động. Liệu mọi người có thể làm tiêu tàn niềm hy vọng vẫn nuôi sống Mano hay không?
- Hứa với em đi, Mô nhắc lại.
Maï đặt bàn tay lên gáy cậu em trai, hai người cụng trán vào nhau. Ánh mắt của cô thấm đẫm nước mắt.
- Chị xin hứa, cô nói.
Mô gật đầu.
- Chị nói với bố mẹ và anh Milo là em sẽ gặp lại mọi người. Bây giờ chị đi ngủ đi. Đừng lo lắng gì cả.
- Khi nào chúng ta đi?
- Chị sẽ biết... hay ít ra thì chị sẽ nghe thấy. Thời cơ đến, đừng chậm trễ một giây, chị giải thoát ngay cho Mano và kéo những người khác theo chị. Con đường sẽ mở ra để mọi người đi.
☆☆☆
Đêm hôm đó, tên đồn trưởng Seldor khó ngủ. Garric trở mình trên giường. Hắn mất kiên nhẫn đến toát cả mồ hôi. Sáng tinh mơ, hắn sẽ có người phụ nữ trẻ cho riêng hắn. Hắn sẽ để cô ấy trong bếp như một chiến lợi phẩm đi săn. Cô sẽ làm cho hắn rất nhiều panh rêu và giặt quần áo cho hắn. Phu nhân Garric sẽ làm cho tất cả bọn lính phải ghen tỵ. Cuộc đời sẽ trở thành bài tụng ca rượu.
Hắn hài lòng. Cô ấy không thể làm gì khác. Cô ấy sẽ thuộc về hắn.
Garric nhớ lại con ruồi đầu tiên của hắn. Mười sáu tuổi, hắn đã hạ gục một con ruồi đang bay. Với cô ấy, cũng gần như thế, một thú vui tinh tế.
Giấc mơ lãng mạn của hắn kết thúc khi hắn nghe thấy một tiếng ồn lạ tai. Hắn nhổm dậy trong giường.
Đó không phải tiếng ồn. Đó là một điệu valse.
Garric nhảy dựng lên và lao ra phía cửa sổ.
Một điệu valse. Ai đó đang chơi nhạc trong đồn.
Vào thời điểm này, chơi nhạc trên Đại Thụ chẳng khác gì rán trứng ốp-lết bằng mỡ trên sọ của Jo Mitch. Đó không phải là tội nhỏ, mà là trọng tội.
Nếu Mitch biết được Seldor là nơi diễn ra một buổi hòa nhạc đêm vui nhộn thì Garric chỉ còn nước nhảy valse với rận trong một cái hốc. Hắn xỏ giày và đi ra. Một đám lính đang chạy tán loạn qua sân.
- Đằng kia kìa, cạnh khu trại giam, ai đó kêu lên với hắn.
- Tao muốn tất cả chúng mày có mặt ở khu trại giam. Bắt cho tao cái đứa bệnh hoạn này!
Rất đông người đã đứng quanh hàng rào. Đoàn xe cuối cùng lại vừa khởi hành về phía cái hố. Vì vậy, tất cả mấy cái chuồng đều trống không. Bọn chúng lục soát mọi xó xỉnh để tìm xem tiếng nhạc phát ra từ đâu.
Cảnh tượng náo loạn này giống như một màn ba-lê bằng đuốc khá duyên dáng. Những bó đuốc đi đi lại lại theo điệu valse. Từ xa, trông cảnh tượng ấy giống những dạ hội lung linh ánh sáng mà người ta vẫn thường tổ chức trước kia ở xứ Ngọn Cây. Nhưng khi tiến lại gần, không khi chẳng có chút gì của lễ hội.
- Bắt hắn lại! Garric sủa nhng lên.
Người nhạc công vẫn vô hình. Âm nhạc luồn lách khắp nơi. Âm nhạc nhảy nhót trong đêm, chế giễu những chấn song của khu trại giam và tiếng kêu thất thanh của đám lính. Âm nhạc không sợ ai. Âm nhạc không bị nhốt trong chuồng.
Cuối cùng, ai đó cũng có sáng kiến sử dụng loại đuốc nhẹ. Đó là một tấm vải rất mỏng được đốt cháy trước khi bị cuộn tròn, bắn lên cao bằng ná. Tấm vải trải rộng trong không gian và trùm kín mặt đất khi rơi xuống. Loại đuốc này là một trong những phát minh mà Sim Lolness buộc phải giao cho Jo Mitch, cùng với xe tăng bằng lông chim và vài phát minh khác để bắt hắn kiên nhẫn chờ đợi bí mật Balaïna.
Đuốc nhẹ bay lên rất cao và soi sáng toàn bộ cành cây. Cuối cùng, cả đồn cũng có thể chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trên nóc khu trại giam.
☆☆☆
Mô Asseldor đang ngồi thăng bằng trên cao tít, đầu đội chiếc mũ cũ kỹ, hai má ửng hồng.
Trên đầu gối cậu là chiếc olông-xen của ông nội. Cậu đang kéo đàn. Đôi bàn tay lạnh cóng được bọc trong khăn lau bếp. Chân và bụng cậu đóng băng, nhưng cậu không run.
Cậu không chơi một điệu valse bất kỳ. Mà cậu đánh bài Em gái nhỏ , một giai điệu cậu soạn những năm trước tặng Mia, khi cô mắc chứng tương tư. Cậu đã không chơi bản nhạc này từ khi cô gái trẻ ra đi cùng Lex Olmech. Và lúc chơi lại bản nhạc ở tít trên cao khu trại giam, cậu không chắc một ngày nào đó còn được nghe giọng nói của người em gái này.
Quả thật, Garric vừa quyết định treo kẻ điên loạn trẻ tuổi đầu đội mũ này lên cái móc trong hầm của hắn, giữa đám xúc xích và giăm bông.
- Bắt lấy hắn!
Bọn người bắt đầu leo lên khu trại giam. Tất cả bọn chúng đều rời bỏ vị trí gác. Một vài tên đến muộn cũng đã tới nơi.
Không ai trong số bọn chúng nhìn thấy năm bóng người bước đi trong đêm. Năm bóng người lần theo mặt trước cũ kỹ của ngôi nhà và khuất dần vào rừng sâu. Mano nắm tay chị gái. Cậu hít thở đến căng lồng ngực cái lạnh của ban đêm. Cậu không ngớt nhắc đi nhắc lại với Maï:
- Chúng ta bỏ trốn ư? Chúng ta bỏ trốn ư?
Cô gái nói thầm với cậu "Ừ, Mano ạ" mà cậu vẫn không tài nào tin nổi. Milo lắng nghe tiếng nhạc nho nhỏ của em trai mình. Cậu hiểu ra ngay mọi chuyện khi điệu valse cất lên. Cậu bị thuyết phục là nên ra đi.
Ông bà Asseldor đi sát bên nhau. Họ nghĩ đến cậu con trai mà họ để lại phía sau. Họ không dám ngoái đầu lại nhìn trang trại Seldor của mình.
Ngôi nhà không giận họ. Ngôi nhà nhìn họ ra đi, vứt bỏ những bức tường xây cũ, những bức tường chống chọi với con người, nhưng lại chỉ sống bởi con người.
Điệu valse đột nhiên ngừng lại.
Chúng đã làm gì Mô rồi?
Maï kéo tay Mano mạnh hơn một chút. Milo bắt đầu hát lâm râm bài Em gái nhỏ . Những người khác hát theo cậu, miệng vẫn không mấp máy. Khu rừng địa y nghiêng mình để họ đi qua. Họ vừa rời xa Cành La.
- Chúng ta bỏ trốn ư? Mano nhắc lại. Chúng ta bỏ trốn ư?
☆☆☆
Ba ngày sau, cách đó nhiều cành cây, cô bé Tuyết tìm thấy một quả hồ đào trong hốc vỏ cây. Cô do dự xem có nên thông báo với cha mẹ về khám phá đặc biệt này không. Quả hồ đào to gấp ba mươi lần cô bé.
Tuyết chẳng có một chút khái niệm nào về cái viên gỗ nhăn nheo như ông Olmech của cô.
Ba tuổi, Tuyết bị cấm không được đi xa nhà. Nhưng đi xa để làm gì khi người ta có thể tìm thấy những mối nguy hiểm tuyệt vời gần nhà mình?
Chính vì vậy, ngày nào cô bé cũng mạo hiểm với những vật dụng quen thuộc và ở những nơi gần nhà nhất. Bố mẹ cô luôn nhớ cái nồi mà cô bé ngủ quên trong đó sau khi đã đậy vung lại. Lex Olmech suýt châm lửa đốt vừa lúc anh phát hiện cô bé ở bên trong.
Cô bé cũng thích lăn trên sườn mái nhà phủ đầy tuyết, để rồi biến thành một nắm tuyết to dần, khi chạm đất sẽ vỡ tan ra. Tuyết thường kêu lên mừng rỡ và lại tiếp tục trò chơi tức thì.
Lần này, cô thấy thích thú hơn. Một quả hồ đào đang nằm cân bằng trong một cái hốc và sẵn sàng rơi đè lên người cô ngay khi bị chạm phải. Quả hồ đào cao bằng ba mươi cô bé trong tư thế tay thẳng lên trời cộng lại. Thật là thích.
Tuyết nhận thấy rằng vật kỳ lạ này gồm hai phần hơi tách biệt. Đoạn tách hai phần này tạo thành một khe hở có thể nhìn vào trong được. Điều đó khiến cô bé tò mò và sẵn sàng trèo lên.
Cô đặt bàn chân lên cái vân gần nhất của quả hồ đào. Và ngay lập tức, sinh linh bé nhỏ nhẹ hơn cả hạt bụi này làm vỏ hồ đào động đậy. Tuyết không ý thức được rằng khối tròn bằng gỗ này sẽ lăn lên người và đè nát cơ thể cô. Cô vẫn tiếp tục leo.
Quả hồ đào nghiêng từ từ. Khối hình tròn cao bằng cả trăm bàn chân bắt đầu lăn mà không gây ra tiếng động...
Vào lúc Tuyết sắp sửa bị đè, một bàn tay đã chộp lấy cổ áo cô và kéo mạnh. Quả hồ đào đã lăn hết quãng đường và dừng lại bất động.
Cô bé nhìn người đã tóm mình. Đó là một người đàn ông khá lớn tuổi. Ông ôm chặt cô bé trong vòng tay. Tuyết nhìn ông trách móc. Lúc nào cũng có người cản trở cô vui chơi, và cứu sống cô.
- Cháu làm gì ở đây vậy, cô bé? Người đàn ông hỏi.
Tuyết cũng muốn hỏi người đàn ông như vậy.
Có tiếng huýt sáo bên ngoài cái hốc. Người đàn ông đáp lại. Hai phụ nữ xuất hiện, theo sau họ là hai thanh niên, trong đó có một người trông rất xanh xao.
- Bố thấy cái gì à?
- Đây! người đàn ông vừa trả lời vừa chỉ tay vào cô bé.
Cả gia đình Asseldor nhìn Tuyết như thể chưa bao giờ họ nhìn thấy một đứa trẻ lên ba vậy. Họ có vẻ rụt rè. Cuối cùng, bà Asseldor cũng tiến đến, xúc động, vuốt má cô bé và hỏi:
- Cháu có thể nói cho chúng ta biết nhà Lex Olmech ở đâu không, cô bé?
Ông Asseldor nhìn vợ vẻ trách móc. Khi đang trong hoàn cảnh trốn chạy và đang tìm nơi trú ẩn của những kẻ trốn chạy khác, người ta không nên hỏi đường bất kỳ ai.
Tuyết nhoẻn miệng cười, xoay tròn người để nhảy lên vai ông Asseldor. Cô bé không phải là bất kỳ ai. Cô nhón gót đi. Họ ra khỏi cái hốc.
Họ đi mất năm phút, nhưng chặng đường ngắn ngủi này đã làm thay đổi rất nhiều thứ trong con người ông già Asseldor.
Cảm nhận được sự êm ái khi cõng cô bé trên vai, ông nhận ra rằng ông chẳng còn muốn gì hơn thế.
Ông mong con cái mình sinh cháu và ông mong được chăm sóc chúng.
Còn những thứ khác, ông đã hy sinh quá nhiều rồi. Công việc, thử thách, ông đã quá mệt mỏi... Ông muốn nghỉ ngơi, muốn có lũ cháu nhỏ trèvai ông thế này.
Chốc chốc ông lại có cảm giác tay Tuyết đang lùa vào tóc ông. Ông muốn là người ông của cô bé để được ở cạnh cô bé hàng ngày, dạy cô những điều giản dị: dựng lều, kể chuyện, chơi nhạc...
Gia đình Asseldor nối nhau đi và chỉ để lại một dấu vết.
Đến chỗ ngoặt, họ nhìn thấy xa xa, ai đó đang bước trên tuyết. Maï là người đầu tiên nhận ra Mia. Cô thả tay Mano ra và lao về phía em gái mình.
Mia, sau một lúc ngập ngừng, cũng bắt đầu chạy. Tuyết rơi dày hơn, hai chị em chạy đến với nhau một cách khó nhọc. Dường như những cuộc hội ngộ lúc nào cũng như thước phim quay chậm. Cuối cùng hai chị em cũng đến được với nhau, thở dốc, ôm chặt nhau trong vòng tay. Những thành viên khác của gia đình đang đi sau.
Rồi họ nối vòng tay, chụm mặt vào nhau. Tuyết đã ngập đến đầu gối. Họ ôm vai nhau.
- Còn Mô đâu? Mia hỏi.
- Cậu ấy sẽ tìm cả nhà sau, Maï trả lời.
Những bông tuyết từ trên cây rơi xuống, thọc lét vào cổ và vỡ tan ra trên lưng mọi người. Gia đình Asseldor tưởng như đã đứng đó hàng thế kỷ. Họ gặp lại nhau, bao nhiêu khúc mắc trong lòng tan biến hết.
Rồi, người cha lên tiếng:
- Thế còn cô bé trên lưng bố, con quen chứ?
Ông chỉ Tuyết.
- Không ạ..., Mia nói vẻ nghiêm túc.
Bà Asseldor ngạc nhiên, bà cứ nghĩ rằng cô bé này là...
Nhìn thấy cái đầu giận dữ của Tuyết, Mia không đùa nữa:
- Có chứ bố, cô nói với cha, con gái con đấy!
- Con gái con, ông vừa nhắc lại vừa hít thở mạnh. Con gái con.
- Tuyết, Mia nói với cô bé, ông ngoại con đấy.
Ông cảm thấy Tuyết đang trườn xuống. Cô bé lao vào vòng tay ông và không rời ông nữa.
☆☆☆